Chủ đề về yêu quái chân to giữa Vĩ Ca và Miêu Miêu đã cho tôi một gợi ý, đó là chủ nhân của dấu chân trong nhà vệ sinh không phải là con ma cái xi măng, mà là một người có thân hình rất cao chân buộc một đôi giày cỡ nhỏ dưới bàn chân.
Sở dĩ tôi đưa ra phán đoán này là vì, nguyên nhân tạo ra dấu giày nhỏ bước chân to có hai: “Một là, chủ nhân của dấu giày người thấp, dấu giày đó là số giày thật và người ấy đã để lại bước chân rộng theo kiểu nhảy cóc. Nhưng khả năng này hoàn toàn có thể loại trừ, vì nhảy cóc sẽ làm cho nước xi măng bắn lên. Dấu chân tại hiện trường không như vậy. Hai là, chủ nhân của dấu giày người cao dưới chân buộc đôi giày cỡ nhỏ, như vậy cũng giải thích được vì sao chỉ có dấu chân đi vào mà không có dấu chân đi ra, vì khi rời khỏi đó người ấy đã cởi bỏ đôi giày dính xi măng ra, đôi giày còn lại đang đi ở chân không dính xi măng, nên tất nhiên là không để lại dấu vết.”
Nghĩ đến đây, tôi không khỏi cảm thấy ngờ vực, rút cục là ai đã bày ra cái trò chơi tai quái này, người ấy muốn nhằm mục đích gì?
Đúng vào lúc tôi đang định phân tích lại một lần nữa về vụ án này thì tiếng chuông điện thoại vang lên, vừa mở máy đã nghe thấy tiếng khóc hoảng hốt của An An: “Anh Vũ, mau đến cứu em với, bọn họ định đổ oan cho em là giết người...” Nói xong, cô ấy lại khóc nức lên. Tôi đang định hỏi rõ xem là đã có chuyện gì thì Tổ trưởng đã gầm lên: “A Mộ cậu vào đây nhanh lên, Tòa soạn Nhật Báo xảy ra án mạng rồi!”
Vội vàng an ủi An An vào câu xong, tôi tắt máy, quay trở lại phòng làm việc của Tổ trưởng. Vừa vào đến cửa anh ấy đã phủ đầu bằng một câu: “Xảy ra chết người rồi!” Tiếp đó anh ấy nói cho tôi biết chi tiết về tình hình, “Tôi vừa nhận được điện thoại của Phòng Trinh sát hình sự, tối hôm qua Tòa soạn Nhật Báo có một người chết trạng thái rất kì lạ, có lẽ là bị người khác giết, cậu đến ngay đó tiếp quản điều tra đi!”
An An nói có người đang đổ oan cho cô ấy giết người, còn Tổ trưởng thì lại nói Tòa soạn Nhật Báo có người chết, không biết vụ chết người mà họ nói tới có phải là cùng một vụ không?
Tôi cùng với Trăn Trăn tức tốc tới tầng mười ba của Tòa soạn nhật Báo, thấy A Dương đang xử lý hiện trường, tôi bước tới chào anh ấy, nhưng anh ấy nhìn tôi chẳng mấy thiện cảm, thậm chí còn khiến tôi nổi cả da gà. Tôi vội hỏi anh ấy vì sao lại nhìn tôi như vậy.
“Gần đây cuộc sống tình cảm thế nào? Cảm giác với em út cũng tuyệt đấy chứ! Có cơ hội, tôi cũng rất muốn thử mùi dê già gặm cỏ non xem ra sao, nhưng đáng tiếc là tôi đã có vợ.” Anh ta đùa.
“Đừng có vòng vo nữa! Có gì cứ nói thẳng ra.” Tôi cười chua chát, trong bụng thầm nghĩ, chuyện này chắc chắn có liên quan đến An An.
