TÌNH SAI THÂM CUNG NGỌC NHAN TOÁI: ĐẠI TỘI TÙ PHI

Gió thổi vào khiến không khí càng thêm lạnh, giống như thân thể của hắn.

"Hoàng Thượng, cửa sổ bị thổi mở rồi."

"Không sao..."

Hắn nhắm mắt, trán tựa vào trán ta.

Bên ngoài, A Man bẩm báo: "Nương nương, thuốc xong rồi."

Gọi nàng vào, nàng thở dài một tiếng, vội gác chén thuốc trong tay trên bàn xuống, đi qua đóng cửa sổ lại: "Nô tỳ đáng chết, không đóng chặt cửa sổ."

Ta lắc đầu, ánh mắt nhìn qua hướng của nàng, dưới mặt đất bên kia đã có tích một tầng tuyết mỏng.

Nguyên Thừa Hạo buông tay, nghiêng người dựa xuống. A Man bưng chén thuốc tới, sau đó thay túi ấm mới giúp ta. Ta vội nói: "A Man, truyền Thường công công vào."

Hắn bắt lấy tay ta, nói nhỏ: "Không cần."

"Hoàng Thượng..." Ta lo lắng nhìn hắn.

Hắn không nhìn ta, chỉ nói: "Uống thuốc đi."

Ta cúi đầu, uống hết thuốc. A Man lo lắng nhìn ta, ta lắc đầu với nàng, nàng cuối cùng cũng không nói gì thêm, lặng lẽ lui xuống.

Bụng nhỏ ấm áp, đã không còn đau như vậy.

Thật lâu sau, nghe hắn nhỏ giọng hỏi: "Tốt hơn chút nào chưa?"

Ta gật đầu: "Thần thiếp đi rót ly nước cho Hoàng Thượng."

Thấy hắn không nói lời nào, ta đứng dây, lấy thuốc An Kỳ Dương cho cất dưới giường pha với nước ấm rồi đưa cho hắn. Hắn rõ ràng chưa từng mở mắt, mới nhấp một ngụm, liền hỏi: "Thuốc An Kỳ Dương cho nàng?"

"Hiện giờ Hoàng Thượng còn so đo việc này sao?" An Kỳ Dương đã không còn nữa. Đồ hắn để lại, ta luôn tiếc dùng.

Nguyên Thừa Hạo cười tự giễu, uống hết ly nước.

Gác ly nước ở mép giường, hắn lại không ngủ, ngồi dậy, kéo ta vào lòng: "Nói chuyện với trẫm một lát."

Ta nhét túi ấm trong tay vào lòng hắn, hắn miễn cưỡng cười nói: "Trẫm không cần." Hắn bảo không cần, nhưng thân mình đã lạnh lẽo đến không có chút ấm áp, ta theo bản năng nhích lại gần, muốn dùng thân mình sưởi ấm cho hắn.

"Nàng đi thăm Phi Cẩm?" Hắn đột nhiên hỏi.

Ta không có gì phải giấu diếm, liền gật đầu.

Hắn cười: "Hôm ấy Cảnh Vương vội vàng trở về, trẫm thật không ngờ, thì ra là vì nàng."

Đúng rồi, hôm ấy hắn tới bãi săn thị sát. "Ông ta tưởng Hoàng Thượng kêu thần thiếp đi."

"A, tưởng nàng đi xúi giục nhi tử bảo bối của ông ta sao?"

Ta nhìn hắn: "Hoàng Thượng nói gì vậy, tiểu vương gia và Hoàng Thượng tình như thủ túc."

Hắn đột nhiên im lặng, đáy mắt lộ chút bi thương.

Trái tim thắt chặt, xem ra chuyện đất phong của Lăng Vương hắn đã đoán được Cảnh Vương sẽ nhắc với Nguyên Phi Cẩm, thậm chí, Cảnh Vương nói thế nào, hắn còn rõ ràng hơn ta.

"Hoàng Thượng..."

Hắn cười khổ, lắc đầu: "Lúc trước thời điểm có quyết định đó, sớm đã nghĩ đến cục diện hiện tại. Trẫm coi đệ ấy như huynh đệ ruột, nhưng dù sao Cảnh Vương mới là cha của đệ ấy."

Lúc trước hắn thả Nguyên Phi Cẩm rời kinh, là vì bảo vệ gã. Trong lòng hắn đương nhiên rõ làm thế sẽ có hậu quả gì.

"Tiểu vương gia sẽ hiểu Hoàng Thượng." Đây, không phải lời an ủi, là lòng ta thật sự tin như vậy. Bọn họ chung sống cùng nhau nhiều năm, chẳng lẽ còn không hiểu nhau sao?

Qua một lát, hắn mới "Ừ" một tiếng.

Ta ngồi dậy: "Hoàng Thượng nghỉ ngơi đi." Duỗi tay đỡ vai hắn, hắn lại nắm tay ta, lắc đầu, "Nàng ngủ trước đi, để trẫm dựa vào một lát."

Ta biết cứ ngồi dựa như vậy, cổ sẽ không thoải mái, hắn chỉ là không muốn để lộ mặt yếu đuối của mình. Ta không hỏi gì thêm, nghe lời nằm xuống cạnh hắn.

Nhắm mắt lại, ta căn bản không ngủ được.

Bụng nhỏ vẫn hơi khó chịu, dán túi ấm lên, dựa gần hắn.

Thời điểm hắn ngủ đã là đêm khuya, ta giả bộ ngủ say, ta hắn vẫn nắm chặt tay ta. Đã có chút ấm áp, không còn cảm giác lạnh băng như trước.

Mấy ngày tiếp theo, thỉnh thoảng hắn qua các cung một chút, vì hôm ấy tuyết lớn không thể xuất cung thăm Nguyên Phi Cẩm, việc này sau chưa từng nghe hắn nhắc lại. Hắn không thăm hỏi, ta không biết vì sao. Nghe nói Thái Hoàng Thái Hậu đến Càn Nguyên Cung hai lần, xem ra là vì chuyện tiễn chư vương.

Vì lời hắn nói, tỷ tỷ thật sự không còn đến Hinh Hòa Cung, nếu ta nhớ tỷ ấy, bản thân sẽ lặng lẽ đến Quan Sư Cung chờ nàng ra ngoài. Nàng thấy ta, khuyên ta đừng đến, nhưng ta biết, vì chuyện hôm đó, Hoàng Hậu lại đánh nàng. Mỗi lần nghĩ đến, ta càng hận Hoàng Hậu.

