TÌNH YÊU TUYỆT VỌNG

“Vậy được. Tôi đã đặt ước định với Mạt Sanh rồi. Dù sao cũng sắp sinh, nhất định là thân càng thêm thân.” Giản Tinh cười ha hả, khiến mọi người đều cảm thấy rất lúng túng.

Sau đó, Lệ Nguy Nhi lấy thiệp mời ra, đưa cho bọn họ: “Tôi và Hùng Văn sắp kết hôn. Mọi người nhớ tới nhé, chính là ngày mồng một tháng sau.” Điều này chẳng khác gì một cái tát dành cho Mạt Sanh. Mà cô lại không thể kêu đau.

Kỷ Hùng Văn cười ngại ngùng: “Mọi người là những người bạn tốt nhất của Nguy Nhi, hi vọng có thể nhận được lời chúc phúc của mọi người.”

Sắc mặt Mạt Sanh trở nên trắng bệch. Có lẽ thật khó coi khi cô là một người vợ trước lại ngồi ở đây, nghe chồng cũ của mình nói sẽ kết hôn. Mạt Sanh cầm lấy thiệp mời mở ra. Cô nhìn lên tấm hình kết hôn giống như kim đồng ngọc nữ trên tấm thiệp mà cười một cách đầy giễu cợt.

Nhớ lại năm đó cô và Lệ Nguy Nhi kết hôn hết sức vội vàng, cũng chẳng long trọng như thế này. Đến ngay cả một tấm hình cưới cũng không có. Quả nhiên là mỗi thời một khác.

Giản Tinh đập bàn. Cô không chịu nổi nữa liền lên tiếng: “Lệ Nguy Nhi, anh còn có lương tâm hay không? Lúc này mà phát thiệp mời cái gì? Người phụ nữ bên cạnh anh là hồ ly tinh hay sao mà khiến anh bị mê muội xoay vòng vòng, khiến anh cuống quýt lên cưới cho bằng được?”

Một lời nói ra, vẻ mặt của tất cả mọi người đều biến sắc, đặc biệt là Lệ Nguy Nhi. Hắn chau mày, mặt hầm hầm không nói gì. Hắn có thể nhịn được Giản Tiểu bởi vì cô ấy là vợ của Tiết Lộc. Nhưng đến lúc này, khi cô ấy đã chỉ trích hắn và Kỷ Hùng Văn thì hắn không thể nhịn thêm được nữa. Lệ Nguy Nhi ngẩng đầu, nói bằng giọng lạnh lùng: “Hùng Văn chọc giận gì cô sao? Cô và Mạt Sanh là bạn tốt, có gì bất mãn tôi có thể hiểu được nhưng đừng mang thành kiến cá nhân đưa lên bàn ăn để nói chuyện.”

“Thành kiến cá nhân? Tôi có thể có thành kiến gì được chứ? Anh căn bản là không có lương tâm!” Giản Tinh nói đầy tức giận.

Ăn một bữa cơm mà làm tới mức này, Mạt Sanh cũng chẳng muốn chứng kiến. Cô giữ chặt tay của Giản Tinh: “Giản Tinh, cậu ngồi xuống, bao nhiêu người nhìn thế này, cậu không sợ sẽ làm trò cười à.”

“Mình chính là muốn để mọi người đều biết đôi cẩu nam nữ này đã phụ cậu như thế nào. Lệ Nguy Nhi, đừng có lấy chuyện mất trí nhớ ra để ngụy trang, anh chính là một kẻ cặn bã, là một kẻ có lỗi với Mạt Sanh. Nếu như sau này anh có tỉnh ngộ thì cũng đừng mong Mạt Sanh sẽ tha thứ cho anh. Căn bản anh không xứng!” Giản Tinh nói một cách đầy kích động

“Đủ rồi, Giản Tinh!”Mạt Sanh không muốn để cô ấy tiếp tục nói nữa. Ai mà biết được toàn bộ mọi chuyện có bị nói toạc ra không: “Cậu không cần quan tâm chuyện của mình nữa.”

Giản Tinh quay đầu lại nhìn Mạt Sanh. Giản Tinh chỉ muốn lấy lại công bằng cho Mạt Sanh, vậy mà lại nhận được thái độ như vậy từ cô. Giản Tinh lập tức cảm thấy hơi thất vọng. Mạt Sanh vốn cũng không muốn như vậy, hoảng loạn nói: “Mình ra ngoài một lát, mọi người cứ dùng từ từ.”

Làm cho mọi chuyện trở nên mất vui cũng không phải là điều Mạt Sanh muốn thấy. Cô đi ra khỏi nhà hàng, tay ôm lấy mặt. Cô không chịu nổi bầu không khí căng thẳng như vậy. Hôm nay đến thăm Giản Tinh cũng không phải lúc, cô nào ngờ lại gặp phải Lệ Nguy Nhi ở đấy.

