TỔ CHUYÊN ÁN VÀ NHỮNG VỤ ÁN BÍ HIỂM

Trên đường trở về, nhìn thấy một siêu thị sắp đóng cửa, Trăn Trăn bảo tôi dừng xe lại để cô mua chút đồ. Tôi hỏi cô ấy định mua gì, nhưng cô ấy không chịu nói, tôi bảo sẽ đi mua cùng cô ấy thì cô ấy trừng mắt với tôi rồi nói với vẻ rất dữ dằn: “Anh hãy ngồi im trong xe cho tôi nhờ!” Nói rồi, cô ấy đi ngay vào siêu thị.

Tôi ngồi trong xe, châm một điếu thuốc, bụng nghĩ, không biết cô ấy định mua gì nhỉ. Sao lại phải bí mật thế? Không có lẽ là đi mua bao tránh thai! Nhưng nghĩ kĩ thì thấy, bình thường cô ấy dữ dằn vậy thôi, nhưng thực ra cũng rất hay xấu hổ, có đánh chết thì cô ấy cũng không dám đi mua bao tránh thai lộ liễu như thế. Hơn nữa, mẹ đỡ đầu cho tôi cũng nói rồi, cô ấy là trinh nữ, tôi nghĩ có lẽ chẳng cô gái nào muốn dâng hiến lần đầu tiên quý báu của mình cho cao su! Vậy rút cục là cô ấy mua gì nhỉ?

Hút hết điếu thuốc mà tôi vẫn chẳng nghĩ ra lời giải đáp và cũng chưa thấy Trăn Trăn ra. Bất giác tôi thấy hoài nghi, tuy siêu thị này khá lớn, nhưng sắp hết giờ mở cửa rồi, cứ cho là cô ấy không tìm thấy thứ mà mình cần thì nhân viên ở đó sẽ giúp cô ấy, sao lâu thế rồi mà vẫn chưa ra? Tôi rất muốn xuống xe vào đó xem cô ấy đang giở trò gì. Nhưng, nếu cô ấy biết tôi xuống xe để lén xem cô ấy thì chắc chắn sẽ cho tôi một trận.

Tôi lại châm một điếu thuốc khác, cuối cùng thì Trăn Trăn cũng đã ra. Cô ấy vừa bước ra khỏi cửa thì nhân viên bán hàng đã cho cánh cửa cuốn hạ xuống, xem ra, vừa rồi cô ấy đã được không ít nhân viên “chăm sóc”. Tay Trăn Trăn cầm một chiếc túi bóng nhỏ màu đen được nắm thành một nắm và vừa đi về phía chiếc xe vừa cho chiếc túi bóng đen đó vào túi quần. Bây giờ mua đồ mà muốn thêm túi nhựa thì phải trả tiền, vật mà cô ấy mua có thể nhét được vào túi quần, thì sao lại phải tốn tiền mua thêm túi bóng nhỉ? Nguyên nhân chỉ có một, đó là nếu để cho người khác nhìn thấy, hoặc nói cách khác là nếu để tôi nhìn thấy thì cô ấy sẽ rất xấu hổ. Tôi chợt nghĩ không lẽ cô ấy mua thuốc tránh thai?

“Anh cười gì vậy? Sao lại cười cái kiểu đầy ẩn ý như thế?” Trăn Trăn lên xe, hỏi.

“Thật thế à? Sao tôi lại không biết là mình đang cười nhỉ.” Nói thật lòng, tôi không biết là mình đang cười.

“Lái xe nhanh lên, muộn lắm rồi.” Tôi đã phải chờ phát chán, nếu cô ấy đã cuống lên như vậy thì tôi sẽ lập tức tăng ga, cho xe chạy thật nhanh về nhà.

