TÌNH NỒNG TRONG MẮT

Núi Cửu Môn là một địa điểm tìm thú vui ngầm trong thành phố. Đỉnh núi đồ sộ dựng đứng, độc chiếm một vùng trời, những ngọn núi xung quanh đều cúi người trước nó. Tăng tốc dọc đoạn quốc lộ đường nhựa quanh co khúc khuỷu, sẽ thấy được bãi mây sống động hùng vĩ, phủ một lớp ren mỏng, tựa như một bức nàng thiếu nữ Hoàn Thuyết. Và khi đêm đến, lại trở thành chàng thiếu niên tăm tối, núi xanh lạnh lẽo, xung quanh đen sẩm, đầy ắp bí ẩn và kích thích.

Con đường nhựa trống vắng, tựa như một dải sương trong suốt vừa ngoằn ngoèo lại mềm mại đi vòng đến đỉnh núi. Dưới chân núi, có một nhóm người trẻ tuổi kích động khác thường. Thao Ương Ương tay cầm điện thoại rất hưng phấn chụp hình Lý Cận Dữ: “Quao quao, lần trước em xem anh đua xe đã là năm sáu năm trước rồi, đẹp trai quá mức khiến em suýt ngất luôn rồi…” Cảnh tượng vô tình lướt qua Diệp Mông đang chuẩn bị lên xe, dây thần kinh thứ ba của cô lại lần nữa hưng phấn: “Chị gái cũng đẹp quá, đỉnh quá đi, tự dưng cảm thấy rất xứng đôi, tôi muốn đu couple, muốn tìm họa sĩ phác họa chibi quá.”

Cô em gái A: “… …”

Cô em gái B: “… …”

Cô em gái C: “Ương Ương, cậu đừng quá đáng quá, chị ấy kết hôn rồi.”

“Cũng đúng.” Thao Ương Ương mất hứng, cất di động vào: “Vậy thôi tôi không chụp nữa, mắc công để người khác nhìn thấy sẽ ảnh hưởng xấu đến chị.”

Lúc này Diệp Mông đã thay lại bộ đồ lúc về, chiếc áo sơ mi trắng mỏng nhẹ như tơ dính sát lên người cô, cổ áo có buộc một dải lụa giả cà vạt cùng màu, bên dưới mặc chiếc váy đuôi cá màu xanh lá đậm xẻ cao, ôm sát các đường cong và chiếc eo thon của cô.

Diệp Mông cũng không thuộc kiểu gầy trơ xương, khung xương cô nhỏ, mỗi tấc thịt trên người đều giống như thước đo tiêu chuẩn vậy, rất cân bằng. Có câu nói là quá lại không tốt, khí chất của Diệp Mông luôn vừa đủ, cứ giống như bạn may mắn thấy được dáng vẻ nở rộ đẹp nhất của bông hoa vậy. Nếu như cô muốn thì luôn có thể để người khác nhìn thấy trạng thái đó  dáng vẻ chín chắn nhiệt tình, xinh đẹp kiều diễm, không có gì mà cô không dám chơi. Một người phụ nữ thế này, xuất hiện ở đây, đối với đám con nhà giàu thích tìm kích thích này mà nói là một loại thuốc gây mê cực mạnh. Mới đầu tất cả mọi người đều hứng thú với việc Lý Cận Dữ tái xuất giang hồ, sau chuyển thành  Ôi, nếu người đẹp này có thể ngồi lên xe họ thì quá tuyệt rồi.

Lý Cận Dữ và Lê Thầm sang một bên hút thuốc, Diệp Mông đứng tựa vào cửa xe của chiếc Coupé đỏ chờ đợi. Cơn gió trên núi tựa như tay của một đứa trẻ, cứ nghịch ngợm làm rối tóc cô, che khuất tầm nhìn của cô. Diệp Mông tựa vào cửa xe, rất tự nhiên hất tất cả lọn tóc ra phía sau đầu, để lộ ra gương mặt trái xoan xinh đẹp, cặp mày có hơi chau lại, dường như chờ đợi đến hơi mất kiên nhẫn rồi.

