TÌNH SAI THÂM CUNG NGỌC NHAN TOÁI: ĐẠI TỘI TÙ PHI

"Nhị tiểu thư đừng nghĩ nhiều, cố gắng nghỉ ngơi đi." Vân Mi an ủi.

Nằm xuống, tuy không phải sinh non, nhưng đau bụng lại là thật. Nhắm hai mắt lại, lần nữa nghĩ tới sự tình của tỷ tỷ, cứ thế, dần dần mơ màng chìm vào giấc.

Thời điểm tỉnh lại đã là sáng hôm sau. Trong phòng không có ai, ta ngồi dậy, định gọi Vân Mi vào, lại nhớ ra chuyện bản thân không cần qua Úc Ninh Cung thỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu. Khó trách không ai vào đánh thức.

Cách một lát, có người đẩy cửa vào, ngước mắt nhìn, là Vân Mi. Nàng thấy ta, vội vàng đi tới, nhỏ giọng: "Nhị tiểu thư sao đã tỉnh rồi? Người nên nằm xuống."

Ta cười nói: "Chỉ có hai chúng ta, sợ cái gì?"

Nàng cúi người giúp ta lót thêm đệm mềm phía sau: "Vậy cũng phải cẩn thận, nô tỳ kêu người mang nước tới hầu hạ người rửa mặt chải đầu."

Ta gật đầu, nàng liền ra cửa phân phó vài câu.

Rửa mặt chải đầu một phen, cảm giác cả người thoải mái hơn nhiều. Dùng xong bữa sáng, nghe nói Diêu Phi tới.

Vân Mi đứng hầu một bên, Diêu Phi dắt tay Đế Cơ vào, ta muốn đứng dậy, nàng vội đè thân thể ta lại, nói: "Những nghi thức xã giao đó đều miễn đi."

"Tạ nương nương." Ta nằm xuống, ngụy trang bị bệnh tới có chút không được tự nhiên.

Diêu Phi ngoái đầu, thấy cửa sổ vẫn mở một bên, nàng nhíu mày, vội nói: "Sao lại mở cửa sổ? Còn không mau đóng lại?" Nàng ngồi bên mép giường, cầm tay ta, "Muội trẻ tuổi không biết, ngày sau nếu để lại bệnh căn gì thì không tốt."

Vân Mi vội chạy đi đóng cửa sổ lại.

Đế Cơ tới gần, nhón mũi chân nhìn ta, nhỏ giọng: "Mẫu phi nói người bị bệnh." Trên trán hài tử vẫn còn quấn băng gạc, nhưng sắc mặt thoạt nhìn rất tốt, trong lòng vẫn ôm hoa cầu kia.

Ta không khỏi bật cười, hướng Chiêu Phi mà nói: "Tạ nương nương quan tâm. Vết thương của Đế Cơ không đáng ngại chứ?"

Nghe ta nhắc tới Đế Cơ, Diêu Phi cũng mỉm cười, đưa tay vuốt ve đầu hài tử: "Đế Cơ còn nhỏ, té ngã là chuyện thường tình, nhưng lúc ấy thật sự dọa bổn cung sợ hãi." Nàng dường như nhớ tới gì đó, lại nhìn ta, thu lại ý cười, "Chỉ đáng tiếc cho muội muội, Diệp Phi, có lẽ cũng vô tâm."

Ta gật đầu: "Là tần thiếp trước đó làm hỏng bức họa của Diệp Phi nương nương."

Diêu Phi giống như muốn hỏi điều gì, nhưng cuối cùng chỉ thở dài một tiếng.

Đế Cơ đã bò lên giường, ngồi bên cạnh ta, mắt nhìn Diêu Phi, chu miệng: "Diệp mẫu phi và mẫu hậu thật giống nhau, đều thích phạt quỳ người khác."

"Ngọc Nhi!" Diêu Phi vội che miệng Đế Cơ lại, nhíu mày, "Không được nói bậy!"

Dứt lời, ngoài cửa liền truyền tới giọng Hoàng Hậu: "Bổn cung vừa mới tới đây, đã nghe thấy tiếng của Đế Cơ."

Nghe vậy, ta thấy sắc mặt Diêu Phi lập tức thay đổi. Đế Cơ ôm chặt hoa cầu trong lòng, cúi đầu.

Thiển Ca đỡ Hoàng Hậu vào phòng, mọi người đều đứng dậy hành lễ. Nàng tới đây, Đế Cơ thấp người gọi một tiếng "Mẫu hậu".

Hoàng Hậu cười dịu dàng: "Bổn cung không tới Đế Cơ cứ nhắc bổn cung mãi, hiện tại tới rồi, sao Đế Cơ không tiếp tục nói chuyện?"

Diêu Phi không khỏi căng thẳng, ta vội lên tiếng: "À, là vừa rồi tần thiếp nói hôm qua ít nhiều có Hoàng Hậu nương nương ra tay tương trợ, Đế Cơ liền theo hỏi sự tình, thật trùng hợp, đúng lúc nương nương người tới."

Diêu Phi cảm kích nhìn ta.

Hoàng Hậu lúc này đã ngồi xuống: "Bổn cung chẳng làm gì cả, chỉ đáng tiếc, hài tử vẫn không giữ được." Mắt phượng quét ngang mặt ta, "Có điều muội muội không cần lo lắng, Hoàng Thượng thương muội, còn sợ không có cơ hội lần hai sao?" Bàn tay nhẹ nhàng vỗ tay ta, lòng bàn tay của nàng rất ấm, giống hệt ý cười trên mặt.

Bình luận

Truyện đang đọc