TÍNH TOÁN CHI LI

Mơ rồi cũng phải tỉnh. 

Tôi mở mắt ra vì tiếng nhạc chuông điện thoại ồn không chịu được. Mộ vũ đưa điện thoại đến bến tay tôi, nói: “Ngô Việt.”

Lười nhúc nhích, tôi bật luôn loa ngoài. Hiệu ứng sai lệch của sóng điện thoại cộng thêm chất lượng âm thanh tồi tệ của loa khiến giọng Ngô Việt nghe có chút cứng nhắc khôi hài. 

“An Nhiên, có đang đi làm không?” 

“Không, đang nghỉ.”

“Tốt, tối nay có kế hoạch gì không?”

Tôi nhìn Mộ Vũ một cái, đáp: “Có, hẹn hò!”

Bên đó, tiếng cười của Ngô Việt mang theo sự bỉ ổi gợi đòn: “Tao biết ngay mà! Thế này đi An Nhiên. Tối nay anh em khao, mời mày và em dâu một bữa “toàn tập”, xem như chính thức…à…chính thức ra mắt.”

Nó mà biết Mộ Vũ cũng có thể nghe thấy câu này, không biết có còn nói hai chữ “em dâu” một cách nhiệt tình mờ ám như vậy không. Nhưng tôi tương đối hài lòng với cách xưng hô này. Đây mới là anh em ruột thịt của tôi, là người thân thiết biết lòng biết dạ nhau. Dương Hiểu Phi cùng lắm chỉ là nửa ông em vợ thôi. Trong lúc hưng phấn, tôi đồng ý ngay lập tức: “Được!”. -Ngước mắt nhìn Mộ Vũ, dường như hắn cũng không có biểu cảm gì đặc biệt, chỉ nhìn tôi với ánh mắt nhu hòa. 

Ngô Việt còn bảo dẫn theo cả Dương Hiểu Phi, bằng không nó lo em dâu ngại. Tôi cố nhịn cười bảo ai khao nghe người đó. 

Cúp điện thoại, một sự vui sướng khó tả khiến tôi có chút chủ quan đắc ý. Tôi nhào lên người Mộ Vũ: “Này, em dâu của Ngô Việt, tối nay chúng ta ra ngoài quẩy một trận nhé!” 

Mộ Vũ nhếch môi, chẳng nói chẳng rằng kéo đầu tôi xuống hôn. 

Tôi nghĩ âu cũng là một thú nghiện, như ma túy, hễ dính vào là không cai được nữa. Chỉ là tôi không tài nào tưởng tượng được những chất ma túy khác có khiến người ta dở sống dở chết như vậy không.

Sau đó, Mộ Vũ hỏi tôi “toàn tập” là gì. Đấy là từ mà tôi và Ngô Việt hay xài. “Toàn tập” mà nó nói chính là nhậu, ca, mát xa, đánh bài. “Toàn tập” về cơ bản là bất khả thi, vì “toàn tập” xong thế nào cũng phải sau nửa đêm, không chừng còn phải thâu đêm nữa. Mai chúng tôi đều phải đi làm. Đặc biệt là công việc bên Mộ Vũ còn không được phép sơ suất. Tôi không thể để hắn uống quá nhiều, thức quá khuya được. Thế nên tối đó chúng tôi chỉ chơi “nửa tập” trước. Dương Hiểu Phi đặc biệt tiếc nuối, bảo mình lớn từng này mà chưa đi mát xa chân bao giờ. Nghe gã nói có vẻ rất mong chờ, tôi đành hứa lần sau mời riêng gã đi. 

Thực ra nhân tố quan trọng nhất vẫn là chút tâm tư thầm kín của tôi. Tôi không chịu được cảnh cô này cô nọ vây quanh Mộ Vũ rồi rửa chân cọ lưng cho hắn. Dẹp đi. Nếu hắn thực sự muốn, tôi thà tự mình bắt tay vào hầu hạ hắn còn hơn. 