Ta không cứu được An Kỳ Dương, nhưng nhất định phải cứu tỷ tỷ. Biết tỷ ấy lo lắng cho ta, chuyện này, ta không nói nàng biết, ai ta cũng không nói, chỉ thầm tính toán trong lòng.

Nghe nói Thanh đại nhân vô tội phóng thích, vì chịu hình, Thái Hoàng Thái Hậu cho ông ấy ở nhà tĩnh dưỡng một thời gian. Dù sao Nguyên Thừa Hạo cũng không giết ông ấy, việc này Thái Hoàng Thái Hậu đương nhiên sẽ không so đo.

Ngày bảy tháng mười hai, cách Tết ngày càng gần, các vị vương gia không thể tiếp tục ở lại.

Chỉ Doanh quận chúa tới, nói Nguyên Phi Cẩm đã có thể xuống giường, còn nói Nguyên Thừa Hạo thiết yến mời nhóm vương gia vào cung.

Ta cười hỏi: "Quận chúa có tới không?"

Nàng gật đầu: "Đến lúc đó sẽ ngồi chung với nương nương, được không?"

"Đương nhiên là được." Lệnh A Man mang điểm tâm lên, ta đẩy tới trước mặt nàng, "Quận chúa dùng thử bánh này đi, nhân nhiều, mùi vị không tệ."

Nàng cắn một cái, mỉm cười: "Quả nhiên rất ngon."

"Vậy quận chúa ăn nhiều một chút, nương nương biết người tới, đặc biệt sai cung nhân chuẩn bị rất nhiều." A Man cười nói.

Chỉ Doanh quận chúa lại buông điểm tâm trong tay xuống, khẽ cười: "Doanh Nhi không ngờ có thể cùng nương nương tốt như vậy." Ý của nàng không cần nói ra, ta cũng hiểu.

Khi An Kỳ Dương còn, ta và nàng, không giống lúc này.

Nàng là nữ nhân, đương nhiên có ghen ghét. Nhưng nàng lại hiểu chuyện, từ nhỏ được giáo dục rằng làm quận chúa ở trước mặt người khác không thể đánh mất thể diện. Mà hiện tại, theo An Kỳ Dương rời đi, ta và nàng ngày càng thân thiết.

Chúng ta hàn huyên một lát, Chỉ Doanh quận chúa đứng dậy muốn trở về. Ta tiễn nàng ra ngoài, cả hai ôm lò sưởi chậm rãi đi về phía trước.

"Quận chúa về nói với tiểu vương gia, gần đây Hoàng Thượng chính sự bận rộn, không có thời gian thăm ngài ấy, nhưng trong lòng vẫn ghi nhớ."

Nàng cười: "Nương nương còn phải dặn dò việc này sao? Lần trước Hoàng Thượng phái Thường công công tới vương phủ, vương huynh ta thấy, trong lòng đương nhiên rõ ràng."

Ta gật đầu, vậy thì tốt.

Lại đi thêm một đoạn, nàng cười nói: "Nương nương dừng bước, ta kêu Tầm Chi ở ngoài chờ, xe ngựa cũng đã đợi sẵn. Buổi tối gặp lại."

"Được, quận chúa đi đường cẩn thận."

Nhìn nàng đã đi xa, ta và A Man mới trở về.

Thời điểm xuyên qua hành lang dài, thấy Dương tướng quân vội vàng đi tới. Ta gọi ông ấy lại: "Tướng quân gấp như vậy là tới tìm Hoàng Thượng sao?"

Ông ấy không ngờ sẽ gặp ta ở đây, ngẩn ra, vội hành lễ, mới đáp: "Mạt tướng tìm Hoàng Thượng có vài việc. Hôm nay trời lạnh, nương nương vẫn là đừng ra ngoài đi lại."

Ta mỉm cười: "Bổn cung không sao, Vân Mi tốt chứ?"

"Vân Mi rất tốt, nương nương yên tâm." Ông ấy cúi đầu.

Ta tiến lên một bước: "Có câu này của tướng quân, bổn cung không có gì phải lo lắng cả, chỉ là đã lâu không gặp nàng ấy, bổn cung rất nhớ."

A Man vội nói: "Nương nương nhớ Vân phu nhân, có thể mời nàng ấy vào cung gặp mặt."

Việc này ta không phải không nghĩ tới. Nhìn Dương tướng quân, ta hỏi: "Việc này, tướng quân nghĩ sao?"

Ông ấy không từ chối, chỉ nói: "Chỉ cần nương nương muốn là được. Mạt tướng còn có việc, xin cáo lui trước." Dứt lời, ông ấy từ bên người ta vội vàng đi qua.

Về Hinh Hòa Cung, cả buổi chiều vô cùng nhàm chán, nhớ tới lời Dương tướng quân nói, chọn ngày gặp ngày, gọi A Man vào, bảo nàng đi tìm Thường công công. Nguyên Thừa Hạo gật đầu, Vân Mi mới có thể vào cung.

A Man đi nhanh rồi trở về, vui vẻ báo: "Nương nương, Hoàng Thượng đồng ý."

Ta thuận miệng hỏi: "Hoàng Thượng đang ở Càn Nguyên Cung hay còn ở Ngự Thư Phòng."

"Ở Càn Nguyên Cung, Dương tướng quân cũng ở đấy." A Man dâng trà, lại hỏi, "Có cần kêu Thập Đắc công công xuất cung mời Vân phu nhân tới không?"

Ta mỉm cười: "Không, mời tướng quân phu nhân cùng tới." Tướng quân phu nhân, vị tiểu thư Ôn gia kia, rốt cuộc là người thế nào ta còn chưa biết. Nếu chỉ gọi Vân Mi tới, nàng ở tướng quân phủ chỉ là trắc thất, ta sợ đến lúc đó nàng sẽ gặp thêm phiền toái.

Mặt mũi này, ta vẫn phải cho tướng quân phu nhân.

Vào nội thất thay xiêm y, lại sai người mang thêm lò sưởi vào, nằm nghỉ trên giường một lúc.

Thập Đắc công công vội vàng vào báo: "Nương nương, Vân Mi cô nương tới!"

A Man hầu hạ ta xuống giường, cười nhìn Thập Đắc công công: "Bây giờ công công sao còn có thể gọi nàng là Vân Mi cô nương?"

