TOÁI NGỌC ĐẦU CHÂU

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

(*) chỉ trạng thái có mới nới cũ, thường nói về tình cảm vợ chồng. Ví phụ nữ bên ngoài như hoa dại, người chồng chưa từng “ngủ” cho nên thấy mới mẻ, thích tìm kiếm những cái gì mà vợ mình không có.

Ô tô sau khi sửa xong vẫn chưa có ai lái, đặc biệt là Đinh Hán Bạch, mỗi lần tiến gần tới nó là Đinh Duyên Thọ lại nhắc sai lầm cũ, tiếng răn dạy liên tục xả ra, còn không bằng đi bộ cho thoải mái.

Cũng may Ngọc Tiêu Ký mấy ngày gần đây đang bận, Đinh Duyên Thọ đi sớm về trễ, Đinh Hán Bạch rốt cuộc không bị quản thúc.

Anh dậy sớm mặc quần áo, áo sơmi, jacket, quần nhung, đồng hồ Thụy Sĩ, cặp táp bằng da thật, một bộ trang phục bằng lương hai tháng của người khác. “Người khác” này cũng không phải là mấy tên cu li, mà là chủ nhiệm Trương của cục văn vật.

Đinh Hán Bạch mặc trang phục như vậy, đến phòng ngủ bên cạnh, tự nhận mình là rồng đến nhà tôm. Đi tới bên giường, anh nín thở, một lòng nghe người ta hô hấp, đến gần đứng nghiêm, vỗ nhẹ đỉnh đầu bù xù trên gối.

Kỷ Thận Ngữ kéo chăn xuống, lộ ra ánh mắt sáng ngời đang lim dim.

“Chăn cũng đâu có mỏng, bọc cứ như trẻ mặc tã.” Đinh Hán Bạch nói, “Dậy mau, rửa ráy thay quần áo, xin tôi đến trường với cậu mà còn để tôi gọi à.”

Lời trêu chọc của anh như sao trên trời, cực kỳ nhiều. Mà nếu như xem là sao băng, xẹt qua liền quên, ngược lại cũng không phiền chán.

Kỷ Thận Ngữ trở mình xuống giường, cầm quần áo đi tắm. Lấy áo sơ mi ra, quay đầu đánh giá Đinh Hán Bạch, người này sao mặc chỉn chu thế nhỉ? Thế là cậu lại chọn cái khác, cứ như vậy nhiều lần. Đinh Hán Bạch bị cậu chọc tức: “Chọn cái gì mà chọn, có mỗi mấy cái áo, chẳng lẽ cậu định kiếm áo dát vàng luôn à?”

Kỷ Thận Ngữ tất nhiên không có áo dát vàng, xoay người dựa vào cửa tủ. “Sư ca, cám ơn anh đồng ý theo em đến trường.” Cổ họng mới vừa tỉnh ngủ, mềm mềm khàn khàn, “Nếu thầy giáo rầy em, anh cứ xem như nước đổ đầu vịt được không?”

Đinh Hán Bạch ngồi ở cuối giường, hỏi tại sao, lại thêm một câu dựa vào cái gì.

Kỷ Thận Ngữ đáp: “Em sợ anh có thành kiến với em, cảm thấy em học hư.” Giọng nói khàn khàn từ từ rõ ràng hơn, tuy là giọng khá nhỏ, cậu quay người lấy quần áo, bóng lưng hóa ra lại gầy gò như vậy, “Thi giữa học kỳ em sẽ cố gắng, anh cũng đừng có cái nhìn gì với em, không phải như vậy tốt hơn sao?”

Đinh Hán Bạch “Ừ” một tiếng, nghe có vẻ cực kỳ qua loa, nhưng trên thực tế anh lại không biết trả lời thế nào.

Cuối cùng cũng ra cửa, cây trên phố Sát Nhi đều đã úa vàng, lá cây giòn giã, những đóa hoa không biết tên lại rất là kiều diễm. Có thể bởi vì phong cảnh phàm trần xinh đẹp này, hai người từ khi xuất phát đều không hề nói chuyện, làm thinh cho tới tận cổng trường trung học số 6.

