TỚ MUỐN LÀM BẠN TỐT VỚI CẬU

Đối với chuyện Chu Viên hỏi thăm Miêu Miêu cô Lý cũng không cảm thấy kinh ngạc lắm, dù sao hai đứa bé này ngồi cùng bàn hơn nữa quan hệ cũng rất tốt.

Cô Lý nói cho Chu Viên chuyện mẹ Miêu Miêu nhập viện nên Miêu Miêu đã đến bệnh viện rồi.

Chu Viên thế mới biết thì ra mẹ Hoa nói tăng ca nhưng là nhập viện rồi.

Lúc tan học buổi chiều, ba Chu tới đón Chu Viên thì nghe thấy cậu vừa đi ra đã nói, "Ba có mang tiền không?"

Ba Chu cảnh giác nhìn Chu Viên, "Con muốn làm gì? Hôm qua vừa ba vừa giáo dục tư tưởng cho con xong, hôm nay con đừng mơ tưởng nữa nếu không mẹ con lại trách ba."

Chu Viên thở dài một hơi, "Con muốn đi bệnh viện thăm bạn của con. Nếu ba có mang theo tiền thì chúng ta có thể đi mua chút hoa quả." Hôm nay một phân tiền cậu cũng không có.

Ba Chu nói, "Hôm qua mẹ con đã lấy hết tiền tiêu vặt của ba rồi."

Nói cách khác, bây giờ trên người hai người một phân tiền cũng không có, cái này rất lúng túng.

Ba Chu nhìn con mình, "Không thì con tìm mẹ xin một ít đi? Sau đó ba lái xe đưa con qua?"

Chu Viên nhìn về phía ba mình, "Ba đi tìm đi."

Ba Chu: "Con là đứa con trai đường kim khăng khít chinh y, sợ con chậm trễ không về lại ngay* của mẹ con mà, con đi tìm mẹ đòi đi."

(*Trích từ bài Du Tử Ngâm của Mạnh Giao, bản dịch của Trần Trọng San.)

Chu Viên: "Ba là người chồng giơ tay dài lao khổ, hai người cùng yêu nhau* của mẹ mà, ba đi tìm mẹ đòi đi."

(*Trích từ "Chim công bay về Đông Nam" là tự sự dài trong, là tác phẩm đỉnh cao trong lịch sử phát triển.)

Ba Chu: "Lúc ra ngoài buổi sáng mẹ con giơ tay là muốn đánh ba, bởi vì ba tìm mẹ xin tiền tiêu vặt hôm nay, không phải ba miễn cưỡng nhưng mà con đã bắt đầu đọc <<Chim công bay về Đông Nam>> rồi sao?"

Chu Viên: "Có vấn đề sao?"

Ba Chu sờ lên mũi, "Con đọc hiểu tình yêu trong đó không?"

Chu Viên nói, "Con không hiểu tình yêu nhưng mà cái khác thì lại hiểu được không ít."

Ba Chu nghe được thì sửng sốt một lát, "...."

"Vậy nên ba sẽ không đi xin tiền tiêu vặt đúng không?" Chu Viên nói.

"Không sao, mấy đứa đều là bạn tốt chỉ cần nhìn ý tốt của người đến là được rồi, không cần mua hoa quả." Ba Chu nói.

Chu Viên từ một tiếng, "Con là một đứa bé, không mua cũng không sao."

Thế là ba Chu đưa Chu Viên đến ngoài cửa phòng bệnh, cũng không có đi vào.

Chu Viên đứng trước cửa ra vào liền nghe được giọng nói vui vẻ của Miêu Miêu, "Mẹ, mẹ, con có thể gọi điện thoại cho Chu Viên không?"

Chu Viên: "...." Không uổng công bản thân giúp bé bán đồ ăn.

Chu Viên gõ cửa một cái, bên trong liền nói vào đi.

Cậu đẩy cửa đi vào thì thấy Miêu Miêu đang nhìn, biểu cảm trên mặt cứng lại.

"Chu.... Chu Chu, sao cậu lại ở chỗ này vậy?" Miêu Miêu hỏi.

Chu Viên nói, "Đưa bài tập cho cậu, còn nữa đến giảng cho cậu nghe bài học hôm nay một chút."

Nhìn đi, trẻ con đến bệnh viện thăm bạn cùng bàn của mình, cho dù không mang theo hoa quả thì cũng là có lý do.

Mẹ Hoa cũng ngây người một lát, nói, "Chu Chu, con tới một mình sao?"

Hết cách rồi, nhóm bọn họ từng có tiền án vậy nên phải hỏi rõ ràng, lỡ như là tự mình lén lút chạy tới thì phải nhanh chóng nói cho phụ huynh, nếu không ba mẹ sẽ lo lắng.

Chu Viên nói, "Đúng lúc ba con có chuyện ở bệnh viện này nên con đi cùng, bây giờ ba đang ở lầu bốn."

Mẹ Hoa gật đầu.

Chu Viên mở cặp ra, đưa hai tờ bài thi cho Miêu Miêu, "Bài tập hôm nay đây, cậu xem thử trước đi có chỗ nào không hiểu có thể hỏi mình."

Bài tập hôm nay chủ yếu vẫn nhằm vào nội dung đã học hôm nay nên cơ bản Miêu Miêu đều không hiểu.

Mẹ Hoa kêu hộ lý bên cạnh gọt táo cho hai đứa bé.

Mà lúc này lại đúng lúc ba Hoa đi vào.

Miêu Miêu không hề kinh ngạc, bé muốn mở miệng gọi ba nhưng lại có hơi do dự rồi nuốt xuống, trong lòng bé cũng không biết bây giờ ba có còn là ba của bé hay không, trong phim truyền hình bà ngoại xem có ba của một đứa bé suốt ngày không về nhà, về sau người đó liền trở thành ba của người khác, người ba kia không quay lại nữa nhưng đứa bé đó vẫn luôn quấn lấy mẹ của mình bảo mẹ gọi ba quay về gọt bút chì, lúc Miêu Miêu xem thì cảm thấy rất tức giận, bởi vì mẹ của bé chắc chắn rất khó chịu....

Người lớn luôn cảm thấy trẻ con cái gì cũng đều không hiểu nhưng thật ra không phải vậy.

Miêu Miêu cẩn thận nắm tay Chu Viên không nhìn ba mình, nếu như ba không phải là ba của bé thì bé cũng không cần ba gọt bút chì, bé tự gọt....

Chu Viên tiếp tục giảng đề cho bé, đương nhiên cậu cũng cảm thấy bầu không khí lúng túng này.

Ba Hoa ngây người một lát rồi đi tới bên cạnh Miêu Miêu, "Miêu Miêu còn nhớ ba không? Là ba nè."

Miêu Miêu để đỉnh đầu đối diện với ba Hoa, nhỏ giọng nói, "Ba phải tăng ca." Thật ra cũng bởi vì bé nên ba và mẹ mới phải tách ra, trong lòng Miêu Miêu biết rõ.

Nhưng bé vẫn là một đứa trẻ nên không biết xử lý như thế nào.

Mẹ Hoa nói, "Trí nhớ Miêu Miêu không tốt, dù sao lâu như vậy rồi mà anh cũng không gọi điện thoại cho con, con bé quên cũng rất bình thường. Đừng để ý."

Cô biết anh bận bịu, cũng biết đối với đàn ông và phụ nữ mà nói thì trẻ con là sự tồn tại không giống nhau, huống chi anh không có bỏ ra chút sức lực và tinh thần nào nên tất nhiên không thương yêu con gái mình nhiều như vậy.

Vậy nên mẹ Hoa càng không muốn nói chuyện với anh.

Không khí trong phòng bệnh càng lúng túng, Chu Viên tiến tới bên tai Miêu Miêu, nhỏ giọng nói, "Bọn mình ra ngoài một chút có được không? Ba mình ở bên ngoài một mình, mình sợ ba đi mất."

Miêu Miêu ừ một tiếng, đi mất là một chuyện rất lớn, Miêu Miêu cảm thấy vẫn nên đi xem một chút.

Thế là bé nói với mẹ, "Mẹ, con cùng Chu Chu ra ngoài tìm ba của cậu ấy có được không?"

"Đi đi." Sau đó mẹ Hoa quay sang nói với hộ lý bên cạnh, "Chị đi ra ngoài cùng hai đứa đi."

Dù sao cũng là bệnh viện, nhiều người phức tạp, để hai đứa bé một mình chắc chắn cô không an tâm được.

Thế là hộ lý mang theo Miêu Miêu cùng Chu Viên ra ngoài, để lại hai người lớn một mình nói chuyện.

Ba Chu không mang theo quà đến bệnh viện đứng đấy giống như một con sói cô độc nghênh đón hai đứa trẻ làm bạn ở bên cạnh.

+

Ba Chu suýt nữa đi mất: "...."

Bình luận

Truyện đang đọc