TỚ MUỐN LÀM BẠN TỐT VỚI CẬU

Nói là ăn đồ nướng nhưng mà thực tế để chăm sóc cho dạ dày thủy tinh của Đặng Phong, ba người bọn họ đã đến cửa hàng thịt nướng, còn kêu thêm một chén canh dưỡng sinh.

Lúc Miêu Miêu cùng Đặng Phong đến Tinh Tinh đã ngồi ở chỗ kia, ông chủ đang nướng thịt bên cạnh, âm thanh tí tách nương theo mùi thịt bay tới.

Tinh Tinh cũng thấy Miêu Miêu và Đặng Phong, hưng phấn vẫy tay, "Miêu Miêu, Đặng Phong! Ở đây!"

Miêu Miêu nhìn thoáng qua Đặng Phong bên cạnh, vẻ mặt cậu đã trở nên nghiêm túc, ừ một tiếng rồi đi tới.

Đặng Phong nói lắp, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn nói lắp, nhưng mà khi còn bé cậu lại là một người nói nhiều.

Sở dĩ Miêu Miêu có thể phát hiện Đặng Phong thích Tinh Tinh chủ yếu là bởi vì Đặng Phong nói nhiều đến mức không có ngày nào là không nói.

Miêu Miêu chú ý thấy ở trước mặt Tinh Tinh cậu không thể nói thành câu dài được, chỉ nói được nhiều nhất là ừ à, hơn nữa Tinh Tinh không thể nói giỡn với Tinh Tinh, vừa mở miệng đã cãi lộn.

Mới đầu Miêu Miêu còn tưởng rằng hai người mâu thuẫn với nhau bởi vì từ nhỏ đến lớn bọn họ đã thích ầm ĩ nên cô không có đứng ra, quan sát hai ngày cô đã nhìn ra manh mối.

Đặng Phong ngồi đối diện Tinh Tinh, Miêu Miêu ngồi bên cạnh Tinh Tinh.

Cô mới vừa ngồi xuống đã nghe thấy Tinh Tinh nói, "Mấy cậu thấy Triệu Mục có khả năng thích mình không?"

Miêu Miêu giương mắt nhìn thoáng qua Đặng Phong đối diện, vẻ mặt cậu có chút khó coi.

Miêu Miêu: "...."

Đặng Phong đương nhiên không nói gì, yên tĩnh ngồi một bên, vì vậy bầu không khí lập tức có hơi quỷ dị.

Tinh Tinh khó hiểu, "Hai người các cậu làm sao vậy?"

Miêu Miêu cầm chén múc canh dưỡng sinh, nói, "Thi giữa kỳ sắp tới nên tớ có hơi căng thẳng."

Nếu như giữa hai người bọn họ có thể đơn giản giống như kỳ thi giữa kỳ thì cô cũng không cần nhức đầu như vậy.

Nhưng hai người kia không phải.

Thật ra Miêu Miêu từng nghĩ đến việc nói cho Tinh Tinh biết Đặng Phong thích Tinh Tinh, nhưng mà vấn đề là hai người kia rõ ràng không hiểu nhiều về tình cảm, nếu như cô nói cũng không thay đổi được tình hình hiện tại, chỉ là mọi chuyện trở nên phức tạp hơn.

Vậy nên Miêu Miêu dứt khoát không nói.

Tinh Tinh bỗng nhiên nhớ tới một chuyện khác, "Được rồi, Miêu Miêu quan hệ giữa cậu và Chu Viên đã khá hơn chút nào chưa? Đặng Phong, cậu còn nhớ Chu Viên không? Chính là Chu Viên đã giúp cậu phê bình giáo viên ngữ văn lúc còn nhỏ."

Đặng Phong nhớ lại một chút, sau đó gật đầu, "Cậu ấy.... Không phải...."

"Mình biết cậu muốn nói học đại học rồi, nhưng bây giờ cậu ấy quay về rồi còn cùng lớp với Miêu Miêu, hơn nữa còn là bạn cùng bàn."

Miêu Miêu gật đầu. "Cậu ấy rất tốt, hôm nào bốn người bọn mình cùng tụ họp đi."

Tinh Tinh gật đầu.

Ba người ăn thịt nướng, lúc Miêu Miêu quay về phòng ngủ của mình lại thấy Chu Viên gửi tin nhắn tới.

"Lớp trưởng, mình tìm thấy một bức tranh trong sách, là của cậu sao?"

Miêu Miêu mượn sách của Chu Viên nên mới có câu hỏi như thế.