Lý Cận Dữ bắt được tín hiệu, cúi đầu cười cười, thiếu kiên nhẫn quá đi mất.

Anh ăn mặc rất tùy tiện, làm ổ ở chỗ Lê Thầm mấy ngày, quần tây áo sơ mi này cũng mặc mấy ngày rồi. Nhưng cả người anh gầy ốm da trắng, lộ ra dáng vẻ tuấn tú chán chường. Lý Cận Dữ tựa vào cửa của một chiếc xe được lái từ dưới chân núi lên, hai tay anh đút túi quần, ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời đêm đen thẳm vô tận, độ cong của hàm dưới hoàn hảo, yết hầu tinh tế lăn lên lăn xuống, không biết anh đang nghĩ gì.

Lê Thầm thì biết, Lý Cận Dữ đang thiết lập tâm lý cho bản thân mình. Năm đó Lý Cận Dữ chính mắt nhìn thấy anh mình bị tai nạn, chắc chắn sẽ bị chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương tâm lý nhẹ, nếu không bao nhiêu năm nay đến xe cũng không dám lái chứ.

“Nếu không được thì đừng miễn cưỡng.” Lê Thầm thấy anh bất động, không kiềm được, khuyên một câu.

Lý Cận Dữ đứng thẳng người, chỉ đáp lại câu không sao, rồi cầm nón bảo hiểm lên đi, sau lại biếng nhác đệm thêm câu: “Anh, anh lên đỉnh núi đợi bọn em, đêm nay, em sẽ đổi tên ngọn cờ đó.”

Lê Thầm có chút kinh ngạc nhìn anh lấy cái nón đi, không tưởng tượng được, thằng nhóc này trở nên nhát gan rồi, trước kia dù khuyên thế nào nó cũng không chịu đội thứ đó vào.

Đợi khi hắn nhìn kỹ lại, hiểu rồi, nón bảo hiểm đó là đưa cho Diệp Mông, quả nhiên tên này vẫn là kẻ không sợ chết mà.

Diệp Mông đội nón bảo hiểm vào, ngồi vào ghế lái phụ, cảm giác mình như người ngoài hành tinh, mở tấm che nắng xuống, soi trái soi phải, không thoải mái lắm, cảm giác không phát tiết ra được: “Có thể không đội không?”

Vòng ngoài đường đua có một nhóm người vây quanh, nhưng khoảng cách của họ rất xa. Cửa bên ghế lái chính của Lý Cận Dữ vẫn chưa đóng lại, một chân của anh vẫn đặt ngoài cửa xe, chân còn lại đang đặt trong xe, cả người cao lớn đang tựa vào ghế lái chính, liếc sang cô, sau đó cự tuyệt một cách vô tình: “Không được.”

“Tại sao? Cậu lái xe mà, còn có gì mà không yên tâm chứ?” Giọng cô hậm hực, giống như truyền từ cái nồi ra vậy.

Lý Cận Dữ khởi động động cơ, một chân vẫn đang biếng nhác đặt bên ngoài xe, tay áo sơ mi vén vội hai vòng để lộ cánh tay gầy gò của anh, quét mắt nhìn sơ đám con trai ở ngoài đường đua kia, bật điều hòa lên cho cô, nói: “Bởi vì hôm nay đẹp quá rồi, cho nên không được.”

“Vậy cậu cũng tự đội vào đi!” Diệp Mông nói.

Lý Cận Dữ thu chân bên ngoài vào, đóng cửa xe lại: “Đợi khi nào chị biết ghen rồi tính tiếp.”

“Sao cậu không mặc đồ cách ly cho tôi luôn đi.”