Sau khi về đến khu tập thể của cảnh sát, Trăn Trăn nhìn quanh cứ như tên trộm, khi đã chắc chắn là không có ai cô ấy mới xuống xe. Thực ra, đây không phải là lần đầu tiên cô ấy đến đây, trước đây cô ấy cũng đã vào nhà tôi mấy lần rồi, nhưng đều là cùng với các đồng nghiệp khác, còn lúc này thì là đến một mình, vì thế hẳn không khỏi cảm thấy hồi hộp, bất an. Bỗng nhiên, tôi cảm thấy chúng tôi như hai kẻ đang hẹn hò vụng trộm.

Vừa vào đến nhà, Trăn Trăn đã đi ngay vào phòng tắm, rồi đóng ngay cửa lại, không quên đe dọa tôi: “Đồ biến thái chết tiệt, anh mà dám nhìn trộm thì tôi sẽ giết chết anh!”

Tôi cười, gật đầu, bụng nghĩ, không lẽ nào hình ảnh của tôi trong lòng cô ấy lại xấu xa đến thế? Nhưng, nghĩ kĩ thì thấy, cô ấy đã nghĩ tôi là một gã háo sắc mà vẫn cứ theo tôi về nhà... thì có lẽ đêm nay là một đêm rất khó quên đây.

Tuy có phần hơi dữ dằn, nhưng Trăn Trăn là một cô gái thuần khiết, thẳng thắn và rất tốt. Nếu không vì mẹ đỡ đầu nói, ai phụ bạc cô ấy thì sẽ bị cô ấy đánh chết thì tôi cũng đã nhắm cô ấy rồi. Tuy nhiên, sau nụ hôn say đắm vừa rồi, đột nhiên tôi thay đổi suy nghĩ cảm giác mà cô ấy mang lại cho tôi rất đặc biệt và rất chân thực, khiến tôi lóe lên ý nghĩ muốn sống cả đời với cô ấy. Trong kí ức của tôi thì Tiểu Na cũng mang lại cho tôi cảm giác tương tự, nhưng cảm giác ấy rất mơ hồ. Có lẽ, lát nữa đây, khi cô ấy xuất hiện với chiếc khăn tắm choàng lên tấm thân ngọc ngà, bước từ trong phòng tắm ra thì cảm giác ấy sẽ mãnh liệt hơn.

Đáng tiếc, giấc mộng đẹp của tôi không như ý. Trăn Trăn ra khỏi phòng tắm, chẳng có vẻ gì như trong tưởng tượng của tôi, mà ăn mặc rất chỉnh tề, giống hệt lúc đi vào, điều khác biệt duy nhất là trên người cô ấy tỏa ra mùi sữa tắm thoang thoảng.

Kì lạ quá, cô ấy tắm mà không thay quần áo, mùi ấy làm sao lại biến mất nhỉ? Không lẽ, không lẽ...nghĩ đến đây, bất giác tôi bật cười.

“Sao bỗng nhiên anh lại cười như điên thế, có phải vùa rồi anh đã nhìn trộm tôi tắm không?” Hai mắt Trăn Trăn mở to nhìn như dán vào tôi nhưng không có vẻ định đánh tôi, trước đây, cô ấy thường động thủ rồi mới hỏi.

“Không, tôi đâu dám, chỉ là tôi nhớ đến lúc nãy trên xe...” Tôi không nói hết câu, mặt của Trăn Trăn lập tức đỏ bừng lên. Tôi rất muốn ôm cô ấy vào lòng và hôn liên tiếp lên mặt cô ấy. Có điều, vội vàng không ăn được đậu phụ nóng, phải tạo ra một không khí lãng mạn trước đã rồi sau đó từ từ thưởng thức cũng chưa muộn, dù sao thì cừu non cũng đã vào nhà của sói rồi.

“Có muốn nghe chút nhạc không?” Muốn tạo ra bầu không khí lãng mạn, thì âm nhạc vô cùng quan trọng, tôi nói rồi đứng dậy đi đến bên bộ đài đĩa, định chọn một băng thật lãng mạn.

