TOÀN TRƯỜNG ĐỀU CHO RẰNG TÔI LÀ O GIẢ A

 93. Chương 93

Nhìn hai đứa con trai chia ra trốn vào phòng gọi điện thoại khiến cho bà Tống Miên và ông Sở Giang Dân không biết phải làm sao.

Bà Tống nhìn ông Sở, lẩm bẩm:

"Sao vậy nhỉ, khi còn nhỏ không phải hai đứa rất thích được ra ngoài chơi hay sao, giờ bảo dẫn chúng đi suối nước nóng sao phản ứng cứ như không thích vậy."

Nhìn như vậy, không cảm thấy mất mát là giả, bà đã dành một tháng để tìm kiếm, tra xét nơi nào nghỉ dưỡng ngắn hạn tốt nhất ở gần thành phố Hoài Nam, vừa hỏi đồng nghiệp vừa tìm hiểu qua các công ty du lịch, sau khi xem xét kỹ mới chọn đi suối nước nóng này.

Mặc dù đặt muộn cho nên giá đắt cả hơn một chút, hơn nữa, vào mùa đông suối nước nóng thực sự là mùa du lịch, mùa kiếm tiền của người làm ăn buôn bán, cho nên đồ ăn, đồ uống ở nơi đó cũng là một bút chi tiêu không nhỏ, nhưng bà Tống vẫn cắn răng mua.

Cả nhà bọn họ đã rất lâu không đi du lịch bên nhau, tuy rằng nơi kia không quá xa, nhưng bà vẫn rất chờ mong.

Ông Sở ôm bà Tống, rồi cất mấy tấm vé kia đi, an ủi bà:

"Có khả năng là hai đứa nó đã hẹn với bạn cùng tự học ở trường rồi, hai đứa nhỏ đều tự giác sợ học hành chậm trễ mà."

Bà Tống lắc đầu:

"Tôi cảm thấy chúng trưởng thành rồi, không thích đi cùng cha mẹ ra ngoài nữa."

Cuối cùng bà vẫn còn chút buồn bực cho nên đã chui vào phòng gọi điện kể lể với bà Đường Lệnh Mỹ.

Nếu so ra thì bà Đường còn thảm hơn bà, sau khi nghe bà Tống kể chuyện, bà Đường cười khổ:

"Nhà bà chỉ có vậy à, tôi đây này, hiện tại tôi muốn Thân Hoằng Phương đi cùng ra ngoài mua chai nước tương nó cũng không chịu, càng đừng nói là đi ra ngoài chơi với tôi."

Bà Tống nhỏ giọng nói:

"Có khi nào bà muốn nó ra ngoài chơi đâu, không phải đều ép nó học tập hay sao?"

Từ ngữ của bà Đường trở nên nghèo nàn hơn trước rất nhiều, nói về đề tài mấy đứa nhỏ, bà không thể nhấc nổi tinh thần.

Sau khi trầm mặc, bà Đường thở dài:

"Bà nói đi, chúng ta đây là nuôi dưỡng một đứa trẻ hay là nuôi dưỡng oan gia đây."

Bà Tống cũng thở dài.

Phòng Sở Tinh Ninh ở ngay bên cạnh phòng cha mẹ, cách nhau một bức vách, mà cách âm trong nhà cũng không được tốt, Sở Tinh Ninh ở trong phòng, có thể ẩn ẩn nghe được tiếng bà Tống đang nói chuyện, nhưng nói gì thì anh không nghe rõ lắm.

Vì không muốn bà Tống cũng nghe thấy anh đang nói chuyện, cho nên Sở Tinh Ninh tận lực đè thấp thanh âm.

"Bùi Giáng."

Thanh âm sung sướng của anh bạn nhỏ vang lên trong điện thoại, Sở Tinh Ninh nghe thấy mà nhảy dựng lên, sau đó tựa như chìm vào trong thanh âm đó.

