TỔ ĐIỀU TRA ÁN ĐẶC BIỆT 1

“Hết giờ làm rồi, đội trưởng Trình, anh đã nói cuối tuần này đãi khách!” Một đám người hò hét ầm ỹ trong cục Công an.

Hôm nay là thứ sáu, mấy ngày trước tổ Một đội cảnh sát hình sự tăng ca phá vụ án cướp lớn, Trình Cẩm đồng ý sẽ đãi khách khao mọi người. Anh cười nói, “Đi chứ, đi đâu? KTV?”

“Không đi, hôm nay bọn em phải đi Dị Độ!” Dị Độ là quán bar, bọn họ đã thương lượng xong phải đến đó hoang phí một lần.

“Dị Độ? Vậy một tháng lương của anh cũng không đủ cho mọi người uống, anh không cần ăn cơm chắc?”

“Lão đại, cơm thì dễ mà, bọn em mời anh!”

“Vậy anh còn nói gì được nữa? Đi thôi. Nhưng mà quán bar không mở cửa sớm như thế, mời anh đi ăn cơm trước đi.” Trình Cẩm cười nói.

Mọi người kêu rên, chưa uống rượu đã phải trả tiền mời cơm, mọi người càng hạ quyết tâm đêm nay nhất định không say không về.

Nhóm Trình Cẩm trước kia đã từng đến Dị Độ, ông chủ Vương Hạ biết bọn họ. Trông thấy một đoàn người mặc thường phục đi vào quán bar, hắn vội vàng đến chào hỏi, “Anh Trình, hôm nay là?”

Trình Cẩm cười nói, “Cảnh sát cũng có thời gian nghỉ ngơi giải trí, đến uống mấy ly.” Ông chủ này chừng ba mươi tuổi, lớn hơn anh mấy tuổi nhưng cứ thấy anh là gọi “anh Trình”, sửa cũng vô dụng.

“A, hoan nghênh! Hôm nay miễn phí, tôi mời mọi người!”

“Đừng, anh mà miễn phí thật, bọn họ còn tưởng anh phạm tội, ngày mai tổ càn quét tệ nạn và tổ chống ma túy sẽ đến chỗ anh đấy!”

“Sao có thể chứ?! Tôi đây làm ăn đàng hoàng, tuyệt đối không có những dịch vụ phạm pháp đó.” Ông chủ Vương cuống lên, vội vã tỏ rõ thái độ.

“Được rồi, tôi biết mà.” Trình Cẩm ngăn hắn lại, “Thật sự chỉ đến uống mấy ly, tôi đáp ứng đãi khách, bọn họ nhất quyết phải đến chỗ anh tiêu hoang, anh lo việc của anh đi, cứ để họ tự chơi.” Nghe anh nói thế Vương Hạ mới yên tâm, vội vàng dặn dò nhân viên phục vụ chiêu đãi đám bọn họ cho tốt.

Trong quán bar cực kỳ ồn ào, Trình Cẩm sau khi bị đồng nghiệp rót cho mấy ly rượu thì choáng đầu, nhanh chóng không chịu nổi tạp âm to lớn và ánh đèn hoa mắt, anh nói với đồng nghiệp một tiếng rồi đi ra hàng hiên cho thoáng khí.

Mới nghỉ ngơi một lát đã có người đến bắt chuyện, anh cười nói, “Xin lỗi, tôi phải đi vệ sinh.” Vào phòng vệ sinh rửa mặt, sau khi ra ngoài anh quyết định lên sân thượng hít thở chút không khí trong lành bèn quẹo vào cầu thang bên trái.

Đầu cầu thang có một người đàn ông đang đứng, lúc đi qua Trình Cẩm liếc nhìn, người đó cũng vừa hay nhìn về phía anh, ánh mắt hai người giao nhau, hai bên đều rất bình tĩnh. Thấy đối phương không chột dạ, Trình Cẩm thầm nghĩ hẳn không phải phần tử tội phạm trong lòng có quỷ, anh dọc theo cầu thang tiếp tục đi lên.

Thông thường sẽ có rất nhiều người hút thuốc hoặc làm gì đó trên sân thượng.

