Hôm nay là một ngày nắng đẹp, bầu trời thu mát mẻ rất thích hợp để ra ngoài dạo chơi. Những ngọn gió nhỏ tung tăng chạy nhảy làm cho thời tiết càng mát mẻ và con người cũng cảm thấy thư thái hơn.
Bây giờ là 8h, hôm nay nó thật khác với mọi ngày. Bình thường giờ này nó đang say giấc nồng nhưng hôm nay nó đã dậy từ rất sớm để chọn một bộ quần áo mà mình ưng ý nhất. Và làm một công việc mà nó làm cho cô vào mỗi buổi sáng nhưng chẳng bao làm cho bản thân đó chính là ủi quần áo.
Sau khi chuẩn bị đồ xong thì nó lại lật đật chạy xuống bếp để chuẩn bị đồ ăn. Hôm nay nó muốn dẫn cô đi picnic, cứ tưởng tượng được ngắm cô dưới ánh nắng vàng, được ngồi bên cô trong một tiết trời mát mẻ như thế này thì nó lại sướng rơn lên.
Nó vừa làm cơm cuộn vừa hát "là lá la". Xung quanh nó như được bao phủ bởi màu của sự hạnh phúc làm cho tất cả mọi người trong nhà từ người hầu đến bác quản gia đều cảm thấy rất lạ lẫm.
-Quản gia: Cậu chủ hôm nay có gì vui sao?
-Nó: Con đã nói là bác không cần kêu con là cậu chủ mà. Kêu Hi là được rồi
-Quản gia: Không được. Quy tắc là quy tắc
-Nó: Thôi được rồi. Con không ép bác nữa
-Quản gia: Cậu có cần tôi kêu đầu bếp giúp gì không?
-Nó: Không cần đâu. Con muốn tự tay làm những món này.
"Có lẽ sau này con sẽ không được nấu cho cô ấy nữa."
Tuy trong lòng suy nghĩ như vậy nhưng ngoài mặt nó vẫn vui tươi nên mọi người cũng chẳng nhận ra điều bất thường ở nó.
-Giúp việc A: Cô chủ thật là may mắn
-Làm vườn C: Cô chủ đẹp như thế mà. Như vậy cũng đúng thôi
-Nó: Đúng rồi. Tôi mới là người may mắn ^^
-Phụ bếp G: Cậu chủ cũng đâu thua kém gì chứ. Đã có tiền lại còn đẹp trai, còn giỏi nữa. Cưng vợ số một, cậu chủ mà chịu tui là tui sẽ hết lòng hết sức mà cảm tạ trời cao.
-Mọi người: BỚT BỚT ĐÊ
Mọi người nháo nhào bên dưới đã hấp dẫn sự chú ý của cô. Hôm nay tuy cô chỉ mặc một bộ váy hoa đơn giản nhưng vẫn tôn lên được những đường nét quyến rũ của cơ thể. Mái tóc dài lượn sóng được cô búi cao lên để lộ chiếc cổ đầy mê hoặc, thỉnh thoảng có vài sợ tóc tinh nghịch rớt xuống làm cho cô thêm phần xinh đẹp.
Đáng lẻ ra hôm nay cô phải đến công ty nhưng nó nhắn tin cho cô bảo là hôm nay nó muốn dẫn cô đến một nơi. Nghĩ tới bóng lưng cô đơn gầy yếu của nó lúc bước ra khỏi phòng làm không hiểu sao làm cho trái tim cô bắt đầu đau nhói và chính điều đó làm cho cô không thể nào từ chối nó được.
-Cô: Mọi người có chuyện gì mà vui vậy?
Cô vừa bước xuống thì mọi người cũng dần dần tản ra ai về việc nấy. Trái với nó thân thiện với mọi người thì cô luôn mang một vẻ mặt lạnh lùng xa cách. Chính điều đó làm cho mọi người rất cẩn trọng khi đứng trước mặt cô. Còn nó thì quá dễ dãi nên mọi người ai muốn làm gì làm muốn nói gì thì nói.
-Quản gia: Cô chủ xuống rồi, cô có muốn ăn gì không?
-Nó: Để con làm cho cô ấy làm được rồi. Bác đi làm việc đi
-Quản gia: Vâng
-Nó: Cô ăn cái này đỡ đi, lát nữa mình tới chỗ sẽ ăn thêm nên cô ăn cái này đỡ đói đi. Cô bị bệnh bao tử, không thể để bụng đói được đâu
Nó đưa một cái sandwhich cho cô
-Cô: Ừm. Cảm ơn em
-Nó: Cô ra phòng khách ngồi đi. Trong này dầu mỡ lắm, em làm sắp xong rồi
-Cô: Em có cần tôi giúp gì không?