Cần phải nói rõ là không phải tất cả các tiệm mát xa chân đều cung cấp loại hình dịch vụ đặc biệt. Tuy ngày xưa Ngô Việt đã sửa tổ hợp toàn tập “ăn nhậu chơi bời” mà tôi tổng hợp thành “ăn nhậu gái bài”, nhưng thực ra tiệm mát xa chân mà Ngô Việt làm thẻ thành viên cũng đàng hoàng phết. Tất nhiên nó thường xuyên lui đến chỗ đó không hoàn toàn là vì chỗ đó đàng hoàng, chủ yếu vẫn vì chỗ đó có mấy con bé xinh tươi. Tôi cũng đi qua mấy lần, cũng không tệ, ngâm chân rồi mát xa một chút, quả thật bớt mệt. 

Có vẻ Ngô Việt cũng đoán được đôi chút. Lúc tan, nó ghé tai tôi nói: “An Nhiên, đánh bài tụi nó đều không biết chơi nên bỏ qua, nhưng mát xa chân cũng không cho. Mày nhỏ nhen thế này không được đâu…”

Tôi đạp nó một phát vào xe taxi. Mày biết cái rắm gì? Chờ đến khi mày thực sự yêu một người, mày sẽ hiểu cảm giác vừa ổn định vừa lo sợ, vừa thỏa mãn vừa không cam tâm đó, cảm giác hận không thể giấu hắn đi, hận không thể cất hắn vào trong túi áo. Nhưng hắn là một con người tự do, nên mày chỉ có thể vừa chắc chắn cố chấp, vừa nơm nớm lo sợ. 

Mộ Vũ vẫn giữ thái độ sao cũng được, chỉ là sau đó hắn hỏi tôi: “An Nhiên, trước đây anh hay đi chỗ đó lắm à?”

“Không.” -Tôi lập tức phủ nhận: “Chỉ đi qua mấy lần thôi…” 

Dương Hiểu Phi nhìn tôi đầy ngưỡng mộ, hỏi: “Sướng lắm nhỉ?” -với vẻ mặt cười dâm đãng. 

“Cũng được…” -Tôi đáp lại một câu theo bản năng. Mộ Vũ liếc nhẹ tôi một cái. Tôi lập tức nhận ra câu nói vừa rồi có vấn đề. “Không phải, ý tôi là dịch vụ của chỗ đó cũng được. Không phải, ý tôi là chỗ đó cũng không phải chỗ kinh doanh không chính đáng gì. Các nhân viên phục vụ đều thực sự lành nghề…” -Cứ nôn nóng, tôi lại diễn đạt hơi lấn cấn. Dương Hiểu Phi ngầm hiểu: “Hiểu hiểu…”

Cậu hiểu cái quái gì chứ. Tôi tức giận đến mức trợn mắt. Đến dưới lầu ký túc xá của chúng tôi, tôi vẫn đang kéo tay Mộ Vũ giải thích với hắn: “Trong đó thực sự không có gì hết, không như cậu nghĩ đâu, không có mấy thứ tùm lum tùm la, chỉ mát xa chân và giãn lưng thôi…Cậu không tin, lần sau tôi dẫn cậu đi xem thử…”

“Tôi tin.” -Mộ Vũ vỗ vai trấn an tôi, lại nói: “Tôi không đi.” -Tôi im miệng cái bặt. 

Dương Hiểu Phi biết điều đi ra xa một chút, nhìn ngó xung quanh như một tên lính gác. 

Trong bóng tối ở khúc cua hàng rào, Mộ Vũ bỗng dưng ôm chặt lấy tôi, khá là chặt, siết đến nỗi hơi thở của tôi có chút không đều. “Làm gì thế?” -Tôi hỏi nhỏ hắn. Hắn ôm một lúc mới buồn bã nói: “Sau này không được đi nữa, không có gì khác cũng không được đi.”

Hắn dùng hai chữ “không được”, nhưng trên thực tế giọng nói lại đặc biệt dịu dàng, không phải mệnh lệnh mà như đang làm nũng. Có vẻ hơi không đúng lúc cho lắm, nhưng tôi thực sự muốn cười. Đây là lần đầu tiên hắn yêu cầu tôi như vậy. Hắn nói An Nhiên anh không được thế này thế nọ, cảm giác rất mới mẻ. Ngoài bố mẹ ra, chỉ có Mộ Vũ không khiến tôi phản cảm khi nói ra hai chữ đó mà còn cảm thấy cực kỳ dễ chịu nữa, cảm giác tim mình biến thành một cục kẹo bông gòn khổng lồ, nhẹ hẫng, vừa mềm vừa xốp vừa ngọt. 