Cửa xe đóng lại, Lý Cận Dữ nghiêng người tựa lưng vào cửa xe, cả người xoay qua nhìn cô, ánh mắt giống như mật ong dính trên người cô vậy, gở thế nào cũng không xuống được: “Chị cho rằng tôi chưa từng nghĩ đến sao?”

Diệp Mông: “…”

Lý Cận Dữ cười cười, không trêu cô nữa, ngồi ngay ngắn lại, một tay đặt lên vô lăng, một tay đặt lên hộp số: “Xuất phát thôi.”

Diệp Mông vẫn không lên tiếng, ngồi lầm lì.

Lý Cận Dữ búng vào cái nón bảo hiểm của cô: “Lên tiếng đi.”

Đầu Diệp Mông bị gõ vang lại tiếng, bực bội: “Nghe thấy rồi…”

Lời còn chưa dứt, chốc lát bị giật mình bởi tiếng rồ ga, một chiếc Coupé màu đỏ lao ra như mũi tên được bắn từ dây cung, đáy khung xe thấp, dường như dính sát mặt đường nhựa, tăng tốc như điên, tựa như một con báo bị bỏ đói nhiều năm đã chuẩn bị sẵn sàng lao ra vậy, tất cả năng lượng trong người trong phút chốc đều dồn vào tứ chi nhạy cảm của nó, ngay khoảnh khắc vừa xổng chuồng, liền điên cuồng lao thẳng vào con mồi ở điểm đích.

Diệp Mông bị sức đẩy đột ngột kéo đến này ra sau ghế.

“Đã không?” Lý Cận Dữ một tay điều khiển vô lăng, lái xe, không có nhìn cô, nhìn qua gương chiếu hậu, không có tâm trạng lắm, hỏi cô.

Chữ “đã” này, từ miệng anh nói ra, trở nên rất thẳng thẳng nhưng Diệp Mông lại có suy nghĩ lệch lạc, nhìn gương mặt nghiêng lạnh lùng của anh, nhịp tim cô lại tăng tốc, các mạch máu trong người dường như đang trào ngược lên.

Nói thật thì thật sự rất đã, lúc cả người bị hất ra sau lưng ghế, có cảm giác thần kinh bị tê liệt, hoàn toàn khác với cảm giác khi cô tự lái xe.

“Đã.” Cô nói sự thật.

Anh ừ một tiếng, nhìn vào gương chiếu hậu, vẫn không có tâm tư gì: “Vẫn có thể đã hơn.”

Cuộc đối thoại gây hiểu lầm này, Diệp Mông nghe vào tim liền đập thình thịch, mạch máu dâng trào, có chút kích động: “Cái… Cái gì?”

Lý Cận Dữ liếc qua cô, nghe giọng cô thì biết cô lại nghĩ xa rồi, cười cười: “Chị đang nghĩ cái gì?”

“Không có gì.” Diệp Mông quay mặt đi, vứt những suy nghĩ linh tinh đi.

Anh cúi đầu nhìn qua đồng hồ tình giờ, đột nhiên giảm tốc độ: “Đến đỉnh núi 10 phút, nói chuyện đi.”

“Ừ.”

Cảnh đêm của vùng núi lần lượt lướt qua cửa sổ, ánh trăng ẩn hiện sau những ngọn núi, phát ra ánh sáng yếu ớt, lúc thấy lúc không. Thực ra ngoại trừ lúc kéo đập lưng khi vừa khởi động ra, Lý Cận Dữ cũng không chạy nhanh lắm, thậm chí Diệp Mông còn cảm thấy rõ ràng anh không chạy nghiêm túc, dáng vẻ biếng nhác tượng vào lưng ghế, một tay đặt trên cửa sổ xe, tay còn lại đặt ở vị trí thấp nhất của vô lăng. Phía sau có chiếc xe, xa xa có đèn nháy, chắc là Lê Thầm rồi, ý nhắc nhở là hắn sẽ vượt mặt đó. Lý Cận Dữ nhường đường, cho hắn vượt qua.