Thái giám ngẩn ra, vội đánh miệng mình: "Xem cái mồm này của nô tài, vừa vui liền quên hết mọi chuyện! Bây giờ là Vân phu nhân, đúng đúng, là Vân phu nhân."

Ta không định so đo với gã, đứng dậy ra ngoài.

Thấy ta, hai người trong sảnh vội quỳ xuống hành đại lễ: "Tham kiến Chiêu Nghi nương nương, nương nương vạn phúc!"

Ta ngồi xuống, nói với hai người bên dưới: "Miễn lễ."

Vân Mi ngước mắt nhìn ta, cung nữ bên cạnh vội dìu các nàng đứng dậy. Lúc này nàng thật đã khác xưa, cẩm y tốt nhất, sắc mặt hồng nhuận, nàng thoạt nhìn, rất tốt.

Tướng quân phu nhân dung mạo đoan trang, có lẽ vì là con của thương nhân nên đôi mắt để lộ sự khôn khéo. Cung nữ dìu nàng ngồi xuống, nàng mới thấp giọng: "Nhan Ngọc chưa từng gặp qua tình cảnh này, nếu có lời nào nói sai, cử chỉ không đúng, mong nương nương đừng để trong lòng."

Nắm khăn, ta khẽ cười: "Bổn cung nào nhỏ nhen như vậy? Hôm nay là muốn mời các ngươi tới trò chuyện." Ta đánh giá nàng, "Thư trung tự hữu hoàng kim ốc, thư trung tự hữu nhan như ngọc (1). Ôn Nhan Ngọc, tên hay."

(1) 书中自有黄金屋, 书中自有颜如玉: trích Lệ học thiên của vua Tống Nhân Tông - Triệu Hằng, nội dung nói về tầm quan trọng của việc học và đọc sách. Hai câu trên có nghĩa là Trong sách tự có nhà lầu vàng, Trong sách tự có người như ngọc

Nàng mỉm cười: "Nương nương chê cười, tuy gia phụ là thương nhân nhưng vẫn hi vọng con cháu có thể đọc nhiều sách, chỉ tiếc Nhan Ngọc đọc sách không nhiều, đúng là bôi nhọ cái tên này."

Ta bật cười thành tiếng: "Đọc sách không nhiều thì như thế nào? Bổn cung có rất nhiều chữ cũng không biết."

Nàng nhất thời ngẩn ra, đương nhiên vì không tin.

Vân Mi vội nói: "Nương nương đừng đùa nữa, câu thơ này của nương nương, dùng rất hay."

Đây đều là A Man dạy ta, vừa rồi đột nhiên nhớ tới, nên lập tức nói ra.

"Nương nương khỏe không?" Vân Mi lại hỏi.

"Ngươi thấy bổn cung khỏe không?"

Nàng nhìn ta, đồng thời nhìn A Man bên cạnh, mỉm cười: "A Man cô nương hầu hạ nuowngn nương, đương nhiên thận trọng hơn nô tỳ."

Ta nhíu mày: "Không được tự xưng nô tỳ."

Ôn Nhan Ngọc lại cười nói: "Nương nương đừng trách tỷ ấy, Vân tỷ tỷ là đang cao hứng, nương nương dạy dỗ tỷ ấy rất tốt, tướng quân thường xuyên khích lệ tỷ tỷ, nói tỷ tỷ ngoan ngoãn hiểu chuyện."

Là nàng không biết, ngày xưa không phải ta dạy dỗ Vân Mi, là Vân Mi dạy ta.

Ta nào sẽ trách Vân Mi chứ, hôm nay đừng nói nàng cao hứng, ta cũng cao hứng đến không nhịn được.

Ba người ngồi trong phòng một lát, bên ngoài có công công tới, nói Dương tướng quân muốn xuất cung, hỏi hai vị phu nhân có muốn về cùng không. Ôn Nhan Ngọc thức thời đứng dậy: "Nhan Ngọc ra ngoài trước, hẳn nương nương và Vân tỷ tỷ còn có lời muốn nói." Dứt lời, nàng hành lễ với ta, cáo lui.

Vân Mi cũng đứng dậy: "Nương nương, Vân Mi cũng phải theo bọn họ trở về."

Ta nắm tay nàng: "Sao hả, bây giờ có phu quân rồi, ở bên bổn cung thêm một lát cũng không muốn sao?"

Nàng kinh hãi, vội lắc đầu: "Vân Mi nào có ý này?"

Ta đương nhiên biết nàng không có.

Nắm tay nàng cùng ra ngoài: "Cũng đươc, bổn cung đi cùng ngươi một đoạn, coi như tiễn ngươi."

"Nương nương, như thế không đươc."

"Có gì không được? Bổn cung cũng muốn ra ngoài hít thở không khí."

Nghe ta nói vậy, nàng mới không nói gì thêm.

Các cung nhân theo sau chúng ta từ xa, ta và Vân Mi đi rất chậm. Cả đoạn đường, nàng vô cùng an tĩnh, ta thấp giọng: "Bổn cung vốn có mấy cây trâm muốn tặng ngươi, nhưng vừa rồi tướng quân phu nhân đi gấp quá, bổn cung chưa kịp tặng nàng, lúc này nếu chỉ tặng riêng ngươi, sợ là không tốt."

Nàng cười thoải mái: "Vân Mi cảm tạ nương nương trước, đồ Hoàng Thượng ban thưởng cho người, Vân Mi không dám nhận. Mấy thứ này, ngày thường tướng quân tặng Vân Mi cũng đủ rồi."

Vỗ tay nàng, ta cười nói: "Dương tướng quân là người tốt, ông ấy sẽ không bạc đãi ngươi, bổn cung tin tưởng. Chỉ là, Ôn Nhan Ngọc không phải đèn cạn dầu, bổn cung tuy mới gặp nàng ấy một lần nhưng vẫn có thể nhận ra."

"Nương nương..." Vân Mi kinh ngạc.

"Có câu, không buôn bán không gian dối. Nàng từ nhỏ sống trong môi trường như vậy, cũng khó trách. Ngươi cũng đừng quá thành thật, ngươi vào cửa sớm hơn nàng, tướng quân phủ cũng không giống trong cung, nàng không phải Hoàng Hậu, không có quyền lực chí cao vô thượng."

Nghe ta đột nhiên nhắc đến Hoàng Hậu, Vân Mi bật thốt lên hỏi: "Nương nương đắc tội Hoàng Hậu nương nương sao?"