Tôi gật đầu một cách dứt khoát: “Ừa ừa, cậu không cho tôi đi thì tôi không đi nữa.” -Cùng lúc đó, tôi đã nghĩ xong cách khước từ những lời rủ rê của Ngô Việt sau này. “Ầy, không được, không đi với mày được, em dâu mày không cho tao đi.” -Khi nói, tôi nên mang theo vẻ mặt đắc ý và sung sướng đến mức nào đây nhỉ? 

Hắn để tâm tôi, hắn yêu cầu tôi, hắn không nói đạo lý với tôi mà dùng cách yêu cầu của người yêu với nhau, thân thiết lại mang theo chút ngang ngược. Thế là tôi đã dung túng một cách cam tâm tình nguyện như vậy. 

Phải, tôi yêu tự do, nhưng, tôi có thể không cần tự do đến thế. Nếu sự ràng buộc này đến từ Mộ Vũ, thì không tự do cũng thích lắm. 

Hạnh phúc ghê, có một người có thể khiến bạn làm gì cho hắn cũng không tính toán, cũng cảm thấy đáng. 

Sống ung dung chưa được mấy ngày thì một tin tức truyền đến: tôi bị chuyển công tác tạm thời. 

Nguyên nhân là thế này. Cục Giám sát Ngân hàng quy định các tổ chức ngân hàng đã lấy được giấy phép tài chính cần phải bắt đầu hoạt động trong thời gian giới hạn. Vì nhiều lý do mà công tác chuẩn bị cho chi nhánh mới thành lập ở thành phố S của ngân hàng chúng tôi bị trì hoãn. Mà kỳ hạn hoạt động lại không có cửa thương lượng, nên chi nhánh ở thành phố S phải khai trương rất là hối hả, nhiều bộ phận vẫn chưa thể vận hành một cách độc lập được. Nguồn nhân lực mới vẫn còn rất nhiều người chưa thể vào vị trí được, nên đành phải điều tạm một số nhân viên từ các chi nhánh ở thành phố L qua giúp trước. Chờ nhân lực và công việc ở thành phố S được sắp xếp ổn thỏa, chúng tôi lại quay về. 

Tôi hỏi chị Tào phải đi tầm bao lâu. Chị Tào bảo cũng phải cả tháng. Tôi nói có thể không đi không. Chị Tào nói đây là danh sách mà trụ sở chính phát xuống, muốn không đi phải đi nói chuyện thẳng với tổng giám đốc. Cuối cùng tôi hỏi vì sao là tôi. Chị Tào nói vì bên đấy mới khai trương, cần tí trai xinh gái đẹp để câu khách. 

Theo như truyền thống “nói gió là gió, nói mưa là mưa” của ngân hàng chúng tôi, lệnh điều động mới ra ban sáng, tôi đã phải lập tức làm công tác bàn giao, dọn dẹp đồ đạc. Chưa đầy một tiếng, tôi đã ở trên chuyến xe đến thành phố S. Ngay cả thời gian đích thân tạm biệt Mộ Vũ cũng không có. 

Dọc đường, tôi hận đến nghiến răng nghiến lợi. Mộ Vũ vừa bảo tôi công việc ở công trường xong rồi, hắn định quay lại làm tiếp cho tiệm rửa xe. Hắn còn bảo ông chủ Kim đã giao chìa khóa căn hộ ở quận Giang Nam Thủy cho hắn, bảo hắn lúc nào qua ở cũng được. Lẽ ra tôi đã có thể gặp hắn mỗi ngày, rảnh rỗi còn có thể qua nhà mới của hắn xà nẹo một tí. Bây giờ hay rồi, bị đày đến thành phố S một tháng. Trong khoảng thời gian đấy, còn không được nghỉ cuối tuần. Nghĩa là tận một tháng tôi không được gặp Mộ Vũ. Nghĩ thôi cũng thấy khó rồi. Tôi nhức đầu, vừa xoa huyệt ấn đường ở giữa hai mày, vừa cân nhắc xem làm sao nói cho Mộ Vũ biết chuyện này.

