TÍNH TOÁN CHI LI

Ý định ban đầu của tôi là rủ Mộ Vũ ra bờ hồ giả vờ “phong hoa tuyết nguyệt” này nọ. Không ngờ hắn lại thẳng thắn như vậy. 

Chúng tôi vốn là tình nhân. Đây cũng không phải là yêu cầu gì quá đáng. Chỉ là hoàn cảnh bây giờ, ở chốn hoang vu, giữa “ban đêm ban mặt”… Những sợi dây thần kinh khỏe mạnh của tôi còn cảm thấy hơi bị…yomost. Thế nhưng sự do dự yếu ớt của tôi địch không lại ánh mắt quyến rũ chết người không đền mạng của tên đó. Lúc hắn dùng răng cởi cúc áo sơ mi của tôi ra, tâm trí tôi bắt đầu phơi phới. Thắt lưng bị rút ra ném lên ghế lái. Tôi bắt đầu cảm thấy sốt ruột khó chịu. 

Tính ra làm chuyện đó cũng không cần phải cởi sạch quần áo, sợ là sợ dính phải thứ gì đó, đặc biệt là chiếc áo sơ mi của tôi. Lúc ra ngoài, trắng muốt phẳng phiu, đâu thể mới một lúc đã trở nên nhăn nhúm và còn có dấu vết này nọ? Mà lúc qua đây, Mộ Vũ cũng không mang quần áo thay rửa. Nên chỉ chật vật cởi áo thôi đã làm tiêu hao hết tất cả sự kiên nhẫn của chúng tôi. 

Ghế ngồi bị chỉnh đến góc to nhất. Tôi quỳ gối ở hai bên hông hắn, nửa ngồi nửa nằm. Với sự hỗ trợ của một tuýp kem tay trong xe, tư thế này vào sâu hơn tất cả những lần trước nhưng không quá khó chịu. Vì cảm giác vào sâu mới mẻ này khiến tôi run rẩy kêu la không ngớt, nên đáp lại tôi là những động tác nhanh hơn mạnh hơn của Mộ Vũ. Hắn vịn eo tôi nâng lên ấn xuống hết lần này đến lần khác. Bộ phận nóng rực vùi sâu trong cơ thể cứ thế xông vào nơi sâu hơn. Bên ngoài cửa sổ, mọi âm thanh đều tắt ngúm, trời trong như vừa được gột rửa, trăng soi ngàn dặm, sóng biếc óng ánh. Trong không gian chật hẹp tăm tối của xe, tiếng hô hấp quyện vào nhau, tiếng rên rỉ vỡ vụn, hai cơ thể cọ xát va đập vào nhau, hỗn loạn vô cùng. Sáng tỏ và tăm tối, lặng yên và ầm ĩ, táo bạo lỗ liệu và thấp thỏm lo sợ đã hình thành một sự tương phản kỳ diệu. Nó và con người tham lam kia cùng kích thích tôi. Tôi nhanh chóng đón nhận lần “giải phóng” đầu tiên. Không thể không thừa nhận kiểu giao hợp này rất phí sức với Mộ Vũ. Nhưng sau một lần xìu xuống, tên khốn đó lại bất chấp ôm tôi hôn tôi khêu gợi, nói những lời âu yếm ngọt lịm bên tia tôi bằng giọng nói trầm thấp mát rượi. Tôi bị rù quến đến mơ mơ màng màng, không cẩn thận lại để hắn đi vào trong cơ thể. Thời gian của lần thứ hai rất lâu. Hắn cố gắng câu giờ từ từ. Đến lúc tôi không chịu được phải di người lên xuống, hắn cũng ngăn lại một cách xấu xa. Tôi lườm hắn đầy uất ức, hắn bèn hôn lên mắt tôi. Tôi giận dữ chửi hắn, hắn bèn bịt miệng tôi lại. Tôi cắn hắn, hắn bèn hôn sâu hơn nữa. Sau đó tôi chỉ đành cầu xin hắn một cách lộn xộn, cũng chẳng biết muốn xin hắn dừng lại hay xin hắn nhanh hơn. Tôi không hề cảm thấy cầu xin hắn có gì mất mặt. Nó là một sự tình thú hơn là một thái độ. Khi bạn chắc chắn một người nào đó yêu bạn thật lòng, bạn sẽ có thể cởi mở về tất cả mọi thứ của mình ở trước mặt người đó, muốn làm gì thì làm nấy. 

Mộ Vũ ôm tấm lưng nhễ nhại mồ hôi của tôi, hít thở nặng nhọc. Hắn nói: ‘An Nhiên, sau này dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, cũng đừng rời bỏ tôi, biết chưa?” 

“Ừa…” -Nói thừa, bố có rời bỏ cậu được đâu? 

“Anh biết tôi lớn từng này rồi mà chưa bao giờ gặp chuyện gì tốt như thế: thích là được ngay. Tôi cũng không tin tôi có thể may mắn như vậy nữa, nhưng nào ngờ lại gặp được anh…” 

“Ừa…” -Tôi lắc người, nhắc hắn bây giờ không phải là lúc để tâm sự. Thế là hắn vịn vào người tôi, từ từ tăng mạnh động tác, nhưng vẫn không dừng lẩm bẩm. 

