TOÀN TRƯỜNG ĐỀU CHO RẰNG TÔI LÀ O GIẢ A

 65. Chương 65.

Giữa trưa, ánh mặt trời chói chang lóa mắt, Sở Thao đứng ngược sáng nhìn lên đỉnh mái nhà của khu dạy học, thoáng chốc sau đôi mắt đã trở nên nhức mỏi, trước mắt xuất hiện những mảng màu sặc sỡ như trò chơi xếp hình.

Cậu nhắm chặt mắt lại, nước mắt không tự chủ mà chảy ra, những mảng màu loang lổ đó mới dần dần tiêu tán.

Đối với Sở Thao và Giang Thiệp hai bên cánh cửa cổng trường co duỗi này không làm khó họ, Sở Thao bám một tay lên, chân dẫn lên gờ tường nhẹ dùng sức một cái là có thể nhảy vào, Giang Thiệp cũng theo sát cậu.

Sở Thao vỗ vỗ cánh tay dính tro bụi của mình rồi nhấc chân chạy vào khu nhà chính.

Giang Thiệp thuận miệng hỏi một câu:

"Người kia là ai."

Sở Thao mím môi, chân mày cau lại:

"Chưa rõ lắm, nhưng chỉ cảm thấy giống."

Cổng trường cách khu chính khoảng mấy trăm mét, con đường lại quang đãng, từ xa cậu có thể nhìn thấy chú bảo vệ chạy nhanh như chớp vào trong khu nhà.

Ánh mặt trời chói chang bên ngoài tòa nhà không kiêng nể gì tưới tia nắng xuống khắp nơi, phân tách với bên trong tòa nhà yên tĩnh, trống trải bằng một vạch đen tựa như kẻ chỉ ám màu.

Cửa hàng hiên tựa như như một cái mồm to đầy máu nuốt hết những gì đi vào, chói lọi lại kiêu ngạo dưới ánh nắng mặt trời, mà bóng dáng chú bảo vệ vừa chạy vào đã biến mất không thấy.

Sở Thao hoảng hốt đứng ở cửa một chút, rồi lại không khỏi vội vàng chạy lên cầu thang.

Dãy nhà chính này tổng cộng có 7 tầng, 5 tầng dưới là khu dạy học, tầng 6 là phòng họp, cùng với văn phòng giáo viên, còn tầng 7 là một nơi thần bí, được ngăn cách bởi một hàng rào sắt đã rỉ sét, xuyên qua khe hở hàng rào có thể nhìn đến loang loáng ánh sáng chiếu vào cửa kính.

Nghe nói trước kia tầng 7 này là phòng thí nghiệm cho học sinh, dùng để thực nghiệm hóa học và vật lý, nhưng theo áp lực cạnh tranh giữa các người trong thành phố càng ngày càng gia tăng thì những tiết thực nghiệm đã biến thành những tiết lý thuyết hoặc tự học.

Vừa tiết kiệm được thời gian cùng như dụng cụ, hóa chất để thí nghiệm, từ đó tầng 7 chưa từng mở rộng cửa.

Tuy rằng nhà trường dán thông báo là vậy nhưng lời đồn hay truyền thuyết được lan truyền trong đám học sinh đã biến nơi này thành một nơi thần bí mang theo màu sắc u ám.

Không biết từ bao giờ bắt đầu có lời đồn đãi rằng tầng 7 này có người chết, đã hóa thành quỷ, mỗi tối nếu đứng ở ngoài cửa sắt là có thể nghe thấy tiếng quỷ khóc sói gào, nếu lúc này ai dám mạo hiểm chui vào hàng rào sắt sẽ bị nguyền rủa, giống như trong những phim kinh dị, họ sẽ bị ám ảnh rồi nhảy xuống từ trên sân thượng.

Hơn nữa, vách tường của tầng 7 chưa được sơn sửa lại, nên chúng còn giữ lại những dấu vết đám học sinh quậy phá bôi vẽ lên tường, tựa như quỷ vẽ bùa, vì vậy trở thành bằng chứng cho những lời đồn đãi kia.

Nhưng kỳ thật mấy dì lao công vẫn thường hay tùy thời đi qua hành lang tầng 7 này, treo lên vài bậc cầu thang là tới sân thượng, sau đó đem mấy cái chổi lau nhà hay đồ vệ sinh đã hỏng vứt trên đó.

Mà từ trước tới giờ có thấy người nào bị quỷ quái bám vào người hay gì đâu, lời đồn cũng chỉ là lời đồn mà thôi.

Khóa của hàng rào sắt cũng đã bị han rỉ, trường học cũng không đổi cho nên vẫn cứ treo trên cửa, thật ra chỉ duỗi tay đẩy một cái là bung ra.

Sở Thao vừa muốn đẩy ra thì nghe được tiếng loa phát thanh vang lên.

"Bạn học đứng trên sân thượng nhanh chóng trở lại lớp, gió trên mái nhà rất lớn, chú ý an toàn."

"Bạn học kia lập tức trở về lớp không cần làm trái với nội quy của trường."

"Lặp lại lần nữa, bạn học kia lập tức trở về lớp!"