Nhưng lần này Trình Cẩm chỉ thấy một người đàn ông, cuối thu mà chỉ mặc áo sơ mi đen cài vài ba nút áo. Anh hơi buồn cười nghĩ có thể mấy nút áo còn lại đã bị các cô gái ở tầng dưới cởi ra.

Người đàn ông đi đến chỗ Trình Cẩm, “Đã lâu không gặp.”

Sau khi hắn đến gần, Trình Cẩm nhìn rõ khuôn mặt hắn, lập tức nhận ra người này là ai.

Vẫn là mái tóc hơi xoăn, da trắng, cằm nhọn, chỉ là bây giờ đã trưởng thành hơn. Hồi còn là cậu trai có thể dùng đẹp mắt hay xinh đẹp để hình dung, bây giờ phải đổi thành đẹp trai và anh tuấn.

Trình Cẩm mỉm cười, “Đã lâu không gặp.” Trong tiềm thức, anh cảm thấy sớm muộn gì họ cũng gặp lại nhau, chỉ không ngờ lại cách mười hai năm.

Người đàn ông vươn tay phải ra, “Tôi là Dương Tư Mịch, Tư trong tư tưởng, Mịch trong tầm mịch.”

“Trình Cẩm trong tiền trình tự cẩm.” Trình Cẩm vươn tay nắm lấy, cười nói, “Bây giờ cậu thế nào?”

Tiền trình tự cẩm: tiền đồ như gấm

Dương Tư Mịch nắm tay Trình Cẩm, ấm áp, hắn nắm chặt không buông, “Mấy ngày trước, tội phạm cướp cậu bắt tôi có đi hỗ trợ.”

Lần hành động đó chính là bộ đội đặc chủng đến giúp, Trình Cẩm hơi kinh ngạc, “Cậu ở trong quân đội?”

“Không phải.”

Trình Cẩm cười, không hỏi thêm. Mấy năm nay, anh thường xuyên nhớ đến Dương Tư Mịch, luôn nghĩ loại người như hắn sẽ trải qua cuộc sống thế nào. Bây giờ anh biết Dương Tư Mịch chọn một nghề nghiệp có thể giết người hợp pháp. Đám tội phạm cướp bị bắt mấy ngày trước chỉ có một kẻ bị thương nặng còn sống, năm tên còn lại đều bị tay bắn tỉa xử lý.

“Cậu thấy tôi từ lúc đó?”

“Ừm.” Hôm đó, Dương Tư Mịch bỗng nhiên nhìn thấy Trình Cẩm, thất thần, ngoài ý muốn để lại người sống.

Trình Cẩm nhìn hắn nắm tay mình không buông, nghĩ thầm, may là không có người đi lên, nếu không nhìn thấy bọn họ như thế này không biết sẽ nghĩ gì. Nghĩ lại, anh hỏi, “Đầu cầu thang là bạn cậu?”

“Người đi theo tôi, tôi bảo hắn ngoài cậu ra đừng cho người khác đi lên.”

Trình Cẩm sững sờ, người kia vừa nhìn là biết xuất thân bộ đội, đi theo Dương Tư Mịch không phải để bảo vệ hắn, có thể là đang giám sát…

Mấy năm nay anh luôn lo lắng một chuyện, năm đó mình bảo Dương Tư Mịch ngụy trang thành người bình thường, nếu bệnh viện cho rằng cậu ấy không gây nguy hại cho người khác, thả cậu ấy xuất viện, vậy có tạo thành hậu quả nghiêm trọng gì không?

Bây giờ xem ra mình lo thừa rồi, nhà Dương Tư Mịch hẳn không phải gia đình bình thường, người nhà đã tìm được cách để cậu ấy sinh hoạt an toàn.

Dương Tư Mịch dùng tay trái rảnh rỗi sờ mặt Trình Cẩm, “Đúng là nóng.”

