TỔ ĐIỀU TRA ÁN ĐẶC BIỆT 1

Sau khi gặp Triệu Tư, nhóm Trình Cẩm tiếp tục đi gặp Tư Bặc Minh. Hàn Bân cũng biết vị giáo sư Tư này, nhưng chỉ từng gặp mặt, không quen thuộc như với Triệu Tư.

Bọn họ đi vào văn phòng của Tư Bặc Minh, nói rõ ý đồ đến, Tư Bặc Minh tiếp đãi họ rất nhiệt tình.

Tư Bặc Minh khác Triệu Tư, Triệu Tư thuộc phái học thuật, chuyên tâm miệt mài nghiên cứu học vấn còn Tư Bặc Minh rất biết tổ chức quan hệ vòng xã giao, bây giờ đã là phó viện trưởng, nghe nói rất có hi vọng lên chức sau khi viện trưởng hiện tại về hưu.

Vẻ mặt Tư Bặc Minh nặng nề, “Tống Kỳ Viễn là người thân thiện, sinh viên giỏi học tập xuất sắc, tôi cũng nghĩ không thông sao trò ấy lại gặp phải chuyện này, tại sao lại là trò ấy chứ?”

“Giáo sư, thuốc dạ dày của Tống Kỳ Viễn cũng là mua ở bệnh viện Huệ Nhân sao?”

“Việc đó tôi không biết nhưng có lẽ là vậy.”

Trình Cẩm lại hỏi mấy vấn đề, anh phát hiện lúc Tư Bặc Minh trả lời thường liếc nhìn điện thoại của mình. Anh nhớ đến một chuyện, lúc bọn họ đến, Tư Bặc Minh đang nghe điện thoại nhưng vừa thấy họ thì lập tức cúp máy.

Trình Cẩm giống như vô ý nhìn Du Đạc, sau đó kinh ngạc nói, “Du Đạc, cậu sao vậy, sao sắc mặt kém thế?”

Du Đặc mặt mày tái nhợt, lung lay muốn ngã, Hàn Bân vội vàng đỡ cậu. Cậu giống như mất trọng lượng, cả người trượt xuống đất, kéo Hàn Bân nghiêng theo.

Trình Cẩm cuống quýt gọi Tư Bặc Minh, “Giáo sư, ngài mau xem giúp, cậu ấy bị làm sao?”

Tư Bặc Minh cũng giật mình, nhanh chóng đi qua xem xét, “Triệu chứng này… vẫn nên nhanh đưa đến phòng cấp cứu đi!” Ông ta nhất thời không thể xác định đây là bệnh gì, thấy tròng trắng mắt Du Đặc đẩy ngược lên cả rồi, bộ dáng như không thở được thì cũng gấp, lập tức muốn tìm đồng nghiệp đến giúp, Du Đạc lại cứ nắm tay áo ông ta không thả như bắt lấy nhánh cỏ cứu mạng…

Hàn Bân vội la lên, “Giáo sư, đi phòng y tế, phòng y tế ở đâu?”

“Đúng! Đi theo tôi.”

Tư Bặc Minh và Hàn Bân mỗi người đỡ một bên Du Đạc vội vã đi đến phòng y tế.

Trình Cẩm nhanh chân đến bàn làm việc của Tư Bặc Minh, mở điện thoại di động của ông ta chép lại người liên lạc mới nhất, nghĩ một chốc lại gỡ sim điện thoại copy danh bạ vào điện thoại của mình.

Tiếp theo anh kiểm tra khắp phòng một lượt, thấy trên bàn có một cuốn tạp chí, hẳn là Tư Bặc Minh vừa xem qua, anh tiện tay lật ra, phát hiện có một tờ bị gấp lại liền xem kỹ hơn. Trang này in một bài văn, tác giả là Tống Kỳ Viễn. Anh cầm điện thoại chụp lại trang bìa cuốn tạp chí, lúc này liền nghe thấy có người đang đi về phía này, sợ Tư Bặc Minh quay lại, anh vội sắp xếp mọi thứ như cũ sau đó đi tới cửa phòng làm việc.

Nhưng lúc anh đến gần cửa thì phát hiện người tới là một giáo sư xa lạ.

Anh cười nói, “Thầy ơi, ngài có biết phòng y tế ở đâu không? Vừa rồi giáo sư Tư đưa đồng nghiệp tôi đến đó, tôi muốn đi tìm họ.”

“Xuống lầu rẽ trái, đi thêm một đoạn sẽ thấy.”

“Được, cảm ơn. Thầy quý danh là gì? Giáo sư Tư đi gấp, không kịp khóa cửa, ngài thuận tiện trông giúp một chút được không?”

