TÌNH NỒNG TRONG MẮT

Lúc Thao Minh Tiêu nhắc về người bạn kia luôn trông rất mất mát. Mới đầu cô không để ý lắm, trong lòng cũng không có gì biến động, có lúc cũng hoàn toàn không để tâm anh ta đang kể cái gì. Cho đến hôm hẹn gặp Lương Vận An ở club của Lê Thầm, nhìn chủ quán phong lưu kia cũng đeo chiếc hoa tai y hệt như của Lý Cận Dữ. Mặc dù là kiểu dáng đại trà ngoài chợ, thậm chí là chẳng có hàm ý gì, nhưng quá nhiều sự trùng hợp tổ hợp lại, Diệp Mông nhận thấy có điều bất thường. Nếu không phải vì vụ án của Vương Hưng Sinh làm cô phân tâm, cô đã sớm phát giác ra rồi. Thế là hôm đó liền lên mạng tra thử cuộc thi liên quan đến cung điện ký ức, kết quả khiến cô dở khóc dở cười, không có gì bí mật, trên mạng đều là tin tức về anh.

Tiếp theo đó, đại não ập đến một suy nghĩ kỳ quái. Lý Cận Dữ phủ nhận quen biết Thao Minh Tiêu, có phải có gì liên quan đến chủ quán họ Lê này không? Dù sao hoa tai đúng một trái một phải, rất mờ ám. Thực ra mấy ngày đó cô cũng không tránh khỏi nghĩ này nghĩ nọ, nhưng sau cùng cũng đè nén mấy suy nghĩ linh tinh không hợp logic kia xuống.

Hai người đứng ở cửa ra vào. Diệp Mông tựa vào cánh cửa, Lý Cận Dữ cúi đầu nhìn cô. Ở vùng tối âm u này, lại giống như cách biệt với ánh trăng sáng ngoài kia. Họ giống như thế giới đột nhiên bị đóng băng, hai người bất động trong ánh mắt đầy lửa giận của đối phương, không gian xung quanh như bị bao trùm bởi những cây kim khít nhau, cử động nhẹ cũng sẽ đau đến xé gan.

“Không phải tôi không muốn hỏi, mà là tôi không nỡ hỏi, tôi sợ cậu sẽ buồn, tôi sợ cậu sẽ nghĩ lại những chuyện không nên nhớ trong quá khứ.” Diệp Mông cố gắng đè nén ngọn lửa không tên trong lòng, lồng ngực vẫn phập phồng mạnh, mạch máu trong cơ thể cô không ngừng thổi lửa, cô cũng bất chấp tất cả: “Nhưng mấy lời hôm nay cậu nói, đổi là người khác thì mẹ  tôi sẽ chia tay với kẻ đó một ngàn lần, tuyệt đối không có cơ hội làm lành.”

Dứt lời, cô vòng qua người anh, đi thẳng về phòng ngủ của anh. Diệp Mông thấy cô và anh như đang diễn vở tuồng anh đuổi, tôi đi, cô nghe tôi giải thích, tôi không nghe, sau đó thu hút hàng xóm xung quanh vây lại xem và trở thành đề tài bàn tán ngày hôm sau của họ. Cô đóng cửa lại, bình thản nói: “Nếu cậu muốn ra ngoài mua thuốc, tôi không cản cậu. Sáng sớm ngày mai tôi về Bắc Kinh.”

Đợi Diệp Mông vào phòng, cửa phòng bên cạnh từ từ hé mở, bà nội anh đưa đầu ra khe hở, ánh mắt quở trách, nói nhỏ với Lý Cận Dữ: “Tao nói gì mày quên hết rồi hả?”

Cửa phòng ngủ đóng lại, phòng khách lại không bật đèn, duy nhất chỉ có tia sáng yếu ớt của màn hình ti vi, mờ ảo bao phủ lên bóng dáng của anh. Lý Cận Dữ muốn xem giờ, đồng hồ trên tường lại đình công. Sau đó anh phát hiện di động của mình cũng không biết bị vứt đi đâu rồi. Từ lúc anh về đây, không còn thói quen đeo đồng hồ nữa. Thế là anh chỉ đành lê từ từ khắp sofa mò tìm thôi, không quay lại nhìn, chỉ lạnh nhạt nói với bà nội: “Bà vào ngủ đi.”

Vợ chồng son tranh cãi chút cũng tốt, tình cảm cũng được nuôi dưỡng từ từ. Bà nội cũng không nói nhiều nữa, thở dài một hơi, đóng cửa phòng lại.