"Anh à, thật khó được anh chủ động gọi điện cho em nha, trước kia đều là em gọi cho anh trước."

Sở Tinh Ninh nghe vậy càng thêm áy náy, không tự chủ nhéo nhéo ngón tay, hô hấp trở nên gấp gáp.

Bùi Giáng dừng lại, cẩn thận hỏi:

"Anh có chuyện gì sao?"

"Bùi Giang, ngày mai có khả năng ..... anh không thể gặp em được, ba mẹ anh đột nhiên muốn đưa anh và em trai đi tới khu nghỉ dưỡng suối nước nóng để tổ chức sinh nhật, 2 ngày 1 đêm.

Anh chột dạ cúi đầu, lông mi hơi rũ xuống, sự cô đơn trong đáy mắt nhợt nhạt bị che khuất.

Bùi Giáng trầm mặc.

Sở Tinh Ninh đành phải dỗ dành nói:

"Chờ anh về chúng ta gặp nhau được không, anh sẽ mang quà về cho em được không, ngoan, đừng khổ sở."

Sở Tinh Ninh từ trước tới nay vẫn luôn bị theo đuổi, giờ không nghĩ tới sẽ có ngày mình lại chủ động dỗ dành người khác như vậy. Hơn nữa việc này cũng không cần phải học, chỉ cần là người anh quan tâm để ý, tự nhiên sẽ biết.

Cuối cùng Bùi Giáng tủi thân nói:

"Vậy ra anh chủ động gọi điện cho em là vì chuyện này."

Sở Tinh Ninh nhanh chóng giải thích:

"Trước kia vì học tập quá bận, em cũng biết trường cao trung của anh có che chắn sóng tín hiệu mà, về sau nhất định anh sẽ chủ động gọi điện cho em được không."

Thật ra là vì Bùi Giáng quá nhiệt tình, vừa tới giờ tan học trưa hay tối đều không chờ anh lấy di động ra, điện thoại của Bùi Giáng đã đúng giờ gọi tới, làm anh không có cơ hội biểu hiện.

Bùi Giáng hít hít mũi, lẩm bẩm mang theo giọng mũi nói:

"Nhưng mà ngày quan trọng như vậy, em muốn ở bên cạnh anh."

Sở Tinh Ninh cũng thấy khó khăn, trong lòng anh đã nghĩ có nên nói với ba mẹ là anh không đi không.

Nhưng suy nghĩ lại anh cảm thấy như vậy không được, anh đâu có lý do chính đáng gì để cha mẹ không hoài nghi. Vốn dĩ vì anh khá nghe lời, hơn nữa từ nhỏ đến lớn bị người theo đuổi cũng không lay chuyển cho nên cha mẹ mới yên tâm tin tưởng như vậy. Nhưng chỉ cần bà Tống có một chút nghi ngờ thôi thì sớm hay muộn cũng sẽ lộ ra manh mối.

Sở Tinh Ninh nhíu mày, ngục người xuống mặt bàn, nghiêng đầu nói:

"Lần sau có được không, lần sau là lúc anh lên đại học rồi, anh sẽ cùng em tổ chức sinh nhật được không."

Bùi Giáng bĩu môi:

"Không cần, lần sau còn phải chờ những 1 năm nữa, ai biết được đến lúc đó anh lại có việc bận thì sao."

Sở Tinh Ninh nhẹ nhàng hỏi:

"Vậy làm sao bây giờ?"

Bùi Giáng đưa ra một kiến nghị nho nhỏ:

"Bằng không .... anh gửi cho em địa chỉ, em trộm tới tìm anh, dù sao cũng là ở khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, nhà anh đâu có thể luôn ở bên nhau."

Sở Tinh Ninh lập tức phản bác:

"Như vậy sao được, em còn chưa thành niên, một mình đi tới đó anh không yên tâm, ba mẹ em cũng sẽ không đồng ý."

