TÒA THÀNH TRÊN KHÔNG

Editor: QinggWei

Trì Hồng Nhạn nắm lấy cà vạt anh, kéo anh về phía mình. Ai đã khiến Trì Kinh Hồng cười vui đến vậy, ai đã khiến Trì Kinh Hồng nói rằng anh là một kẻ nhát gan, cô không phải là người nhát gan nhưng là ở thời điểm tuổi mười bảy, dẫn anh vào khách sạn thuê phòng.

Bởi vì nụ hôn bất ngờ tới dồn dập khiến Trì Hồng Nhạn đụng vào răng nanh của anh, hơn nữa còn đụng rất đau, còn chưa đợi cô kêu lên Trì Kinh Hồng đè mạnh cô vào tường, nụ hôn của anh giống như vũ bão mang theo tính trừng phạt ập đến, anh quấn lấy lưỡi cô, liên tục cắn.

Trì Hồng Nhạn không nhịn được hít vào một hơi, nụ hôn của Trì Kinh Hồng bắt đầu trở nên nhẹ nhàng giống như trấn an cô, như thể cô là một con thú nhỏ bị thương, nụ hôn này thật say đắm, Trì Hồng Nhạn bất giác khoác tay mình lên vai anh. Giọng cô không kìm được cất lên, cô muốn gọi Kinh Hồng, nhưng lưỡi của Trì Kinh Hồng quấn lấy cô như một con rắn, khiến cô không thể thốt lên được tên anh.

Tiếng bước chân đột nhiên truyền đến đánh thức Trì Hồng Nhạn, trái tim cô run lên, cô kéo Trì Kinh Hồng vào phòng cách họ vài bước rồi đóng cửa lại.

Căn phòng này là một phòng chứa đồ, Trì Hồng Nhạn kéo Trì Kinh Hồng trốn sau bức bình phong làm bằng những tấm rèm rải rác, cô hít một hơi, vừa ngẩng đầu lên liền thấy ánh mắt bị tổn thương của Trì Kinh Hồng.

Cô tựa đầu lên vai anh, cúi đầu, cô nói.

“Đúng vậy, Kinh Hồng, Trì Hồng Nhạn đã thực sự trở thành một kẻ nhát gan, cho nên cái gì cũng không dám nói, em rất ghen tị với cô ấy, ghen tị với việc cô ấy là vợ anh, ghen tị vì cô ấy có thể danh chính ngôn thuận nắm tay anh. Em ghen tị với cô ấy luôn miệng gọi Kinh Hồng nhà chúng tôi như vậy, ghen tị khi mọi người gọi cô ấy là bà Trì, ghen tị vì cô ấy ngồi ghế phụ trên xe của anh, ghen tị vì cô ấy sử dụng cùng phòng với anh và cùng anh ngủ…”

Khẽ cắn môi, cô ngẩng đầu nhìn Trì Kinh Hồng, khó khăn nói: “Em ghen tị khi cô ấy ngủ cùng giường với anh, thậm chí còn ghen tị mỗi khi cô ấy nhìn anh, Kinh Hồng, em ghen tị với cô ấy, em ghen tị vì cô ấy có thể dùng ánh mắt đầy ái mộ quang minh chính đại nhìn anh, mà em lại không thể.”

“Đồ ngốc! Thật ngốc!” Trì Kinh Hồng nâng mặt Trì Hồng Nhạn, hôn lên trán cô, hôn gương mặt cô, hôn ánh mắt cô, mũi cô, sau đó, lại hôn lên miệng còn đang lải nhải của cô.

Trì Hồng Nhạn động tình hôn trả anh, ôm lấy cổ anh đem thân thể mình dán lên người anh giống như anh là điểm tựa để cô chống đỡ bản thân.

Trong không gian yên tĩnh này, cơ thể họ áp vào tường. Nơi này, chỉ có hai người bọn họ, giống như trên thế giới này chỉ còn lại hai người họ đang hôn nhau.