Cổng trường mở toang, học sinh như đang họp chợ, Đinh Hán Bạch tắt máy xuống xe, giống như cây bạch dương nhảy vào đám liễu. Anh cùng Kỷ Thận Ngữ bước vào trường, trong dự liệu mà bị chú bảo vệ ngăn lại.

Chú bảo vệ hỏi: “Tại sao lại là mày nữa? Mày vào đây làm gì?”

Đinh Hán Bạch nói: “Nếu không phải giáo viên ở đây mời con tới, con mà thèm thu xếp công việc bớt chút thì giờ quang lâm đến cái chỗ tồi tàn này à?”

Đại gia vừa nghe: “Chỗ tồi tàn? Đây chính là trường cũ của mày đó!” Hận không thể thay trời hành đạo.

Đinh Hán Bạch đáp: “Vậy con đến trường cũ thì chú hỏi làm cái gì, con về nhà cũ thăm người mẹ già một chút cũng bị quản à?”

Anh đẩy Kỷ Thận Ngữ đi vào trong, tách biệt với chú bảo vệ và các học sinh khác. Kỷ Thận Ngữ không kinh ngạc chút nào, cậu từ lâu đã tập mãi thành quen tính ương ngạnh của Đinh Hán Bạch, chỉ là cách lớp học ngày càng gần, cậu càng bất an.

Cậu nghĩ, Đinh Hán Bạch kiêu căng như thế, đợi lát nữa bị thầy giáo rầy la, ít nhất cũng sẽ nghe thầy mắng phụ huynh không giám sát được con em, sẽ uất ức cỡ nào chứ?

“Được rồi, đến phòng học đi.” Đinh Hán Bạch đẩy cậu, “Tôi đi tìm giáo viên của cậu.”

Đinh Hán Bạch bước chậm trên hành lang, đến văn phòng gõ cửa, sau khi được đồng ý thì tiến vào. Anh nhìn chung quanh một vòng, trước tiên nhìn thấy một vị giáo viên có số tuổi cao nhất, suy nghĩ một hồi, vui vẻ nói: “Thầy Chu, sao thầy còn chưa về hưu?!”

Anh hàn huyên với người ta, suýt nữa lôi lại kí ức về năm đó.

Tán gẫu xong nhớ tới mục đích mình đến đây, đi tới cái bàn gần cửa sổ, đẩy ghế ra ngồi, trước khi ngồi còn phủi phủi mặt ghế, chỉ lo làm bẩn quần mình. “Chào thầy Đỗ.” Anh đánh giá đối phương, người đàn ông trung niên, mặt béo béo khá giống Đinh Hậu Khang.

Thầy Đỗ cũng nhìn anh: “Cậu là phụ huynh của Kỷ Thận Ngữ?”

Đinh Hán Bạch đáp: “Coi như thế đi.”

Thầy Đỗ không hài lòng: “Coi như thế là thế nào? Lẽ nào tìm đại một người đến dọa nạt tôi à?”

Ông thầy này rất lợi hại, Đinh Hán Bạch nghĩ. “Là như thế này, nhà em nhận nuôi Kỷ Thận Ngữ, nhà em ấy vốn ở Dương Châu, không người thân, cuộc sống bấp bênh ba chìm bảy nổi.” Thấy đối phương sắc mặt hơi dịu lại, “Đứa nhỏ này, ăn nhờ ở đậu không ai quan tâm, làm gì cũng một mình.”

Thầy Chu ngồi trong góc cười khúc khích, thầm mắng cái đức hạnh thối của anh.

Đinh Hán Bạch tựa lưng lên ghế, ra vẻ an nhàn, năm lần bảy lượt muốn vắt chéo chân. Chỉ vài câu miêu tả Kỷ Thận Ngữ thật thảm thương, định gây dựng đồng tình ở thầy Đỗ. Nhưng anh nào biết cái khí chất siêu nhiên của mình, giơ kính lúp cũng chẳng tìm nổi chút cảm xúc thương hại nào, đối phương nhìn anh, chỉ cảm thấy anh đang trêu chọc người khác.

Vì vậy thái độ của thầy Đỗ chưa thay đổi: “Kỷ Thận Ngữ mấy ngày nay lên lớp không tập trung học, hiệu suất rất thấp.”