A Dương cười, nói: “Được thôi, tôi sẽ nói vào việc chính với cậu. Tối hôm qua vào lúc đêm khuya, bảo vệ của tòa nhà gọi điện đến 110, nói rằng ở đây xảy ra vụ việc. Anh em bên đội cảnh sát tuần tra đến nơi thì thấy trong phòng tối có một xác chết là đàn ông. Theo lời của hai nhân viên bảo vệ, lúc nửa đêm một cô gái làm việc ở đây tên là Lâm An An đã chạy tới chỗ họ cầu cứu, khi họ lên tới nơi, đạp cửa xông vào thì thấy người bên trong nhà đã chết. Vì Lâm An An không thể nào giải thích được vì sao nửa đêm cô ta còn xuất hiện ở đây nên tôi nghi ngờ cô ta là hung thủ và đã cho người đưa cô ta về sở rồi. Có lẽ vì chúng tôi đã làm cô ta sợ nên cô ta đã nói ra tên của cậu, đầu tiên thì nói cậu là bạn của cô ấy, sau đó thì nói rằng cậu là bạn trai của cô ấy. May mà cô ấy gặp được tôi, nếu chẳng may gặp phải những người như Diệp Vinh thì cô em của cậu phiền phức to.”
Trăn Trăn bất chợt lườm tôi một, rồi lại đưa mắt sang chỗ khác như không có chuyện gì. Tôi thở dài bất lực rồi hỏi: “Anh không ăn thịt em gái của tôi đấy chứ?”
“Cậu cứ yên tâm đi, tôi chỉ bảo cấp dưới đưa cô ta về sở thôi, vì dù sao cô ấy cũng trong diện nghi ngờ mà. Tôi cũng đã dặn mọi người rằng đừng làm khó cho cô ấy rồi. Trước hết, để tôi đưa mọi người đi xem hiện trường đã, xác chết vẫn chưa chuyển đi.” Nói rồi, anh ấy đưa chúng tôi tới hiện trạng xảy ra vụ án.
Hiện trường vụ án là phòng tối dùng để rửa ảnh của tòa soạn, trên cánh cửa có rất nhiều dấu giày, trên cửa có hai khóa, một khóa có thể mở được bằng chìa từ bên ngoài, một khóa ở bên trong và vẫn còn nguyên dấu vết bị phá, có lẽ nó đã bị ai đó ra sức đạp ra. Tường bên trong và trần nhà đều là màu đen, khiến người ta có cảm giác rất ngột ngạt, thêm vào đó là xác một người đàn ông sấp mặt xuống chậu rửa càng tạo nên vẻ bí hiểm tối tăm. Song, tôi hoàn toàn không cảm thấy ngột ngạt hoặc bất an vì cảnh tượng đó, mà ngược lại thấy rất sửng sốt. Nguyên nhân là vì hình dạng của cái xác mà phần đầu đang chìm trong nước thuốc rửa ấy trông rất quen.
Đúng lúc đó thì Lưu Niên cũng vừa tới nơi, chào chúng tôi xong thì anh ấy lập tức bắt tay vào công việc. Khi anh đặt cái xác ấy nằm thẳng trên nền nhà, thì suy đoán của tôi đã được xác nhận, người bị chết là Ninh Vũ Dị. Nhân khi Lưu Niên kiểm tra ban đầu đối với xác chết, tôi quan sát phòng tối một lượt.
Trên sàn nhà có vết nước và một ít xi măng, tuy rất bừa bộn nhưng vẫn có thể nhìn ra hai vết giày một to một nhỏ. Vết giày to có lẽ là của người chết, còn vết giày nhỏ căn cứ vào cỡ giày và hình dạng thì có lẽ là của “ma cái xi măng.” Các tấm lá chia gió của điều hòa rơi trên sàn nhà, tôi nghe có lẽ con ma ấy đã từ trong đó nhảy xuống giết người.
Quan sát một chút xong, Lưu Niên đưa tay vẫy tôi, khi tôi tới gần, anh ấy liền nói: “Bước đầu xác định người chết là vì ngạt nước. Có dấu vết xuất huyết ở dưới da sau gáy, có lẽ là đã bị kẻ nào đó dùng sức ấn xuống chậu rửa cho đến chết. Vì dấu vết xuất huyết dưới da rất rõ, nên tôi đoán hung thủ là một đàn ông trưởng thành cường tráng.”