“Anh sao thế?” -Con bé ngồi phía ngoài ghế dè dặt hỏi tôi. 

Tôi nhìn sang. Không quen. Chuyện này cũng không có gì lạ. Mỗi năm trong ngân hàng đều có rất nhiều người mới, sao mà biết hết mặt được! “Không có gì, hơi ngột thôi.” -Tôi cười khách sáo với nó. 

“Vâng, tôi còn tưởng anh bị say xe…” -Nó nói nhỏ với tôi: “Hay anh mở cửa sổ ra cho thoáng…” -Trên xe đang mở máy lạnh không cho mở cửa sổ, nên nó lén lút như sợ người khác nghe thấy. 

“Thôi, tài xế mà biết sẽ đem tôi đi “nuôi” bánh xe…” -Tôi uể oải đùa với nó. 

Thành phố L cách thành phố S năm tiếng đi xe. Dù gì cũng chán, tôi bèn tán dóc với con bé bên cạnh. Nó là nhân viên trực quầy ở chi nhánh đường Vĩnh Hoa, tên Dư Thư Thần, khá là cởi mở. 

Sau khi đến thành phố S, các sếp sắp xếp chỗ ở và công việc tạm thời phải làm cho chúng tôi. Tôi vẫn ở quầy trước. Trùng hợp là Dư Thư Thần cũng thế. Hơn nữa, nó còn ở ngay sau tôi, tương đương với vị trí của Tiểu Lý trước đây. 

Chi nhánh mới oách lắm. Cơ sở vật chất cực kỳ tốt, thiết bị đầy đủ, không gian đẹp. Điểm trừ duy nhất là vị trí hơi hẻo lánh. May mà cách chỗ ở của chúng tôi không xa. Tan làm cả đám kết bè kết đội đi về chung là được. 

Chi nhánh mới khai trương nên cả ngày cũng không có nghiệp vụ gì mấy, phần lớn thời gian tôi đều đang nhớ Mộ Vũ trong nhiều tư thế. 

Nhớ quá thì gửi tin nhắn cho hắn. Tối về ký túc xá, lại gọi cho hắn. 

Mộ Vũ biết tôi bị điều đến thành phố S, mới đầu rất lo lắng, sợ tôi không quay lại, sau đó nghe bảo chỉ là tạm thời mới yên tâm. Mỗi ngày hắn đều báo cáo với tôi tình hình của bên hắn. Ví dụ như đã quay về làm cho tiệm rửa xe, ông chủ lại bắt hắn đi đổi tiền lẻ. Ví dụ như trong căn hộ hắn đang ở nhờ có mấy món đồ điện tử hắn không biết xài. Ví dụ như Dương Hiểu Phi cứ qua đó ngủ nhờ… Tất nhiên, phần lớn thời gian vẫn là tôi nói. Mà phần lớn nội dung tôi nói là tôi nhớ hắn đến mức nào…

Ban đầu xếp mỗi phòng ký túc hai người, nào ngờ ngày hôm sau bạn cùng phòng của tôi đổ bệnh phát sốt. Người trong ngân hàng đưa cậu ta đi xong, vẫn chưa xếp người mới vào. Thế là tôi được ở phòng đơn. Thế này, lúc gọi điện tôi cũng không phải ra ngoài gọi, ăn nói sến súa ra sao cũng không phải kiêng dè. 

Cuộc chia ly nho nhỏ này bị phóng đại vô hạn bởi khoảng cách. Nỗi nhớ như tơ tằm, cứ mãi cuộn tròn, cuộn thành một cái kén, giam bản thân lại. Mỗi tối trước khi đi ngủ, tôi đều phải gọi cho hắn. Bằng không, tôi sẽ không ngủ được. Hắn nói hắn cũng thế, hắn cũng sẽ nói nhớ tôi. Lúc tôi đòi hắn hôn chúc ngủ ngon qua điện thoại, hắn khẽ cười, nghe như tiếng nhạc tuyệt trần. 

Bình luận

Truyện đang đọc