Âm vực của chú bảo vệ có chút không đúng, hơn nữa không chú ý vị trí của mic, làm cho mic bị rè, kêu ồm ồm, làm người nghe có chút bực bội, quả thật như thêm chất xúc tác càng làm người khó chịu.

Sở Thao có chút vô ngữ, từ trước tới giờ cậu chưa từng thấy người nào muốn nhảy lầu lại để ý tới nội quy trường học, vị bảo vệ này rõ ràng không có bất luận kinh nghiệm gì cũng như không muốn phụ trách.

Ông cho rằng mình ở trạm phát thanh kêu gọi, toàn trường có thể nghe thấy là có thể kết thúc bổn phận của mình, mặc kệ trong chốc lát nữa có chuyện gì xảy ra cũng không có quan hệ gì với ông sao.

Mà người trên mái nhà kia, nếu cậu không nhận nhầm thì chính là con trai ruột của bà Đường Lệnh Mỹ - Thân Hoằng Phương.

Bởi vì quan hệ của bà Tống và bà Đường không tồi cho nên Sở Thao cũng rất quen thuộc với hắn, nhưng cũng không được coi là bạn bè.

Bà Đường thực sự là người rất ồn ào, lại thích thổi phồng chồng và con trai mình dẫn tới việc Sở Thao chỉ muốn cách người nhà nhà bà thật xa, cho nên cũng không có ý thâm giao với Thân Hoằng Phương.

So với bà Đường thì Thân Hoằng Phương có vẻ trầm tĩnh hơn nhiều vì dù sao đã có mẹ hắn biểu đạt hết rồi hắn không cần phải nói thêm. Trong ấn tượng của cậu, người này khá giống với mình, nỗ lực học tập cùng trầm mặc lại ít lời.

Cậu kéo hàng rào sắt ra, khiến cho lòng bàn tay dính chút rỉ sét, cọ xát vào lòng bàn tay còn truyền lại cảm giác đau đớn.

Sở Thao bước nhanh lên bậc thang sân thượng, cậu dùng sức đẩy ra cánh cửa sắt hoen rỉ nặng nề, một cơn gió mạnh thổi tới cuốn lên toàn là bụi bặm, tựa như một màn sương trắng ngay trước mặt cậu.

Sở Thao không chịu nổi mà ho vài tiếng, mặc kệ bụi bặm, cậu nhảy lên mái nhà. Dưới chân cậu dẫm lên những miếng sắt hoen rỉ không biết từ đời nào, tiếng sắt thép cọ xát với mặt đất phát ra những âm thanh cực kỳ chói tai.

"Thân Hoằng Phương!"

Người đứng trên mái nhà thấy Sở Thao, biểu tình khẽ thay đổi một chút nhưng hắn không trả lời, cũng không động đậy.

Chỉ một bước nhỏ nữa thôi là hắn lướt qua tường vây thấp bé, giống như một con diều đứt dây mà rơi xuống dưới.

Trên người hắn còn mặc bộ đồng phục vừa dài vừa rộng của trường, từng cơn gió thổi qua tựa như một túi khí phồng lên lôi kéo hắn bước xuống vực sâu.

Sở Thao không ngừng thở hổn hển, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, cậu không dám đi lên, chỉ cẩn thận nâng tay lên, vẫy vẫy hắn tựa như trấn an:

"Hoằng Phương, lại đây."

Thân Hoằng Phương nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua cậu nhìn về Giang Thiệp ở phía sau.

Mỗi người trong trường đều biết, Sở Thao đối nghịch với Giang Thiệp, thậm chí có người tận mặt nhìn thấy Giang Thiệp đẩy Sở Thao ra sân bóng rổ để đánh. Hai người như nước với lửa, Sở Thao trải qua những ngày như dầu sôi lửa bỏng trong lớp A3.

Nhưng hiện tại, trưa thứ 7, Giang Thiệp lại đi theo Sở Thao tới trường học, còn lên sân thượng, mắt đối mắt nhìn hắn.

Đại khái cảnh tượng này thật sự như hài kịch, làm hắn cho chút hứng thú. Thân hình hắn lắc lư, biểu tình hoảng hốt, hắn lẩm bẩm nói:

"Sở Thao, cậu cũng đến trường tự học sao?"

Thanh âm hắn rất nhẹ, còn bị gió tạt đi, chỉ có vài từ bập bõm truyền vài tai cậu.

Hầu kết Sở Thao nhẹ lăn, cậu khẩn trương nuốt nước miếng, cậu không biết mình nên nói cái gì, sợ một khi nói sai từ nào, sẽ kích thích người phía trước đi tới tuyệt lộ.

Thân Hoằng Phương không thấy cậu trả lời nên tin là thật, cười tự giễu:

"Trách không được thành tích của cậu lại tiến bộ nhiều như vậy, thật nỗ lực nha, xem ra tôi còn không đủ nỗ lực."

Hắn nói, trong lúc hoảng hốt lại bước một bước nhỏ về phía trước.

Với độ cao từ tầng 7, nhìn xuống mắt đất có thể làm người sợ hãi choáng váng, nhưng hắn tựa như không có chút sợ hãi nào, chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm vào cây hòe gai trước cửa khu nhà, một màu tuyết trắng thanh lệ, lay động theo gió.