Diệp Mông hỏi: “Nếu lịch sử kỷ lục mới của cậu thấp đi, họ có chê cười cậu không?”

“Chẳng sao cả.” Anh chán chường, nhìn qua cô: “Có phải chị đang giận tôi không?”

Hai người một hỏi một đáp, cũng có tương tác qua lại.

Trong cái nón bảo hiểm phát ra một tiếng hậm hực: “Phải.”

“Tại sao?”

“Tại cậu thay đổi rồi.”

Lý Cận Dữ nhìn qua gương chiếu hậu, thờ ơ hỏi: “Cho một ví dụ.”

Luồng suy nghĩ trong đầu Diệp Mông trào ngược: “Từ sau khi cậu đến Bắc Kinh, cứ giống một cậu chủ đứng trên cao vậy. Đúng, tôi từng nói cậu nên có nhóm bạn của riêng mình, tôi từng nói cậu đừng cả ngày chỉ quay quanh tôi, nhưng lúc đó tôi là vì muốn cậu có thể thoát ra, chứ tôi không hề nghĩ cậu là gánh nặng của tôi. Từ khi cậu đến Bắc Kinh, cả con người hoàn toàn thay đổi. Cậu hờ hững với tôi, lúc nhớ ra sự tồn tại của tôi thì nói vài câu trêu đùa tôi. Tôi xem đó là cậu đang trả đũa tôi vậy, được thôi, trả đũa thì trả đũa, nhưng Thao Ương Ương là sao đây? Cậu tặng nhẫn cho cô ấy? Nếu cậu chỉ có ý muốn nhìn tôi ghen, được, cậu thành công rồi, tôi đã ghen rồi.”

“Còn nữa không?”

“Trước đây lúc tôi ở Bắc Kinh, tôi luôn cảm thấy mình không hòa nhập được với thành phố này. Nơi này phồn hoa, đầy ắp những cám dỗ. Nhưng cho dù tôi ở đây kiếm được bao nhiêu tiền, tôi vẫn không có cảm giác thuộc về nơi này. Cậu hiểu không? Tôi vốn nghĩ rằng sau khi cậu đến đây, tôi sẽ đỡ hơn. Kết quả, sau khi cậu đến, ngược lại tôi còn cảm thấy mình cô đơn hơn. Tôi hoàn toàn không hòa nhập được với nhóm bạn của cậu. Thao Minh Tiêu, Câu Khải, Lê Thầm, mẫu người như các cậu, dường như từ khi sinh ra đã đứng trên đỉnh cao của quyền lực. Còn tôi giống như một con kiến, tôi đang ngẩng đầu nhìn cậu, cảm giác thế này, tôi cảm thấy không gượng nổi. Tôi muốn trở về Ninh Tuy rồi.”

Diệp Mông rơi nước mắt, từng hạt lớn rơi xuống mu bàn tay cô. Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh núi lướt qua theo tốc độ xe chạy, dưới đáy núi Cửu Môn là những tảng đá chập trùng quái dị, là vực sâu nhìn không thấy đáy, là ác ma đã nuốt chửng mẹ cô.

Lý Cận Dữ nghe giọng cô bất ổn, quay sang nhìn cô, thấy mu bàn tay ướt đẫm, tim anh chợt nhói, anh ngẩng đầu vì có chút bất lực và phiền muộn: “Đừng khóc, chị như vậy tôi rất khó lái xe.”

Diệp Mông đưa tay vào trong nón bảo hiểm, nhẹ nhàng lau đi nước mắt. Dáng vẻ nhẫn nhịn ấm ức này, Lý Cận Dữ càng chịu không nổi, trực tiếp đạp phanh chuẩn bị dừng xe lại.

Diệp Mông lo lắng: “Cậu đừng dừng xe mà! Tôi không khóc rồi.”