Trình Cẩm bật cười, “Ừm, tôi còn sống.” Nhưng ngay lúc đó cũng vì tay Dương Tư Mịch trượt xuống cổ mình mà anh ngừng cười. Anh nghĩ nếu hai người đánh nhau, mình bây giờ chắc có thể đánh ngang tay với Dương Tư Mịch ha? Hồi học đại học Công an, một trong những môn anh giỏi nhất là… môn vật lộn, công việc mấy năm nay cũng tích lũy được nhiều kinh nghiệm thực chiến phong phú.

Dương Tư Mịch thả lỏng tay phải Trình Cẩm, ngược lại đem tay nắm lấy eo anh. Hắn tiến lên một bước, hai người ôm chầm lấy nhau, bọn họ chiều cao tương đương, hắn nghiêng đầu dựa vào cổ Trình Cẩm, cảm giác được động mạch cổ Trình Cẩm dưới răng hắn đang đập nhịp nhàng.

Gốc là “giao cảnh tương ủng”, không tìm được kiểu ôm đúng theo nghĩa đen nên mình chọn cái gần giống nhất, nói chung các bạn cứ tưởng tượng hai ẻm ôm nhau kiểu 1 tay ôm cổ 1 tay ôm eo

Trình Cẩm bị hơi nóng hắn phả vào cổ làm không dễ chịu, đẩy đẩy vai hắn, “Nè, người bình thường không như thế này.”

“Ừm.” Dương Tư Mịch đáp một tiếng nhưng bất động.

Trình Cẩm âm thầm suy tư, hành động này của Dương Tư Mịch là biểu hiện thân thiết hay cảm tình với người hắn quen biết sao? Anh cảm thấy Dương Tư Mịch giống như con người đánh mất tình cảm, chỉ còn lại bản năng động vật.

Hai người lẳng lặng ôm nhau, rất nhanh, tiếng kêu sợ hãi ầm ỹ dưới lầu đã phá vỡ giây phút yên tĩnh này.

Trình Cẩm và Dương Tư Mịch đi đến trước lan can, nhìn xuống, có người không biết ngã xuống từ nơi nào, bị xuyên trên hàng rào nghệ thuật sắc nhọn ở sân sau quán bar.

“Cậu giúp tôi đứng đây quan sát, tôi đi xuống xem sao.” Trình Cẩm chạy xuống lầu. Người trong quán bar còn đang uống rượu nhảy nhót, căn bản không nghe thấy âm thanh bên ngoài. Anh tìm ra đồng nghiệp trong đám đông, trước hết cho hai người ra sân sau xem tình huống, tiếp theo cho hai người canh giữ cửa quán bar không cho ai ra ngoài, kế tiếp bảo một người đi tìm ông chủ giúp duy trì trật tự, cuối cùng phân công hai người lên lầu hai xem người nhảy xuống từ chỗ nào.

Sau đó anh ra sân sau, Ngô Kiên và Lý Minh Kiệt coi chừng ở đây, Ngô Kiên nói, “Đội trưởng Trình, xe cấp cứu sẽ đến ngay, cũng gọi người trong cục đến giúp rồi.”

Trình Cẩm gật đầu, quán bar quá nhiều người, lát nữa chỉ dựa vào bọn họ chắc chắn không thể khống chế tình hình nên ngay từ đầu anh đã bảo họ nhanh chóng liên hệ với cục.

Hàng rào sân sau quán bar làm bằng sắt, một thanh niên trẻ hơn hai mươi tuổi bị xuyên trên hàng rào sắt, máu chảy dọc theo cọc sắt thấm đầy đất. Trình Cẩm tiến lên dò xét hơi thở của nạn nhân, còn sống. Anh cau mày nghĩ, tình huống này phải làm sao? Cưa đứt cọc sắt?

Anh thấy bên cạnh có hai người bèn hỏi một tiếng, đều là nhân viên của quán bar, bọn họ nói người này đột nhiên rơi từ trên kia xuống. Hỏi có trông thấy là cửa sổ nào không, họ nói là cái thứ hai, vì người kia vừa rơi xuống liền có tiếng thét lên và có người thò ra xem xét từ cửa sổ đó.

Có điều cái cửa sổ kia bây giờ không có ai ở đó, không biết là bị dọa ngất hay đang chạy tới chỗ này.