“Nhỡ chúng ta lạc mất nhau, anh cứ đứng yên tại chỗ chờ tôi, tôi nhất định sẽ quay về bên anh…” 

“Ừa…ưm…” -Tôi nắm vai hắn, rên rỉ thành tiếng trong mớ khoái cảm đang từ từ kéo đến. 

Xong việc, Mộ Vũ dùng nửa hộp khăn giấy để vệ sinh cơ thể cho hai chúng tôi, tiện dọn dẹp chiến trường. 

Quay trở lại ghế lái, tôi thừa nhận mình nâng tay lên còn khá chật vật nữa. 

Tôi nhìn tên Mộ Vũ đang vô cùng phơi phới bên cạnh mình, oán trách rằng: “Đồ khốn, chẳng biết chừng mực gì cả, tôi còn phải lái xe đây này!”

Tên đó cũng có chút áy náy, rũ mắt xuống không nói không rằng để mặc cho tôi chỉ trích. 

“Về nhà rồi chỉnh đốn cậu sau!” -Tôi buông lời ác rồi khởi động xe hơi. Mở cửa sổ suốt cả quãng đường, lúc về đến nhà, mấy mùi đó đã tiêu tan hết. 

Báo cáo đơn giản với ba mẹ về diễn biến của chuyến thăm họ hàng, sau đó kể luôn chuyện tôi dẫn Mộ Vũ đi thăm quan huyện thành nhà mình, tất nhiên chỉ kể những cái kể được.

Tắm rửa xong, tôi nằm trên giường nghĩ: phải chỉnh đốn tên khốn đó như thế nào đây. Nào ngờ chưa đợi Mộ Vũ tắm xong tôi đã ngủ mất. 

Lần tiếp theo mở mắt ra, trời đã sáng. 

Ba mẹ biết tôi thích ngủ nướng, mỗi khi về họ thường để cho tôi ngủ đến khi nào tự nhiên tỉnh 

Không biết Mộ Vũ đã đi đâu mất. Chăn được xếp lại gọn gàng trên đầu giường. Hôm qua hắn ngủ lúc nào, hôm nay hắn dậy lúc nào, tôi hoàn toàn không có ấn tượng. 

Lúc mặc quần áo, phần eo truyền đến cảm giác mỏi nhừ. Tôi nghĩ đến hành vi buông thả của người đó tối qua, lại nghĩ đến biểu hiện hung hăng hổ báo nhưng cuối cùng vẫn không địch lại cơn buồn ngủ của mình. Cuối cùng quyết định nhịn!

Đội quả đầu lộn xộn đi ra khỏi phòng, tôi thấy ba mẹ và Mộ Vũ ba người đang nghiên cứu thứ gì đó trên kỷ trà ngoài phòng khách.

Tôi ló đầu qua. Trên kỷ trà đang đặt một cái ổ điện bị tháo tung ra, bên cạnh còn có ốc và tua-vít này nọ. Mộ Vũ đang nối mạch điện một cách thuần thục. 

“Sao thế?” -Tôi hỏi. 

Bấy giờ ba người đó mới chú ý đến tôi. Mộ Vũ cười với tôi một cái: “Dậy rồi hả?” 

“Ừa, mọi người đang làm gì thế?” -Tôi cố tình phớt lờ sự quan tâm trong mắt hắn, tiếp tục chủ đề trước. 

Mẹ đáp: “Sáng nay tao nấu cơm bằng nồi cơm điện, nửa tiếng đồng hồ hơn vẫn chưa chín. Tao tưởng nồi cơm điện bị hư, ai dè không phải, mà là vì kết nối của ổ điện không được tốt, Mộ Vũ đang sửa đây này?”

Tôi vỗ vai Mộ Vũ: “Làm tốt vào…sửa không xong là giết không luận tội.” Đùa quen rồi, tôi không thấy câu này có gì không thỏa đáng, Mộ Vũ cũng không để tâm, nào ngờ mẹ tôi là người không vui trước: “Này, thằng nhóc kia, ăn nói như vậy đó hả. Có giỏi mày sửa cho tao xem!” -Ba tôi cũng cau mày, trừng mắt nhìn tôi một cái. Hai cụ đồng lòng ức hiếp tôi. 

Tôi lắc đầu: không giỏi.

“Thế thì bớt cái thói châm chọc đi!” -Mẹ quay đầu lại nói với Mộ Vũ: “Thằng nhóc này bị chiều hư rồi. An Nhiên mà hư như vậy nữa con cứ dạy dỗ nó…” 

Mộ Vũ không sợ chết, gật đầu dưới ánh mắt phẫn nộ của tôi: “Vâng ạ.” 

“Từ lâu con đã nói con không phải con ruột của ba mẹ rồi mà…” -Tôi ném lại một câu rồi chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt qua loa đi ra, chạy thẳng đến bàn ăn: “Mẹ, đồ ăn sáng đâu?” 