-Nó: Cô không phá là em mừng rồi ^^. Cô ngồi đi em xong rồi đây
-Cô: Đồ ngốc này. Dám chê cô, vậy thôi tui ra kia ngồi
Không hiểu sau nụ cười hôm nay của nó tạo cho cô một cảm giác như rất gượng gạo. Nhìn bóng lưng bận rộn của nó trong căn bếp tự dưng lòng cô như được rót thêm một dòng nước ấm.
Cô: "Chắc là mình nghĩ nhiều rồi."
Sau khi chuẩn bị mọi thứ xong xuôi thì hai người chuẩn bị xuất phát. Nó đã cho hết mọi thứ cần thiết lên xe, chỉ cần nổ máy xe nữa thôi là hai người sẽ xuất phát, sẽ có một kỉ niệm khó quên bên nhau.
Nhưng....
Reeng....réeng.... - tiếng chuông điện thoại của cô vang lên
-Cô: Alo?
-Trung: Anh muốn gặp em
Trung cất giọng mệt mỏi bên đầu dây bên kia. Tuy rằng cô rất lo lắng cho Trung nhưng nhìn bóng lưng xếp đồ lên xe trong niềm vui sướng của nó thì cô lại từ chối.
-Cô: Em đã nói là hôm nay em bận mình không gặp nhau được mà.
-Trung: Vậy thôi. Anh không phiền em nữa...A...
-Cô: Nè. Anh có sao không?
Vì cô hơi lớn tiếng nên nó xoay người lại nhìn cô, nhìn thấy gương mặt lo lắng của cô thì nó cũng đã dự đoán được người bên đầu dây bên kia là ai.
-Trung: Anh không sao. Anh chỉ là bị xuất huyết dạ dày thôi.
-Cô: Sao anh không biết chăm sóc cho bản thân mình gì hết vậy? Được rồi em sẽ tới ngay.
Sau khi cúo máy cô nhìn nó với ánh mắt áy náy. Thật sự cô rất sợ nhìn thấy sự thất vọng trong đôi mắt xinh đẹp kia, cô thật sự không muốn làm tổn thương nó.
-Nó: Không sao đâu. Cô đi đi
-Cô: Nhưng....
-Nó: Cô cứ đi đi. Hôm khác mình đi cững được mà
Nó mỉm cười nhưng nụ cười ấy còn khó coi hơn cả khóc. Như một nụ cười giả tạo máy móc.
-Cô: Cô sẽ về ngay thôi.
-Nó: Vậy em tới đó trước. Có ngọn đồi ở phía tây ngoại ô. Cô có biết chỗ đó không?
-Cô: Cô biết
-Nó: Vậy em chờ cô ở đó
-Cô: Ừm. Cô đi đây
-Nó: Vâng.
Nhìn chiếc xe cô biến mất thì nó cũng lên chiếc xe của mình mà phóng đi.
———
Nó dừng xe trước một ngọn đồi thơ mộng, bãi cỏ xanh mướt, view đồi nên thơ. Đây quả thật đúng là một nơi lý tưởng để hò hẹn.
Nhưng....
Giờ đây chỉ còn lại mình nó. Nó vẫn chuẩn bị đầy đủ mọi thứ từ trải thảm đến bày biện đồ ăn. Dù trong lòng nó biết cô chẳng bao giờ đến đâu, nhưng nó vẫn bày trí như một hy vọng nhỏ nhoi nào đó cô sẽ thương hại nó mà đến đây.
-Nó: "Hừ... Âu Dương Hi, từ khi nào mà mày trở nên thật hèn mọn như thế này."
Nó cứ ngồi chờ mãi, chờ từ khi mặt trời lên đỉnh tới khi mặt trời xuống núi, chờ từ lúc trời còn trong xanh nay đã mây mờ mù mịt. Nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng mà người nó mong đợi.
Và cuối cùng thì trời cũng đổ mưa, nó vẫn ngồi bất động ở đó, ánh mắt vô hồn nhìn vào những thứ mà mình chuẩn bị mặc cho những hạt mưa rơi xuống như muốn rát cả da thịt.
-Nó: Đã qua một ngày rồi, em đã lãng phí một ngày rồi. Em thật ngu ngốc đúng không?
————
#Au: Ta lại đi ẩn cư đây ???