TÒA THÀNH TRÊN KHÔNG

Editor: Linh Le

Từ nét xuân phơi phới trên gương mặt của Tống Thư Nhiên, có thể đoán được hai vợ chồng họ đã làm lành, vì vậy, Lệ Xuân Hiểu thuận lợi gỡ tay Tracy từ tay Tống Thư Nhiên.

Hiện tại, cô đang dẫn Tracy đến gặp Tần Tiếu Quân, một trận “ đại chiến” giữa hai người phụ nữ đang chờ đợi. Sau một thời gian ngắn quen biết, Lệ Xuân Hiểu đã có một chút cảm tình đối với Tracy.

Mặc dù người phụ nữ này có phần hơi khó hiểu, nhưng lại không tạo cho người khác cảm giác lười biếng chút nào.

Nhìn Tracy một lượt, ừm! Hôm nay cô ấy ăn mặc khá đẹp. Cô ấy mặc chiếc áo khoác màu đen mà cô ấy từng mặc ở sân bay ngày hôm đó, chiếc quần jeans bó sát được phối với đôi bốt da ngắn, chiếc khăn lụa mỏng màu đen quàng trên cổ khiến cho cô ấy có một nét quyến rũ rất riêng, rất độc đáo nhưng cũng không kém phần ý nhị.

Chiếc xe dừng lại ở cổng “ Tân Phương Đông”, cô đưa chìa khóa cho người bảo vệ.

Tần Tiếu Quân ở chỗ Tân Phương Đông vì vị khách mà cô ấy muốn phỏng vấn hiện đang ở nơi này. Tân Phương Đông là khách sạn cao cấp nhất trong chuỗi khách sạn của Vạn Hào, rất nhiều người nổi tiếng khi đến Thượng Hải đều chỉ chọn nơi này.

Lệ Xuân Hiểu rất hài lòng với địa điểm hẹn hò này. Cô muốn thử vận may của mình để xem liệu có gặp được Trì Kinh Hồng trong khách sạn không. Thỉnh thoảng Trì Kinh Hồng sẽ dành ra vài giờ để đến khách sạn kiểm tra. Lệ Xuân Hiểu nở nụ cười, haha, nếu gặp anh ở đây, tối nay cô sẽ quấn quýt lấy anh để sống trong thế giới của hai người.

Ngay khi bước vào cổng khách sạn, cô nhìn thấy Tần Tiếu Quân đang vẫy tay gọi họ, không phải là vẫy tay nữa rồi, mà là cô ấy đang khoe khoang cơ thể mình, động tác kia rõ ràng là cố ý khoe ra thân hình chữ S của mình.

Người phụ nữ này thực sự coi mình là Monroe sao? Cô ấy mặc ít như thế mà không thấy lạnh à?

Tần Tiếu Quân ngẩng đầu, khẽ liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh Lệ Xuân Hiểu, trong lòng bỗng mờ mịt, chỉ như thế thôi sao? Khí chất? Khí chất cái rắm ý! Khuôn mặt là mới quan trọng, còn dáng người mới chính là vương đạo!

Người phụ nữ này có ngũ quan thanh tú, làn da trắng nõn. Về dáng người thì, không hề có sự uy hiếp nào. Nhìn này, cô ấy gần như quấn bản thân mình thành một điệp viên rồi.

Còn nói là từ nước ngoài về? Mấy người từ nước ngoài về đều ăn mặc như thế à? Cô ấy cho rằng mình là một cô ca sĩ từ nông thôn tới à? Nhìn giống như một chàng cao bồi chỉ sống và làm việc tại nông trường vậy.

Con mắt của Tống Thư Nhiên cũng chỉ có thế!

Tâm trạng của Tần Tiếu Quân tốt hẳn lên.

Ngay khi Lệ Xuân Hiểu nhìn thấy biểu cảm của Tần Tiếu Quân, cô biết chắc rằng trong lòng cô ấy đang phát huy sở trường độc miệng của mình rồi, cô kéo cô ấy sang một bên, giơ tay ra.

“ Tracy, chị dâu của mình.”