Lý Cận Dữ mặt tối sầm, thở một hơi: “Ngồi vững.” Dứt lời, tiếng rồ ga đột nhiên trở nặng, giống như một con chúa tể sơn lâm ngủ say ngàn năm, sau khi thức tỉnh, ngửa cổ lên phát ra tiếng gầm rú báo hiệu sự trở lại, vang vọng không dứt trên đường lên đỉnh núi.

Lê Thầm đã đến chỗ ngọn cờ nhỏ màu đỏ trên đỉnh núi từ lâu rồi, nghe thấy tiếng rồ ga từ xa thì biết Lý Cận Dữ sắp đến rồi. Hắn xuống xe, tựa vào cửa xe đợi, cúi đầu nhìn qua đồng hồ, đoán chắc tầm 8 phút 26 giây.

Thời gian Lý Cận Dữ đến đích nằm trong tầm dự đoán của Lê Thầm, lệch 3 giây. Anh bấm đồng hồ xong, lấy bộ đàm trong xe báo thành tích cho người ở điểm xuất phát: “8 phút 23 giây.”

Sau đó trong bộ đàm truyền lại tiếng hò hét, Câu Khải cười trên nỗi đau người khác, nói: “Quả nhiên không nhanh bằng tôi.”

Lý Cận Dữ vửa dừng hẳn xe, kéo phanh lại, quay đầu lại thì thấy Diệp Mông ngơ người vì tốc độ của nửa lộ trình sau. Vừa rồi cô nhìn thấy gì trên hộp số vậy? 220 km/h? Tên này điên rồi?

“Bị dọa sợ hả?” Lý Cận Dữ đưa viên kẹo cho cô định thần lại.

“Ừ, nhanh quá, chân có chút nhũn.”

“Ừ, vậy lần sau không chạy nữa.”

“Nhưng cảm giác rất đã.” Diệp Mông cảm thấy chân hơi mềm nhũn, giống như đang giẫm trên bông gòn vậy. Lúc này tuyệt đối không thể xuống xe, nói không chừng cô sẽ ngã xuống đất mất, nhưng cũng cảm thấy cảm giác này rất sảng khoái, lỗ chân lông khắp người dường như đều giản nở ra rồi.

“Có thể lập lại lần nữa không?” Cô thều thào năn nỉ.

Lý Cận Dữ tắt máy xe, thả lỏng chân đang đạp phanh ra, không có tâm tư gì tựa vào lưng ghế, nghe thấy lời cô nói, anh quay sang nhìn cô, đáp ứng một cách không có nguyên tắc: “Được.”

“Còn chưa xuống xe sao?”

“Diệp Mông.” Lý Cận Dữ đột nhiên gọi tên cô, Diệp Mông quay sang nhìn anh, phát hiện anh không hề nhìn cô, mà đang cúi đầu nhìn vô lăng, thấp giọng nói: “Tôi không cố ý lạnh nhạt với chị, tôi cũng không có ra vẻ ta đây, tôi giấu chị đi, không phải vì để trả đũa chị, tôi chỉ không muốn để mẹ tôi biết về sự tồn tại của chị.”

“Lý Lăng Bạch hả? Có phải cậu đã điều tra được cái gì không?”

“Một ít, nhưng tạm thời không liên quan đến chuyện của mẹ chị.”

“Có phải cậu lo bà ấy sẽ làm gì tôi không?”