Trình Cẩm gọi Lý Minh Kiệt, “Tiểu Lý, cậu lên lầu hai nói nhóm lão Trương cố gắng tâm sự với người trong phòng đó.”

Ngô Kiên ở phía sau đang ngăn một người, “Thưa anh, thật ngại quá, bây giờ không thể đi qua.”

Trình Cẩm thấy là Dương Tư Mịch, ra hiệu Ngô Kiên cho hắn qua, “Thế nào, cậu ở trên có thấy gì không?”

“Ngoài người này.” Dương Tư Mịch nhìn về phía người đang treo trên hàng rào, “Còn có ba người, hai người ở chỗ này, một người đi tìm chủ quán bar, ông chủ giờ đang ở cửa trước duy trì trật tự.”

Trình Cẩm gật đầu, “Cảm ơn.” Hỏi tiếp, “Cậu không lạnh?” Anh nhìn làn da trắng nõn lộ ra ngoài của Dương Tư Mịch, hắn không hề giống bộ đội đặc chủng ngày ngày phơi nắng phơi gió. “Cài nút áo lại?”

Dương Tư Mịch cúi đầu nhìn quần áo mình, cài hết nút áo, sau đó ngẩng đầu nhìn thanh niên kia, “Cậu ta không sống nổi.”

Tiếng xe cấp cứu càng lúc càng gần, nhân viên y tế đến rất nhanh. Họ nhìn thấy hiện trường xong đều lắc đầu thở dài, nói tình huống này rất khỏ xử lý. Khó cũng phải làm, sau đó bọn họ quyết định cưa đứt ba cây cọc sắt đâm xuyên thân thể thanh niên kia, chưa cưa được bao lâu, cậu ta đã không còn hơi thở…

Sau nữa, thi thể bị pháp y cục Công an mang đi.

Trình Cẩm dẫn theo người trong tổ bận rộn cả đêm, kết luận sơ bộ là chàng trai đó rất có thể uống nhiều quá rồi cao hứng nhảy lầu.

Nhảy từ lầu hai xuống vốn không có gì, người may mắn thậm chí có thể lông tóc không tổn thương, nhưng chàng trai này rất xui xẻo, thoáng cái đã thành thịt xiên. Bạn bè đi cùng cậu ta nói đêm nay cậu ta quậy cực kỳ điên, mặt khác không có gì bất thường.

Đêm đó, Trình Cẩm không biết Dương Tư Mịch rời đi lúc nào, anh xong việc mới phát hiện không thấy Dương Tư Mịch.

Giữa trưa hôm sau, pháp y đưa ra kết quả khám nghiệm, nói trong cơ thể người chết có một loại chất độc gây ảo giác, chính là nói cậu ta không bị đâm chết cũng có khả năng bị độc chết. Kết quả kiểm tra thuốc nhóm bạn cậu ta thì không có vấn đề gì, bọn họ không trúng độc cũng không hít ma túy, thực sự nói thật, quả thật chỉ tụ tập uống rượu.

Người chết tên Chu Hải, Trình Cẩm cho người đến nhà cậu ta điều tra tình huống cụ thể.

Sau đó, Trình Cẩm nhớ đến hai ngày trước nghe nói bên tổ Ba đội cảnh sát hình sự có án tương tự. Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi tên Lưu Xương đột nhiên chạy ra giữa đường, bị xe đâm trúng, sau khi điều tra phát hiện người này có tiền sử cắn thuốc, vụ án này cũng không giải quyết được gì.

Trình Cẩm muốn sang tổ Ba hỏi thăm tình hình, nhưng tổ trưởng tổ Ba Cát Duyệt có quan hệ không tốt với anh, liên lụy quan hệ giữa người tổ Ba và người tổ Một cũng không ra hồn. Anh không muốn để bọn họ cho rằng mình muốn bới móc, nghĩ một lúc thì quyết định đi tìm Lưu Xương.

Nếu Lưu Xương không dính líu đến vụ án lần này thì tốt, nếu có thì nhất định phải báo lên trên, còn có đắc tội tổ Ba hay không, hơi đâu mà lo.

Bình luận

Truyện đang đọc