Không phải đắc tội, là kết thù.

Có điều việc này đương nhiên không thể nói cho Vân Mi biết, miễn nàng lo lắng.

Ta lắc đầu: "Bổn cung chỉ đang lấy ví dụ." Nghe vậy, nàng mới yên tâm. Ta nhỏ giọng hỏi, "Tướng quân có thường xuyên qua phòng ngươi không?"

Vân Mi là người trải, nghe ta hỏi như thế, đương nhiên biết ta ảm chỉ điều gì. Nàng đỏ mặt, nắm chặt khăn lụa trong tay: "Nương nương..."

Không khỏi bật cười, ta còn chưa cảm thấy ngượng ngùng, nàng thế mà xấu hổ trước.

"Tướng quân cũng không còn trẻ nữa." Mười sáu năm, ông ấy phụ tá Nguyên Thừa Hạo châm trễ chính mình, hiện tại Vân Mi đã ở bên cạnh ông ấy, đương nhiên nên suy nghĩ cho ông ấy nhiều một chút. Huống hồ, trong lòng Vân Mi có Dương tướng quân, ta rất rõ ràng.

Nàng gật đầu: "Vân Mi biết."

"Bổn cung chờ tin tốt của ngươi."

Vân Mi nhìn ta, đỏ mặt: "Thật ra Vân Mi hi vọng nghe được tin tốt của nương nương trước."

Không ngờ nàng sẽ nói vậy, ta ngẩn ra. Quan hệ giữa ta và Nguyên Thừa Hạo, bọn họ ai cũng không thể hiểu. Có điều, ta không cần phải giải thích với nàng, chỉ gât đầu: "Sẽ." Nhưng, thật sự sẽ mà? Bản thân ta cũng không biết.

Tới cửa cung, từ xa, nhìn thấy Dương tướng quân và phu nhân còn chưa rời đi.

Chúng ta chậm rãi đi tới.

Ta bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, liền hỏi: "Đúng rồi, tướng quân còn thường xuyên tới Thành Vương phủ không?" Lần đó cùng Nguyên Thừa Hạo lén xuất cung, ta ở Thành Vương phủ gặp được nữ tử tên Linh Khuyết kia.

Vân Mi gật đầu: "Cách mấy ngày tướng quân sẽ tới đó."

Nguyên Thừa Hạo nói, đó là phi tử của tiên đế, Dương tướng quân có thể mười sáu năm như một mà chiếu cố, cũng khó trách hắn nói Dương tướng quân chỉ trung thành với tiên đế.

Phía trước, Dương tướng quân xuống xe ngựa, đi về phía chúng ta.

Ta cười nói: "Tướng quân thế mà tự mình đến đón, bổn cung không cho ngươi trở về cũng không được."

"Nương nương." Vân Mi ngượng ngùng cúi đầu.

Dương tướng quân đi tới: "Mạt tướng vừa rồi muốn đi, chỉ là nghe nha hoàn nói thấy nương nương và Vân Mi ra ngoài, nên ở đây chờ một lát. Vốn Vân Mi ở thêm một lúc cũng không có gì quan trọng, nhưng tối nay Hoàng Thượng muốn mở tiệc ở Khánh Vu Điện, Vân Mi ở lại, có chút không thích hợp. Ngày sau, mạt tướng lại dẫn nàng vào cung trò chuyện với nương nương."

"Tướng quân thật cẩn thận." Ta kéo Vân Mi qua giao cho ông ấy, "Bổn cung giao Vân Mi cho tướng quân, quả nhiên không nhìn lầm người."

Ông ấy cầm tay nàng, cười đáp: "Mạt tướng còn phải đa tạ nương nương đã chịu nhường tỳ nữ tốt như vậy, Vân Mi... Là nữ tử đáng được đối xử tốt."

Lần đầu gặp Dương tướng quân, ta đã cảm thấy thân phận tướng quân không hợp với ông ấy. Bây giờ càng nhìn, càng cẩm thấy ông ấy giống thư sinh, huống chi, hôm nay ông ấy không mặc áo giáp.

Thời điểm Vân Mi rời đi có quay đầu nhìn ta, trong mắt ngậm nước mắt.

Ta cười vẫy tay với nàng, A Man tới gần, nhỏ giọng: "Nương nương yên tâm, tướng quân sẽ đối tốt với Vân phu nhân."

Việc này ta biết, ta chỉ lo lắng tướng quân phu nhân kia.

"Nương nương, chúng ta về thôi, còn phải chuẩn bị, lát nữa tham dự tiệc tối."

Xoay người trở về, gió bắt đầu nổi, tóc mai bị thổi loạn, chắn ngay tầm mắt. Giơ tay vén qua một bên, cách đó rất xa, thấy Niên Tần cùng cung nữ đi tới.

Ta đã lâu không gặp nàng, vẫn giống khi đó, nàng cho ta cảm giác không tranh không đạo. Như vậy cũng tốt, trong cung này, không ai khen nàng, cũng không ai nghị luận nàng.

Nhiệt độ trong không khí thấp xuống, tuyết trên đường bắt đầu đóng băng. A Man cẩn thận dìu ta chậm rãi đi tới.

Chờ vào hành lang, mới thở phào nhẹ nhõm.

Mùa đông ngày ngắn, lúc này tuy chưa hoàn toàn tối nhưng trên hành lang đèn lồng sớm đã được đốt lên. Hoa đằng ngày hè lúc này dùng màn thay thế, tuy đi trên hành lang nhưng vẫn cảm thấy lạnh lẽo.

Cũng may hành lang dài không trơn trượt, có thể đi nhanh một chút.

Hai người chúng ta đi nhanh về phía trước, tới chỗ ngoặt, thấy Phùng Tiệp Dư ngồi ở lan can. Thoáng chần chờ, ta cuối cùng vẫn tiến lên, cung nữ của nàng thấy ta, hoảng loạn miễn lễ.

Ta cho nàng miễn lễ, thấy sắc mặt Phùng Tiệp Dư không tốt, không khỏi nhíu mày hỏi: "Phùng Tiệp Dư không khỏe sao?"

Nàng không đứng dậy, chỉ thấp giọng: "Tần thiếp nhiễm chút phong hàn."

"Hôm nay trời lạnh, nếu Phùng Tiệp Dư đã nhiễm phong hàn thì không nên ra đây." Ánh mắt dừng ở vòng eo của nàng, tua rua vẫn êm đẹp đeo dưới ngọc bội lộng lẫy kia.