“Tôi họ Vương, anh đi đi, tôi ở phòng đối diện, sẽ trông cho.”

“Cảm ơn! Tôi đi đây, tạm biệt thầy Vương.” Trình Cẩm chạy ra.

Sau khi anh chạy đến phòng y tế, thấy Du Đạc bình tĩnh nằm trên giường, thở hồng hộc hỏi, “Giáo sư Tư, cậu ấy không sao chứ? Lúc nãy là bị làm sao thế?”

Tư Bặc Minh do dự, “Có hơi giống triệu chứng động kinh, tốt nhất là đến bệnh viện kiểm tra.”

Trình Cẩm bị đả kích, “Sao lại…”

Tư Bặc Minh vỗ vai anh, “Cũng không chắc chắn, tình huống cụ thể phải đi bệnh viện kiểm tra mới biết.”

“Hi vọng không sao. Giáo sư Tư, hôm nay cảm ơn ngài, ngài đi gấp không khóa cửa văn phòng, tôi đã nhờ thầy Vương ở đối diện trông nom giúp.”

“Thầy Vương? Đối diện văn phòng tôi là viện trưởng Vương.”

“Hả? Vậy tôi thất lễ quá rồi, vội vội vàng vàng chạy xuống không hỏi kỹ.” Trình Cẩm xấu hổ.

“Không sao, viện trưởng Vương không so đo mấy chuyện này. Vậy tôi đi trước đây, có chuyện gì cứ tìm tôi.”

“Được, cảm ơn ngài, giáo sư Tư.”

Trình Cẩm tiễn Tư Bặc Minh rồi quay về bên giường bệnh, nhìn Du Đạc nằm trên giường không có động tĩnh, hỏi Hàn Bân, “Cậu ấy sao vậy?”

Hàn Bân nói, “Bác sĩ vừa tiêm thuốc an thần cho cậu ấy.”

“…” Trình Cẩm trầm mặc hai giây, “Thế để cậu ấy ngủ một giấc đi.”

Bên khu ký túc xá, nhóm Dương Tư Mịch đã làm xong việc.

Tiểu An rất hưng phấn, “Thầy Dương, anh thật lợi hại, hiểu biết nhiều ghê, anh từng học tâm lý học thật ạ?”

Dương Tư Mịch khôi phục gương mặt không biểu cảm, “Tự học.”

Bộ Hoan bất đắc dĩ nhìn hai người, “Ôi, vấn đề bây giờ là phải lập tức báo về cục để họ sắp xếp thân phận thầy trò tâm lý học cho chúng ta, lát nữa mà lộ tẩy sẽ không tốt.”

Tiểu An vẫn quấn lấy Dương Tư Mịch hỏi này hỏi nọ, giờ em không sợ Dương Tư Mịch nữa, giống như xem con hổ thành mèo nhà.

Bộ Hoan phát hiện không có ai để ý mình, chỉ có thể tâm trạng suy sụp gọi cho cấp trên phản ánh tình huống.

Họ quay lại xe, phát hiện nhóm Trình Cẩm còn chưa về.

Bộ Hoan hơi hưng phấn nói, “Vậy chúng ta nghe trước đi.” Họ vẫn gắn máy nghe trộm trong ký túc xá trường.

Bộ Hoan kết nối máy nghe trộm ở ký túc xá nam trước, phía bên kia truyền ra tiếng nói.

“Bác sĩ tâm lý? Sợ chúng ta bị chấn thương tâm lý? Có thể có chấn thương gì, chắc chắn trường học đang lo trong chúng ta có người đầu độc Tống Kỳ Viễn.”

“Đừng nói linh tinh, để người có tâm nghe được thì không hay.”

“Thôi đi, nói mấy câu thì có sao đâu…”

“Mà cũng đúng, dạo này lớp mình xảy ra nhiều chuyện thật, mấy ngày trước trong nhà Liêu Sĩ Tân mới có chuyện, giờ lại thêm một chuyện.”

“Khác nhau. Liêu Sĩ Tân không phải bản thân gặp chuyện, là người nhà cậu ta, nhưng mà cậu ta buồn bực sẵn rồi, giờ trong nhà lại như thế… Không biết sẽ thế nào nữa…”

Nghe được một lúc, xuyên qua cửa sổ xe họ thấy nhóm Trình Cẩm đã về, chẳng qua chỉ thấy hai người đứng thẳng, Du Đạc được Trình Cẩm cõng, họ vội xuống xe, “Du Đạc sao thế?”

“Không có gì.” Trình Cẩm tóm lược chuyện đã xảy ra.