Anh cười khổ, mặc nhận: “Vì tôi phát hiện mình hoàn toàn không hiểu bà ấy. Trước kia tôi nghĩ bà ấy chỉ là ham mê quyền thế, bà ấy không thương tôi, nhưng ít ra bà ấy vẫn thương anh tôi. Bây giờ tôi mới phát hiện, hóa ra bà ấy không yêu thương ai cả, bà ấy chỉ yêu bản thân mình. Mấy năm trước, con trai của chủ tịch Tân Hà Vu Văn Thanh bị bắt cóc, có người nghi ngờ là do bà ấy làm. Bởi vì lúc đó đối phương đòi tiền chuộc rất kỳ lạ, dường như hiểu rất rõ về tình trạng tài chính của Vu Văn Thanh, khiến Vu Văn Thanh trong nhất thời khó mà tích góp vay mượn được số tiền nhiều như vậy. Hơn nữa sau đó số tiền này không hề có tên bắt cóc nào đến lấy đi, nhưng Vu Văn Thanh lại vì chuyện này mà vắng mặt trong buổi đấu giá “gốm Thanh Hoa”. Đêm đó, một chiếc gốm vân cá lục giác lưu lạc qua Singapore. Chị biết không, chú Vu thấy hai anh em chúng tôi từ nhỏ đến lớn, có quan hệ tốt với gia đình chúng tôi, đứa con kia của Vu Văn Thanh cũng gọi bà ấy một tiếng dì Lăng Bạch.”

Diệp Mông có biết sơ vụ án này, cô nghĩ đủ mọi cách để tiếp cận Vu Văn Thanh, nhưng lại phát hiện thực ra Vu Văn Thanh có tính đề phòng người lạ khác thường. Cô tháo nón bảo hiểm ra, mái tóc dài như thác nước rũ xuống, vừa rối vừa mềm mại hạ xuống lưng cô, ngạc nhiên nhìn anh, trong mắt đầy ắp sự nghi hoặc.

Lý Cận Dữ nói: “Tôi không có thay đổi, tôi càng không muốn để chị hòa nhập vào nhóm bạn của tôi, vì tôi hoàn toàn chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ ở lại nơi này. Tôi chỉ muốn nhanh chóng giải quyết xong chuyện này, đưa chị về Ninh Tuy cho dù chị có muốn tiếp tục sống với tôi hay không.”

“Hôm nay cũng không phải tôi gọi Thao Ương Ương đến. Mấy ngày nay tôi ở chỗ của Lê Thầm suốt, cũng là vì tránh cô ấy. Tôi đâu biết tên Thao Minh Tiêu không biết điều này còn gọi cả bọn qua chuẩn bị màn tỏ tình. Hơn nữa tôi chưa từng tặng nhẫn cho Thao Ương Ương. Chiếc nhẫn đó là Thao Minh Tiêu tặng cô ấy mừng tốt nghiệp. Tôi chỉ đưa bao đỏ cho cô ấy thôi. Tôi cũng chưa từng tặng quà cho chị, sao tôi có thể tặng nhẫn cho cô ấy chứ. Tôi đâu có bị điên.” Nói xong, anh tắt ngọn đèn cuối cùng trong xe, chuẩn bị bước xuống: “Chân bình thường lại chưa? Tôi bế chị xuống xe nhé?”

Diệp Mông thở dài: “Cậu không sợ bị Lê Thầm nhìn thấy sao?”

Hai chiếc Coupé nồng nặc mùi khói đậu kế nhau. Thực ra Lê Thầm đang đứng ngay bên cạnh họ.

Lý Cận Dữ hạ kính xe xuống, liếc qua người đàn ông đang tựa vào cửa xe hút thuốc kia, nói: “Lê Thầm là người có chừng mực nhất trong đám người này. Cho dù tôi hôn chị trước mặt anh ta, anh ta cũng sẽ không nhiều chuyện hỏi về quan hệ giữa tôi và chị.”



Lê Thầm không thể nào ngờ được chính mình đã nhìn thấy cái gì. Cứ cho là lần đầu đi, khiếp, cả điếu thuốc cũng bị dọa cho rơi khỏi miệng. Chuyện này mà nói ra chắc đám nhóc kia cũng không tin được.

Lý Cận Dữ cưỡng hôn Diệp Mông ở trước mặt gã.

Anh dồn Diệp Mông vào cửa xe, hai tay đặt qua hai bên khóa cô ở giữa, Diệp Mông tất nhiên không chịu, giống như một con cá vừa bị người ta vớt từ dưới nước lên vậy, ra sức vùng vẫy trong vòng vây của anh. Lê Thầm nhìn thì cũng không phải, không nhìn cũng không được, chỉ đành ngượng nghịu cúi đầu nhìn xuống ngón chân của mình. Thi thoảng còn nghe thấy tiếng nút môi nhạy cảm của hai người họ, nối tiếp là tiếng trầm thấp đứt quãng của Diệp Mông, kinh ngạc kêu lên: “Lý Cận Dữ, cậu đừng…”

Lý Cận Dữ hoàn toàn không cho cô có cơ hội thở, tóm lấy sau gáy cô, hôn một cách bá đạo: “Lê Thầm cũng không dám nhìn, chị sợ cái gì?”

Lê Thầm chết trân nhìn chầm chầm ngón chân của mình, cảm giác có thể nhìn thủng ra một cái lỗ rồi. Trong lòng hắn thầm nghĩ, thằng oắt con này, mấy năm nay ở bên ngoài rốt cuộc đã học cái gì vậy? Máy xúc hả? Mẹ kiếp! Phụ nữ đã có chồng mà cũng dám động thủ.

… …

Lý Cận Dữ còn phải chạy một vòng nữa, vòng này chính thức bấm số. Lê Thầm đoán lần này anh cũng muốn đổi tên rồi, tiếng rồ ga nghe còn nặng hơn lần trước, và tiếng rồ ga này giống như tiếng gầm thét của con thú bị nhốt trong lồng, thậm chí có thể dùng từ hung hăng để hình dung, vang vọng không ngừng khắp ngọn núi. Cho đến giây phút cuối cùng, tiếng khởi động động cơ “gừ gừ” trở nên nặng nề hơn, vang khắp thung lũng núi cao chìm trong im lặng đã lâu này, Lê Thầm biết, anh đang lao ra.

Tiếng gió trên núi vi vút, những vạn vật tạm bợ kia dường như đang phát ra tiếng gào thét cuối cùng. Trong rừng, dường như có vô số bàn tay đang hướng về phía họ, dường như muốn lôi họ xuống vực sâu đầy vách đá kỳ quái kia, Diệp Mông cảm thấy trên đỉnh đầu mình có treo một thanh gươm, mọi lúc đều có thể đâm xuống đầu cô, tim cô dường như trào ngược lên họng rồi, hồi hộp đồng thời lại cảm thấy kích thích khiến người ta muốn phát điên lên, tất cả lỗ chân lông trên người đều dựng đứng, giống như từng cánh cửa nhỏ, đóng chặt lại, cho đến khi bánh xe ma sát với mặt đường vượt qua vạch đích, Lý Cận Dữ thậm chí còn cố tình trêu đùa, cho xe xoay một vòng tại chỗ mới dừng hẳn lại. Cơ thể căng cứng kia dần dần thả lỏng, lỗ chân lông khắp người đóng kín cùng lúc cũng mở ra, giây phút đó, được xem là cao trào.

Diệp Mông thật sự có khoái cảm rồi, cuối cùng đã hiểu tại sao đám con nhà giàu này lại thích ngày đêm tụ ở nơi này rồi. May mà Lê Thầm không thu tiền, nếu không nơi này chắc chắn sẽ trở thành nơi đào vàng.

Thực ra bản thân Lý Cận Dữ không có cảm giác sảng khoái gì. Xe tắt máy, anh biếng nhác nghiêng người tựa vào cửa, nới lỏng nút áo sơ mi, nhìn dáng vẻ cô còn nóng lòng muốn thử lại lần nữa, anh cười cười, tiện tay bấm mở mui xe, anh rất thích dáng vẻ chưa từng trải nghiệm này của cô: “Ngắm bầu trời.”