Nếu hung thủ là một đàn ông trưởng thành cường tráng thì mối nghi ngờ đối với An An không còn lớn nữa, có điều, việc cô ấy xuất hiện ở hiện trường vào lúc nửa đêm và việc giải thích không hợp lý đã khiến cô ấy không thể được thả ngay ra. Cứ để cho cô ăn ở lại trong sở cảnh sát thêm chút nữa, dù sao thì cấp dưới của A Dương cũng sẽ không làm gì cô ấy.
Tôi đang chuẩn bị cùng đi với A Dương tới phòng bảo vệ hỏi về tình hình tối hôm qua thì Trăn Trăn lúc đó đang đứng ở cửa đã lên tiếng hỏi một câu rất ngốc rằng: “Căn phòng này dùng làm gì vậy?”
Nghe câu hỏi đó của cô ấy, tất cả mọi người có mặt hầu như đều rất ngạc nhiên. Để tránh việc cô ấy tiếp tục làm xấu mặt, tôi đành ghé sát vào tai cô nói khẽ: “Đây là phòng tối, dùng để rửa ảnh.”
Nghe xong câu trả lời của tôi, cô ấy lại hỏi với vẻ càng hồ đồ hơn: “Vậy thì sao bên trong lại không có ảnh và phim? Trước đây tôi đã từng xem một bộ phim lộ nhân vật chính là một thợ chụp ảnh, trong phòng của anh ta treo đầy ảnh.”
Nghe cô ấy nói vậy, tôi cũng mới chú ý đến chi tiết này. Ninh Vũ Dị nửa đêm vào phòng tối ắt hẳn không phải là đến để chơi, tối hôm qua khi anh ta gặp gỡ Kỷ Tuyết Dung, Kỷ Tuyết Dung đã xé hết những tấm ảnh anh ta đưa ra, vậy thì có lẽ anh ta đã tới đây để rửa lại những tấm ảnh ấy.
Thế mà, lúc này trong phòng tối không những không có ảnh, thậm chí đến một bức cũng không có, rõ ràng là hung thủ đã lấy chúng đi. Nhưng, con ma cái xi măng cần đến những tấm phim ảnh ấy làm gì?
Nhìn những dấu giày hỗn loạn trong phòng tối, con số 36 chợt hiện lên trong đầu tôi, thế rồi lập tức toàn thân tôi run lên, An An cao 160cm, có lẽ sẽ đi vừa giày cỡ 36. Không lẽ hung thủ chính là cô ấy? Người chết nắm trong tay những bức ảnh bất lợi cho mẹ của cô, vì vậy cô ấy đã giết người diệt khẩu và hủy toàn bộ số ảnh cùng phim của chúng?
Lúc trước, tôi nhận định rằng chủ nhân của dấu giày trong nhà vệ sinh là một người cao, trong đó có một căn cứ phán đoán quan trọng là những lời khai của Y Y. Có lẽ, cô ấy đã nói dối chúng tôi, dấu giày là do hai chị em cô ta tạo ra, mục đích là để chuẩn bị cho việc mưu sát Ninh Vũ Dị, để rồi đổ tội đó cho con ma cái xi măng không có thật. Nhưng, giả thiết sự thật đúng như vậy, thì sao An An lại còn làm một việc thừa là để cho tôi biết chuyện mẹ cô đang bị đe đọa?
Cứ tưởng rằng vụ án này đã kết thúc rồi, không ngờ bây giờ mới là bắt đầu, hơn nữa lại còn li kì, bí hiểm như vậy. Sự suy đoán không có đảm bảo của các chứng cứ thì chẳng có ý nghĩa gì, vì thế tôi không nghĩ nhiều mà cùng với A Dương xuống tìm nhân viên bảo vệ trực tối hôm qua ở tầng một để tìm hiểu sự việc. Hình như Trăn Trăn thấy hứng thú đối với phòng tối nên không đi cùng chúng tôi.