Tiểu An ngoẹo đầu, “Nói đúng là Du Đạc giả vờ sinh bệnh? Xem ra hôm nay chúng ta đều phát huy kỹ thuật diễn hoàn mỹ!”

Trình Cẩm cười nói, “Thật sao, phía ba người thế nào?”

Bộ Hoan nói tình huống của nhóm họ, còn nói, “Tôi phản ánh tình huống về cục, Ngụy Thanh nói anh ta đến ngay.”

“Ừm.” Trình Cẩm đáp, cười nhìn Dương Tư Mịch, “Bác sĩ tâm lý à… Máy nghe trộm truyền về chưa? Sau khi trở về tôi phải nghe kỹ các cậu phát huy kỹ thuật diễn hoàn mỹ như thế nào.”

Tiểu An nói đầy tiếc nuối, “Tiếc là bên anh không thể ghi lại.”

Trình Cẩm cười, không nói trong túi mình có bút ghi âm, chẳng qua bên họ cũng không có gì để nghe.

Ngụy Thanh dẫn người đến rất nhanh, anh ta nhíu mày nhìn mọi người, “Bây giờ chỗ này giao lại cho chúng tôi, mọi người có thể đi về, ngồi chiếc xe kia.” Anh ta chỉ cho mọi người một chiếc xe khác.

Bộ Hoan hỏi, “Thứ trong xe chúng tôi… thì sao?” Họ đang nghe trộm mà.

“Việc này không hợp quy định, tôi sẽ cho người lấy đi máy nghe trộm trong ký túc xá.” Ngụy Thanh nghiêm mặt nói.

Dương Tư Mịch tháo băng khỏi máy thu âm bỏ vào túi mình, quay người xuống xe.

Ngụy Thanh xanh mặt nhưng không nói gì.

Lúc về vẫn là Bộ Hoan lái xe, hắn rất hi vọng có người chủ động đứng ra nhận việc lái xe, đáng tiếc không ai hiểu ý.

Dương Tư Mịch đưa băng cho Trình Cẩm.

Trình Cẩm nhận lấy, cười nói, “Loại chuyện lấy băng này để Bộ Hoan làm là được, cậu làm làm gì?”

Bộ Hoan, “…” Hôm nay hắn đều làm việc tay chân và tiếp người sấn tới.

Dương Tư Mịch vô tội nhìn Trình Cẩm, “Cậu nói muốn nghe.”

Trình Cẩm cười nói, “Phải. Chúng ta về nghe.”

Mấy tiếng sau Du Đạc tỉnh lại trên ghế dài trong phòng làm việc. Tiểu An nhìn thấy thì chạy tới hỏi cậu, “Anh đói không, anh để lỡ bữa trưa rồi nhưng bọn em có đóng gói cho anh nè, muốn hâm nóng luôn không?”

Du Đạc nhìn đồng hồ đeo tay, đã sáu giờ tối, “Không cần, lát nữa ăn chung với mọi người.” Cậu thở dài, “Lần đầu tiên anh bị tiêm thuốc an thần đó.” Cũng là lần đầu tiên trước mấy chục đôi mắt của người trong văn phòng ngủ lâu như thế, hôm nay cậu đã làm người khác chú ý đủ rồi, đừng nên ăn cơm trong giờ làm nữa.

Bộ Hoan vút đến, cười hì hì nói, “Em giai, cái gì cũng có lần đầu nha.”

“Có tiển triển gì chưa? Trình Cẩm đâu?” Du Đạc nhìn quanh một vòng, không thấy Trình Cẩm lẫn Dương Tư Mịch.

“Họ đến nhà Liêu Sĩ Tân, cuối cùng cũng có kẻ tình nghi!” Tiểu An trả lời.

“Liêu Sĩ Tân?” Du Đạc nhanh chóng chuyển động não bộ, tìm kiếm tin tức của người này, “Anh ta là bạn học cùng lớp Tống Kỳ Viễn, cũng thực tập ở bệnh viện Huệ Nhân, nhưng bố mẹ anh ta bị tai nạn giao thông hai tháng trước, anh ta vẫn luôn bận rộn chăm sóc bố mẹ, một tuần sau đó họ qua đời, anh ta xin nghỉ xử lý chuyện gia đình. Hiềm nghi của anh ta không phải bị loại bỏ rồi à?”

“Nói ra dài lắm, để Bộ Hoan giải thích đi. Em phải thăm dò trong máy tính của “các đàn anh” có thứ gì có ích không.” Tiểu An về trước máy tính làm việc.