Cuối cùng Diệp Mông đã hiểu vừa rồi tại sao anh phải đánh vòng tại chỗ rồi.

Mui xe trên đỉnh đầu là một bầu trời đêm đen láy có treo một ánh trăng khuyết, góc độ mà anh dừng lại, vừa hay thấy được hai ngôi sao lúc ẩn lúc hiện. Từ mui xe nhìn lên, giống như nhìn thấy một gương mặt cười ấm áp được treo trong đêm vậy, dường như có thể khoan dung với vạn vật, khoan dung với các điều sai, điều đúng, những thứ nên tồn tại và những thứ không nên tồn tại.

Giây phút này, Diệp Mông ngồi trong xe nhìn ra ngoài, không còn là một mớ hỗn độn nữa, trời đất hài hòa, bỗng dưng cảm thấy vạn vật rộng lớn, nhìn núi ra núi, nhìn nước ra nước, rõ ràng là nước mùa Thu, núi xanh cũng dường như tinh thần phấn chấn hẳn.

Diệp Mông tháo dây an toàn ra, tháo nón bảo hiểm ném ra ghế sau, không nói lời nào mà nhào qua hôn anh.

Cô thậm chí còn leo qua ghế lái, ngồi lên người anh, lưng tựa vào vô lăng, nâng gương mặt anh lên, giọng rung rung: “Xin lỗi.”

Lý Cận Dữ ngửa đầu tựa vào ghế lái, bị cô hôn đến cả người nóng rang lên rồi, cổ họng cũng khô rát, yết hầu chuyển động, mắt nhắm, vừa hôn lại cô vừa thấp giọng nói: “Không muốn nghe lời này, chị, hôn tôi đi.”

Cơn gió trên núi thổi từng luồng từng luồng, mãi không dứt.

Động cơ phía sau phát ra tiếng rồ rồ ngày càng rõ ràng, vang vọng bên tai, hai người họ nhắm mắt tại nơi địa hình kích thích này, tiếng động cơ ngày một gần hơn, nụ hôn nồng nhiệt và dây dưa này, không ai muốn rời đối phương.

Nước mắt của Diệp Mông nóng hổi rơi xuống lồng ngực anh: “Lý Cận Dữ, kiếp này cho dù dày vò nhau thế nào, tôi cũng sẽ không từ bỏ cậu nữa. Khoảng thời gian này tôi sắp phát điên lên rồi.”

Thế nên chúng ta nhất định phải đi, đi đến nơi đèn đuốc sáng trưng, đi đến nơi trời cao biển rộng, đi đến nơi gió ngừng thổi vì người.



Vòng thứ hai chạy chung vẫn là Lê Thầm. Lê Thầm vừa xuống xe, nhìn thấy hai người họ lại hôn nhau, đầu sắp nổ tung rồi. Vì Lý Cận Dữ không biết, lần này ngồi trên ghế lái phụ của Lê Thầm còn có Thao Minh Tiêu. Vòng chạy này, Lý Cận Dữ bỏ xa Lê Thầm 20 giây. Giây phút này, đầu Thao Minh Tiêu đang chìm trong hưng phấn, hú hét đòi xuống xe, vừa định đẩy cửa xuống xe, thì bị vẻ mặt vô cảm của Lê Thầm bắt ngồi lại.

Thao Minh Tiêu nghĩ rằng Lê Thầm thua trận đấu nên nổi giận, nhìn như một con chim nhỏ bị nhốt trong lồng vậy, chống eo điên cuồng đập vào cửa sổ xe thầm rủa Lê Thầm.

Lê Thầm đang kiềm nén một ngọn lửa vô danh, trong lòng nhịn không nổi lớn tiếng chửi rủa, Lý Cận Dữ, mẹ kiếp, cậu không chịu thôi hả!

Bình luận

Truyện đang đọc