Cung nữ của nàng vội nói: "Tiểu chủ vốn muốn đi gặp Hoàng Thượng, lại không ngờ Hoàng Thượng lúc này đang ở Ngự Thư Phòng, nên chỉ đành trở về."

Sức khỏe không tốt, còn muốn đi gặp Nguyên Thừa Hạo.

Ta đỡ tay A Man: "Không cần vội, ngươi trở về nghỉ ngơi đi, buổi tối Hoàng Thượng mở tiệc, không phải sẽ được gặp sao?"

Phùng Tiệp Dư miễn cưỡng mỉm cười: "Nương nương nói đúng, vậy tần thiếp về trước." Nàng nhìn cung nữ, cung nữ vội đi tới dìu nàng đứng dậy.

Nhịn không được mà quay đầu nhìn theo, A Man cảm thán: "Nàng ấy có thai sao lại không biết cẩn thận như vậy?"

Ta khẽ cười, tiếp tục đi về phía trước, việc này, không hề liên quan tới ta.

Thời điểm xuống bậc thang, vô ý trượt chân, may là có A Man đỡ tay. Nàng cũng hoảng sợ: "Nương nương cẩn thận một chút, té ngã thì phải làm sao đây?" Nàng lại hỏi, "Có bị thương ở chân không?" Nói rồi, nàng cúi người xem thử.

Ta cười: "Không yếu ớt như vậy." Ta cũng cúi đầu theo nàng.

Dưới chân ta, có một dấu chân rõ ràng.

Nhíu mày, đó là chỗ vừa rồi ta đi qua, nhưng rõ ràng gót chân của ta là đi ra ngoài. Vậy đây, không phải dấu chân của ta. Là ai, cũng té ngã sao?

Không biết tại sao, ta lại quay đầu nhìn hai thân ảnh sớm đã không còn ở đây.

"Nương nương sao vậy?" Thấy ta không nói lời nào, A Man lo lắng hỏi, "Nương nương bị thương ở đâu sao?"

Lắc đầu, ta không sao, ta vẫn tốt, chỉ là Phùng Tiệp Dư...

Bừng tỉnh nắm chặt hai tay, hít một hơi thật sâu, a, có lẽ là nghĩ nhiều. Có lẽ, nàng cho dù trượt, cũng không té ngã. Như ta, không phải cũng chưa té ngã sao?

A Man cẩn thận đỡ ta: "Đường trơn, nương nương đi cẩn thận một chút."

Trở về Hinh Hòa Cung, Hành Nhi tới hỏi: "Nương nương, người hôm nay nô tỳ nhìn thấy là Vân Mi tỷ tỷ sao?"

Ta ngẩn ra, mới nhớ lúc trước các nàng đều là nha hoàn của Cung phủ, liền gật đầu: "Là nàng ấy."

A Man nhắc nhở: "Ngày sau không được gọi nàng ấy là Vân Mi tỷ tỷ, nàng ấy hiện tại là trắc phu nhân của tướng quân phủ, là Vân phu nhân."

Hành Nhi bừng tỉnh, vội cúi đầu: "Nô tỳ đáng chết, quên mất việc này."

"Không sao, Vân Mi sẽ không so đo." Nói rồi, ta cùng A Man vào trong.

Nhìn bộ xiêm y mới tinh đặt trên bàn, ta gọi người tới. Thập Đắc công công cười giải thích: "Nương nương vừa đi, công công của Nội Vụ Phủ liền tới đưa thứ này, vốn để nương nương mặc thử, nhưng nương nương không có ở đây, nên họ chỉ có thể để lại."

Ta nhíu mày: "Còn chưa tới Tết, y phục mới sao lại đưa tới sớm như vậy?"

Công công vội nói: "Đây không phải dùng cho dịp Tết, là để nương nương mặc vào tối nay."

Ta kinh hãi, yến tiệc tối nay để chiêu đãi các vị vương gia, đang êm đẹp, sao phải mặc y phục mới? Ta vội hỏi: "Chủ tử các cung đều có sao?" Đừng nói là chủ ý của Nguyên Thừa Hạo.

Thập Đắc công công gật đầu: "Vâng, chủ tử các cung đều có."

Nghe vậy, ta mới yên tâm, không phải một mình ta có thì tốt, miễn cho, hậu cung của hắn lại nhắm vào ta.

A Man cầm y phục lên: "Nương nương có muốn mặc thử không?"

Cung trang màu của nước, dù sợi tơ tốt nhất dệt thành đóa sen ở giữa.

Thật xinh đẹp.

Ta mỉm cười: "Còn thử gì nữa, đã là đồ mặc đêm nay, trực tiếp mặc vào là được."

"Nô tỳ hồ đồ."

Vào trong thay nó, nhìn ta xoay vào vòng, A Man thở dài: "Nương nương, thật sự rất đẹp. Nếu nương nương mặc nó nhảy Lăng Ba, thật không biết sẽ tuyệt diễm thế nào!"

Ta kinh hãi, vội kéo nàng qua, nhỏ giọng: "A Man, ngày sau không được nói bổn cung biết nhảy Lăng Ba, nhớ chưa?" Tỷ tỷ cầu xin ta, bảo ta ngàn vạn đừng nói, ta tuy không biết lý do là gì, nhưng vẫn đồng ý.

May là nơi này chỉ có ta và nàng.

A Man bị ta dọa sợ, sau một lúc lâu mới có phản ứng, gật đầu: "Vâng, sau này nô tỳ không nói nữa."

Nàng chải đầu cho ta, cài những cây trâm đẹp nhất lên. Thập Đắc công công vào thay lò sưởi, vừa thấy ta, thế mà ngây dại một lúc, rồi cười nói: "Nương nương quá đẹp, nô tài nhìn tới choáng váng." Nói rồi, gã tự bật cười.

Nhẹ nhàng chạm vào cây trâm trên đầu, ta mỉm cười đứng dậy, nhận lò sưởi công công đưa qua: "Hôm nay mỗi người đều có tiền thưởng, lát nữa kêu A Man chia cho các ngươi." Hôm nay gặp Vân Mi, ta thật sự rất vui.

Thập Đắc công công quỳ xuống tạ ơn.

