TIRAMISU, DẪN TÔI ĐI

Tối hôm đó, Ero ngủ muộn hơn thường ngày, lại còn ngủ mơ. Trong mơ cậu không thể thấy rõ khuôn mặt mình, nhưng có thể nhìn thấy một mái tóc đen nhánh. Cậu mặc một bộ quần áo cũ kỹ, cùng một người đeo kính ăn bánh uống trà dưới lùm cây xanh xanh, vui vẻ nhảy nhót trên đồng cỏ. Giấc mơ rất mơ hồ, nhưng cảm giác nó mang lại rất thực, để Ero sau khi tỉnh dậy vẫn chìm đắm trong bầu không khí dễ chịu của giấc mơ.

Đây là một chuyện rất kỳ lạ, Ero bình thường gần như không bao giờ ngủ mơ. Đầu óc của cậu có hơi khác biệt so với người bình thường -- Không phải nói đầu óc cậu có vấn đề, chỉ là cậu từng gặp tai nạn lúc còn nhỏ, kể từ đó cậu không còn nằm mơ nữa, những ký ức thời thơ ấu cũng dần dần biến mất cùng giấc mơ.

Cho nên có thể được mơ trở lại, Ero rất hạnh phúc, nghĩ rằng đó là may mắn mà Bran đã mang lại cho cậu.

Buổi trà chiều hôm đó, Bran như đã hẹn mà tới, còn mang theo một bó hoa cho buổi gặp mặt. Lẽ ra đây là một chuyện rất kỳ quái, không ai lại tặng hoa cho đàn ông bao giờ, nhưng cho dù đó là Bran hay Ero, đều cảm thấy rất tự nhiên.

Ero tìm một cái bình thủy tinh thật đẹp rồi cắm hoa vào, hít một hơi thật sâu. Thật là thơm.

"Bác Simmons đâu, sao không thấy ông ấy?" Bran ngắm nhìn biểu cảm say đắm của Ero, bỗng nhiên chú ý chỉ có hai người anh và hắn đứng cạnh bàn.

"Bố tôi đi dự lễ rửa tội cho con trai của chị họ rồi. Bọn họ muốn để ông làm cha đỡ đầu, mấy chuyện kiểu này thường khó từ chối lắm." Ero pha trà cho cả hai, chuẩn bị thêm chút bánh. Hôm nay đồ ăn nhẹ là bánh tiramisu. Thực ra món này không hợp dùng cùng trà chiều cho lắm, nhưng không biết tại sao Ero lại chỉ muốn dùng nó.

Bran trông rất hài lòng, uống một ngụm trà, mỉm cười với Ero: "Hôm qua tôi rất muốn hỏi, tại sao cậu rõ sở thích của tôi đến vậy, thậm chí còn biết tôi đã từng quen với kiểu để cả trà lẫn bánh trên khay."

"...... Tôi cũng không biết. Chỉ là vừa thấy anh là tôi biết nên làm như thế nào, giống như ở đâu đó đã từng có người nói với tôi như vậy." Ero cau mày, trông có vẻ rất lo lắng.

Bran bỗng nhiên bật cười.

"Có chuyện gì vậy?" Ero không hiểu ngẩng đầu nhìn Bran.

Bran với tay ra xoa chóp mũi của Ero, đưa ngón tay ra trước mặt cậu để cho cậu thấy: "Lại dính bột mì này."

Ero nhìn thứ bột trắng dính trên những ngón tay xinh đẹp trước mặt, chóp mũi thấy nong nóng, mặt dần đỏ lên.

"Đúng rồi, người ta nói, giấc mơ là một biểu hiện cho mong muốn của một người, thật là vậy sao?" Ero nhanh chóng chuyển chủ đề.

"Có lẽ, không phải có câu nói ngày có suy nghĩ đêm ắt nằm mộng sao? Sao vậy, cậu đã mơ thấy gì à?" Bran mỉm cười, không nhắc lại chuyện bột mì.

"Đêm qua, tôi mơ thấy mình đang du ngoạn cùng một người trên đồng cỏ. Cùng nhau ăn đồ ăn, cùng nhau hái mấy quả anh đào non -- Thật kì lạ, đó lại là cây anh đào ở sân sau nhà ông tôi, tôi chỉ đến đó khi còn bé thôi. "

"...... Cây anh đào? Có phải là cái cây rỗng ruột, có một cành lớn rủ xuống mặt đất không?" Bran hơi kinh ngạc nói.

"Đúng vậy, chính là nó, nó là cây anh đào lâu đời nhất trong vùng, tuổi thọ còn lớn hơn cả ông nội tôi. Sao vậy, anh từng thấy nó à?" Ero mắt mở to.

"...... Không, tôi chưa thấy nó. Ý tôi là, tôi không thấy nó khi tôi thức." Bran trầm ngâm, "Hôm qua, tôi cũng mơ giống như cậu vậy."

Ero há to miệng.

"Trong mơ tôi luôn đeo kính, đi cùng một người có mái tóc đen nhánh, giống như tôi bây giờ vậy."

Ero rất lâu không thể phát ra tiếng nào, phải mất một lúc mới nhảy dựng khỏi cái bàn: "Thật không thể tin được! Trong mơ tóc của tôi màu đen, đi với tôi là một người đeo kính!"

"Có vẻ chúng ta trời sinh là bạn rồi nhỉ." Bran cười, giơ tách trà về phía hắn, "Chuyện này rất đáng để uống đấy. Đáng tiếc đây không phải rượu, nhưng trà cũng được mà nhỉ."

Ero cũng giơ tách trà lên, uống một ngụm lớn.

"Chúc mừng tình bạn của chúng ta."

"Ero." Bran bỗng nhiên gọi.

"Cái gì?" Ero đang thêm sữa vào tách trà ngẩng đầu nhìn Bran.

"Tí nữa có rảnh không? Tôi muốn nhìn thấy cây anh đào trong giấc mơ đó." Bran nghiêm túc nói. Nếu để người quen của anh trông thấy dáng vẻ hiện tại, hẳn là rất ngạc nhiên trước sự trịnh trọng này.

Ero nghĩ ngợi một chút. Buổi chiều mặc dù cũng thong thả, nhưng vẫn sẽ có vài vị khách. Sẽ không có người chào khách nếu ba không có ở đó -- Nhưng điều đó liên quan gì đâu. Còn gì quan trọng hơn bầu bạn với Bran chứ. "Ừ. Thỉnh thoảng cũng nên để ông bạn lò nướng già đáng thương nghỉ ngơi một buổi chiều." Ero gật đầu thật mạnh.

"Vậy thì tốt quá. Tôi đã lo một người thì khó mà tìm đường được." Bran dường như thở phào nhẹ nhõm, nụ cười của anh xán lạn đến mức ánh nắng ban chiều cũng không thể sánh nổi.

"Tôi đi chuẩn bị một chút." Ero bỗng nhiên cảm thấy gò má hơi nóng, nhanh chóng mượn cớ quay người rời đi, không để Bran nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của mình.

Từ "Xanh và đen"" đến nhà cũ, phải mất khoảng nửa giờ. Trên đường đi Ero trò chuyện cùng Bran rất vui vẻ. Ero ngạc nhiên phát hiện, Bran rất hứng thú với cuộc đổ bộ Normandie -- Nhất là chiến dịch Detroit, cũng biết rất nhiều.

"Hỏi tôi là hỏi đúng người rồi đấy. Tôi lớn lên trong những câu chuyện ấy." Ero vui vẻ nói. "Tôi thậm chí còn có thân nhân hi sinh trong chiến dịch đó-- Tất nhiên, cái này chả có gì đáng để khoe khoang cả."

"Thật không? Là ai vậy?" Bran tỏ ra thích thú, khiến Ero nói nhiều hơn và nhiều hơn nữa.

"Là anh trai của ông tôi, khi ông chết còn chưa được hai mươi lăm. Người ta nói ông bị người Đức giết vì ông đã giúp một Không quân Hoa Kỳ trốn khỏi sự tìm kiếm-- của bọn Đức ấy." Ero lắc đầu. Thành thật mà nói, cậu cũng không biết nhiều về người anh trai của ông nội này.

"Vậy ông ấy thật sự là một vị anh hùng." Bran gật đầu với cậu, "Tôi hẳn là nên gửi lời chào tới cậu-- Hậu duệ của một vị anh hùng."

"Đừng có đùa với tôi...... Nhìn kìa, chúng ta đến rồi, phía trước chính là ngôi nhà cũ của ông nội." Ero dẫn đầu chạy.

Bran nhìn dáng chạy như trẻ con của Ero, lắc đầu cười, bước theo sau.

"Nhìn đi! Chính là nó!" Ero chỉ vào một cây anh đào già um tùm ở sân sau mà thốt lên, "Đúng như cái tôi đã thấy trong giấc mơ tối qua!"

Bran không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn cây anh đào xinh đẹp. Cây này thật sự rất già, thân cây đều rỗng, nhưng cành lá vẫn còn rất tươi tốt. Bây giờ không phải là mùa anh đào chín, những chùm quả nhỏ treo khắp cây vẫn còn xanh.

"Nó hẳn là có một vết đạn...... Đây, ngay ở chỗ này." Bran bước đến dưới gốc cây, đưa tay vuốt ve thân cây thô ráp của cổ thụ, lẩm bẩm với chính mình.

"Anh đang tìm cái gì vậy?" Ero tiến lại gần. Cậu đã trải khăn bàn trên bãi cỏ, bày xong đồ uống trà và đồ ăn nhẹ, "Mọi thứ đã chuẩn bị xong, anh qua ăn được rồi."

"Tôi nhớ có một cái lỗ mà viên đạn để lại trên cây này. Tôi đã tìm thấy nó, ngay ở chỗ này." Bran nhẹ nhàng chạm vào cái vết đạn dài, trong con ngươi mơ hồ dường như có chút hoảng hốt.

"Nhớ chắc? Không phải anh nói chưa từng thấy cái cây này sao, lại chỉ mới nhìn thấy ở trong mơ?" Ero cũng vươn tay ra sờ vết đạn, "Cái lỗ này tôi biết, khi còn bé bố tôi đã chỉ cho tôi xem. Ông nói chính dưới gốc cây này bọn Đức đã bắn chết bác ruột của ông, vết tích này là viên đạn đã lấy đi sinh mệnh của ông ấy để lại...... Bran, anh sao vậy?"

Ero nhận ra Bran rùng mình một cái khi nghe đến hai chữ "bắn chết", sắc mặt cũng trở nên tái nhợt hẳn.

"Đúng là rất đáng sợ, nhưng anh cũng không cần sợ hãi đến mức đó đâu." Ero cười trêu chọc.

Bran miễn cưỡng mỉm cười, quay người đi tới chỗ khăn trải liền ngồi xuống. "Chà, đi lâu như vậy tôi cũng đói rồi. Để xem cậu đã chuẩn bị cái gì? Thật tuyệt, có món tiramisu yêu thích của tôi này."

Ero thấy anh không trả lời, nhún vai không hiểu sao, cũng đi qua. "Còn có rượu vang, tôi lấy nó từ tủ rượu của ba tôi đấy."

"Vậy chúng ta nhất định phải uống một ly nào."

Ánh nắng mặt trời hôm nay rất tuyệt, vôc cùng ấm áp nhưng không quá chói lóa. Cho nên khi hai người ăn một chút, uống hai ly rượu vang, đầu óc hơi lâng lâng muốn ngủ. Chỉ chốc lát sau, cả hai ngủ thiếp đi dưới gốc anh đào già.

Bình luận

Truyện đang đọc