Đinh Hán Bạch nói: “Cũng có thể do thầy giảng bài chưa đúng khẩu vị của em ấy, thầy tự cân nhắc chưa ạ.”

Thầy Đỗ tức điên, cũng dựa vào lưng ghế dựa khoanh tay lại. “Đây là trường học, nghĩ bài giảng của giáo viên là món ăn trong nhà hàng sao?” Vẻ mặt cố nịn và giọng nói cũng nghiêm túc, “Dù em ấy đứng hạng nhất cũng không thể tùy tiện thế được, huống hồ sắp phải thi giữa học kỳ, cứ theo trạng thái này, rất có thể sẽ bị thụt lùi.”

Đinh Hán Bạch đã chuẩn bị chu đáo, nếu như thụt lùi, sẽ còn phải mời phụ huynh nữa nhỉ? Anh đã nghĩ tới từ lâu, lúc đó bảo Khương Thải Vi đến, dì của anh nhất định có thể dỗ dành thầy giáo đến vui vẻ.

Nhớ đến đây, sầm mặt lại.

Kỷ Thận Ngữ lúc thường thích Khương Thải Vi lắm mà, sao hôm nay không gọi Khương Thải Vi đến?

Đinh Hán Bạch càng nghĩ càng phiền, gạt thầy giáo sang một bên. Thầy Đỗ gõ bàn, nói: “Còn nghiêm trọng hơn, những ngày qua em ấy liên tục trốn học, nếu như không phải trong nhà có chuyện quan trọng, tôi muốn nghe giải thích một chút.”

Đinh Hán Bạch hoàn hồn: “Em ấy từ Dương Châu đến, vẫn chưa quen cuộc sống ở đây, chắc không phải làm chuyện xấu gì đâu.”

Thầy Đỗ khó có thể tin: “Cậu là phụ huynh của em ấy mà cũng không biết? Cứ bỏ mặc không quan tâm thế hả?”

Lời này làm Đinh Hán Bạch tỉnh táo hẳn, anh thật sự không biết, Kỷ Thận Ngữ thích gì, ghét gì, có bí mật gì, anh hoàn toàn không biết. Dòng suy nghĩ hơi thay đổi, anh cũng không hiểu nhiều lắm về Đinh Nhĩ Hòa và Đinh Khả Dũ, xưa nay anh đều như vậy, thờ ơ với chuyện của người khác.

Trong lúc đó, thầy giáo nói cằn nhằn liên miên rất nhiều, Đinh Hán Bạch tĩnh tâm lắng nghe, có tốt, có xấu, có những chuyện chẳng liên quan đến mình, hình tượng học sinh của Kỷ Thận Ngữ từ từ hiện lên rõ ràng trong đầu óc anh. Anh rũ mắt xuống, chờ thầy giáo nói xong một mạch.

Đinh Hán Bạch đi ra hành lang, đi từ từ, Kỷ Thận Ngữ đứng ở lan can đọc sách, Kỷ Thận Ngữ đi sát lề tránh các bạn học đùa giỡn, Kỷ Thận Ngữ cho bạn mượn bài tập chép… Anh nhớ tới những thứ này.

Cuộc sống vườn trường của Kỷ Thận Ngữ rất thú vị, làm Đinh Hán Bạch cảm thấy rất mới mẻ. Đi tới đi lui, nghĩ đi nghĩ lại, Đinh Hán Bạch đứng định thần trong đám học sinh đang ùa ra, cách đó hai mét, Kỷ Thận Ngữ vừa nghe chuông reo liền chạy ra, biểu cảm như đang tìm kiếm bảo bối thất lạc.

Anh nghĩ bản thân mình rất quan trọng với cậu, không biết có phải tưởng bở hay không.

Kỷ Thận Ngữ chạy tới, thở gấp, gọi sư ca, nắm cánh tay Đinh Hán Bạch. Muốn hỏi thầy giáo có bắt nạt anh không? Muốn hỏi rất nhiều, nhưng trong ánh mắt dò xét của bạn học, tất cả cô đọng thành một câu “Xin lỗi”.