A Man thấy ta như thế, cũng cười: "Nương nương học được cách dùng thơ, khó được Vân phu nhân cũng khen nô tỳ. Bản thân nương nương thông minh, nô tỳ cũng được hưởng chút vinh quang."

Chọc nhẹ thái dương nàng: "Nha đầu chết tiệt, dám ba hoa với bổn cung."

"Nô tỳ không dám." Nàng hành lễ.

Xoay người, ta lấy vòng ngọc mang lên cho nàng: "Bổn cung còn chưa tặng ngươi thứ gì."

A Man rụt tay: "Nương nương làm vậy là giết nô tỳ, nô tỳ sao có thể nhận đồ của nương nương!"

Ta dùng sức nắm chặt tay nàng, không cho nàng trốn: "Sao lại không dám? Nếu ngươi không nhận nổi, còn ai có thể nhận được? Còn nhớ ngày đầu tiên đi theo bổn cung ngươi đã nói gì không?"

A Man ngơ ngẩn nhìn ta, ta nhớ rất rõ, nàng chắc chắn cũng vậy.

Nàng nói, từ nay về sau, trong mắt nàng, ta giống An Kỳ Dương.

Nàng cuối cùng cũng không từ chối nữa, tay còn lại chậm rãi vuốt ve vòng ngọc bóng loáng, hốc mắt đỏ ửng, nhưng không khóc, ngược lại còn cười.

Xoay người vào trong, A Man tìm cho ta một chiếc khăn, nói chiếc khăn màu hồng ta đang dùng không hợp với y phục hiện tại, vì thế chọn cho ta màu trắng. Trùng hợp, bên trên cũng thêu hoa sen.

Ta cười nàng quá nghiêm túc, nàng lại nghiêm túc nói: "Hoàng Thượng lệnh Nội Vụ phủ tặng y phục mới cho chủ tử các cung đương nhiên là vì muốn các chủ tử trang điểm thật đẹp, để các vương gia mở mang tầm mắt một chút."

Cúi đầu nhìn chính mình, ta cười hỏi: "Vậy, bổn cung có tôn quý xinh đẹp không?"

A Man gật đầu thật mạnh: "Không ai xinh đẹp tôn quý hơn nương nương đâu."

Ta cười: "Nói hươu nói vượn, trong hoàng cung này, còn ai có thể tôn quý hơn Hoàng Hậu?"

A Man đột nhiên im lặng, cúi đầu: "Người tôn quý hơn nàng ta, A Man sẽ giúp người, cho dù trả giá bằng sinh mệnh."

Giật mình, ta vội che miệng nàng lại, khiển trách: "Không được nói bậy!" Nàng là người An Kỳ Dương để lại cho ta, ta quyết không để nàng xảy ra chuyện, quyết không!

A Man bị ta dọa sợ, qua một lúc lâu, mới bình tĩnh gạt tay ta ra, nhỏ giọng: "Nương nương không cần lo cho nô tỳ, nô tỳ chỉ muốn giúp người lấy thứ người muốn."

Trong lòng dậy sóng lăn tăn, ta cố gắng kiềm nén cảm xúc: "Ngươi biết bổn cung muốn gì sao?"

"Tấn vị." Nàng trả lời dứt khoát, "Vị trí Quý Phi tôn quý hơn Chiêu Nghi nương nương."

Ta nhìn nàng thật lâu, mới nói: "A Man quả nhiên thông minh." Ta muốn quật ngã Hoàng Hậu, muốn tỷ tỷ đến bên cạnh ta, vậy bắt buộc phải trở nên tôn quý.

Nàng khẽ cười: "Với sự thông minh và tài trí của nương nương, có thể."

Nàng nói, có thể.

Ta dường như không thể liên hệ nàng với tiểu nha đầu từng thay Cung Khuynh Nguyệt đánh đàn. Thở dài, bản thân ta cũng đã không còn là A Tụ ở Cung phủ Du Châu kia, từ cái ngày ta trở thành Cung Vũ Sinh, ta đã không còn là A Tụ.

Từ Du Châu đến kinh thành, chúng ta đều đã gặp quá nhiều chuyện.

Thứ duy nhất có thể làm chúng ta đi tiếp, là trở nên manh mẽ.

Ở hậu cung này, mọi người đều tính kế. Đế hậu, phi tần, thậm chí là cung nữ thái giám.

Kéo tay nàng, chậm rãi ngồi xuống: "Vậy ngươi nói xem phải làm thế nào? Bổn cung chưa từng nghe ý kiến của ngươi."

Nguyên Thừa Hạo nói, muốn tấn vị, phải lấy lòng hắn. Lấy lòng, đương nhiên là cái gì cũng phải làm theo mong muốn của hắn.

A Man nhìn ta, nghiêm túc nói: "Rất đơn giản, giống như những gì hôm nay nương nương nói với Vân phu nhân."

Lời nói với Vân Mi? Ta nhất thời ngẩn ra, hôm nay nói quá nhiều, ta thật sự không biết rốt cuộc là câu nào.

Nàng quỳ xuống: "Nô tỳ cả gan, trước xin nương nương thứ tội." Ta không đỡ nàng, để nàng tiếp tục nói, "Nô tỳ không rõ vì sao thủ cung sa của nương nương còn ở trên tay?"

Một câu đánh thức ta.

Theo bản năng xoa xoa cánh tay, ta nhớ lại những gì nói với Vân Mi hôm nay, Dương tướng quân không còn trẻ, ý ta là, muốn nàng mau sinh cho Dương tướng quân một hài tử. Tướng quân phủ có tướng quân phu nhân, cho dù Dương tướng quân không nói gì, Vân Mi vẫn cần sinh hài tử để củng cố địa vị. Mà ta khuyên nàng như thế, lại vẫn là tấm thân xử nữ.

"Khi đó, nương nương vì được Hoàng Thượng lâm hạnh mà phong Tiệp Dư tiểu chủ, thiếu gia cũng vui cho nương nương, thiếu gia sợ nương nương vì thay Đại tiểu thư vào cung ma bị vắng vẻ. Sau, nghe nói nương nương sinh non, thiếu gia lo lắng đến mấy đêm không ngủ, nhưng nương nương, A Man thế mà lại thấy thủ cung sa trên tay người..."

Việc này, từ lúc nàng thấy đã bắt đầu hoài nghi, đến nay, cuối cùng mới hỏi ra.