Miêu Miêu nhớ ra bản thân đã cất bức tranh ở chỗ Chu Viên nhưng lại quên nói với hắn.

Cô trả lời, "Đúng vậy, là bức tranh muốn đưa cậu lúc còn bé."

Qua một lát sau Chu Viên mới trả lời, "Ừm."

Chỉ có một chữ.

Tin nhắn và nói chuyện trực tiếp không giống nhau, bởi vì bạn sẽ không nhìn thấy được vẻ mặt của đối phương cũng như không nghe được giọng nói của đối phương.

Miêu Miêu không biết nên trả lời cái gì.

Một lát sau, cô lại thấy đối phương gửi một tin nhắn qua, "Lúc đó, mình rất xin lỗi."

Miêu Miêu khó hiểu, "Hả?"

Ngay sau đó cô chợt nhận ra hẳn là người này đang xin lỗi chuyện nói cô lúc nhỏ dính người.

"Có thể thấy cậu xuất sắc như vậy, mình rất vui."

Miêu Miêu vui vẻ, giọng điệu như người lớn này thật rõ ràng.

"Cảm ơn sư phụ đã khích lệ." Cô trả lời.

Chu Viên ngồi trên ghế nhìn dòng chữ hiện lên trên điện thoại, trong lòng vẫn mất mác.

Ngay sau đó hắn lại cảm thấy nỗi mất mác này rất xấu hổ, Miêu Miêu có thể có được cuộc sống của mình, có năng lực đối mặt với mọi chuyện trong cuộc sống mà không dựa vào hắn, đây cũng là chuyện rất đáng để vui vẻ.

Chu Viên đè huyệt thái dương, hắn bỗng nhiên nhận ra nếu như mình không rời đi thì Miêu Miêu vẫn sẽ là một đứa bé chuyện gì cũng nghe theo hắn, dựa vào hắn, tin tưởng hắn, nhờ hắn giúp đỡ.

Hắn đứng lên sau đó lại nằm trên giường ôm gối, trong đầu nhớ lại cảnh Miêu Miêu nói sẽ đưa hắn về nhà, ngay sau đó lại thấy có người trên bãi tập thì tạm biệt hắn rồi đi tới bãi tập.

Chu Viên dúi đầu vào gối, nhắm hai mắt lại.

Trong phòng không còn gì ngoài sự im lặng, cùng với nỗi phiền muộn.... hắn sắp không kìm nén được.

Hắn tự hỏi mình trong lòng, nỗi phiền muộn này là do mất đi một người bạn tốt hay là bởi hắn không còn cần thiết nữa, mà cô cũng không còn là đứa trẻ dựa vào hắn để giao tiếp với thế giới bên ngoài? Hoặc là bởi vì nguyên nhân gì khác....

Miêu Miêu cũng không thể ngủ được, nguyên nhân bởi vì buổi sáng ngày mai không phải đi học nên bạn cùng phòng rất hưng phấn, hôm nay đúng là không nên cho bọn họ xem phim tình cảm.

Người bạn đó mặc đồ ngủ chạy đến giường Miêu Miêu, bắt đầu kể về người mình thầm mến.

"Lớp trưởng, mình không tin cậu chưa từng thích ai."

Miêu Miêu bị ép đến mức có chút bất đắc dĩ, nói, "Hẳn là không có, từ hồi cấp hai tớ đã bắt đầu làm lớp trưởng rồi, mỗi ngày đều phải như mẹ già.... Chưa già mà tim đã yếu."

Miêu Miêu nằm trên giường, trong lòng vẫn đang nghĩ đến chuyện của Tinh Tinh cùng Đặng Phong, thành thật mà nói thì Đặng Phong thầm mến Tinh Tinh là chuyện rất không nên.

Hơn nữa, Miêu Miêu có thể cảm giác được bởi vì từ nhỏ cùng nhau lớn lên nên Tinh Tinh thật sự xem Đặng Phong là em trai, nghĩ đến bản thân Đặng Phong cũng biết chuyện này, sở dĩ cậu ấy không dám nói là vì sợ sau khi nói ra thì tình bạn giữa hai người cũng sẽ biến mất.

Miêu Miêu thở dài, tình yêu thật sự quá mệt.

Đúng lúc đó cô nhìn thấy Chu Viên gửi tin nhắn tới, một tin nhắn rất bất ngờ.

"Chúng ta có thể làm bạn tốt không?"

Miêu Miêu rất nhanh đã trả lời, "Đương nhiên có thể."

Thật ra trong lòng cô đã sớm xem Chu Viên là bạn rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc