TÌNH YÊU TUYỆT VỌNG

Lệ Nguy Nhi tiếp tục im lặng, nhìn chằm chằm gương mặt Mạt Sanh, hồi lâu vẫn không nói lời nào. Hắn chân thành chúc phúc Mạt Sanh nhưng nghe Mạt Sanh nói cô và Hứa Trự ở bên nhau thì trong lòng hắn lại không vui. Nghĩ đến vì sao hắn lại không vui… Hắn cũng sắp kết hôn với Kỷ Hùng Văn rồi, lấy tư cách gì ngăn cản Mạt Sanh và Hứa Trự ở bên nhau.

Cho tới khi Mạt Sanh lên taxi, Lệ Nguy Nhi mới dời mắt. Nhắm mắt là hắn lại nhớ tới vẻ mặt tuyệt vọng của Mạt Sanh, đầu vô cùng đau đớn. Từng hình ảnh rời rạc đảo ngược hiện lên trong đầu. Không biết tại sao hắn lại nhớ tới Mạt Sanh, dường như tất cả những gì hắn nghĩ tới đều có liên quan đến Mạt Sanh.

Lệ Nguy Nhi lấy thuốc trong túi ra, uống một viên, cơn đau đầu mới giảm bớt một chút.

Cô thật sự đang quen Hứa Trự sao?

Như vậy thật tốt!

Lệ Nguy Nhi nở một nụ cười chua xót, tay nắm chặt thành nắm đấm, hắn không có gì phải tiếc nuối cả.

Mấy ngày nay, Lệ Nguy Nhi thường xuyên bị đau đầu, lượng thuốc hắn uống càng lúc càng nhiều. Khi hắn và Mạt Sanh ở bên nhau, hắn chưa từng uống nhiều thuốc trị đau đầu như thế. Có vẻ rời xa cô cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Mỗi lần nhìn thấy bóng dáng của Kỷ Hùng Văn, Lệ Nguy Nhi đều tưởng tượng cô ta thành Mạt Sanh. Nhìn thấy vết sẹo sau lưng Kỷ Hùng Văn, hắn lại nhớ tới chỗ xương sống nhô lên của Mạt Sanh.

Lúc trước, lần hắn bị tai nạn giao thông, ba mẹ hắn đều chết trong tai nạn đó. Năm đó hắn hai mươi mốt tuổi. Khi hắn tỉnh lại, người chăm sóc hắn là Kỷ Hùng Văn, nếu như năm đó không có Kỷ Hùng Văn liều mạng cứu hắn thì không chừng hắn đã chết theo ba mẹ rồi. Vì thế, hắn rất biết ơn và cực kỳ ỷ lại vào Kỷ Hùng Văn.

Hắn ở bên Mạt Sanh cũng là vì bố Mạt Sanh ép buộc hắn. Rõ ràng hắn sắp kết hôn với Kỷ Hùng Văn mà ông ấy còn dùng cái chết của bố mẹ và công ty của Lệ gia để trói buộc hắn, bức hắn cưới Mạt Sanh. Nếu như năm đó hắn không cưới Mạt Sanh, hắn sẽ trở thành kẻ nghèo hèn, công ty Lệ gia cũng sẽ chôn vùi trong tay hắn. Vì vậy, hắn cũng chỉ còn cách cưới Mạt Sanh và buông tay Kỷ Hùng Văn.

Đã nhiều năm như vậy mà Lệ Nguy Nhi vẫn còn sống trong bóng ma năm đó. Nếu không vì bố của Mạt Sanh, có lẽ hắn và Kỷ Hùng Văn cũng không cần phải trải qua nhiều trắc trở như thế.

Kỷ Hùng Văn tiến vào phòng ngủ, mặc một bộ đồ ngủ khêu gợi, ngồi lên đùi Lệ Nguy Nhi: “Nguy Nhi, chúng ta nghỉ ngơi thôi!”

Cô ta dùng tất cả mọi cách để quyến rũ Lệ Nguy Nhi, nhưng Lệ Nguy Nhi lại như không hề có hứng thú, cứ miên man suy nghĩ, hoàn toàn không tập trung tinh thần nhìn Kỷ Hùng Văn. Kỷ Hùng Văn có chút buồn bực, thân hình như rắn nước quấn lấy Lệ Nguy Nhi, dùng nơi mềm mại của người phụ nữ đụng chạm hắn.

Lúc này, Lệ Nguy Nhi mới phản ứng, nắm lấy tay Kỷ Hùng Văn rồi hỏi: “Hùng Văn, năm đó em cứu tôi bằng cách nào?”

Kỷ Hùng Văn bị hỏi như vậy chợt cứng người, cô ta không muốn nhắc tới chuyện năm đó chút nào, Lệ Nguy Nhi lại vẫn sống trong cái bóng năm đó, không tự thoát ra được: “Sao anh lại hỏi chuyện này? Trong vụ tai nạn ấy, chỉ có anh còn giữ được hơi thở mỏng manh. Ba mẹ anh đều đã không còn, là em kéo anh ra khỏi xe. Sau đó chiếc xe nổ tung, em che cho anh nên sau lưng mới có vết sẹo đó!”

Nhắc đến, trong lòng Kỷ Hùng Văn vẫn còn run rẩy, thảm kịch năm đó cô ta không muốn nhớ lại chút nào.

Lệ Nguy Nhi vuốt ve sau lưng cô ta. Hắn đã sờ vết sẹo kia vô số lần nhưng hắn vẫn luôn ôm sự ngờ vực, vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm, vẫn luôn cảm thấy có gì đó không hợp lý.

“Hùng Văn, cám ơn em đã làm những việc đó vì tôi! Nếu không có em, tôi đã phải chết từ lâu rồi!” Lệ Nguy Nhi đau lòng ôm sát Kỷ Hùng Văn vào lồng ngực. Hắn và Kỷ Hùng Văn đều là mối tình đầu của nhau, nếu như không có Mạt Sanh chắn ngang thì có lẽ hắn và Kỷ Hùng Văn đã có một cuộc sống hạnh phúc rồi. Hắn không nên hoài nghi Kỷ Hùng Văn vì Mạt Sanh.

Lệ Nguy Nhi đi chọn nhẫn kết hôn thì gặp Hứa Trự, hắn ta ôm một người phụ nữ tiến vào tiệm trang sức. Lệ Nguy Nhi thấy Hứa Trự ôm một người phụ nữ khác thân mật như vậy thì lập tức nhíu mày. Không phải Mạt Sanh đang hẹn hò với Hứa Trự sao? Tại sao hắn ta còn thân thiết với người phụ nữ khác như vậy?

“Đúng là trùng hợp! Không ngờ lại gặp anh ở đây. Anh sắp kết hôn với Kỷ Hùng Văn nhỉ?! Lệ Nguy Nhi, anh hành động cũng nhanh thật đấy!” Trông Hứa Trự có chút sa sút tinh thần, hốc mắt ửng đỏ, nhìn qua giống như đã nhiều ngày không ngủ vậy. Người phụ nữ bên cạnh ôm chầm Hứa Trự, cười nói: “Hứa thiếu gia, không phải tối qua anh đã nói sẽ tặng em dây chuyền kim cương à. Chúng ta mau đi thôi!”

“Được! Chúng ta đi nào!” Hứa Trự trả lời.

Sắc mặt Lệ Nguy Nhi càng lúc càng khó coi, tay hắn tóm lấy Hứa Trự, hỏi: “Cậu có ý gì đây? Cậu thân mật với những người phụ nữ khác như vậy, cậu đặt Mạt Sanh ở đâu hả?”

Nghe xong lời này, Hứa Trự cười lạnh, trên mặt đầy vẻ chế giễu, hất tay Lệ Nguy Nhi ra. Hắn ta còn chưa kịp tìm Lệ Nguy Nhi tính sổ mà hắn đã tính lên đầu mình rồi. “Nói mấy lời này mà anh không thấy chột dạ à? Vậy anh đặt Mạt Sanh ở vị trí nào? Anh cũng sắp kết hôn với Kỷ Hùng Văn rồi, còn quan tâm đến Mạt Sanh làm gì nữa?!”

“Không phải cậu và Mạt Sanh đang hẹn hò sao? Cậu làm vậy không phải là phụ lòng cô ấy sao?” Lệ Nguy Nhi kích động hét lên.

“Ha ha!” Hứa Trự cười khẽ, nắm chặt cổ áo của Lệ Nguy Nhi: “Anh đang muốn trốn tránh trách nhiệm nên cố tình nói vậy đấy hả? Tôi theo đuổi Mạt Sanh nhiều năm như vậy rồi, cô ấy chịu hẹn hò với tôi từ bao giờ chứ! Nếu cô ấy muốn hẹn hò với tôi thì còn cần đợi đến năm năm sau hay sao? Anh đừng nói mấy lời này để lừa gạt tôi nữa!”

Lệ Nguy Nhi ngạc nhiên, sắc mặt biến đổi. Hứa Trự không cần phải lừa gạt hắn làm gì. Nếu như hắn ta và Mạt Sanh đang ở bên nhau, hắn ta chỉ hận không thể khoe khoang trước mặt mình mỗi ngày mới đúng, nào còn đứng nói những lời này với mình!

Hứa Trự và người phụ nữ kia đã đi khỏi. Lệ Nguy Nhi vẫn đứng nguyên tại chỗ, trong lòng không hiểu tại sao Mạt Sanh lại muốn lừa gạt hắn.

Không còn hứng thú chọn nhẫn, Lệ Nguy Nhi trực tiếp đi tìm Giản Tinh: “Giản Tinh, rốt cuộc Mạt Sanh có phải đang hẹn hò với Hứa Trự hay không?”

Giản Tinh đang đùa chơi với con mình, đột nhiên thấy Lệ Nguy Nhi chạy tới tìm mình, liền chế giễu hắn: “Cô ấy ở bên cạnh ai thì liên quan gì tới anh! Anh đừng ra vẻ mèo khóc chuột giả từ bi như thế!”

“Nói vậy là Mạt Sanh đang lừa tôi sao?” Lệ Nguy Nhi nhíu mày, trong lòng hoảng hốt.

“Anh đi đi! Tôi không muốn gặp mặt anh đâu! Nếu như Mạt Sanh có xảy ra chuyện gì thì cũng do anh làm hại.Những chuyện anh gây ra cho cậu ấy, đời này anh cũng trả không hết đâu!” Mắt Giản Tinh đỏ lên, miệng cô lại lạnh lùng quát.

Bình luận

Truyện đang đọc