Lý Cận Dữ không tìm được di động, ngồi tựa vào sofa một lúc. Nhìn thấy xa xa chiếc điện thoại bị Diệp Mông ném vẫn đang nằm trơ trọi trên mặt đất, anh đi đến đó nhặt lên, màn hình bị vỡ nát, đầy vết nứt thảm hại. Anh thở dài, dùng lực mạnh như vậy đập vào người anh, nghĩ cũng biết cô tức giận cỡ nào. Anh bất giác xoa xoa lồng ngực mình, đây gọi là cái gì mà... đau một hồi mới biết. Nhìn thấy màn hình nát thành như vậy, lồng ngực anh lúc này mới bắt đầu có cảm giác đau âm ỉ, hít thở cũng như có kim đâm vậy.

Anh chau mày lại, ngẩng đầu lên thở có chút khó chịu mà xuýt xoa.

Diệp Mông đánh một giấc, cũng không đợi Lý Cận Dữ giải thích cứu vãn, cô thức dậy thu dọn đồ đạc quyết định trở về. Vừa mở cửa phòng ra, Lý Cận Dữ vẫn mặc bộ đồ ngủ mỏng manh của đêm qua, trên người đắp một chiếc chăn mỏng màu xám, đôi chân dài dang rộng, đầu ngửa lên tựa vào sofa, trên trán có dán một miếng hạ sốt, hình như vẫn đang ngủ.

Bà nội từ nhà bếp bước ra, ngón trỏ để dọc ở miệng, suỵt một tiếng với cô, nhỏ giọng nói: “Sốt rồi, 38.3 độ. Vừa rồi còn dậy nấu cho con ít cháo trứng, để bà đi hâm cho.”

“Để con tự làm ạ.” Diệp Mông vào nhà bếp, khom lưng xuống lấy hai cái bát từ trong tủ ra, hâm một bát rồi đưa cho bà nội: “Trong nhà có thuốc không ạ? Có cần con ra nhà thuốc mua không?”

“Có, không cần đi mua đâu.”

Bà nội đón lấy bát cháo, Diệp Mông rõ là không giỏi làm việc nhà, múc có bát cháo mà nửa trong bát nửa vươn ra ngoài, bà đau lòng hớp hạt cháo còn vươn trên thành bát, nói tiếp: “Thằng cháu trai này của bà thân thể vốn yếu ớt, một năm đều cảm sốt dăm ba lần nên trong nhà luôn thủ sẵn thuốc.”

Diệp Mông nhìn thấy, lòng thầm ghi nhớ, lần sau múc cháo không được để vươn ra ngoài.

Bát cháo sau Diệp Mông đã cẩn thận hơn rất nhiều: “Lý Cận Dữ thường bị sốt sao ạ?”

Bà nội nói: “Con không cần lo, không ảnh hưởng đến việc sinh con. Chỉ là từ nhỏ phổi nó không được tốt lắm. Lúc nhỏ bị người đàn bà vô lương tâm kia nhốt ngoài cửa lạnh cóng, phát sốt, lúc đưa đến bệnh viện suýt chút đã cứu không kịp, từ đó để lại di chứng.”

Diệp Mông im lặng một lúc, thực ra hai người họ bây giờ như vậy, chuyện sinh con đẻ cái cũng không biết là ngày tháng năm nào nữa.

“Vậy mà cậu ấy còn hút thuốc?”

Bà nội thở dài với bát cháo, bắt đầu lẩm bẩm: “Thực ra trước đây nó đã cai thuốc rồi, cai chung với bà, gần đây chắc do thi cử áp lực lớn nên hút lại nữa rồi.”

Diệp Mông hâm một bát ra cho Lý Cận Dữ, không biết anh vẫn chưa thức dậy hay giả ngủ, hoa tai cũng không biết đã tháo ra từ bao giờ, Diệp Mông đột nhiên cảm thấy quan hệ giữa anh và Lê Thầm có chút gì đó sâu xa. Lúc Lý Cận Dữ nhắm mắt, cả người đều toát ra sự lạnh lùng, duy chỉ có đôi mắt nai kia khi mở ra, trong mắt như có móc câu. Đôi mắt nặng tình đó, điềm tĩnh, lạnh lùng, biếng nhác, không thể nào thoát khỏi ức chế trong lòng, nhìn thấy sẽ khiến người ta đau lòng.

Nhưng bây giờ ngoan ngoãn nằm yên, dáng vẻ mặc cho người ta chà đạp khác hoàn toàn khác với tên khốn mặt lạnh đêm qua chặn họng cô. Hơn nữa, không biết có phải giả vờ tỏ ra ngoan hiền không, hiện giờ trên trán còn dán “Miếng dán hạ sốt trẻ em”

cũng hợp lắm đó, nhiều nhất cũng chỉ được hai tuổi thôi.

“Dậy đi, ăn cháo này.” Diệp Mông bưng chén cháu lạnh lùng nói.

Lý Cận Dữ không động đậy, làm như không nghe thấy.

Diệp Mông lạnh giọng: “Đừng giả vờ ngủ nữa, tôi thấy mắt cậu động đậy rồi.”

Lý Cận Dữ ngẩng đầu lên, một tay vịn sau gáy biếng nhác cử động vài cái cho giãn gân cốt, đón lấy bát cháo từ cô: “Không có kiến thức sao? Con người lúc ngủ mắt vẫn động đậy.”

Diệp Mông không tranh cãi, xoay người về phòng thu dọn hành lý. Lý Cận Dữ choàng tấm chăn mỏng trên vai, nhàn nhạt tựa vào cánh cửa nhìn cô bất chấp dọn lại mấy thứ mà mấy ngày trước cô vừa dọn sang: “Chuyến bay lúc mấy giờ? Tôi đưa chị ra sân bay.”

Diệp Mông không ngẩng đầu lên: “Sao hả? Giờ bắt đầu khoe kỹ thuật đua xe của cậu sao? Thần xe núi Thu Danh? Ồ, không đúng, là Vua xe Cửu Môn Lĩnh.”

Lý Cận Dữ thật sự bị sốt, luôn cảm thấy khe tường có gió lùa, anh kéo sát tấm chăn vào người, bọc mình lại như cái đèn lồng, khụ một tiếng, bất lực nói: “Tôi bắt xe.”

Diệp Mông ăn không vô chiêu này, dùng sức đóng vali lại: “Không cần, tôi đợi cậu hết sốt rồi mới đi, chút nữa đi gặp Phương Nhã Ân.”

“Ừ.” Anh lại bất giác khụ một tiếng, nói tiếp: “Chị đi gặp chị Nhã Ân đi, tôi tự đến bệnh viện.”

“…”

Bệnh viện quận bệnh nhân cực đông, mùa này có dịch sốt, phòng khám gần như không lấy được số. Diệp Mông gọi điện cho cô Hai làm ở phòng cấp cứu, nhờ giúp lấy số trước, cô lập tức đưa Lý Cận Dữ đến đó. Cô vốn không định để Lý Cận Dữ đến bệnh viện, cơ thể anh yếu như vậy, ngộ nhỡ bị lây nhiễm chéo càng phiền phức. Phòng cấp cứu cũng đông người, hành lang chật hẹp tối tăm, đều là bệnh nhân sau khi khám. Trước khi Lý Cận Dữ vào đã đưa cho cô một cái khẩu trang: “Chị đừng để bị lây.”

Diệp Mông nhận lấy khẩu trang đeo vào, trong lòng đột nhiên nảy ra một suy nghĩ xấu xa, nếu Lý Ba Tuổi ngày nào cũng ngoan ngoãn như hôm nay… Vậy thì ngày nào cũng bệnh thế này cũng được.

Cô nhàn nhạt ừ một tiếng, nói biết rồi.

Hai người không nói chuyện nữa, hành lang rất chật, bệnh nhân đi lại dễ cọ sát va chạm nhau. Diệp Mông và anh không ngồi chung, cô đứng sát tường của cửa phòng khám, Lý Cận Dữ đeo khẩu trang dang rộng chân, tựa vào chiếc ghế hậu chẩn ở đối diện, ánh mắt như gắn trên người cô vậy.

Diệp Mông bị anh nhìn đến phiền, liền trừng anh.

Nhìn gì mà nhìn, chưa thấy người đẹp bao giờ hả?

Lý Cận Dữ đeo khẩu trang, nên chỉ còn lại đôi mắt thâm tình, nhìn cô một cách mặt dày như vậy, ai mà đỡ cho nổi.

Anh còn cười nữa, đuôi mắt cong cong, ngoan không chịu được.

Diệp Mông thầm nghĩ phải mua cho anh cái bịt mắt, nếu không sẽ dễ dàng tha thứ cho anh mất.

Lúc lấy xong thuốc đi thang máy xuống, xảy ra chút rắc rối, cô giáp mặt người bạn trai cũ mà trăm năm chưa bao giờ gặp, cô thậm chí còn không nhớ ra tên của đối phương. Qua một lúc lâu mới ngây ngô hỏi một câu thăm dò: “Trương Diểu hả? Trùng hợp vậy.”

Trương Diểu đeo cặp kính, nhìn rất nhã nhặn, bên cạnh có dẫn theo vợ và con, vừa từ Khoa Nhi lầu bốn đi xuống, rất lịch sự nói với cô: “Con bị sốt nhẹ. Chồng em hả?”

Diệp Mông không nghĩ gì nhiều, nhưng chúa ghen Lý Cận Dữ đang ở bên cạnh, làm cho tim cô bỗng dưng giật thót, sợ anh lại bắt đầu dở chứng, cả cười cũng không dám ngoác miệng lớn, chỉ cười mỉm, gật gật đầu nói: “Ừ, anh ấy cũng sốt nhẹ.”

Nào ngờ, Lý Cận Dữ nghiêm túc, thân thiện gật đầu với Trương Diểu: “Chào anh, thật ngại quá, bị cảm không tiện tháo khẩu trang ra.”

Trương Diểu trông rất đàng hoàng, Lý Cận Dữ cũng đàng hoàng, nhưng là đàng hoàng thu hút người khác, hiện giờ còn đang đeo khẩu trang.

Thì ra anh cũng biết ăn nói, lúc nghiêm túc giao tiếp với người khác cũng ra dáng lắm, có chút cảm giác kiểu nho nhã đồi bại.

Đêm đến, bốn người ăn lẩu, mỗi người một cái lẩu nhỏ. Phương Nhã Ân ngồi đối diện Diệp Mông, Lý Cận Dữ ngồi đối diện Trần Giai Vũ, khói bốc lên nghi ngút, cửa kính xung quanh tiệm lẩu đều phủ một lớp sương phủ, mờ mờ ảo ảo, nhìn không rõ cảnh vật bên ngoài phố.

Trần Giai Vũ líu lo không ngừng kể với Lý Cận Dữ về thành tích vượt trội trong thời gian gần đây của bản thân, hưng phấn đến đỏ ửng mặt. Khen phương pháp anh chỉ dạy rất hiệu quả, hơn nữa ghi nhớ rồi sẽ không bị quên. Cậu bé cảm thấy mình sắp bước lên đỉnh vinh quang của đời mình rồi, gần đây bạn nữ Tiểu Lệ cùng bàn cũng nhìn cậu nhóc với ánh mắt đầy nể phục.

Diệp Mông cười trêu nó: “Cái điệu này là sắp có bạn gái hả?”

Trần Giai Vũ hậm hực nói: “Bạn gái cái gì? Học hành không vui sao?”

Lý Cận Dữ thì không nói gì, hai càng cua anh bóc vỏ cho Diệp Mông đều bị cô gắp bỏ ra ngoài.

Bây giờ, đến Phương Nhã Ân cũng nhận thấy hai người họ có mâu thuẫn. Nhân lúc Lý Cận Dữ đi vệ sinh, Phương Nhã Ân nhỏ tiếng thăm dò: “Hai người làm sao vậy?”

Diệp Mông gắp càng cua lại nhai nuốt: “Cãi nhau.”

Phương Nhã Ân cười cười: “Mắc gì?”

“Câu Khải.”

“Haiz, tao đã nói cậu em này máu ghen lớn mà.” Thái độ của Phương Nhã Ân kiểu người từng trải: “Tương tác từ từ rồi sẽ ổn thôi.”

Diệp Mông gắp viên cá thát lát từ nồi lẩu của Lý Cận Dữ vào bát của mình: “Máu ghen lớn, nói năng cũng khó nghe. Gây lên rồi mày còn không ngờ được cậu ta phát ra những ngôn từ gì.”

“Chắc không phải giống Trần Kiện, mắng mày lẳng lơ đó chứ?”

Phương Nhã Ân kinh ngạc, không thể nào tưởng tượng nổi mấy từ này phát ra từ miệng của Lý Cận Dữ.

“Cái đó thì không.” Diệp Mông cười lanh: “Mắng tao đê hèn.”

Phương Nhã Ân hiểu cô, nhẹ nhàng gật đầu nói: “Vậy thì đúng là nên dạy dỗ.”

Buổi tối, Diệp Mông vừa tắm xong, đầu tóc vẫn còn ướt nhiễu giọt, trên người chỉ có chiếc áo ngủ hai dây mỏng, những đường cong trên thân hình của cô thoắt ẩn thoắt hiện. Trong nhà có bật máy điều hòa, Lý Cận Dữ lo cô bị cảm lạnh, bật điều hòa lên 30 độ. Anh làm cho bản thân mình nóng bức bối, mồ hôi đầy trán, giống như cái lò lửa vậy. Nhìn cô tươi mát đi đi lại lại trước mặt anh, hình như cũng giải khát lắm.