Cô quay người thì thấy Lệ Nguy Nhi đứng ngay phía sau mình. Mạt Sanh dừng bước, lại ngoảnh đầu đi xem như không nhìn thấy hắn.

“Đứa bé khỏe chứ?” Lệ Nguy Nhi không rõ cảm xúc trong lòng mình, hỏi một cách lạnh lùng.

“Rất khỏe.”

Giọng nói của Mạt Sanh còn lạnh lùng hơn. Cô yêu Lệ Nguy Nhi sâu sắc tới cỡ nào thì cũng hận hắn sâu đến cỡ ấy.

“Sao cô gầy đi nhiều vậy? Cuộc sống có ổn không?” Lệ Nguy Nhi lại hỏi thăm một lần nữa.

“Em sống như thế nào không liên quan đến anh.” Mạt Sanh định bỏ đi. Cô nhìn Giản Tinh ở trong nhà hàng một cái, dự định im lặng rời đi: “Em đi đây, anh giúp em nói với Giản Tinh một tiếng.”

Lúc Mạt Sanh chuẩn bị rời đi thì Lệ Nguy Nhi liền bắt lấy cánh tay cô. Mạt Sanh quay đầu lại, nhìn Lệ Nguy Nhi. Cô hỏi: “Anh định làm gì? Chúng ta đã ly hôn rồi. Dù em có thật sự xảy ra chuyện gì thì cũng không liên quan tới anh.”

Sắc mặt của Mạt Sanh trắng hơn lúc trước rất nhiều. Đó là màu trắng bệch. Làm sao mà Lệ Nguy Nhi lại không nhận ra được sự khác thường đó chứ. Rõ ràng là cô không giống như trước đây: “Trời cũng không nóng lắm, sao cô còn đội mũ? Lúc nãy cũng chỉ ăn có vài miếng cháo, có phải cơ thể không được khỏe không? Có chuyện gì đang giấu tôi phải không?”

Mạt Sanh đột nhiên nở nụ cười, cô nói bằng giọng bình tĩnh: “Nếu em nói em bị ung thư thì anh có tin không?”

Lệ Nguy Nhi buông tay cô ra, nhếch môi: “Trò đùa này không buồn cười chút nào đâu.”

“Vậy cho nên, Lệ Nguy Nhi, em không còn yêu anh, anh cũng đừng bám lấy em nữa.” Mạt Sanh quay đầu. Nước mắt cô đã dâng lên nơi đáy mắt. Cho dù hai người họ có thăm hỏi nhau, cũng đã không còn bất kỳ tình cảm gì nữa rồi.

Mạt Sanh đi được vài bước thì Lệ Nguy Nhi lại mở miệng hỏi: “Gần đây tôi rất hay đau đầu. Trong đầu thường xuyên xuất hiện hình ảnh của cô, đó là vì sao?”

Lệ Nguy Nhi không hiểu được. Hắn không hề yêu Mạt Sanh, người hắn thích là Kỷ Hùng Văn nhưng hình ảnh của Mạt Sanh xuất hiện trong đầu hắn càng lúc càng nhiều. Đây hoàn toàn không giống với tác phong của hắn.

Hắn thấy nghi ngờ khó hiểu, muốn đi tìm một đáp án. Sau khi hắn nói cho Mạt Sanh thì phát hiện cũng không nhận được bất cứ lời giải thích nào.

Nước mắt Mạt Sanh tuôn rơi, bấm chặt ngón tay: “Em chúc phúc cho anh và Kỷ Hùng Văn. Anh không cần nói những lời vô ích với em, em không còn yêu anh nữa rồi.”

“Tôi cũng hi vọng cô có thể tìm được hạnh phúc của mình.” Lệ Nguy Nhi đáp.

Dây dưa với nhau bao nhiêu năm như vậy, những khúc mắc giữa hắn và Mạt Sanh cũng nên chấm dứt. Hắn chỉ hi vọng Mạt Sanh có thể sống tốt, ít nhất là sống tốt hơn lúc ở bên cạnh hắn.

Mạt Sanh lau nước mắt, vừa cười vừa nói: “Em chuẩn bị hẹn hò với Hứa Trự. Anh biết đấy, cậu ấy luôn yêu em, đối tốt với em hơn anh. Đó là người đàn ông phù hợp với em nhất. Con người mà, phải nhìn thoáng ra một chút. Nếu như em cứ khư khư giữ lấy anh không buông thì em đúng là một đứa ngốc. Anh yên tâm, em đã tìm thấy hạnh phúc rồi, còn vui vẻ hơn cả khi ở bên anh nữa.”

Bình luận

Truyện đang đọc