Ban ngày em mượn dùng máy tính của nam sinh đại học Y đã lưu lại một virus trojan trong máy đối phương. Virus vẫy vùng trong mạng nội bộ ký túc xá nam mấy tiếng đã lây nhiễm cho tất cả máy tính, bây giờ bọn nó đều mở rộng cửa đón Tiểu An.

Bộ Hoan rót ly nước, ngồi xuống kể tiến triển của vụ án cho Du Đạc.

Sau khi trở về từ đại học Y, họ tra lịch sử trò chuyện của Tư Bặc Minh, phát hiện dạo này người liên lạc nhiều nhất là bố Tống Kỳ Viễn. Nhưng giảng viên và phụ huynh giữ liên lạc không tính là khả nghi.

Ngược lại, một chuyện khác bị đào bới ra vài vấn đề. Không phải Trình Cẩm nhìn thấy luận văn của Tống Kỳ Viễn trong tạp chí trên bàn Tư Bặc Minh sao. Trùng hợp là trong bài luận văn này có một đoạn liên quan đến nghiên cứu chất độc chứa hàng loạt số liệu, phải thông qua rất nhiều thí nghiệm mới có được, nhưng trong ghi chép sử dụng phòng thí nghiệm không có tên Tống Kỳ Viễn.

Ngụy Thanh cho người đến ký túc xá hỏi bạn học của cậu ta, không ai biết chuyện Tống Kỳ Viễn làm thí nghiệm viết luận văn, đều nói thành tích cậu ta rất bình thường, ngụ ý là không tin cậu ta viết ra bài luận văn đó.

Bọn họ nói mọi người trong lớp đều biết thành tích tốt nhất cũng thường đến phòng thí nghiệm nhất là Liêu Sĩ Tân và Hồng Phi, hai người trường kỳ ngâm mình trong phòng thí nghiệm, giáo sư cho họ chìa khóa phòng thí nghiệm để có thể tự do ra vào.

Trải qua kiểm chứng, là Tư Bặc Minh đưa chìa khóa. Tư Bặc Minh bày tỏ đây là chuyện rất bình thường, ông ta không cho rằng chuyện này liên quan đến vụ án nên không nói với cảnh sát. Mặt khác ông ta nói mình biết chuyện Tống Kỳ Viễn viết luận văn, nói Tống Kỳ Viễn có thực học chỉ là không thích phô trương, không tuyên dương ra ngoài nên không nhiều người biết.

Ngụy Thanh lại cho người đi hỏi bạn gái Quách Lôi của Tống Kỳ Viễn, nhưng cô ấy cũng giống các bạn học khác, không biết chuyện luận văn.

Bọn họ cũng liên lạc với Hồng Phi nhưng mãi không được. Cậu ta vừa xin phép nghỉ về nhà. Giống Tống Kỳ Viễn, cậu ta cũng xin du học và nhận được thông báo trúng tuyển, qua một thời gian nữa sẽ đi.

Bọn họ cũng triển khai điều tra xoay quanh Liêu Sĩ Tân.

Tra xét lịch sử mượn sách ở thư viện một năm trở lại đây, phát hiện có rất nhiều sách nghiên cứu chất độc, còn có rất nhiều sách liên quan đến “luận văn của Tống Viễn”. Hỏi thăm các giáo sư khác, cậu ta quả thực có nghiên cứu chất độc, cũng đã làm rất nhiều thí nghiệm có quan hệ nhân quả với “luận văn của Tống Kỳ Viễn”.

Trước mắt không có manh mối cho thấy Tống Kỳ Viễn cũng xem sách đó, làm thí nghiệm đó.

Về Liêu Sĩ Tân, cậu ta là người bản địa, gia đình bình thường, không bình thường chính là hai tháng trước, bố mẹ cậu ta đi taxi gặp tai nạn giao thông.

Lúc đó là đêm khuya, khi xe taxi họ ngồi đi bên cạnh xe tải thì bị cuốn thép lớn trên thùng xe tải lăn xuống đập trúng. Tài xế tử vong tại chỗ. Bố mẹ Liêu Sĩ Tân bị thương nặng, nằm trong phòng ICU bệnh viện Nhân Dân chịu đựng, cuối cùng vẫn không thể chữa khỏi, thời gian tử vong là ngày 6 tháng Mười.

Ngụy Thanh lại cho người đi tra hỏi nhân viên công tác bệnh viện Huệ Nhân lần nữa, lần này hỏi chuyện về Liêu Sĩ Tân, có người cung cấp manh mối, Liêu Sĩ Tân từng xuất hiện ở bệnh viện ngày 10, 11 và 13.

Bình luận

Truyện đang đọc