Trong nhà lắp thêm một ngọn đèn, là do Diệp Mông mua, loại đèn nhỏ dùng vào ban đêm. Độ sáng không nhiều, chỉ rọi cho phòng mờ mờ sáng, hết cách rồi, nếu mua đèn lớn sẽ bị người đàn ông công tắc đang ngồi ở đầu giường kia không nói tiếng nào mà tắt luôn.

Lý Cận Dữ biếng nhác ngồi ở đó, một chân co lại, một chân duỗi thẳng, một tay đặt trên đầu gối của chân co, biểu cảm lạnh nhạt, không biết đang chơi đèn hay chơi cô nữa.

Diệp Mông tiến đến, chân còn lại của Lý Cận Dữ cũng thu về, yên lặng nhìn hành lý mà cô đã thu dọn xong, thiếu điều muốn đem đốt sạch.

Diệp Mông hút thuốc xong, thấy trời đã tối, chuẩn bị vào nhà. Cửa ở sau vườn bị người ta chặn lại, thân hình cao lớn của người đàn ông như bức tường rắn chắc chặn cô lại, cả khe hở cũng không chừa cho cô. Dưới ánh trăng mờ ảo, hàng rào ngoài vườn, tựa như có một con sông màu bạc chảy qua. Anh cũng đang cầm thuốc, một tay đút túi quần, một tay kẹp điếu thuốc buông lỏng xuống.

Thời gian là kẻ phản bội, cảnh tượng đêm qua như tái diễn lần nữa. Diệp Mông lạnh mặt: “Tránh ra.”

Lý Cận Dữ nhìn cô chằm chằm, sau cùng cũng chẳng nói một chữ, nghiêng người tránh đường cho cô đi.

Sau đó, Diệp Mông vào nhà bếp rót cốc nước, phát hiện Lý Cận Dữ đang ở trong đó hút thuốc.

Lý Cận Dữ đơn độc đứng tựa vào giàn bếp hút thuốc. Không biết anh đang nghĩ cái gì, cúi đầu rủ mắt nhìn vô định vào đâu đó, giống như một chú chó mất chủ không ai cần. Chân mày thanh tú lạnh lẽo chau lại tạo thành một chữ “Xuyên”, miệng thì phì phà khói thuốc. Một tay vẫn luôn đút trong túi quần, tay còn lại kẹp điếu thuốc thi thoảng lại gác lên thành bếp, sau đó lại bất động, im lặng một hồi lâu.

Diệp Mông nhìn Lý Cận Dữ thế này rất đau lòng. Người kia bỗng dưng nghe thấy tiếng động, anh quay đầu nhìn cô, không lên tiếng, đưa thuốc lên miệng hít một hơi, rồi lại quay đi nhìn nơi khác.

Diệp Mông vốn định đi lấy ít đá lạnh, nhưng thấy anh không nói tiếng nào, dáng vẻ thất vọng mặc kệ kia, khiến lời cô định nói đến miệng rồi lại nuốt trở về bụng. Thế là chỉ đành giả vờ sang đó rót cốc nước, bình nước ở phía sau lưng anh, bị anh che khuất, cô chỉ đành tựa vào giàn bếp, đưa tay từ phía sau lưng anh qua lấy.

Róc rách róc rách.

Rót xong nước, cô định rời đi.

Vừa cất bước, eo bị ai đó giữ lại. Lý Cận Dữ hút ngụm cuối, rồi cúi đầu dập tắt điếu thuốc. Sau đó một tay đặt gạt tàn lên kệ cửa sỗ, tay còn lại kéo cô vào lòng. Khói thuốc phả bên tai cô, anh cúi xuống hôn vào tai cô, mặc cho khói thuốc che mắt cô lại, vừa cẩn trọng vừa thăm dò nhỏ tiếng nói bên tai cô lời xin lỗi, thấp giọng thì thầm vào tai cô dỗ danh: “Tôi sai rồi, Diệp Mông, tôi sai rồi…”

“Tôi biết Thai Minh Tiêu, cậu ta là anh em chơi từ nhỏ đến lớn của tôi. Còn có Câu Khải, tôi hiểu rõ con người hắn hơn chị. Lê Thầm là bạn thân nhất của anh trai tôi. Chị còn muốn biết chuyện gì nữa?” Lý Cận Dữ ở bên tai cô, đè nén giọng bất lực nói, có vẻ anh thật sự hoang mang rồi: “Tôi nói hết với chị, kể cả việc một tháng tôi quay tay mấy lần. Nhé? Được không?”

Bình luận

Truyện đang đọc