Động môi, ta cũng không biết giải thích thế nào

Khi đó, ta cho rằng trong lòng Nguyên Thừa Hạo chỉ có tỷ tỷ, ta không muốn giao bản thân cho nam nhân lòng tràn đầy tỷ tỷ, cho dù, hắn là thiên tử tôn quý nhất thiên hạ. Cho nên, ta dùng ngọc châu hắn cho ta đổi lấy trong sạch của chính mình.

Mà hiện tại, suy đoán tỷ tỷ là người trong lòng hắn lại là một hồi cười chê, ta vẫn cùng hắn xướng diễn vở kịch này.

"Nương nương chán ghét Hoàng Thượng sao?" A Man nhỏ giọng hỏi.

Không, lắc đầu. Không phải chán ghét hắn.

"Trong lòng Hoàng Thượng có nương nương." Nàng khẳng định, "Hôm nương nương đau bụng, Hoàng Thượng dù không khỏe cũng tự mình tới thăm người."

Duỗi tay kéo nha hoàn đứng dậy, ta lấy lại bình tĩnh, nói: "A Man, vậy cùng bổn cung cung đấu đi."

"Vâng, A Man, tuân mệnh."

Nhớ lại thời điểm ở biệt viện, những lời nói với Đường Tiệp Dư. Muốn Nguyên Thừa Hạo tới không khó, khó, là giữ hắn như thế nào. Ta nghĩ, ta có lẽ may mắn hơn người khác, ít nhất, ta biết nhiều bí mật của hắn.

Cười lạnh, ta rơi vào trầm mặc.

Đến chạng vạng, tuyết vẫn chưa tan.

Thời điểm ra ngoài, khoác áo choàng lên, A Man kinh ngạc cảm thán: "Nương nương, xiêm y này thêu thật hay, mặc áo choàng vừa lúc có thể để lộ hình thêu tinh xảo."

Ta chỉ cười, không nói chuyện. Ngồi kiệu qua Khánh Vu Điện, lúc này ta mới biết, hôm nay, chỉ có phi tần từ chính tam phẩm trở lên tham dự, cho nên, người không nhiều lắm.

Vốn còn nói tối nay Phùng Tiệp Dư có thể gặp Nguyên Thừa Hạo, nhưng không ngờ, nàng thậm chí còn không thể dự tiệc.

Ở ngoài điện, ta gặp được ba phụ tử Cảnh Vương, ông ta chỉ hừ một tiếng, nhanh chóng đi vào. Chỉ Doanh quận chúa đi về phía ta, cười nói: "Nương nương hôm nay thật xinh đẹp."

Sắc mặt Nguyên Phi Cẩm thoạt nhìn rất tốt, giờ phút này cũng đi tới: "A, mấy ngày không gặp mà nương nương đã ngày càng xinh đẹp."

Ta nắm tay quận chúa, nói với Nguyên Phi Cẩm: "Thấy tiểu vương gia khỏe lại, Hoàng Thượng cũng yên tâm rồi."

Vừa dứt lời, thấy Nguyên Thừa Hạo và Hoàng Hậu tới.

Đế hậu đều không khoác áo choàng. Hôm nay Hoàng Hậu mặc cung trang màu đỏ thêu con phượng hoàng thật lớn, dưới ánh đèn, đường thêu phát ra ánh sáng khiến người ta phải chú ý đến.

Mọi người hành lễ với họ, Nguyên Thừa Hạo buông tay Hoàng Hậu mà tới đây, tự mình đỡ Nguyên Phi Cẩm đứng dậy: "Vết thương trên người đã khỏi chưa?"

"Thần đệ sớm đã không sao, nhưng bọn họ cứ buộc đệ phải nằm trên giường cả ngày." Nguyên Phi Cẩm bật cười ha ha.

Nghe thế, hắn càng yên tâm, gật đầu: "Có nghe phụ vương đệ nói, nếu đệ dám xằng bậy, trẫm sẽ không tha."

Nguyên Phi Cẩm cười đáp: "Hoàng Thượng đừng bắt thần đệ chép kinh văn nữa, có chép cũng không giống, hôm trước thần đệ còn mơ thấy phương trượng quốc chùa tới quỳ cầu xin thần đệ, ha ha."

Chỉ Doanh quận chúa cũng nhịn không được mà che miệng cười, nàng nhỏ giọng bên tai ta: "Huynh ấy hay nói kinh văn gì huynh ấy cũng có thể viết, thậm chí còn quen thuộc hơn hòa thượng trong chùa!"

Ta nghe xong, cũng cười, có điều Nguyên Thừa Hạo và Hoàng Hậu đều ở đây, ta cố nhịn, không cười ra tiếng.

Hoàng Hậu cũng không cười, trường hợp nào nên có thái độ gì, ta vẫn luôn bội phục nàng điểm này.

Nguyên Thừa Hạo cũng không cười, chỉ nhẹ giọng mắng: "Nói hươu nói vượn!" Nhưng ta thấy đôi mắt hắn rõ ràng đang cười.

"Sao Hoàng Thượng còn chưa vào trong?" Phía sau truyền đến giọng của Thái Hoàng Thái Hậu.

Mọi người vội xoay người hành lễ, Nguyên Thừa Hạo đi tới dìu bà: "Trẫm và Hoàng Hậu cũng mới đến, thật trùng hợp, hoàng tổ mẫu cũng tới."

Thái Hoàng Thái Hậu không so đo, chỉ cười: "Vậy vào đi, đừng để các vị vương gia chờ lâu."

Hoàng Hậu tới gần, cùng hoàng đế đỡ Thái Hoàng Thái Hậu vào trong.

Mọi người trong Khánh Vu Điện vội đứng dậy nghênh giá, ta cùng Chỉ Doanh quận chúa ngồi cạnh Diêu Phi, nhóm vương gia dựa theo trưởng ấu ngồi xuống, Cảnh Vương, Vũ Vương, Khiêm Vương, sau đó là mấy vị hầu gia.

Nguyên Phi Cẩm được cho phép ngồi cùng bàn với Cảnh Vương. Ta thấy cung nữ tới rót rượu, rượu của gã, bị Cảnh Vương yêu cầu đổi thành trà. Gã rầu rĩ không vui, bất đắc dĩ nhìn chúng ta.

Mặc kệ Cảnh Vương nghĩ gì về Nguyên Thừa Hạo, nhưng với nhi tử của mình, ông luôn luôn để bụng.

"Nương nương uống rượu không?" Chỉ Doanh quận chúa nhẹ giọng hỏi.