“Đang hâm trong nồi cơm điện, có chừa há cảo, bánh bao cải bẹ và cháo nữa…”

Tôi vừa ăn vừa dỏng tai nghe ngóng động tĩnh của ba người đó. 

Trong phòng bếp vọng ra những tiếng sột soạt, rồi nghe ba tôi nói “được rồi”. Sau đó không biết tại sao lại nhắc đến một cái tay nắm tủ bếp. Sau đó lại xách ghế, lại đưa ốc vít. Sau đó lại có chỗ kính nào đó bị lỏng… Sao trước giờ tôi không nhận ra nhà mình có nhiều chỗ phải sửa đến như vậy nhỉ? Bình thường đều dùng được mà? Giờ tôi không cảm thấy Mộ Vũ đang tranh thủ thể hiện nữa mà giờ thuần túy là cặp ba mẹ tinh tường của tôi đang ra sức bóc lột lao động không công? 

Nhưng vì không khí hòa thuận “một bên đánh, một bên chịu” của họ, tôi quyết định không nói gì. 

Rửa chén xong, nhìn ba mẹ xoay vòng vòng xung quanh Mộ Vũ, tôi yên tâm lượn về phòng ngủ. Hèn gì người ta bảo biết người biết mặt không biết lòng, trông Mộ Vũ ngoan ngoãn hiểu chuyện thậm chí im lặng quá đáng như vậy mà thực ra rất cầm thú, “hành” tôi đến độ bây giờ tôi vẫn cảm thấy hơi kiệt sức. Sáng nay có kế hoạch gì ấy nhỉ? Hình như phải trả xe lại cho bạn. Thôi, gọi cho nó bảo chiều rồi tính. 

Tôi nằm lại lên giường, chỉ một lúc là thiếp đi ngay. 

Mở mắt ra, đầu tiên là nhìn thấy Mộ Vũ, hắn đang ngồi tựa vào đầu giường đọc sách. Nhìn góc nghiêng của hắn từ phía dưới lên, đường nét dưới cằm liền mạch anh tuấn, miệng mím lại thành một đường, mang chút lạnh lùng lại mang chút nghiêm túc, mũi rất thẳng, sống mũi rất cao. Nhìn lên trên nữa là đôi mắt bị hàng mi che lại non nửa, như ánh nước đã làm ngưng đọng sông hồ biển bể, cả ánh mắt đều ẩm ướt mát rượi. Lúc cười rất dịu dàng rất quyến rũ…khiến người ta nghĩ đến dòng sông xuân được nhuộm hồng bởi muôn ngàn cành đào. 

Mộ Vũ cười tủm tỉm nhìn kẻ có chút thất thần này, hỏi: “Đẹp không?” 

Tôi gật đầu theo bản năng, chờ đến khi ngẫm ra mới trợn mắt một cách khinh thường, rồi “hứ” một cái. 

Hắn trở người đè lên người tôi, ôm lấy tôi qua lớp chăn. Trán tựa trán, mũi đối mũi, Mộ Vũ hạ giọng xuống hỏi tôi: “Hứ là sao?” 

Tôi ngẩn ngơ sự thân mật đột ngột này. Thực ra cử chỉ thân mật hơn tôi cũng quen rồi, có ma mới biết tại sao tự dưng tôi lại ngượng ngùng. Nhưng với tình cảnh trước mắt, dù mình có nói ra những lời độc địa hà khắc gì thì cũng không khác gì tán tỉnh. Chẳng hạn như lời nhận xét “tự luyến” mà tôi dành cho hắn. Hắn hoàn toàn không để bụng, thậm chí còn tựa đầu lên vai tôi một cách dễ chịu. 

“Hôm qua ở trong xe…đến giờ tôi vẫn chưa bình phục được. Tránh ra, nặng chết đi được.”

Mộ Vũ nghe lời nằm xuống bên cạnh tôi, nói một cách nghiêm túc: “An nhiên, thể chất của anh tệ quá…Trước khi ra ngoài đi dạo, cô chú thấy anh đang ngủ, còn lo anh có chỗ nào không khỏe… Tôi bảo tối qua anh lên mạng đến một giờ hơn nên hôm nay mới mệt như vậy…” 

Nói dối nhanh ghê nhỉ… Không phải đều tại cậu hết à? 

Tôi vừa chửi thầm vừa đạp chăn ra, bám lên người Mộ Vũ, ôm lấy hắn như con bạch tuộc. 

“Trong khu nhà ở Quận Giang Nam Thủy có đường chạy và máy tập. Khi nào về, tôi đi tập thể dục với anh…” -Ngón tay hắn luồn vào phần tóc trên đỉnh đầu tôi, xoa lên da đầu tôi cái được cái mất, tôi thấy rất thích. Thế là tôi gật đầu, không kể cho hắn nghe mình có đến mấy tấm thẻ gym quá hạn. Về sau, tôi có chút hối hận, vì tên đó thực sự đã kéo tôi đi chạy bộ. 

Bình luận

Truyện đang đọc