Thế nhưng, khi âm thanh xốn xang lòng người của các nhạc cụ vang lên thì Trăn Trăn nói: “Anh cứ nghe đi, tôi phải về nhà đây.” Nói rồi, cô ấy bước ra cửa, định mở cửa ra về, không cho tôi bất cứ cơ hội níu kéo nào. Không lẽ cô ấy đến nhà tôi thực sự là chỉ tắm rửa? Tôi lại cứ tưởng tắm rửa chỉ là một cái cớ. Rút cục là cô ấy rất trong sáng hay là tôi rất không trong sáng?

Thấy cô ấy sắp rời đi, tôi không nghĩ ra bất cứ lí do nào để giữ cô ấy lại, đang lúng túng thì chuông điện thoại réo, là của Lang Bình gọi đến.

Khuya thế này rồi sao Lang Bình còn gọi điện đến cho tôi nhỉ? Cậu ta chỉ là cấp dưới của Duyệt Đồng, bình thường, chúng tôi chỉ trao đổi về công việc, rất hiếm khi qua lại. Mà dù có là vì công việc thì thông thường cũng là Duyệt Đồng gọi trực tiếp cho tôi. Có điều, cậu ấy đã gọi đến rất đúng lúc, tôi đang chưa biết lấy cớ gì để giữ Trăn Trăn lại, không cần biết cậu ấy gọi điện cho tôi là để mượn tiền hay là đi chơi gái bị bắt và cầu cứu, cứ giữ Trăn Trăn ở lại đã rồi tính tiếp.

Tiếng chuông điện thoại cũng khiến cho Trăn Trăn đang chân ngoài chân trong chú ý, cô ấy đưa mắt nhìn về phía tôi. Tôi vội chớp lấy cơ hội, nói: “Là điện thoại của Lang Bình, xem ra có việc phải làm rồi.” Nói rồi, tôi nhấn nút nghe.

Tôi đã định, cho dù Lang Bình gọi đến nói gì thì cũng cứ giả vờ một phen, vì mục đích chính của tôi là giữ Trăn Trăn lại. Nhưng, khi máy vừa được nối thông, câu nói đầu tiên vọng đến khiến tôi không khỏi ngỡ ngàng: “Cô ta đang ở đâu, người phụ nữ ấy đang ở đâu? Mau đưa tôi tới gặp cô ta, mau đưa tôi tới gặp cô ta!”

Số điện thoại hiển thị là của nhà Lang Bình, giọng nói cũng là của Lang Bình, nhưng câu nói của cậu ta khiến tôi không hiểu gì. “Cô ta” mà Lang Bình nhắc tới là ai, tôi chẳng có hứng thú muốn biết điều đó, vì lúc này trong mắt tôi chỉ có Trăn Trăn. Giọng của cậu ấy rất nôn nóng, nhưng câu chữ rất rõ ràng, chắc không phải say rượu. Cậu ấy bỗng dưng gọi điện cho tôi rồi lại nói ra một câu lạ lùng, lí do có lẽ chỉ có một, đó là gọi nhầm số!

Trăn Trăn không biết điều đó, mà cứ nghĩ là có việc thật, nên đóng cửa lại và đi về phía tôi. Nếu lúc này tôi nói ngay là “cậu gọi nhầm rồi”, thì chắc chắn

Trăn Trăn sẽ quay lưng ra về. Dù Lang Bình có gọi nhầm thì cậu ấy cũng đã giúp tôi, hơn nữa giọng của cậu ấy rất gấp gáp, có lẽ là có việc cần, tôi không thể chỉ vài ba từ là đã kết thúc cuộc nói chuyện với cậu ấy, ít nhất tôi cũng phải cho cậu ấy biết là cậu ấy đã gọi nhầm. Vì vậy, tôi đáp: “Tôi là Mộ Thân Vũ.”

Tôi cứ nghĩ, khi nghe tôi xưng tên thì Lang Bình sẽ biết ngay là mình gọi nhầm rồi cười và gác máy, nhưng cậu ấy lại nói: “Anh Mộ, hãy giúp tôi, đưa tôi đến gặp cô ấy ngay, ngay bây giờ đi!”