Ta lắc đầu: "Không." Có điều, nếm thử một chút vẫn có thể.

Chỉ Doanh quận chúa nhìn nam tử ngồi bên trên, nói: "Tửu lượng Hoàng Thượng rất kém." Nàng cầm chén rượu lên ngửi ngửi, lại nói, "Rượu mạnh như vậy, uống vào ba ly, ngài ấy chắc chắn say."

"Hoàng Thượng sẽ không uống." Khi đó ở tướng quân phủ, chỉ mấy chén, hắn đã say.

"Ngài ấy nói rượu không phải thứ tốt, nên không cho vương huynh ta uống." Dứt lời, chính nàng lại uống một ly. Nhíu mày, xem ra rượu thật sự rất mạnh.

Cung nữ vội tiến lên rót đầy, nàng cầm lên, ta vội ngăn cản: "Quận chúa uống ít một chút, rượu mạnh hại thân."

Nàng lại nhìn ta: "Nương nương, ta kính người một ly." Ta ngẩn ra, nghe nàng nói tiếp, "Tuyết cầu nương nương tặng ta rất đáng yêu, không có nó, thời điểm nhàm chán ta thật không biết làm sao bây giờ."

Việc này nàng không nhắc, ta cũng quên mất. A, tuyết cầu cũng không phải ta tặng nàng, chỉ là thuận miệng một câu mà thôi.

Có điều, nếu nàng đã nói thế, uống một chén cũng không có gì. Cầm chén rượu lên, rượu từ yết hầu đi thẳng xuống, cảm giác nóng rát lập tức dâng lên, ta nhịn không được mà ho khan. A Man vội vỗ lưng giúp ta: "Nương nương người chậm một chút."

Chỉ Doanh quận chúa cười nói: "Ta không kính nương nương nữa, nếu chuốc say nương nương, Hoàng Thượng sẽ tức giận."

Ta sững sờ, vừa ngước mắt, liền thấy hắn đang nhìn chằm chằm ta. Ta thế mà giống như tên trộm bị phát hiện, hoảng loạn cúi đầu.

A Man đưa nước trà cho ta, ta uống mấy ngụm mới cảm thấy tốt hơn một chút.

Qua một lát, mới dám nhìn Nguyên Thừa Hạo, hắn đang nâng chén cùng nhóm vương gia, nói cười vui vẻ. Nguyên Phi Cẩm mấy lần muốn thử, đều bị Cảnh Vương cản lại. Gã rầu rĩ không vui, tự rót nước cho mình.

Ta nhìn mà muốn bật cười, tối nay, gã đừng hòng uống rượu.

Nghiêng đầu, thấy bên tai Chỉ Doanh quận chúa hồng hồng, đó, không phải do uống rượu. Nâng tay, ta khẽ chạm lên: "Chỗ này của quận chúa sao vậy?"

Nàng theo bản năng quay đầu, đưa tay che lại: "Phụ vương ta nhìn thấy tuyết cầu trong phủ."

Ngơ ngẩn, là Cảnh Vương đánh!

"Quận chúa..."

Nàng lắc đầu: "Không liên quan tới nương nương, ta cũng rất thích tuyết cầu."

Nếu Cảnh Vương đánh nàng, xem ra động cơ đưa chó nhỏ vào cung không hề đơn thuần! Ông ta cho rằng, Chỉ Doanh quận chúa phản bội ông ta sao? Cho nên mới trông chừng Nguyên Phi Cẩm càng chặt.

Ta đương nhiên tự trách, lúc trước muốn tìm nơi tốt cho tuyết cầu, ta đã đưa Chỉ Doanh quận chúa. Ngoại trừ tự trách, trong lòng còn giận, giận Cảnh Vương không chút lưu tình.

Chỉ Doanh quận chúa uống rất nhiều, chút không cẩn thận đã làm đổ rượu lên xiêm y. Để Tầm Chi ở lại tìm cơ hội nói với người bên trên một tiếng, ta và nàng lặng lẽ rời đi, muốn đưa nàng tới cung của ta thay y phục. Mùa đông lạnh lẽo, tuy chỉ một chén rượu nhỏ, nhưng chờ gió tới, sẽ rất lạnh.

Tới trước cửa Hinh Hòa Cung, Chỉ Doanh quận chúa đột nhiên dừng bước, sắc mặt cũng thay đổi.

"Sao vậy?"

Nàng xoay người: "Không thấy khăn của Kỳ Dương nữa!"

Ta và A Man ngẩn ra, ta chỉ có thể an ủi: "Có lẽ là rớt trên đường, chúng ta quay lại tìm xem."

A Man nhanh chóng tìm kiếm.

Ta và Chỉ Doanh theo sau, cẩn thận nhìn, sợ bỏ sót chỗ nào. Khắp nơi đều là tuyết trắng phau, còn có băng, hiện tại là buổi tối, có ánh đèn, không hề rõ ràng. Chiếc khăn kia màu trắng, nếu không cẩn thận, sợ là sẽ không thể tìm thấy.

Chỉ Doanh quận chúa gấp đến hai mắt đỏ ửng: "Ta không nên mang theo trên người."

"Quận chúa..." Đó là đồ của An Kỳ Dương, nên nàng mới mang theo bên người. Ta định an ủi, vừa ngước mắt, liền thấy một nam tử đứng trên nền tuyết, không áo choàng, chỉ một thân cẩm phục màu bạc cau, một tay y cầm quạt xếp, dáng người cao dài trong bóng đêm càng thêm gầy ốm. Mà tay còn lại của y đang cầm khăn tay của Chỉ Doanh quận chúa.

Hôm nay, không trăng, chỉ có thể nương theo ánh sáng đèn lồng, sườn mặt y không rõ lắm, ngược lại có cảm giác mông lung.

A Man đột nhiên dừng bước, nhưng nam tử trước mặt đến ngây người.

Ta kéo tay Chỉ Doanh quận chúa, thân thể run lên.

"Kỳ Dương..." Chỉ Doanh quận chúa nức nở.

Chỉ Doanh quận chúa đã say, nhưng ta và A Man vẫn còn tỉnh táo.

Nha hoàn quay đầu nhìn ta, hốc mắt ta đã đỏ, nàng cũng thấy, chúng ta, đều thấy.

Nam tử trước mặt, thích màu nhạt, quạt xếp quen thuộc, chiếc khăn quen thuộc...

Bình luận

Truyện đang đọc