Dần dần, dường như nụ hôn vẫn chưa đủ, anh muốn thân mật hơn, nụ hôn của Trì Kinh Hồng dọc theo khóe miệng từng chút một ghé đến tai cô, khẽ cắn vành tai của cô.

“Kinh… Kinh Hồng.” Giọng Trì Hồng Nhạn đứt quãng vang lên, giờ cô chỉ nghĩ về người này, về anh. Đó là tên của anh!

Trì Kinh Hồng hôn đến cổ cô, tay anh không ngừng mò mẫm cơ thể cô qua lớp quần áo, cuối cùng đi đến nút áo sườn xám của cô.

Mồ hôi to như hạt đậu chảy dài trên khuôn mặt điển trai của Trì Kinh Hồng, cứ như thể họ đã cùng nhau trở về căn phòng khách sạn tên Shangri-La hoa hồng đỏ kia, họ lúc đó là bộ dáng xanh tươi non nớt mười bảy tuổi, Trì Kinh Hồng năm ấy không gỡ được nút áo của cô, Trì Kinh Hồng hiện tại cũng vẫn không gỡ được nút áo cô.

Cô hôn lên tóc anh, nút áo sườn xám của cô được làm thủ công, loại kiểu dáng cũ, Émi nói anh ta rất thích chúng, còn nói nút áo này thoạt nhìn tựa như hai người đang quấn yêu lấy nhau như dây leo, bởi vì yêu nên muốn gắt gao triền miên cùng nhau.

Cô đoán, Trì Kinh Hồng nhất định có ý nghĩ ngược lại với Émi, lúc này, anh chắc hẳn hận không thể đem nút áo này của cô cắt thành tám mảnh đi a, Trì Hồng Nhạn không khỏi bật cười.

“Còn… còn cười.” Trì Kinh Hồng thở hổn hển, anh như người điên mà muốn cô, tay anh tăng chút lực…

“Đừng… Đừng, Kinh Hồng.” Trì Hồng Nhạn ngăn anh lại.

“Đừng xé, Kinh Hồng.” Cô ghé vào bên tai anh nhỏ giọng nói, “Nếu anh… Anh xé hỏng nó rồi bảo em làm sao trở về.”

“Về sau.” Trì Kinh Hồng nghiến răng nghiến lợi: “Về sau, đừng có mặc loại quần áo này cho anh, đám quỷ ngoại bang kia nhìn thấy ánh mắt liền dán tới, còn có… còn có mấy cái cúc áo này thật mẹ nó khó cởi.”

Một lần nữa, anh hôn cô, anh hôn giống như có mặt khắp nơi, tay anh ở trên ngực cô bồi hồi, cuối cùng dừng ở chỗ xẻ tà của sườn xám.

“Hồng Nhạn… Hồng Nhạn…” Anh tiếp tục hôn lên vành tai cô, anh dùng giọng khàn khàn nỉ non bên tai cô: “Hồng Nhạn, ngoan… đem chân mở ra, cho anh vào đi, nhé?  Hồng Nhạn… Hồng Nhạn, cho anh! Nhé? Anh, anh hiện tại muốn em.. Hồng Nhạn, em có muốn anh không?”

Đúng vậy, đúng vậy. Cô muốn anh, cô muốn anh! Cô nổi điên nghĩ…

Học theo bộ dáng anh, cô hôn lên tai anh, học theo anh, dùng đầu lưỡi, dùng răng nanh để  khiều khiều lấy lòng anh, học theo bộ dáng anh, kéo mở áo sơ mi của anh, luồn tay vào quần áo, sờ soạng trên người anh, cô còn vươn chân…

Trì Kinh Hồng cảm thấy bản thân sắp điên mất rồi, tay anh mò tới đùi trong của cô, tay kia đi tới mép ren…

Lúc này, cánh cửa lại bị đẩy ra và đóng lại, sau đó, truyền đến tiếng thở dốc của hai người mới vào, tiếng thở dốc của loại nam nữ hỗn tạp ở cùng nhau.