“ Xin chào!” Tần Tiếu Quân nở nụ cười phong tình vạn chủng. “ Thì ra là vợ của Tống Thư Nhiên! Tôi là Tần Tiếu Quân, bạn của Xuân Hiểu, rất vui khi được gặp cô.”

“ Cảm ơn!” Tracy gật đầu chào cô ấy.

Tần Tiếu Quân tiếp tục phong tình vạn chủng vuốt vuốt mái tóc xoăn được chăm sóc cẩn thận của mình. Cô ấy vô thức nhìn người phụ nữ đang đứng yên tĩnh một bên. Mái tóc đen dài và hơi xoăn, thoạt nhìn rất tự nhiên. Nếu không thì nó sẽ không bóng mượt như vậy. Mái tóc lại rất cân xứng với khuôn mặt trắng nõn chỉ đánh phấn nhẹ, đôi mắt đen láy, đứng ở nới đó, trông có vẻ phiêu dật xuất trần.

Ý nghĩ này khiến Tần Tiếu Quân bỗng chốc ủ rũ. Khí chất của mình có cố cũng không được như thế sao? Có một số người có khí chất trời sinh, rất tự nhiên.

Hừ! Ở trong cái “ thùng nhuộm” của giới giải trí kia, tranh tài khoe sắc dường như đã biến thành thói quen trong vô thức rồi.

Tần Tiếu Quân bỗng lại thấy chán chường.

“ Đi thôi, tôi đã đặt chỗ trên tầng mười ba. Nơi đó có những đầu bếp đẹp trai mới được mời đến, còn có cảm mấy món nổi tiếng ở Đức nữa.”

Tần Tiếu Quân nghĩ mình cần một bữa ăn ngon để vực lại tâm trạng sa sút chán nản của mình.

Khi Tần Tiếu Quân đi thang máy lên thẳng nhà hàng trên tầng mười ba, cô ấy lại lần nữa cảm thấy tự hào. Giờ đây, cô là một người rất ưu tú, việc thu hút ánh mắt của những người theo sau đều không thành vấn đề.

“ Này! Xuân Hiểu, Kinh Hồng nhà cậu tốt thật đó! Cậu biết không? Bất cứ ai đến đây dùng bữa đều phải đặt chỗ trước một tuần. Nhà hàng xoay ở tầng mười ba thật tuyệt với. Từ tầm nhìn cho tới hương vị món ăn đều hoàn hảo. Giám đốc của bọn mình từng ca ngợi nơi đó như thiên đường mặt đất vậy đó.”

Buông một tiếng thở dài, Tần Tiếu Quân ghen tị huých vào vai người bạn cũ của mình: “ Người này làm bà chủ kiểu gì thế, làm sao mà cậu lại không biết hưởng thụ lợi ích nhỉ, nếu là mình, mỗi ngày mình đều sống trong phòng tổng thống,như thế thật tốt, chẳng những có quản gia riêng mà mỗi ngày đều có mấy món tuyệt ngon để ăn.”

“ Sau đó, mình sẽ lập tức béo ục béo ịch ngay.” Lệ Xuân Hiểu đảo mắt.

Thang máy dừng lại, hai nhân viên phục vụ nữ bước vào.

Hai nhân viên thì thầm trước mặt họ và khi Lệ Xuân Hiểu nghe thấy tên ông Trì, đôi tai cô bắt đầu dựng lên nghe ngóng.

“ Hôm nay cô gái ấy lại tới nữa, vừa tới đã đi thẳng tới ngay phòng riêng của ngài Trì!”

“ Thử đoán xem! Cô gái đó mỗi ngày rốt cuộc làm gì trong một, hai tiếng đồng hồ ở trong đó?”

“ Liệu có phải…” Một trong hai người đó nói với giọng có chút ái muội.

“ Không phải! Ai ai cũng biết rằng ngài Trì không phải loại người đó.”

“ Thế thì giải thích thế nào, mỗi ngày cô gái đó đều đến đây làm gì? Trên đời này không gì là không thể xảy ra. Tôi đã thấy cô gái đó, bộ dạng trông ôn nhu mềm yếu, là kiểu Lâm Đại Ngọc (*), chính là kiểu khiến đàn ông không ngăn nổi chính mình ấy.”