Thanh âm Bùi Giáng mềm mại:

"Anh đừng lo, em sẽ không đi một mình, em sẽ tìm một người bạn thành niên đi cùng em."

"Bạn thành niên?" Lập tức Sở Tinh Ninh cảnh giác, Bùi Giáng vừa ngoan ngoãn lại thiên chân như vậy, rất dễ bị người khác thương nhớ, đặc biệt là những người lớn tuổi, nghe vậy làm Sở Tinh Ninh không thể yên tâm được.

Bùi Giáng nói:

"Là anh họ em, cha mẹ anh ấy không quản, mà vừa lúc anh ấy cũng đang rảnh, em sẽ túm anh ấy tới đi cùng, nhất định anh ấy sẽ đồng ý."

Sở Tinh Ninh hiếu kỳ hỏi:

"Em và người anh họ kia rất thân quen à?"

Bùi Giáng lắc đầu: "Không thân a."

"Vậy sao người đó lại đồng ý giúp em?"

"Bởi vì ...... Anh ta là cái thùng cơm á, chỉ cần mời anh ta ăn cơm thì bảo anh ta làm gì cũng được."

Sở Tinh Ninh nửa tin nửa ngờ, gật đầu:

"Vậy sao."

"Cho em đi cùng anh đi nha, dù sao ba mẹ anh cũng không quen biết em, em chỉ cần có thể nhìn thấy anh là được rồi."

Trái tim Sở Tinh Ninh nhảy lên, đề nghị của Bùi Giáng thật sự là lớn mật lại còn kích thích, thật sự sẽ gặp Bùi Giáng dưới mí mắt của cha mẹ hay sao?

Anh vậy mà có chút chờ mong.

Dù sao Sở Tinh Ninh cũng còn non trẻ, bị người trong lòng xúi giục cũng không nghĩ sâu xa, vì thế buột miệng thốt ra:

"Vậy được, anh sẽ gửi địa chỉ cho em."

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Bùi Giáng cong môi cười. Cái gì mà anh họ sẽ đi cùng, hoàn toàn là bậy bạ. Đúng là hắn có một người anh họ, nhưng người này và hắn không hề có một chút tình nghĩa anh em gì cả.

Mỗi một ngày quan trọng của Sở Tinh Ninh, hắn đều phải ở bên. Hắn muốn những bước ngoặt của cuộc đời anh ấy sẽ có bóng dáng của hắn, hắn muốn trở thành người quan trọng nhất trong sinh mệnh của anh ấy.

Hắn yêu anh ấy nhất, chỉ muốn chiếm hữu anh ấy nhiều thêm một chút mà thôi.

"Tiểu Giáng à, phu nhân vừa gửi vé VIP của buổi biểu diễn cho cậu đấy, cũng đã gọi qua cho Kỷ lão sư rồi, đến lúc đó có thể đi ra hậu trường, cùng chụp ảnh và xin chữ ký."

Ông quản gia đưa cho Bùi Giáng một phong thư mạ vàng, phong thư này còn cách điệu dùng dấu sáp để niêm phong, trên dấu sáp còn có thể thấy được một chữ Kỷ rất rõ ràng.

Đây là phong cách của một vị ca sĩ nổi danh, người này mỗi khi tặng vé mời cho người quan trọng mới dùng loại phong thư cùng dấu sáp đặc chế này.

Phong thư hình tứ giác rất cứng rắn, không hề có một chút nếp gấp, khi gửi qua bưu điện, còn sử dụng niên phong để tránh làm bong sáp, đồng thời cũng trả một khoản tiền bảo đảm kếch xù, cam kết khi đối phương nhận được nó sẽ không bị một chút tỳ vết nào làm ảnh hưởng tới tâm tình.

Dưới góc phải của phong thư có dòng chữ viết bằng bút máy:

Thân tặng, chị Thẩm Lam.

Bùi Giáng nhìn lướt qua, ánh mắt không hề dừng lại lâu.