Mặc dù ánh sáng ở đây không tốt nhưng Trì Hồng Nhạn vẫn có thể nhận ra được bộ dạng của người nam và nữ đó, người phụ nữ đó vừa vặn là vị trong hội trường cô gọi là bác gái xinh đẹp, còn người đàn ông kia là vị trợ thủ đắc lực của bác trai, chồng bà ấy cực lực đề cử.

Người đàn ông sốt ruột vén váy của người phụ nữ lên, người phụ nữ bắt chân mình quanh eo anh ta.

Điện thoại trong túi xách của người phụ nữ vang lên, bà ta cầm lấy di dộng thở một hơi, giọng bà ta vô cùng kiều mị khi nhấc máy: “Anh yêu, em lập tức quay lại ngay.”

Khi người phụ nữ trả lời điện thoại, người tình kia vẫn như cũ ghé đầu lên ngực bà ta.

Cuối cùng, người phụ nữ đẩy người đàn ông kia ra, anh ta miễn cưỡng, hùng hổ bước ra khỏi phòng với người phụ nữ.

Tất cả giác quan trên người Trì Hồng Nhạn bắt đầu đình trệ, cô thả hai chân xuống khỏi eo Trì Kinh Hồng, đờ dẫn nhìn anh, nước mắt rơi xuống từng giọt một.

“Đừng khóc, Hồng Nhạn, đừng khóc, Hồng Nhạn, là anh không tốt, là anh, chuyện không liên quan đến em.” Trì Kinh Hồng đem Hồng Nhạn ôm vào lòng mình vỗ về.

Trì Hồng Nhạn vùi đầu vào lòng của Trì Kinh Hồng.

“Kinh Hồng, chúng ta thực sự là hai đứa trẻ không may mắn.”

Thật sự không may khi, muốn tự lừa dối mình một lần mà Thượng Đế cũng không cho.

Trì Kinh Hồng vuốt ve tóc của cô: “Không phải đâu, Hồng Nhạn, chúng ta không giống với bọn họ, chúng ta yêu nhau.”

Chúng ta yêu nhau sao? Thở dài một hơi: “Kinh Hồng, bộ ngực của người phụ nữ đó thật lớn!”

“Phải! Là thật lớn, nhưng bất quá vừa nhìn liền cảm thấy giống một quả bóng giả. Chắc bà ta mệt lắm phải không? Ngày nào bà ta cũng đều phải mang nó.”

“Nhưng không phải tất cả đàn ông đều thích như vậy sao?”

“Cũng có đàn ông không thích mà.”

“Kinh Hồng, chúng ta trở về đi!”

“Được! Chúng ta trở về thôi!”

Chờ sau khi Trì Kinh Hồng đi xa, Trì Hồng Nhạn đi vào toilet, ngẩn người nhìn vào gương một lúc lâu, sau đó cố gắng búi lại mái tóc bị Trì Kinh Hồng làm rối, nhưng thế nào cô cũng không làm được, Trì Hồng Nhạn ngồi xổm xuống và vùi mặt vào lòng bàn tay.

Một bàn tay vỗ nhẹ vào vai cô, một giọng nói dịu dàng và yêu thương gọi cô, “Tracy.”

“Cô ạ!” Mặt cô rời khỏi lòng bàn tay, Trì Hồng Nhạn không dám nhìn vào mắt người kia.

* đỡ Trì Hồng Nhạn đứng dậy, sau đó búi lại mái tóc rơi xuống của cô bằng chiếc kẹp tóc, mỉm cười rất dịu dàng.

*Cô ở đây là cô ruột của Tống Thư Nhiên nhé (mình sẽ viết hoa giống bản trước).