Đinh Hán Bạch nói: “Tôi đã hứa với thầy giáo rồi, không cho phép cậu chạy lung tung nữa, ngoan ngoãn đi học.” Cậu cũng là mười mấy tuổi bước tới nơi này, sợ Kỷ Thận Ngữ bằng mặt không bằng lòng, trước khi đi liền bổ sung, “Lát nữa tới đón cậu, kiểm tra.”

Kỷ Thận Ngữ víu lan can nhìn theo Đinh Hán Bạch rời đi, bóng lưng không nhìn thấy nữa, lan can cũng bị víu đến nóng lên.

Không lâu sau, xe dừng ở khu Sùng Thủy, Đinh Hán Bạch tạm thời thoát khỏi ý nghĩ về Kỷ Thận Ngữ, đến đòi ngọc đồng tử mình nhớ thương. Cửa khóa, anh kiên nhẫn đứng chờ, đút tay vào túi, cau mày, nhìn chằm chằm cái đèn lồng cũ nát trên mái hiên ngẩn ngơ.

Trong bốn mươi lăm phút, chiếc đèn lồng bị gió thổi lắc một nghìn tám trăm lần.

Trương Tư Niên cuối cùng cũng thò đầu ra, cầm cái túi quắt queo. Đinh Hán Bạch phân tích, trong bao không có tiền chứng tỏ chưa bán cái gì, mới vừa nhẹ lòng, Trương Tư Niên liền phá vỡ: “Mới rời khỏi chợ Đồi Mồi, đến thẳng ngân hàng làm sổ tiết kiệm rồi.”

Đinh Hán Bạch hỏi: “Ngọc đồng tử chưa bán chứ?”

Trương Tư Niên đáp: “Bán chung với cái khay lá sen rồi.”

Rầm một tiếng, Đinh Hán Bạch quay người đá văng cửa, phát cáu. “Phí công đợi cả ngày trời!” Anh mà cáu là quát, không thèm quan tâm là sư phụ hay ba mình, “Mới mấy ngày thôi mà, sao chưa gì người đã không nhịn nổi rồi?! Thiếu tiền nói với con, muốn bao nhiêu con hiếu kính bấy nhiêu! Không nói tiếng nào đã đem bán, mẹ nó chứ con đi đâu tìm bây giờ?!”

Trương Tư Niên hừ một tiếng, không để ý tới tên hỗn xược này, hôm đó ông nhìn là biết ngay, Đinh Hán Bạch làm gì mà thích ngọc đồng tử, chỉ muốn tìm người làm ngọc đồng tử thôi.

Ông làm rõ: “Ta với Lương Hạc Thừa đấu nhau nửa đời, con muốn tiếp cận đồ đệ của ổng, có phải là còn muốn lôi kéo người đó không?”

Đinh Hán Bạch cấm khẩu, đi loanh quanh trong sân, có sốt ruột vì mất đi ngọc đồng tử, càng có lo lắng vì bị chọc trúng tim đen. Từ khi anh nhận Trương Tư Niên làm sư phụ, có nghĩa là anh đã hạ quyết tâm, quyết tâm làm chút gì đó với cái sở thích chơi đồ cổ này.

“Giờ không còn là thời đại của hai người nữa, không cần phải chạy xe ba gác đến từng nhà, thu đồ cổ không cần phải giả bộ mua ve chai nữa rồi.” Anh nói, “Sư phụ, con thích cái nghề này, thích đồ cổ, nhưng con không thể giống như người chỉ cắm rễ ở chợ đồ cổ để xoi mói để bán đồ.”

Ánh mắt Trương Tư Niên lạnh đi: “Con muốn làm gì?”

Đinh Hán Bạch nói: “Con tham lam.” Giọng anh rất khẩn thiết, “Con cực kỳ tham lam, con mua đi bán lại là bởi vì thích, cũng là vì tiền, tiền càng nhiều, bảo vật con lấy được cũng càng nhiều. Nhưng cho dù có bao nhiêu tiền, bao nhiêu bảo vật, cũng chỉ là một đơn vị trong thị trường, vẫn chưa đủ, con thích làm chủ, một ngày nào đó con muốn can thiệp, muốn khống chế thị trường này.”

Trương Tư Niên ho khan một tiếng, im lặng đốt một điếu thuốc.

Đinh Hán Bạch đứng trong làn khói trắng: “Trước đây không có chợ đồ cổ, khi có nhiều người vào giới thì mới có, vậy sau này thì sao?” Anh ngồi xổm xuống, ấn lên đầu gối gầy trơ xương của Trương Tư Niên, “Sư phụ, Ngọc Tiêu Ký làm kiệt xuất mấy đời, giảm giá là chết. Con dựa vào thiên phú và nỗ lực để làm người đứng đầu, không làm được người đứng đầu con cũng sẽ chết.”

Yên tĩnh, yên tĩnh đến cả tiếng khói bay cũng nghe được.

Tàn thuốc rớt xuống, tay Trương Tư Niên cũng hạ xuống, che lại mu bàn tay Đinh Hán Bạch.

“Ông ta rất dễ tìm, là người có sáu ngón tay.” Ông nói. Giọng điệu rất điềm tĩnh, cũng cứ điềm tĩnh như vậy mà thỏa hiệp.

Đinh Hán Bạch nở nụ cười: “Hai người tại sao không hợp nhau? Chẳng lẽ là ổng đâm mắt người mù à?”

Tiếng máy bay trong làn gió thu, giống như động tĩnh mà người trẻ tuổi làm ra, là lời bộc bạch lời cười mắng của thầy trò, có vài lời thoải mái nói, có vài lời tạm thời giữ lại. Trương Tư Niên nghe động tĩnh đi xa, ngồi ở trong sân ngẩn người, một lúc lâu sau mới ngâm lên một câu hát không trọn vẹn, dư âm lượn lờ không tan, ông chợt nhớ tới hồi còn là thiếu niên.

Mà Đinh Hán Bạch, môn ngữ văn của anh cũng không tệ lắm, thơ cũng biết mấy trăm bài, hôm nay lại chân chính hiểu được “Thẳng thắn phát biểu suy nghĩ trong lòng” sảng khoái như thế nào. Lý tưởng và suy nghĩ che đậy lâu năm, một khi cạy ra thì không có cách nào thu hồi, giống như chiếc xe này, dốc hết sức lực chạy về phía trước mới coi như đi vào con đường đúng đắn.

Anh về nhà, suy nghĩ ngày khác sau khi tìm được Lương Hạc Thừa sẽ bắt đầu khai màn.

Trời chiều ráng vàng, phòng khách lớn lúc này là náo nhiệt nhất.

Trống mất hai chỗ, Kỷ Thận Ngữ bận điêu khắc lò hương, không ra.

Khương Thải Vi hỏi: “Sao Hán Bạch cũng không ra ăn cơm?”

Khương Sấu Liễu nói: “Chắc ở bên ngoài ăn hàng no rồi mới về, cứ kệ nó đi.”

Đinh Hán Bạch cũng rất oan uổng, anh chưa ăn cái gì cả, anh chỉ là tới phòng cơ khí tìm một khối vật liệu mà thôi, liền bị oan gia quấn lấy. Cái lò hương kia đã phân chia tỉ mỉ, cái nắp cái thân ba cái chân, hoa văn không đồng đều, thủ pháp đi dao cũng không tương đồng hoàn toàn. Kỷ Thận Ngữ nắm dao, hỏi đông hỏi tây, tương đối cẩn thận.

Đinh Hán Bạch thẳng thắn ngồi xuống: “Cái viên hỏa diễm (*) trên nắp là hoạt động được, khắc rỗng đầu tiên.”

(*) hỏa diễm: ngọn lửa, nên chắc viên hỏa diễm sẽ được khắc làm sao đó cho có cảm giác ngọn lửa:))



Đầu ngón tay Kỷ Thận Ngữ xẹt qua: “Chỗ này cũng khắc rỗng, hoa văn đám mây, bốn viên hỏa diễm em định khắc chìm chữ nhỏ.” Tay lướt xuống, “Phần thân vẫn chưa có khắc…”

Đinh Hán Bạch nhắc nhở: “Khắc nổi toàn thể.”

Kỷ Thận Ngữ nhớ kỹ: “Ở phía dưới cũng khắc chìm, hai tai bướm… giữ lấy vòng.” Cậu lẩm bẩm, nghiêng người mò lấy ba cái chân, khổ sở bám vào bả vai Đinh Hán Bạch.