Lạ thật, cậu chàng này tuy không phải say rượu sao lại biết tôi là ai rồi mà vẫn còn nói ra những câu khó hiểu thế chứ! Người mà cậu ta muốn gặp là ai nhỉ? Bất giác tôi thấy rất tò mò, nên hỏi: “Rút cục là cậu muốn gặp ai? Có việc gì quan trọng không?”

“Là người phụ nữ mê hoặc người khác bằng sắc đẹp ấy, anh mau đưa tôi tới gặp cô ta đi, mau lên!” Giọng của Lang Bình mỗi lúc một cuống quýt, hoàn toàn khác hẳn với vẻ chậm rãi hàng ngày, mà cậu ấy không có vẻ như đã uống rượu... tôi chợt nhớ đến chuyện lúc trưa cậu ấy đã ăn bát canh gà bị Quách Đình cho bùa vào, vì thế vội hỏi: “Cậu muốn gặp Quách Đình à? Là cái người mà cậu thấy trong ảnh chiều nay ư?”

“Vâng, anh đưa tôi đi gặp cô ta, tôi muốn gặp cô ta ngay bây giờ. Mau đưa tôi đi đi, anh muốn tôi làm gì, tôi cũng sẽ làm.” Trạng thái tinh thần của Lang Bình có vẻ rất kích động.

“Cậu gặp có việc gì, cậu đâu có quen biết với cô ta?” Tôi cảm thấy chắc chắn Lang Bình có vấn đề.

“Tôi cũng không biết nữa, bỗng nhiên rất nhớ cô ấy, rất muốn được nhìn thấy cô ấy ngay và ôm cô ấy...” cậu ấy nói xong câu này đột nhiên dừng lại một lúc, rồi nói tiếp: “Nói thật lòng, tôi cảm thấy mình đã yêu cô ấy.”

Câu nói “thật lòng” của Lang Bình làm tôi há hốc miệng, cậu ấy mới chỉ nhìn thấy Quách Đình trên ảnh, cứ cho là Quách Đình nghiêng nước nghiêng thành đến cỡ nào thì quá lắm cũng chỉ khiến người ta mơ tưởng đôi chút thôi chứ, thế mà cậu ta lại đòi đi gặp cô ta vào lúc nửa đêm. Tôi bắt đầu thấy nghi ngờ những lá bùa mà Quách Đình vẽ có một sức mạnh không lường hết được.

Nhận lời với Lang Bình là sẽ đưa cậu ấy đi gặp Quách Đình và dặn cậu ấy ở nhà chờ tôi xong, tôi gác máy nói vắn tắt tình hình của cậu ấy cho Trăn Trăn biết. Nhà của Duyệt Đồng ở cách nhà Lang Bình không xa lắm, hơn nữa cô ấy lại là sếp của Lang Bình, vì vậy tôi gọi điện cho cô ấy nói rõ tình hình và bảo cô ấy sang nhà Lang Bình để trông chừng không để cậu ấy có những hành động kì quặc, còn chúng tôi sẽ lập tức đến đó.

Kết thúc cuộc nói chuyện với Duyệt Đồng, tôi lập tức gọi cho Vĩ Ca, để hỏi anh ta xem đã tra ra tác dụng của những lá bùa đó chưa.

“Cậu gọi đến rất đúng lúc, tôi vừa làm rõ tác dụng của những lá bùa đó xong. Cậu cần phải biết là tôi đã phải mất bao nhiêu công sức để tìm hiểu về cái lá bùa chết tiệt ấy và còn phải giả làm con cháu người ta để nhờ người giúp đỡ nữa đấy...” Vĩ Ca lại kể lể công trạng với tôi.

Cứ để mặc cho anh ta nói thì có mà đến sáng cũng chưa chắc biết được tác dụng của lá bùa, thế là tôi bước đến phòng ngủ vừa mở máy tính vừa nói: “Hãy nói nhanh tác dụng của lá bùa đó cho tôi biết, tôi sẽ gửi đám ảnh đó cho anh bây giờ.” Trăn Trăn cũng theo tôi vào phòng ngủ.