Hắn đạm mạc nói: "Tôi không cần vé này nữa."

Quản giả sửng sốt nói:

"Nhưng mà hai ngày trước không phải cậu còn thúc giục nhanh hay sao, đây là trực tiếp dùng chuyển phát hỏa tốc bằng máy bay gửi tới đây, chỉ nửa ngày đã đưa tới rồi."

Không chỉ có quản gia vội đến sứt đầu mẻ trán mà ngay cả công ty chuyển phát nhanh cũng chóng mặt nhức đầu vì đơn hàng này.

Nhưng Bùi Giáng quay đi không chút áy náy:

"Đó là hai ngày trước."

Quản gia không khỏi lắc đầu, thật đáng tiếc cho hai tấm vé VIP trân quý này. Xem mặt mũi của phu nhân phòng làm việc của vị ca sĩ nổi tiếng họ Kỷ kia mới trịnh trọng gửi 2 tấm vé này tới, phòng làm việc của hai bên còn hỗ động vui sướng trên Weibo, dạo một vòng qua hot search đấy. Không nghĩ tới đảo mắt một cái 2 tấm vé này đã bị ghét bỏ.

Nhưng sự tùy hứng của Bùi Giáng cũng không phải là ngày một ngày hai, dù sao trong nhà cũng nuông chiều quen rồi, tùy tiện hắn lăn lộn.

Quản gia đành phải cất hai tấm vé này đi. Vé mời quan trọng như này cũng không thể đưa cho người khác, chẳng sợ để ở trong nhà trưng cũng tốt, đành phải gọi điện cho phu nhân để phòng làm việc nghĩ ra lý do nào đó thuyết phục giải thích với đối phương.

Di động của Bùi Giáng rung lên một chút, hắn cầm lấy đọc tin nhắn sau đó gọi quản gia:

"Ông giúp tôi đặt phòng ở sơn trang suối nước nóng này vào thứ bảy, không cần phòng quá tốt, bình thường là được rồi."

Quản gia cẩn thận hỏi:

"Là muốn đi chơi 2 ngày sao, cùng với bạn học hay đi một mình, có cần tôi tìm người chiếu cố không cậu chủ?"

Bùi Giáng không nghĩ nhiều chỉ nói:

"Chỉ đặt phòng loại bình thường thôi, chẳng lẽ tôi còn muốn mang người đi hỗ trợ à? Mình tôi đi thôi, lấy giúp tôi quần bơi, còn vài bộ quần áo, đều phải là đồ bình thường giá rẻ, không cần đồ quá 1 ngàn."

Quản gia dừng một chút, chần chờ nói:

"Có phải trường tổ chức hoạt động không, trải nghiệm gì đó ư?"

Bùi Giáng xua xua tay:

"Ông không cần phải xen vào nhiều như vậy, chuẩn bị cho tôi là được rồi."

--

Quay trở về nhà họ Sở, phòng của Sở Thao cách phòng của cha mẹ khá xa, an toàn hơn nhiều. Cậu không kéo rèm cửa sổ, gió lạnh gào thét bên ngoài mơ hồ xuyên thấu qua khe hở cánh cửa kính, nỗ lực chui vào trong nhà.

Trong phòng có lò sưởi, hơi ấm đối đầu với không khí lạnh làm cho kính cửa sổ bám một tầng hơi nước mỏng.

Sở Thao nhìn bầu trời đêm mơ hồ qua cửa kính mờ, nằm ngửa trên giường, cậu nói:

"Giang Thiệp."

Giang Thiệp không quên chiếm tiện nghi cười nói:

"Không phải gọi ông xã à?"

Sở Thao cười, dừng một chút, lúc này mới nghiêm mặt nói:

"Kế hoạch của chúng ta bị quấy rầy, vừa rồi mẹ tôi lấy ra mấy tấm vé vào sơn trang suối nước nóng, nói là muốn mang tôi và anh trai đi tới đó ăn sinh nhật."