(*) Lâm Đại Ngọc: Một trong ba nhân vật chính trong Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần. Được mô tả như một đóa phù dung diễm lệ, mong manh, phất phơ trước gió.

Cô kia lại tiếp tục thấp giọng: “ Vừa nãy, thư ký Lâm đã yêu cầu quản lý Vạn mang tới một bộ quần áo nữ. Tôi đoán bộ quần áo mà thư ký Lâm muốn mang đến là cho người đang ở trong phòng của ngài Trì kia.”

“ Không thể nào...”

Hai người đó không nhịn được mà khe khẽ cười.

“ Bọn họ đang ở trong phòng đúng không, cô!” Lệ Xuân Hiểu lạnh lùng chỉ vào người phục vụ cao hơn: “ Đưa tôi đến đó!”

Người phục vụ hơi sững người, lắp bắp nói: “ Quý khách, ý ngài là gì?”

Hơi cúi thấp đầu nói vào tai người phục vụ đó vài câu, người đó ngoan ngoãn cúi đầu xuống.

Liệu sẽ có những loại hình ảnh nào sẽ xuất hiện phía bên trong cửa phòng? Lệ Xuân Hiểu hít một hơi thật sâu. Cô không phải là không tin chồng mình, nhưng dạo gần đây Trì Kinh Hồng trông có gì đó rất không đúng. Những gì hai người phục vụ vừa nói cộng thêm những biểu hiện bất thường gần đây của Trì Kinh Hồng khiến Lệ Xuân Hiểu không còn tự tin nữa.

Hơn nữa, cô lờ mờ đoán được cô gái trong căn phòng này có lẽ là Lâm Kiều.

Tần Tiếu Quân nắm lấy tay Lệ Xuân Hiểu.

Trì Kinh Hồng, người mở cửa, trông có vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy họ.

“ Em... sao em lại ở đây?”

Thật may là, quần áo của Trì Kinh Hồng vẫn rất chỉnh tề, Lệ Xuân Hiểu nhìn vào phòng một lượt và thấy mọi thừ đều bình thường, ngoại trừ tiếng nước chảy từ vòi hoa sen trong phòng tắm đột nhiên dừng lại ngay khi họ bước vào.

“ Đi ra đây! Người đang trốn trong phòng tắm.” Tần Tiếu Quân cao giọng gọi, sắc mặt Lệ Xuân Hiểu hiện tại đang tái nhợt như tờ giấy. Vì vậy cô phải đến để giúp cô ấy chủ trì công đạo. Cô nhất định phải túm được đuôi con hồ ly kia.

Trong phòng tắm đúng là có một người bước ra, còn là kiểu người vừa thấy đã thương. Đúng là Lâm Đại Ngọc mà, mặc áo choàng tắm của khách sạn, mái tóc ướt sũng xõa trên vai.

Tần Tiếu Quân lạnh lùng hừ một tiếng.

“ Không... không phải như những gì em thấy đâu.”

Lông mày của Trì Kinh Hồng lộ rõ vẻ lo lắng. Khuôn mặt anh đỏ bừng, đôi tay lúng túng không biết đặt ở đâu, khẽ buông xuống, rồi một lát sau lại đưa lên.

“ Nói cho em biết, tại sao cô ta lại xuất hiện trong phòng của anh? Người ta nói rằng mỗi ngày cô ta đều xuất hiện ở đây vào một thời điểm cố định?”

Lệ Xuân Hiểu, người im lặng nãy giờ, mở miệng hỏi. Vẻ luống cuống của Trì Kinh Hồng vẫn làm cô cảm thấy có chút hưởng thụ. Có một lần, một việc tương tự đã xảy ra. Lúc đó, anh chỉ chỉ vào người phụ nữ xinh đẹp ấy, lạnh nhạt nói, em đừng suy nghĩ lung tung, đây chỉ là khách của khách sạn chúng ta thôi.