Hai nhân viên bảo vệ có ca trực tối hôm qua là Lý Ba và Trịnh Chấn Nghiệp, lẽ ra họ đã hết giờ làm, nhưng để phối hợp với việc điều tra của cảnh sát họ vẫn ở lại. Tôi hỏi họ về tình hình tối hôm trước, Lý Ba trả lời: “Tối hôm qua, chúng tôi ngồi nói chuyện trong phòng bảo vệ, chừng đến ba giờ sáng thì cô Lâm ở tầng mười ba đột nhiên chạy vào nói rằng trên tầng làm việc của cô ấy xảy ra chuyện và bảo chúng tôi nhanh chóng lên giúp đỡ...”
“Ba giờ sáng... vậy, cô ấy đến đây lúc mấy giờ?” Tôi hỏi.
“Tôi không để ý...” Lý Ba ngượng ngùng nhìn Trịnh Chấn Nghiệp một, Trịnh Chấn Nghiệp cũng ngượng ngùng nhún vai.
“Lúc đó các anh đều ngủ chứ gì, thế mà dám nói là nói chuyện!” Hoàng Vũ từ nãy đến giờ nhắm mắt dưỡng thần trên chiếc ghế đột nhiên nói chen vào, rồi lại tiếp tục ngủ. Hình như công việc của anh ta là ngủ trong phòng bảo vệ, hôm qua khi tôi đến điều tra anh ta cũng đang ngủ, còn Hà Tịch cùng làm với anh ta thì cứ đi tuần tra. Có người thân trong công ty thì dễ rồi, đó có lẽ là nguyên nhân để anh ta có thể ngủ một cách thản nhiên như vậy!
Lý Ba cười ngượng ngùng, tiếp tục kể về tình hình lúc đó: “Chúng tôi theo cô Lâm lên tầng thứ mười ba, cô ấy nói nghe thấy tiếng đánh nhau từ trong phòng tối, nhưng cửa khóa không mở được. Khi chúng tôi tới trước cửa phòng tối thì không thấy có tiếng động nào từ bên trong vọng ra, nhưng đúng là cửa khóa thật, hơn nữa còn khóa từ bên trong. Chúng tôi lấy chìa khóa mở cũng không được đành phải đạp bung cửa ra. Khi cánh cửa bật mở ra thì thấy bên trong có người chết...”
Từ lời khai của Lý Ba, tôi rút ra được ba điểm chính yếu: “Một là, khi xảy ra sự việc thì An An có mặt tại hiện trường, điều này rất không có lợi cho cô ấy; hai là, khi họ cùng với An An đến trước cửa phòng tối thì bên trong không có bất cứ tiếng động nào, cũng có nghĩa là lúc đó hung thủ đã không còn ở trong đó, điều này lại càng bất lợi đối với An An; ba là, không có ai có thể làm chứng cho việc An An và người chết vào Tòa soạn Nhật Báo lúc mấy giờ, điều này cũng bất lợi đối với An An. Chỉ căn cứ vào ba điểm trên cũng đủ khiến cô có miệng mà không thể biện hộ được, huống chi cô không có cách nào giải thích được vì sao lại xuất hiện ở tòa soạn vào lúc đó.”
Thực ra, tôi cũng đã đoán ra lí do mà cô xuất hiện ở tòa soạn vào lúc nửa đêm, có lẽ chuyện này có liên quan đến việc của mẹ cô. Lí do hoàn toàn có thể coi là động cơ giết người của cô, dù trong lòng tôi không tin cô có thể giết người.
“Những chứng cứ hiện thời rất không có lợi đối với em gái của cậu, nếu cậu có ý định chạy trốn với cô ấy thì có thể hối lộ tôi. Không cần quá nhiều, đưa cho tôi một triệu là được... tốt nhất là ơ rô, thời gian gần đây đồng đô la giảm giá rất nhanh.” Sau khi ra khỏi phòng bảo vệ, A Dương đùa với tôi.
“Tôi thấy chẳng cần, đến cả một Yên Nhật tôi cũng còn không có!” Tôi trả lời chẳng mấy hứng thú.
Đúng lúc đó Trăn Trăn từ trong thang máy bước đến, tôi đưa tay vẫy cô, nhưng cô ấy không nhìn thấy tôi, hình như cô ấy đang nghĩ chuyện gì đó. Tôi gọi liền mấy tiếng thì cô ấy mới nhận ra. Tôi hỏi cô, nghĩ gì mà chăm chú vậy, cô ấy đáp: “Vừa rồi khi tôi đi ngang qua phòng uống nước, thấy có hai phụ nữ nói chuyện trong đó, họ nói không biết vì sao gần đây Tổng Biên tập Lâm lúc nào cũng tỏ ra cung kính trước Hoàng Kính. Tổng Biên tập mà lại phục tùng cấp dưới, anh thấy có kì lạ không?”
“Cô không cần phải lo đến những việc ấy, những việc cô cần giúp chúng tôi còn cả đống kia kìa!” Chuyện của An An đã đủ làm tôi đau đầu rồi, nên tôi không muốn biết đến chuyện của bố cô ấy nữa.
Tiếp sau đó, tôi định quay về sở để hỏi An An về tình hình lúc đó ai ngờ, chưa gặp cô ấy thì đã bị người nhà của cô vây chặt lấy. Bố mẹ và chị gái của cô ấy cứ túm lấy tôi, nói rằng chúng tôi đổ oan cho người tội, An An không phải là kẻ giết người. Trong lúc họ nói, tôi đặc biệt chú ý đến Kỷ Tuyệt Dung, hầu như bà ta không quan tâm gì đến cái chết của Ninh Vũ Dị, điều đó hầu như đã phủ định hoàn toàn đối với giả thuyết họ đã từng là tình nhân của nhau. Phụ nữ thường cảm tính hơn nam giới rất nhiều, dù cho là chia tay nhau không vui vẻ nhưng nếu người kia đột ngột chết thì thế nào người phụ nữ cũng phải thấy đau lòng đôi chút. Nhưng, tôi chỉ nhìn thấy vẻ lo lắng của bà ta đối với An An chứ không có bất cứ vẻ đau lòng nào. Chắc chắn Ninh Vũ Dị đã nắm được những bí mật mà bà ta không muốn cho người khác biết và lấy đó tống tiền bà. Nhưng, một người phụ nữ nội trợ bình thường thì có bí mật gì được nhỉ? Có lẽ cần phải điều tra đôi chút về bà ta, còn bây giờ thì tôi phải hỏi An An về tình hình đã.
Tiêu Kiếm Phong đứng hút thuốc một mình bên cửa sổ hết điếu này đến điếu khác, vẻ mặt của anh ta rất tiều tụy và đầy tâm sự. Mặc dù quan hệ giữa anh ta và vợ không tốt, nhưng có lẽ anh ta cũng rất lo cho An An. Tục ngữ có câu: “Em gái vợ có nữa phần mông của anh rể, câu nói này có lẽ xuất phát từ những người làm anh rể. Lí do rất đơn giản, với những người làm anh rể thì em gái là vợ và vợ đều do một mẹ sinh ra, vì thế có rất nhiều điểm giống nhau. Qua một thời gian vợ chồng sống chung với nhau, tất nhiên sẽ phát hiện thấy ở nhau rất nhiều khuyết điểm, nhưng em gái vợ thì lại khác, cô ấy trẻ hơn vợ, hơn nữa vì khoảng cách nên anh rể sẽ thấy ở em gái vợ những nét đẹp khác với vợ mình. Chính vì vậy mà trong con mắt của các anh rể thường có chuyện cùng là những ưu điểm nhưng nếu ở em gái vợ thì được nhân lên rất nhiều, cùng một khuyết điểm giống nhau thì với em gái vợ nó hầu như chẳng thấy đâu. Trạng thái này gọi là ‘tương tư em gái vợ’. Anh ta bất hòa với vợ, chính vì thế mà càng khiến cho mối tương tư với em gái vợ lớn hơn, nếu không thì anh ta đã chẳng buồn phiền đến như vậy.”