Đinh Hán Bạch giơ tay nắm bả vai cậu Kỷ Thận Ngữ, nắm xong cảm thấy tư thế kỳ quái, dặn dò, đừng ngã đó. Mà Kỷ Thận Ngữ có lẽ là quá mệt mỏi, bả vai thả lỏng tựa vào khuỷu tay anh, anh ôm thật chặt, ngã được mới là lạ.

“Sư ca.” Kỷ Thận Ngữ nói, “Khắc rỗng phiền phức như vậy, anh có thể dạy em không?”

Đinh Hán Bạch chưa đáp được hay không, chỉ nhớ lại ngày Kỷ Thận Ngữ tới nơi này, anh đang khắc chữ.

Mấy tháng rồi, câu trêu đùa nhất thời “Kỷ Trân Châu” cũng đã gọi được mấy tháng rồi.

Đinh Hán Bạch đoạt lấy dao, nhặt một khối ngọc đã gọt, ôm lấy vai Kỷ Thận Ngữ, cọ vào tóc tai Kỷ Thận Ngữ, để Kỷ Thận Ngữ vẫn có thể dựa anh nghỉ ngơi. “Nhìn cho kĩ.” Anh phát hiệu lệnh cho cậu rồi bắt đầu đi dao, vụn ngọc rơi lên đùi Kỷ Thận Ngữ, hai tay đặt ở trên đùi từ từ đan vào nhau.

“Nhìn rõ chưa?”

“… Chưa.”

Đinh Hán Bạch tiếp tục khắc, lại hỏi, nhìn rõ chưa?

Kỷ Thận Ngữ vẫn nói chưa, như là nhút nhát, cũng như là dũng cảm.

Lồng ngực dán sát vào lưng đối phương, nóng lên, hơi thở của Đinh Hán Bạch phả lên gò má Kỷ Thận Ngữ, anh muốn biết Kỷ Thận Ngữ có thấy nóng không.

“Em nhìn rõ rồi.” Kỷ Thận Ngữ bỗng nhiên nói.

Đinh Hán Bạch vậy mới biết, gò má của đối phương nhất định rất nóng rồi.

Nhìn rõ rồi, anh nên buông tay ra, nên rời đi thôi, cũng nên ra phòng khách ăn tối không quay đầu lại. Nhưng anh giống như đang ấm đầu, mãi không nhúc nhích, chỉ nắm thanh dao tiếp tục khắc. Anh bực Kỷ Thận Ngữ đỏ mặt ngồi yên hoài, nếu như cậu giãy dụa một chút thôi, anh lập tức buông ra liền.

Một hồi lâu sau, lý trí rốt cuộc chiến thắng tâm ma, Đinh Hán Bạch đẩy Kỷ Thận Ngữ ra, lớn tiếng quát: “Con trai con đứa mười mấy tuổi đầu còn ngồi trong lòng người ta mà không biết ngượng à?!”

Kỷ Thận Ngữ nghe vậy lúng túng lắm, nhưng cậu mạnh miệng: “… Em không thấy ngượng mà.”

Đinh Hán Bạch nghẹn quá quẳng dao đi ra, cực kỳ nhớ đồ đệ cao siêu của sư phụ Lương. Bằng tuổi, nhà người ta mặt cũng không lộ vừa đoan trang vừa cẩn trọng, còn đứa nhà mình thì vừa ngả ngớn vừa thích cãi, so sánh là nhìn ra hết, anh lại nhớ tới một câu tục ngữ.

—— Hoa nhà không bằng hương hoa dại!

Đinh Hán Bạch ngầm quyết tâm, nhất định phải gạt đi màn sương mù để nhìn thấy gương mặt của đóa hoa dại kia.

Kỷ Thận Ngữ chợt rùng mình, thoáng chốc siết chặt dao trong tay!

Tác giả có lời muốn nói: Chú bảo vệ: Tại sao lại là mày? Đinh cái gì Bạch? —— Đinh Hán Bạch. Cái gì Hán Bạch? Đinh Hán Bạch. Đinh Hán cái gì? Đinh Hán Bạch!

Bình luận

Truyện đang đọc