Hiện tại, ít nhất, người đàn ông Trì Kinh Hồng này đã có tiến bộ. Anh đã biết lo lắng, anh lo mình sẽ hiểu nhầm, nếu không sẽ không trưng ra bộ mặt như poker thế kia.

“ Lâm Kiều đến đây dạy anh tiếng Tây Ban Nha.” Trì Kinh Hồng đi đến trước mặt cô nói: “ Anh không có nhiều thời gian rảnh rỗi, vì thế nên cô ấy đến đây để dạy anh.”

Tần Tiếu Quân nhìn căn phòng một lượt. Đúng thật là có một vài cuốn sách dạy học cấp tốc tiếng Tây Ban Nha và có một vài tờ giấy ghi chú nữa. Nhìn vào biểu hiện khẩn trương của Trì Kinh Hồng, có vẻ như là anh ấy quan tâm đến cảm nhận của Lệ Xuân Hiểu, nếu không anh ấy sẽ không lộ vẻ lo lắng như thế. Lo lắng nghĩa là anh quan tâm, trong lòng cô không thể không vui thay cho người phụ nữ si tình đó, cuối cùng, nhìn đến đến xuân giang hoa nguyệt dạ.

Chỉ là, Trì Kinh Hồng đang đặt tầm mắt của mình đi đâu thế? Không phải anh nên nhìn thẳng vào người vợ yêu dấu của mình sao? Tai sao lại dám mắt vào chị dâu của mình thế, nhìn vào người phụ nữ đang cúi đầu xuống đất kia.

Người phụ nữ đó cũng rất biết ý, cô ấy tránh ra, cô ấy đứng một bên Lệ Xuân Hiểu quả thực là gây trở ngại cho vợ chồng nhà người ta trao đổi qua ánh mắt.

“ Anh giải thích thế nào về việc cô ấy ở trong phòng tắm của anh?” Giọng Lệ Xuân Hiểu càng ngày càng thấp.

“ Hồi nãy.” Giọng nói của Trì Kinh Hồng bỗng trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều: “ Phục vụ vô tình làm đổ một đĩa mì spaghetti lên người cô ấy. Nếu em không tin, em có thể vào phòng tắm và sẽ nhìn thấy quần áo bị vấy bẩn.”

Anh đang nói thì Lâm An bước vào, trên tay cầm một túi quần áo nữ.

Đồ ghen tuông, đồ ghen tuống, Lệ Xuân Hiểu trong lòng thầm mắng bản thân. Anh chính là Kinh Hồng! Kinh Hồng làm sao có thể là loại người đó được?

Được rồi! Cô không quản sự hiện diện của nhiều người ở đây được nữa, nắm lấy tay anh, giọng nói muốn có bao nhiêu mềm mại thì có bấy nhiêu mềm mại.

“ Được rồi, Kinh Hồng! Em sai rồi, là em ghen tuông lung tung, không phân biệt đúng sai. Lần sau em không dám như thế nữa, anh đại nhân đại lượng tha thứ cho em được không?”

Tần Tiếu Quân đưa hai bàn tay xoa xoa, xua hết đi tất thảy da gà đang nổi trên người mình. Cô không chịu nổi nữa mà. Từng ấy tuổi rồi mà còn học theo mấy cô bé làm nũng, cô giơ tay ra và nắm lấy tay người phụ nữ tên Tracy ấy. Nơi này hiện tại không cần hai bóng đèn này nữa, hai anh em nhà kia thì đã nhanh chân chạy mất không để lại dấu vết rồi.

Nhưng mà, tại sao bàn tay của người phụ nữ này lại lạnh như thể vừa được lôi ra từ hầm băng thế kia?

Khi cô đến kéo tay cô ấy, cô ấy ngước mắt lên và nhìn cô. Tần Tiếu Quân giống như thấy được lơ lửng trong mắt cô ấy là một ít sương mờ. Có lẽ là do cô ấy đưa lưng về phía tấm thủy tinh lớn đặt trong phòng. Tần Tiếu Quân không thể phân biệt được trong mắt cô ấy rốt cuộc là ánh sáng của nước hay là ánh sáng của đèn lưu ly.

- -------------------------

Hết chương 24

Bình luận

Truyện đang đọc