TIRAMISU, DẪN TÔI ĐI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đó là một buổi sáng đầy nắng, ánh nắng tháng sáu xuyên qua cửa kính nhảy nhót trên sàn lát gỗ của tiệm bánh.

Đây lẽ ra là thời điểm làm cho người ta hạnh phúc, nhưng Fair lại không quá vui vẻ.

Ông vừa đi ra liền thấy con mình đang cùng một người đàn ông xa lạ nhìn nhau, với một ánh mắt gần như là thâm tình. Trong nháy mắt đó, Fair nhớ lại câu chuyện được kể từ cha của ông bên lò sưởi cách đây nhiều năm, điều này đã cho ông một chút dự cảm đáng ngại.

"...... E là sẽ phải đợi lâu hơn một chút. Tôi sẽ đi làm ngay lập tức, nếu ngài sẵn sàng chờ." Ero thu lại ánh mắt, cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói của mình.

"Tôi sẵn sàng." Vị khách kia mỉm cười trả lời, "Đợi bao lâu cũng được."

"Ero? Định làm một cái sao?" Gương mặt Fair hơi không vui. Nhưng vì đó là mong muốn của khách hàng, nên ông cũng không thể nói không, ông đành quay người đi vào bếp, "Được, cậu cứ ngồi nghỉ ngơi chút trước. Trà đen của chúng tôi cũng ngon như bánh mì vậy, bình thường không dùng để đãi khách đâu. Bánh của con trai tôi chẳng ra làm sao, nhưng trà thì rất ngon."

"Đó là niềm vinh hạnh của cháu." Bên cạnh bàn cà phê trước cửa kính trong suốt sát đất, vị khách nghiêng đầu nhìn Ero, người đang tay chân luống cuống ngâm trà.

"Không đâu, bố ơi, con làm "hơi bị" xịn luôn đó. Ngâm trà xong liền đi, con muốn tự mình làm cái bánh tiramisu này." Ero rót một phần năm chén sữa bò và cho một viên đường vào trà, quấy lên rồi nhẹ nhàng gõ cái muỗng cà phê xuôi theo miệng chén, một tiếng "đinh" vang lên thanh thúy. Sau đó bỏ chén trà xuống, đặt ba bốn cái bánh quy vào cùng đĩa, mới đưa trà cho người đàn ông.

"Cứ từ từ thưởng thức". Ero nói xong, vội vàng đi vào bếp, bắt đầu làm món bánh tiramisu sở trường của cậu.

Người đàn ông nâng chén trà lên bằng khớp xương xinh đẹp, hít một hơi thật sâu. Thơm quá. Anh cầm lấy một cái bánh quy nếm thử, lại có hương vị quen thuộc.

"Xin thứ lỗi, thưa cậu, thằng nhóc kia không cố ý làm chuyện này, dám để mấy cái bánh quy xoàng xĩnh vào cả một đĩa mà không thèm lấy cái đĩa khác. Đây là thói quen xấu của nó, nói kiểu gì nó cũng không chịu thay đổi." Fair hối lỗi, quay người lấy một đĩa bánh kẹo nhỏ từ phía sau quầy, "Hãy nếm thử cái này, thưa cậu. Tốt hơn mua ở bên ngoài nhiều."

"Cảm ơn bác. Cái này rất ngon, vừa hay cũng là thói quen của cháu. Cháu thích lượng sữa và đường vừa đủ như vậy. Thật trùng hợp." Người đàn ông ưu nhã nhìn về phía Fair, nhấp một ngụm, "Rất ngon, dường như đây là loại trà ngon nhất mà cháu từng nếm thử."

Fair cười, đến nỗi tất cả nếp nhăn trên mặt ông dường như đều hiện lên. Đối với một chủ tiệm bánh mà nói, không có lời khen nào tốt hơn lời tán thưởng thức ăn của mình. Sự bất mãn nho nhỏ ban đầu với vị khách không đúng lúc này cũng tự nhiên tan thành mây khói.

"Thật tốt khi hợp với khẩu vị của cậu. Ngài gọi tiramisu là rất đúng đắn, đứa con trai ngu ngốc của tôi ngoại trừ pha trà chỉ làm tốt mỗi việc đó. Đáng lẽ là không nói, nhưng hương vị tiramisu thằng bé làm đúng là không lời nào tả xiết, tôi cũng không sánh kịp. Thành thật mà nói, tôi chưa từng gặp ai làm tốt hơn nó." Fair hào hứng nói nhiều lên hẳn, tự động ngồi đối diện người đàn ông, "Mấy thứ đồ chơi xa xỉ của lũ người ngoài kia còn chả đáng để xem, tiramisu vốn là món bánh mộc mạc mà."

"Bác nói đúng. Cháu thích nó nhất trong tất cả các loại bánh. Billy bảo cháu rằng tiệm của bác có hương vị tuyệt nhất, nên cháu mới đến." Người đàn ông nói.

"Billy? Thằng nhóc đó lâu lâu cũng nói câu ra hồn đấy chứ. Nói vậy tức là, ngài chính là khách mời nhà Billy, cái vị nhiếp ảnh gia đến từ nước Mỹ kia á?"

"Đúng vậy, thưa bác. Cháu là Lawrence. Bran Lawrence. Hân hạnh được gặp bác." Người đàn ông nói, thân thiện vươn tay về phía Fair.

Fair nắm chặt lấy những ngón tay thon dài khỏe mạnh thuộc về vị nhiếp ảnh gia trứ danh kia, ông chạm vào bàn tay mảnh khảnh của người quanh năm tiếp xúc với máy ảnh, bắt đầu thấy thinh thích chàng trai trẻ này. "Fair Simmons. Rất vui được gặp ngài."

"Bố ơi, bố đem cái bình kem đi đâu rồi? Con tìm không ra." Ero ló đầu ra khỏi bếp, với một tí bột mì trên chóp mũi, trông rất buồn cười. "Tiramisu đã ở trong lò, giờ con định tiện tay nướng một ít bánh sò*, có thể làm đồ ăn nhẹ cho buổi trà chiều."

*Bánh sò, tên tiếng Pháp là Madeleine, tui để tên Việt cho gần gũi, các bạn thấy sao?



"Vậy làm nhiều chút, làm lễ gặp mặt cho cậu Lawrence luôn." Fair vui vẻ nói.

"Cậu Lawrence? Là ai?" Ero đơ người.

"Chính là quý ngài này, khách của nhà Billy." Fair đứng lên giới thiệu với Bran, "Đây là con trai tôi, Ero."

"Hân hạnh được gặp, cậu Simmons." Bran vươn tay về phía Ero.

"Hân hạnh được gặp, ngài Lawrence." Ero cuống quít xoa tay lên chiếc tạp dề trắng, nắm chặt tay Bran, "Cứ gọi tôi là Ero."

Khoảnh khắc khi hai tay chạm nhau, dường như có một dòng điện xuyên qua cơ thể của hai người-- Mặc dù là một phép ẩn dụ hơi tục, nhưng là sự thật chính là như thế. Hai bàn tay nắm lấy nhau thật lâu, không ai nghĩ đến việc tách chúng ra.

"Khụ", Fair nhíu mày, "Ero, tiramisu của con sao rồi?"

Ero như choàng tỉnh từ giấc mộng, mặt đỏ lên rút nhanh tay lại, vội vã chạy vào bếp.

Bran nhìn bóng lưng của cậu, đôi mắt màu hổ phách sâu thẳm.

Sau khi tiramisu đã được nướng chín, Bran ngồi trong tiệm bánh một lúc, nói chuyện phiếm cùng cha con nhà Simmons, kể lại những chuyện lý thú khi ở Mỹ. Hai cha con rất hào hứng, cảm thấy trò chuyện cùng vị khách nước ngoài này rất hợp ý, cùng với cách ăn nói của vị khách kiến thức uyên bác khiến người ta yêu thích không thôi. Nếu không phải bởi vì quá nhiều cô gái trong trấn đều lấy cớ mua bánh để đến ngắm quý ngài này, vây kín cánh cửa nhỏ của tiệm bánh, Bran đã đợi đến buổi trà chiều, nếm thử món bánh sò rồi mới đi.

Tất nhiên là, khi anh rời đi có mang theo một cái túi nhỏ, đồng thời còn hẹn với hai cha con, ngày mai cùng nhau uống trà chiều.

Bình luận

Truyện đang đọc