“Tôi nói với cậu đây, tôi cần những bức ảnh đó chỉ là để nghiên cứu bí mật của lá bùa, chứ hoàn toàn không phải là để thỏa mãn ham muốn riêng của mình.” Vĩ Ca được đáp ứng yêu cầu nhưng vẫn còn làm ra vẻ.

“Đừng có nhiều lời nữa, tôi chỉ gửi cho anh một nửa số ảnh đó.” Tôi không muốn phí lời với anh ta nữa.

“Đừng, đừng đừng, tôi nói ngay đây...” Tuy mồm thì nói như vậy nhưng anh ta vẫn còn lải nhải một thôi một hồi:

“Bức ảnh mà cậu gửi cho tôi quá mờ, phần mềm PS thông thường không giải quyết được, làm tôi phải dùng đến phần mềm chuyên môn, phóng to hình ảnh gốc lên mấy trăm lần mới nhìn rõ. Tôi vẽ lại lá bùa đó theo hình ảnh gốc, sau đó gửi câu hỏi đến cho một trang diễn đàn kì bí bí mật.

Cậu không biết đâu, người bình thường không thể nào đăng nhập được vào trang đó, vì đó là một diễn đàn không mở rộng ra bên ngoài. Muốn vào được diễn đàn đó phải có số tài khoản do chính người quản lý cấp cho, mà những người được cấp tài khoản phải là những đạo sĩ, hòa thượng có khả năng thật sự. Nhưng điều đó không làm khó nổi tôi, tôi sửa số liệu của diễn đàn đó, kiếm cho mình một tài khoản là được.

Sau khi tôi gửi câu hỏi đi, lập tức có người trả lời ngay. Nhưng, ý kiến của mọi người về tác dụng của lá bùa đó rất khác nhau, có người nói nó được dùng để xua đuổi tà ma, có người nói nó được dùng để làm cho người khác mê muội. Có điều, họ đều cho rằng, lá bùa đó không thể vẽ bằng chu sa được, như thế thì sẽ không có tác dụng gì, muốn nó có tác dụng thì nhất định phải dùng máu tươi, hơn nữa sau khi vẽ xong phải dùng trong ngày, để đến ngày hôm sau thì không còn tác dụng nữa. Nhưng sau đó mọi người lại tiếp tục tranh luận về vấn đề dùng máu gì để vẽ, hình như là dùng các loại máu khác nhau thì tác dụng cũng khác nhau, tranh cãi chán mà vẫn chẳng đi đến kết luận gì.

Cuối cùng, họ bảo tôi hãy gửi câu hỏi thẳng đến cho người quản lý, vì người quản lý là một đại sư về thuật số, nghiên cứu rất sâu về bùa ngải, hỏi thẳng ông ấy chắc chắn sẽ có lời giải đáp. Nhưng, tôi chờ rất lâu mà vẫn không thấy ông ấy xuất hiện, tôi lại hỏi người khác khi nào thì ông ấy lên mạng. Họ nói, người quản lý rất bận, không biết chắc lúc nào thì ông ấy lên đâu, và họ bảo tôi hãy gọi điện trực tiếp cho ông ấy. Tuy nhiên, khi tôi hỏi xin số điện thoại của ông ấy thì bị họ phát hiện ra là tôi đã trà trộn vào, vì tất cả những người được cấp tài khoản của diễn đàn đều là bạn của người quản lý họ đều có số điện thoại của ông ấy.

Không biết làm thế nào, tôi đành nói rõ sự việc với họ, van nài họ mãi như con cháu, rồi còn phải nói một lô một lốc rằng làm như vậy là để bảo vệ tài sản và tính mạng của dân chúng, là để đưa những kẻ phạm pháp ra vành móng ngựa... cuối cùng mới được một MM có tên là “Sư tử” nhận lời giúp. Song, người này không cho tôi số điện thoại của quản lý ngay, mà đòi số của tôi và nói rằng để hỏi quản lý giúp cho tôi, còn như quản lý có nhận lời giúp cho hay không thì phải đợi xem tôi và họ có duyên với nhau hay không.