Giang Thiệp nhăn mi: "Đột nhiên vậy sao?"

Tuy rằng kế hoạch có biến nhưng y vẫn bình ổn được cảm xúc. Y không muốn làm Sở Thao khó xử, tuy rằng có chút thất vọng nhưng vẫn nói:

"Em nên đi cùng với cha mẹ đi, khó có được cơ hội đi ra ngoài chơi với họ."

Sở Thao chớp chớp mắt, đôi mắt đào hoa phảng phất như một ngôi sao giữa bầu trời đêm, trong bóng tối yên tĩnh, tản ra quang mang ôn hòa.

"Tôi còn nghĩ cậu sẽ khóc."

Giang Thiệp cười nhẹ:

"Nghĩ cái gì vậy, em có khi nào thấy tôi khóc chưa?"

Sở Thao nghĩ nghĩ, hình như là không có.

Có khó khăn thế nào Giang Thiệp cũng sẽ không khóc, không giống cậu, lúc mới chuyển lớp, bị bạn bè xa lánh đã nhịn không được trốn vào buồng vệ sinh lau nước mắt, ai biết còn bị Giang Thiệp gặp được, thật mất mặt.

"Hic, tôi muốn khóc thì làm sao bây giờ." Nếu đã mất mặt một lần rồi thì hiện tại Sở Thao cũng có thể thản nhiên bày ra sự yếu đuối của mình.

Cậu muốn ở bên Giang Thiệp, muốn nhìn thấy Giang Thiệp trong ngày sinh nhật của mình.

Hầu kết của Giang Thiệp nhẹ lăn, thanh âm khàn khàn:

"Không thể vì cái này mà khóc, muốn khóc cũng là vì bị tôi "làm" khóc."

Sở Thao liếm môi dưới, nâng mắt lên, ngón tay gõ nhịp trên chăn bông.

"Tôi muốn .... ngày mai cậu trộm tới tìm tôi."

Giang Thiệp hiểu ý cười cười, dán sát điện thoại vào vành tai:

"Gửi địa chỉ cho tôi, hiện tại tôi đặt phòng."

"Lập tức." Sở Thao đưa điện thoại ra trước mặt, nhanh chóng tìm địa chỉ của sơn trang suối nước nóng kia, gửi cho Giang Thiệp.

Giang Thiệp hỏi: "Nhà cậu sẽ ở như thế nào?"

Sở Thao nói: "Đương nhiên là tôi và anh trai ở cùng một phòng, ba mẹ sẽ ở một phòng."

Giang Thiệp thử: "Vậy tôi đặt phòng đôi nhé?"

Sở Thao cười cong cong đôi mắt:

"Ừ, anh trai sẽ không quản tôi đâu, tối tôi sẽ trộm chuồn ra."

"Chúng ta có thể nằm trên giường xem phim, tuy rằng không lớn như trong rạp chiếu nhưng ít nhất là chỉ có hai chúng ta."

"Cậu muốn xem phim gì, nhưng mà cơm trưa và cơm chiều cậu tự mình ăn nhé, tôi không có cách nào bứt ra được, bằng không ba mẹ sẽ hoài nghi."

"Bình thường sơn trang suối nước nóng đều sẽ ăn buffet."

"Vậy à, tôi không biết, nhưng không sao cả, ăn gì cũng được. Để tôi xem đánh giá, có nên mang theo chút đồ ăn vặt đi không nhỉ?"

"Không cần phiền toái như vậy, em chỉ cần mang tấm thân đi là được rồi."

...

Hai người hàn huyên câu được câu không rất lâu, cuối cùng, Giang Thiệp thấp giọng nói:

"Muốn cắn em."

Mí mắt Sở Thao run lên:

"Thật tình cờ, tôi cũng vậy."

Bà Tống không nghĩ

Bình luận

Truyện đang đọc