"Thân Hoằng Phương! Cậu không nghĩ tới dì Đường hay sao!"

Tay Sở Thao nắm chặt thành quyền, tới nỗi khớp xương trở nên trắng bệch, rỉ sắt trong lòng bàn tay cậu cũng bị xoa nát, một cơn gió mạnh lại thổi qua tạo một cơn lốc xoáy nhỏ màu trắng giữa cậu và Thân Hoằng Phương.

Hắn nghe thấy cậu nhắc tới bà Đường, bả vai hơi co rúm lại một chút, ngón tay cứng đờ lại run rẩy, nhắc tới bà cũng không làm hắn từ bỏ hành động điên cuồng này.

Hắn hơi hé ra miệng tựa như vui sướng, một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn:

"Tôi có nghĩ tới nha, mỗi giây mỗi phút đều nghĩ tới nha."

Sở Thao cảm thấy giọng nói của mình tựa như bị nhét một cục bông, khô khốc, khó chịu, không thể nói lên lời.

Giang Thiệp xoa xoa lưng cậu tựa như trấn an, dùng ngữ khí bình tĩnh nói:

"Hiện tại cậu ta chỉ muốn trừng phạt mẹ của mình thôi, cậu vừa nói tới mẹ cậu ta, không chừng người này còn cảm thấy thống khoái đó. Rốt cuộc sau khi cậu ta nhảy xuống tiếp theo không biết thế nào, nhưng trước khi rơi xuống mặt đất, trong đầu sẽ thấy bộ dạng hỏng mất, cũng như điên cuồng của mẹ mình khi nhìn thấy thi thể kia, chỉ cần suy nghĩ một chút thôi, cậu ta sẽ cảm thấy đáng giá, đã trả thù được người mà cậu ta hận nhất trên thế giới này."

Ánh mắt Sở Thao khẽ run lên, quay đầu thấp giọng nói:

"Giang Thiệp..."

Đột nhiên Thân Hoằng Phương phẫn nộ quát lên với Giang Thiệp:

"Mày thì biết cái gì! Đừng cho là tao không biết! Loại người như mày thì có cái gì, giáo viên toàn trường đều dỗ dành a dua nịnh hót, phú nhị đại chưa bao giờ vì thành tích, vì tương lai mà phát sầu như mày thì lấy tư cách gì để khoa tay múa chân với tao!"

Đại khái vì một đoạn lời nói này mà hai mắt hắn đỏ tươi, ngực phập phồng càng thêm kịch liệt, hơi thở nức nở đứt quãng, thanh âm tựa như phá rách cổ họng, giống như một tiếng bùng nổ trước khi suy vong.

Giang Thiệp cười khẽ một tiếng, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, nhẹ nhàng bâng quơ nói:

"Cho nên mày hận bà ta không biến ngươi thành phú nhị đại? Mối hận này của mày cũng thật có đạo lý đấy."

Ánh mắt của Thân Hoằng Phương nhìn về phía Giang Thiệp mang theo sự phẫn nộ cũng bực bội.

Cơ bắp trên mặt trở nên cứng đờ, ngón tay gắt gao dùng sức túm lấy ống quần:

"Tao không muốn cãi cọ với mày, mày căn bản không biết thế giới của tao và Sở Thao, cái thế giới mà suốt ngày bị so sánh, bị bắt bẻ, bị khoe mẽ như một món đồ chơi, bị xem nhẹ, mong muốn trong nội tâm, nó xỏ xuyên qua toàn bộ sinh mệnh của chúng tao. Từ khi sinh ra tới giờ, luôn luôn không ngừng, vĩnh viễn không có hạn cuối.

Sở Thao, cậu đừng tới khuyên tôi mà nên lý giải tôi, từ nhỏ tới lớn, cậu vĩnh viễn chỉ nấp sau bóng dáng của Sở Tinh Ninh, là trùng theo đuôi, là vật thay thế, Sở Tinh Ninh là thiên chi kiêu tử, chúng tinh phủng nguyệt, mà cậu chỉ là kẻ nhân tiện được kích lệ một câu "không tồi." Cậu có biết hay không, trước kia, ngay cả mẹ tôi, khi nhắc tới cậu trước mặt tôi cũng chỉ nói là em trai của Sở Tinh Ninh chứ chưa bao giờ gọi tên của cậu cả.

Bà ấy vì nhắc nhở tôi, nếu không phải người ưu tú nhất thì vĩnh viễn không xứng được người khác chú ý. Chẳng sợ thành tích của cậu không tệ lắm, bề ngoài cũng không tồi nhưng so với Sở Tinh Ninh thì cậu luôn ảm đạm thất sắc.

Nhưng mà, gần đây lại khác, bà bắt đầu gọi tên của cậu, hai lần cậu thi đều xếp hạng cao, cậu trở nên ưu tú, bà liền chú ý tới cậu, mà tôi, hoàn toàn bị hai người vượt xa, không có chút giá trị nào cả."

----------------------------------


Bình luận

Truyện đang đọc