Tôi cứ chờ điện thoại của quản lý mãi, cuối cùng thì ông ấy cũng gọi đến. Nhưng, khi điện thoại vừa nối thông thì ông ta chửi tôi một trận, nói tôi là tà tâm, đã dùng cách không đàng hoàng xâm nhập vào diễn đàn của họ... Tôi lại phải làm ra vẻ ngốc nghếch để cho ông ta mắng nhiếc một hồi, rồi giải thích cho ông ấy rằng vì để cứu người vạn bất đắc dĩ tôi mới làm như vậy. Nhưng ông ta nói: “Trong lòng anh nghĩ gì, tôi biết rất rõ. Anh không phải vì giúp người, cứu người mà là vì ham muốn riêng của anh, vì thế mới để tôi mắng nhiếc nửa buổi mà không lên tiếng”. Nói xong, ông ấy lại tiếp tục mắng nhiếc tôi.

Một hồi lâu sau thì ông ấy mới mắng nhiếc xong và cũng mới chịu nói cho tôi biết tác dụng của lá bùa ấy. Ông ấy nói, loại bùa này tên là “ Nhiếp tâm mị cơ”, tương truyền do Tô Đán Kỷ - phi tần được sủng ái của Trụ Vương đời nhà Thương tạo ra, nếu vẽ bằng chu sa hoặc loại máu thông thường thì không có bất cứ tác dụng nào, nhưng nếu được vẽ bằng máu kinh nguyệt của phụ nữ dâm đãng thì có thể làm lung lạc lòng người, khiến cho người bị bỏ bùa, yêu kẻ bỏ bùa như điên dại, thậm chí làm theo mọi sai bảo của kẻ bỏ bùa.

Cái gọi là “kinh nguyệt của phụ nữ dâm đãng” là chỉ máu hành kinh của loại phụ nữ đã từng quan hệ tình dục với ít nhất chín người đàn ông, số lượng đàn ông quan hệ tình dục với phụ nữ này càng nhiều thì tác dụng của lá bùa càng lớn.

Tương truyền, Trụ Vương bị trúng loại bùa này mà yêu Đán Kỷ đến cuồng si, đêm ngày cùng với mụ ta chìm đắm trong ăn chơi, hoan lạc, thậm chí không ngần ngại giết chết trung thần Tỉ Can, mổ bụng moi gan một cách tàn nhẫn chỉ là vì Đán Kỷ muốn được chứng thực về giai thoại “tim của thánh nhân có thất khiếu”.

Hiện nay, những người biết về loại bùa cổ xưa này không nhiều, nên tác dụng của nó có đúng như trong truyền thuyết hay không thì khó mà biết được, nhưng có một điều có thể khẳng định, đó là người bị bỏ bùa nhất định sẽ yêu kẻ bỏ bùa, tuy nhiên mức độ nông sâu thì khó mà nói được.

Còn cách giải loại bùa này như thế nào, ông ta cũng không rõ lắm, chỉ biết rằng, loại bùa này một tháng phải tiến hành một lần. Tác dụng của nó có lẽ chỉ giới hạn trong thời gian hơn một tháng nên chỉ cần đề phòng kẻ bỏ bùa liên tục thực hiện, thì người trúng bùa sau hơn một tháng sẽ trở lại bình thường...

Nếu một tiếng trước mà Vĩ Ca nói với tôi những điều này thì chắc chắn tôi sẽ cho là anh ta qua mặt tôi để có được những bức ảnh đang cần, nhưng sau khi nhận được điện thoại của Lang Bình, tôi không thể không tin lời anh ta nói là thật. Rất có khả năng Quách Đình đã dùng những lá bùa đó để khống chế những người tình của cô ta. Nhưng, vì sao cô ta lại làm như vậy? Không lẽ vụ việc ở Đài hóa thân và vụ án mất tích ở khu các trường đại học có liên quan đến cô ta?

Bình luận

Truyện đang đọc