TÌNH THÂM DUYÊN CẠN, NGÃ PHẬT TỪ BI

“Hoa Hoa, ngươi làm sao vậy?” Thanh âm quen thuộc vang lên bên tai, Bạch Y quay đầu lại, nhìn thấy Hắc Tang mặc Bạch Y đang vẻ mặt thân thiết nhìn nàng.

“Là ngươi à.” Bạch Y cười cười với chàng, sắc mặt trở nên thoải mái, nhiều hơn một phần tùy hứng.

Từ lúc bắt đầu sợ hãi trốn tránh, đến sau này đồng hành nương tựa lẫn nhau, ở trong lòng nàng, Hắc Tang là một tồn tại rất đặc biệt, tầm quan trọng vượt xa bạn bè bình thường, nhưng cũng không phải là người yêu.

“Vừa rồi ta thấy ngươi ngẩn người ở chỗ này nên tới xem một chút.” Hắc Tang dịu dàng nói. “”Đang nghĩ cái gì vậy?”

“Không có gì.” Bạch Y thiển nhạt cười cười, ánh mắt lóe lên, có một tia hồi ức. “Hôm nay phụng mệnh đi Thiên giới hàng phục Linh Hồ, bộ dáng quật cường của nàng làm cho ta nhớ tới một ít chuyện cũ.”

Từ một phương diện nào đó mà nói, Tiểu Hồ Ly và nàng rất giống nhau, đều là yêu một người, đều là vì yêu dũng cảm tiến về phía trước không oán không hối hận. Sự khác biệt là người đối phương yêu cũng yêu nàng ấy, tìm mọi cách để ở bên nàng ấy. Mà người mình yêu thanh tâm quả dục, coi nàng là người xa lạ….

Chuyện Chiến Thần cùng Linh Hồ yêu nhau Hắc Tang cũng nghe nói, gật gật đầu. “Không ra tay sao?”

Chàng không hỏi nàng nhớ lại chuyện cũ gì, quen biết làm bạn, những gì nàng đã trải qua, chàng đều biết rõ ràng, không cần hỏi thăm nhiều, chỉ khiến lòng nàng thêm tổn thương.

Bạch Y lắc đầu. “Nàng quá si tình, quá kiên định.” Đồng bệnh tương liên, nàng không đành để phần tình cảm kia cứ như vậy chết non.

Hắc Tang hiểu rõ, lại nói.” Ta nghe nói, Bích Liên tiên tử của Dao Trì cũng đi, cho dù ngươi không ra tay, nàng hẳn là cũng sẽ ra tay chứ?”

Nhớ tới lời cuối cùng Bích Liên nói với nàng, Bạch Y nhíu nhíu mày, lắc đầu: “Ta không rõ lắm.”

Người nọ nếu đã khuyên nàng chặt đứt tơ tình, đối với tình cảm tiên yêu hẳn cũng là ôm thái độ phản đối, làm sao có thể dễ dàng buông tha bọn họ?

Hắc Tang thấy mặt nàng mang theo chua xót, biết phỏng đoán của mình hơn phân nửa là thật, trong lòng thở dài, an ủi nàng. “Đừng quá lo lắng, chỉ cần tâm trí nàng kiên định, “Vong Ưu” khúc cũng chưa chắc có thể có hiệu quả, chỉ cần kiên trì mấy ngày, chờ Chiến Thần phá trận ra sẽ không có việc gì hết.”

Nói là nhẹ nhàng, uy lực của bài “Vong Ưu” há có thể dễ dàng ngăn cản? Trong lòng Hắc Tang cũng rõ ràng, sau khi nói xong ngay sau đó thở dài một tiếng.

“Thân ở cửa Phật, những việc này ta đã sớm nhìn thấu.” Bạch Y thản nhiên nói, khóe môi hơi cong, không rõ là chua xót hay là bi thương.

Nghe vậy, Hắc Tang nhìn nàng, trong mắt có một tia đau lòng.

Hai người không nói gì, tất cả đều trầm mặc, trong không khí một mảnh yên tĩnh.

Mây trôi dạt, xa xa truyền đến tiếng chuông to lớn.

Bạch Y quay đầu ra chỗ khác, đổi chủ đề nói. “Mấy ngày nay không nhìn thấy ngươi, đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ sao?”

Hắc Tang cũng quay đầu nhìn về phía mây bay xa xa, gật đầu. “Ừm, Phật tổ phái ta đi Vu Sơn giảng đạo, hôm nay vừa trở về.” Nói xong từ trong tay áo lấy ra một con búp bê gốm sứ cho nàng: “Đặc sản của Vu Sơn, đặc biệt mang về cho ngươi.”

Nhìn con mèo bằng gốm sứ màu đen kia, lại ngẫm lại chân thân của người trước mặt, trong mắt đột nhiên thêm vài tia bối rối, chần chờ nhận lấy. “Đa tạ.”

Ngẩng đầu lại thấy vẻ mặt Hắc Tang ôn nhu nhìn nàng, lời khuyên giải bên miệng cũng đành phải nuốt xuống, cứng nhắc nói. “Ngươi bận rộn mấy ngày như vậy hẳn là cũng rất mệt mỏi, sớm trở về nghỉ ngơi đi.”

Hắc Tang nhìn nàng, cười cười.

Nhìn bóng lưng Hắc Tang dần dần đi xa, Bạch Y trong lòng nói không nên lời là tư vị gì. Nàng biết chàng thích nàng, từ lúc ở trần gian đã biết, chàng là một người rất tốt rất thiện lương, nhưng trong lòng nàng thủy chung không cách nào tiếp nhận.

Trái tim của nàng quá nhỏ, một tiểu hòa thượng tiến vào, không thể chấp nhận bất cứ ai khác nữa. Ngay cả tiểu hòa thượng kia đã không còn là tiểu hòa thượng nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc