TÌNH THÂM DUYÊN CẠN, NGÃ PHẬT TỪ BI

Phương Tiểu Bạch vẫn luôn thắc mắc, rõ ràng mẫu thân nàng họ Bạch, pháp hiệu trước kia của phụ thân tên là Trí Tang, vì sao lại đổi họ mình thành họ Phương?

Phụ thân nói, là vì muốn cảm tạ một người, cho nên dùng tên trước kia của người kia để đặt tên cho nàng.

Nhưng Phương Tiểu Bạch vẫn không hiểu, loại ân tình gì mà đến cả song thân của nàng còn chưa trả nổi, phải dùng họ của con cháu đời sau để ghi nhớ?

Tất nhiên, cuộc sống còn dài, những suy nghĩ mông lung không có lời giải đáp này cũng chẳng tính là gì.

Đến một ngày Phương Tiểu Bạch cũng rời khỏi vòng tay bao bọc trùng trùng điệp điệp của phụ mẫu, lén xuống núi thành công

Sau đó, nàng gặp một người đàn ông ở chân núi.

Cái đầu trọc lốc, trường bào màu trắng chấm đất, trong tay cầm một chuỗi tràng hạt màu xanh biếc.

Nhìn thế nào cũng cảm thấy cổ quái.

Phương Tiểu Bạch đi tới hỏi hắn: “Ngài là ai?”

Người nọ nhìn nàng, ánh mắt như có hồi ức, cười cười: “Ta là hòa thượng.”

Ôi, các hòa thượng lớn lên đều đẹp như thế sao?

Phương Tiểu Bạch thông qua hòa thượng duy nhất mình từng gặp là phụ thân và người trước mắt đưa ra kết luận.

Phương Tiểu Bạch tính tình dễ kết thân, thấy hắn nói chuyện với mình nên đã tự mình coi đối phương là bạn tốt của mình: “Thật trùng hợp nha, trước kia phụ thân ta cũng là một hòa thượng. Nhưng, phụ thân vì cưới mẫu thân ta nên giờ đây đã hoàn tục.”

Người nọ chỉ mỉm cười không nói.

Phương Tiểu Bạch nhìn hắn nửa ngày, ra vẻ thâm trầm gật gật đầu, “Tuy cũng là hòa thượng, nhưng ngài so với phụ thân ta đẹp hơn một chút.”

Không biết có phải do ảo giác hay không, Phương Tiểu Bạch mơ hồ giống như nghe được một câu: “Nàng ấy cũng từng nói như vậy.”

Nàng ấy? Nàng ấy là ai?

Phương Tiểu Bạch chỉ nghĩ mình nghe lầm mà thôi.

“Tên ngài là gì?” Phương Tiểu Bạch cười tủm tỉm hỏi: “Ta tên là Phương Tiểu Bạch.”

Người nọ không biết nghĩ tới điều gì, im lặng tinh tế nhìn nàng một cái, suy nghĩ một chút: “Ta tên là Trí Phương.”

Phương Tiểu Bạch tính tình ham chơi, thấy Trí Phương dáng vẻ tuấn tú, đã muốn lôi kéo hắn chơi cùng mình.

Trí Phương cũng không từ chối điều gì, đi theo nàng.

Đây là lần đầu tiên Phương Tiểu Bạch xuống núi, thấy thứ gì cũng cảm thấy mới mẻ, mua rất nhiều đồ chơi nhỏ.

Trí Phương tính tình tốt bụng giúp cô xách đồ vừa mua xong, điều này khiến cho Phương Tiểu Bạch càng thêm thiện cảm.

Vì thế, Phương Tiểu Bạch đã thổ lộ: “Ta thích ngài, chờ ta lớn lên, ngài đến cưới ta chứ?”

Trí Phương sửng sốt một chút: “Ta là một hòa thượng, không được đón dâu.”

“Hòa thượng bị sao vậy? Hoàn tục không phải là xong sao? Phụ thân ta cũng cưới mẫu thân ta mà.”

“Ta và phụ thân cô, không giống nhau.”

“Nào có gì không giống nhau?” Phương Tiểu Bạch thắc mắc.

Nào có gì không giống nhau?

Trí Phương trầm mặc thật lâu, mới đáp lại: “Ngài ấy có thể hoàn tục, nhưng ta thì không thể; ngài ấy có thể từ bỏ tất cả mọi thứ vì một người, nhưng ta không thể. Cho nên, ngài ấy có thể thành thân, còn ta không thể”.

Phương Tiểu Bạch cái hiểu cái không: “Chỉ cần muốn làm, có gì là không làm được chứ?”

Giống như mẫu thân nàng không cho nàng xuống núi chơi, canh chừng nghiêm ngặt nhưng cũng không canh được, nàng nhân cơ hội trộm xuống núi chơi sao?

Trí Phương lắc đầu: “Rất nhiều chuyện, muốn làm cùng nhưng cách làm lại không giống nhau, hậu quả sau này cũng khác nhau, cũng không phải ai cũng có thể gánh vác được”.

Phương Tiểu Bạch nghe không hiểu lắm.

Nàng nhíu mày: “Không cưới thì không cưới, ngài không thích ta, vậy ta cũng không thích ngài!”

“Được” Trí Phương thế mà lại cười: “Vốn nên như thế.”

“Sắc trời không còn sớm, cô nương nên về nhà sớm đi.”

Phương Tiểu Bạch không vui: “Ta thật vất vả mới ra được một lần, còn chưa chơi đủ.”

Chỉ là vừa dứt lời, nàng đã cảm thấy mình rất buồn ngủ, ngáp một cái đã ngủ thiếp đi.

Phương Tiểu Bạch thật vất vả trốn xuống núi, đã bị mẫu thân nhà mình lay lay cho tỉnh ngủ trong một hang động không bí mật nhưng khuất ánh nắng mặt trời.

“Đứa nhỏ như con, trăm phương nghìn kế chạy xuống núi chẳng lẽ chính là vì muốn ngủ dưới chân núi sao?”

Phương Tiểu Bạch mơ mơ màng màng tỉnh lại, chỉ nhớ mình vừa xuống núi đã mệt mỏi, tìm đại một sơn động ngủ thiếp đi…

Chẳng lẽ nàng đã ngủ cả ngày?

“Mẫu thân…” Phương Tiểu Bạch khóc không ra nước mắt.

Nàng thật sự rất muốn xuống núi chơi, hôm nay là thời cơ ngàn năm có một, thế nhưng cứ như vậy lại bỏ lỡ.

Nhưng mà nàng nhớ rõ mình có một giấc mộng, trong mộng hình như nàng gặp được một người……

Ôi, Nàng đã gặp ai nhỉ?

Quên đi, không nhớ nổi.

Mọi thứ chỉ là những chuyện nhỏ nhặt không quan trọng.

Nàng vẫn nên suy nghĩ kỹ lần sau phải tìm cách gì mới có thể lén xuống núi chơi được.

Bình luận

Truyện đang đọc