“Mọi người cứ yên tâm, chúng tôi chỉ hỏi một số vấn đề theo trình tự công việc mà thôi, nếu An An không giết người thì nhất định sẽ không sao!”
Sau một vài câu nói mang tính công việc, khó khăn tắm tôi mới thoát khỏi sự bao vây của người nhà An An, rồi sau đó cùng với Trăn Trăn chạy thục mạng. Theo lí mà nói, An An không giết người chắc chắn sẽ không sao, nhưng trên thực tế để cô ra khỏi cánh cửa phòng tạm giam thì không đơn giản như vậy, huống chi tôi cũng không thể khẳng định được là cô ấy không giết người, mặc dù tôi hoàn toàn không muốn tin cô ấy là hung thủ.
Tôi và Trăn Trăn cùng vào phòng thẩm vấn, vừa nhìn thấy tôi An An đã bật khóc và định nhào đến, nhưng hai tay cô đang bị còng vào ghế nên không đứng lên được. Tôi bước tới, khẽ vuốt ve vai cô, an ủi: “Đừng sợ, có tôi đây rồi, không ai dám ăn hiếp cô đâu!”
“Anh Vũ, bọn họ đổ oan cho em là đã giết người, anh mau chóng đưa em ra khỏi đây đi, em sợ lắm!” Giọng nói của cô xen trong tiếng khóc, người run rên, trông thật đáng thương. Xét theo tình cảm cá nhân, tôi tuyệt đối không tin là cô đã giết người, nhưng xét theo việc công thì những dấu giày trong phòng tối lại khiến tôi thấy nghi ngờ. Vì thế, tôi lập tức so sánh một chút cỡ giày của cô ấy, có lẽ là cỡ 36, phải rồi, bảo Duyệt Đồng lấy giày của cô ấy so sánh một chút là được. Nhưng rồi cuối cùng tôi lại từ bỏ ý định ấy, vì giày của cô ấy hoàn toàn không dính chút xi măng nào, cứ cho rằng cô ấy là hung thủ thì khi gây tội cô ấy cũng không đi đôi giày đó.
“Đừng khóc, hãy kể về sự việc tối hôm qua cho tôi nghe đi đã, nếu không tôi không biết giúp cô bằng cách nào được.” Nói rồi, tôi mượn chiếc chìa khóa từ người canh giữ, mở còng cho cô ấy. Sau khi hai tay được tự do, An An lập tức ôm chặt lấy tôi và khóc mãi, tôi đành phải lấy ra một thanh kẹo cao su để dỗ cô: “Có muốn nhai một kẹo cao su cho bớt căng thẳng không?”
“Không thèm, kẹo của anh cứng như đá!” Nói rồi cô ấy thôi khóc và mỉm cười.
“Được rồi, bây giờ thì hãy nói cho tôi biết, tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì.” Tôi dịu dàng nắm lấy tay cô, nói một cách nghiêm túc.
Tình hình của vụ án đến lúc này vẫn hết sức mơ hồ, mặc dù tôi cảm thấy An An không phải là hung thủ, nhưng đúng là cô ấy có khả năng giết người vì chuyện của mẹ mình, mà dưới cái vẻ ngoài bình thường thì dường như mẹ cô ấy đang giấu những bí mật mà mọi người không biết, thêm vào đó là con ma cái xi măng không biết có thật hay là giả... trời đất ơi? Đầu tôi muôn nổ tung ra mất thôi! Hi vọng rằng những lời khai của An An có thể cung cấp cho tôi đôi chút manh mối, và tất nhiên tôi càng hi vọng rằng cô không lừa tôi.