“Nhìn thấy Xuân Hiểu cùng Kinh Hồng khiêu vũ nhất thời nhớ đến Thư Nhiên sao? Không thể hiểu được tên xú tiểu tử kia sao lại chạy đến cái điểu không thải địa phương*  kia cơ chứ? Tại sao nó lại không ở bên cạnh con?”

*Điểu không thải địa phương: ý nói nơi vùng sâu vùng xa không có sóng điện thoại.

Trì Hồng Nhạn cúi thấp đầu xuống.

Cô vuốt ve mặt Trì Hồng Nhạn: “Tracy, cảm ơn con, cảm ơn con đã xuất hiện trong cuộc đời Thư Nhiên và trở thành người đồng hành cùng nó, để Thư Nhiên có thể thoát ra được cái bóng mà cha mẹ nó đã để lại cho nó.”

“Còn có, Tracy, Cô là người tùy tiện và còn không biết ăn nói, nhưng Cô không thể không nói với con rằng so với tưởng tượng của Cô con còn tốt hơn rất nhiều.”

Tốt hơn nhiều so với tưởng tượng? Sau khi Cô rời đi, Trì Hồng Nhạn nhìn gương cười khổ.

Trở lại hội trường, trong hội trường vẫn là cảnh ca múa hát như mừng thái bình, vị bác gái kia vẫn đang sắm vai người phụ nữ hiền lành bình thường cùng chồng như hình với bóng, nói chuyện cười tươi như hoa, người trợ thủ đắc lực vẫn cung kính đi theo bọn họ ôn hòa mà khiêm tốn.

Chuyện đêm đó Trì Hồng Nhạn và Trì Kinh Hồng cũng không hề nhắc đến. Trì Kinh Hồng vẫn như cũ gọi cô vào thư phòng của anh mỗi tối để uống chén thuốc đen tuyền đó với lý do là nhờ cô dạy tiếng Tây Ban Nha, có đôi khi, Lệ Xuân Hiểu sẽ đột nhiên xông vào, sau đó lại nhìn bọn họ ngượng ngùng cười cười mà đi ra.

Trì Kinh Hồng vẫn thường xuyên thích nhắn tin điện thoại cho cô, vẫn luôn là hai từ đó: Ở đâu? Anh thường đưa cô đến nhà hàng của Lâm Mặc để ăn tối và họ cũng đến thăm mẹ Minh.

Trì Hồng Nhạn đứng trước lịch một hồi lâu, ngày mai, Tống Thư Nhiên sẽ trở lại, sau đó, bọn họ sẽ ở lại Thượng Hải vài ngày rồi trở về Đức.

Cuối cùng, vẫn là sẽ quay về, cầm lấy điện thoại, Trì Hồng Nhạn bấm dãy số thuộc làu quen thuộc: “Anh ở đâu? Kinh Hồng, em muốn gặp anh, bây giờ!”

Căn phòng tây vẫn một mảnh yên tĩnh và an bình, ánh nắng hoàng hôn nhàn nhạt xuyên qua cửa kính rơi xuống đất, nhờ trận mưa xuân cách đây không lâu cây cối trong hoa viên xanh tươi tràn đầy sức sống, khiến cho thợ làm vườn có thể tạo ra khu vườn Giang Nam phong tình, tình thơ ý họa.

Trì Hồng Nhạn tựa người trên chiếc ghế quý phi, Trì Kinh Hồng theo lối đường hoa viên đi về hướng cô, cô không khỏi mỉm cười.

Kinh Hồng, hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng.

Lúc trước, cô đã đọc một cuốn sách, trong cuốn sách đó có một bà lão đã nói một câu khi bà nhớ lại cuộc gặp gỡ đầu tiên với mối tình đầu của mình, anh mặc áo sơ mi trắng sáng, phía dưới ánh mặt trời, giống như mộng mà xuất hiện.

- Hết chương 41-

Bình luận

Truyện đang đọc