TÔI BỊ OMEGA VẠN NGƯỜI MÊ ĐÁNH DẤU

Edit + Beta: Shino

------oOo------

“Ừ.” Anh thấp giọng lên tiếng.

Nhìn chằm chằm mặt Vân Chức vài giây, anh lại mở miệng, “Người tìm cậu đi rồi.”

Anh từ ghế cao nhỏ đi xuống, giúp Vân Chức kéo ghế, để cậu dễ dàng bò ra hơn.

Vân Chức nở nụ cười chân thành, lộ ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ trông vô cùng đáng yêu.

Từ dưới quầy bar bò ra, Vân Chức vỗ vỗ cái quần hơi bẩn, cẩn thận nhìn khắp quán bar, nhìn một hồi cũng không thấy bóng dáng đám người kia đâu, dây thần kinh căng chặt lúc này mới dần thả lỏng.

“Cảm ơn anh, tạm biệt.” Vân Chức khẽ gật đầu, cảm ơn người tuy xa lạ nhưng rất thiện lương xinh đẹp này một lần nữa.

Nam nhân cao hơn cậu một cái đầu cũng gật lại.

Sau khi Vân Chức rời khỏi nơi này, cậu muốn điều tra rõ thân phận hiện tại của thân thể này.


Dù sao cũng phải biết giờ bản thân là ai chứ.

Trong nháy mắt khi đang xoay người, Vân Chức đột nhiên bị ánh sáng mãnh liệt chiếu vào làm cho nheo mắt lại, trước mắt mờ mịt, đi cũng không đi nổi.

Vân Chức cảm thấy cả người đều uể oải, cậu nghi rằng lúc trước bản thân bị chuốc thuốc, mà lúc này thuốc còn chưa tan hết.

Lúc sắp ngã, một đôi tay thon chắc hữu lực vòng lấy eo cậu, vững vàng đỡ lấy.

Lại được người ta giúp, Vân Chức ngượng ngùng đứng lên. Mặt cậu hơi đỏ, long mi cong vút khẽ chớp, mềm mại mở miệng, “Cảm ơn.”

“Không cần.” Anh lại mất hai giây hỏi: “Tình trạng hiện tại của cậu không tốt lắm, để tôi đưa cậu ra ngoài?”

Vân Chức quả thực thụ sủng nhược kinh, việc này cũng làm phiền đến người ta quá rồi. Cậu vội vàng xua tay từ chối, nhưng nghĩ đến hoàn cảnh của mình hiện tại cũng chưa thực sự an toàn, lỡ đâu đám kia đang chực chờ ngoài cửa đợi thời cơ tóm lấy mình thì sao, vì thế cậu chần chừ nói: “Thế nên em cần cảm ơn thêm lần nữa đúng không ạ?”


Nói xong, chính cậu lại nhịn không được cười.

Trong khoảng hơn mười phút ngắn ngủi, cậu đã nói cảm ơn với người này tận 5 lần.

Khóe miệng anh cũng cong lên một chút.

Môi mỏng nhếch lên, giống như là một hồ nước đóng băng quanh năm bây giờ đột nhiên tan rã, làm cho người ta có cảm giác như mùa xuân đang đến.

Đẹp cực kỳ.

Vân Chức và anh cùng nhau đi ra ngoài. Chưa đi vài bước, anh liền phát hiện chân của Vân Chức bị thương, dừng lại nhìn chân cậu.

Vân Chức đơn giản giải thích nói: “Chân em còn tốt lắm, không có gì đáng ngại đâu ạ.”

“Ừ.” Anh không nói thêm cái gì, chỉ giơ tay phải cho Vân Chức nắm, cho cậu mượn lực.

Rất nhanh đã đi tới cửa, Vân Chức rụt cổ, hơi dịch về phía sau anh. Nhìn thấy ở cửa không có ai, cậu mới yên lòng, nhón chân đi tới bên cạnh anh.


“Đi lên.”

Hai người đi song song đến cửa bậc thang quán bar, anh đi xuống một bậc thang, ngồi xổm xuống.

Vân Chức sửng sốt, “...... Cái này rất làm phiền anh rồi, em có thể đi ạ, chân cũng không đau lắm đâu.”

Anh nghĩ nghĩ nói: “Phía trước còn hai đoạn nữa mới tới xe, cậu đi như này quá chậm.”

“A.” Vì không thể làm tốn thời gian, Vân Chức nhìn tấm lưng dày rộng của anh, tâm lý nặng nề trèo lên.

Do dự một lát, hai cánh tay mềm mại trắng trẻo ôm lấy cổ của anh.

Anh đứng lên, thoại nhìn vô cùng nhẹ nhàng. Vân Chức trộm thở phào một hơi, còn tốt còn tốt, may mà mình không quá nặng.

Hơi thở mỏng manh sà xuống sau cổ anh, ấm áp, ở nơi mẫn cảm kia nháy mắt nổi vô số da gà.

Huyệt thái dương của anh nhảy dựng, bước chân cũng dừng lại trong chớp mắt.

Anh nhịn không được nghiêng đầu mở miệng, “Cậu —”
“Sao ạ?” Nghe được anh đẹp trai hỏi, Vân Chức nghiêng đầu, tóc xù mềm mại cọ cọ nơi tuyến thể, làm anh ngứa ngáy một trận.

“Cậu có biết là đang làm cái gì không hả.” Anh vốn dĩ định nói như vậy, lại không biết vì sao lời nói đến bên miệng lại đổi thành, “Nhà cậu ở đâu? Tôi đưa cậu trở về.”

A, địa chỉ nhà.

Cậu làm sao mà biết được.

Vân Chức đem đầu lại cọ cọ, nhỏ giọng nói: “Em không nhớ rõ nữa, sau khi tỉnh lại em cái gì cũng không nhớ rõ. Em không biết nhà mình ở đâu, cũng không biết tên mình là gì.”

Thanh âm nghe rất khổ sở.

Anh trầm mặc, không biết nên nói cái gì.

Một lát sau, anh cõng Vân Chức đi ra đầu hẻm.

Buổi đêm nơi thành thị vẫn rất náo nhiệt, ngựa xe như nước, đèn đóm sáng trưng.

“Tôi đưa cậu đi Cục Cảnh Sát hỏi một chút.” Anh quay đầu đi nói, nói xong giọng cũng mềm một chút, hỏi cậu: “Có thể chứ?”
“Có thể ạ.”

Hệ thống của Cục Cảnh Sát chắc sẽ có đăng ký tin tức của cậu, cậu cũng không biết chính mình là ai. Không biết chủ nhân thân thể này có người nhà hay không, nếu có thì cậu nên đối mặt thế nào đây?

Vân Chức kiếp trước là cô nhi, không có người nhà.

Càng nghĩ càng khẩn trương.

--

Cục Cảnh Sát.

Cảnh sát nhẹ nhàng nói với Omega xinh đẹp trước mặt: “Căn cứ vào hệ thống vân tay, cậu tên là Kim Vân Chức, 18 tuổi, là một Omega chưa phân hóa. Tuổi này còn chưa phân hóa cũng không thường thấy, nhưng mà cậu cũng không cần lo lắng đâu, trước kia tôi còn nghe nói có người đến hai mấy tuổi mới phân hóa. Cậu cứ nghĩ như vậy đi, phân hoá muộn một chút sẽ không phải chịu khổ sớm một chút, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?”

Cảnh sát nhìn thấy Omega này lớn lên ngoan ngoãn đáng yêu đến thế, không khỏi nói vài chuyện ngoài lề với cậu, để cậu giảm bớt lo âu.
Vân Chức ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế, đôi tay đặt ở trên đầu gối, nghiêm túc giống như bé ngoan ngồi nghe giảng bài.

Cảnh sát nhìn hệ thống tin tức, hơi hơi nhíu mày, rất nhanh sau đó lại khôi phục bình thường. Cười thân thiện với Vân Chức, nói: “Cậu có một anh trai, tên Kim Trạch Lệ, 26 tuổi. Anh cậu chắc rất lo lắng cho cậu, để tôi giúp cậu liên hệ với anh ấy.”

Kim Trạch Lệ......

Tên này nghe quen quá.

Vân Chức cảm thấy mình đã từng nghe qua, mà hiện tại không nhớ ra.

Vân Chức nghe được sẽ cùng anh trai trò chuyện lại cuống lên “Được ạ, cảm ơn cảnh sát.”

Bắt máy rất nhanh, cảnh sát nói vài câu với Kim Trạch Lệ, nói rõ tình trạng hiện tại của Vân Chức sau đó đưa điện thoại lại cho cậu. Vân Chức cầm điện thoại, há miệng thở dốc không biết nên mở lời như thế nào, chỉ có thể gian nan nói hai chữ, “...... Anh ơi.”
Bên kia trầm mặc một chút, liền nói: “Anh sẽ tới ngay, em đừng chạy đi đâu hết.”

Vân Chức gật gật đầu, ngay sau đó nghĩ đến bên kia đang vội liền lên tiếng: “Dạ, em chờ anh.”

Vân Chức đã biết rõ thân phận của mình, cũng không quấy rầy chú cảnh sát nữa, tự giác lui ra một bên, ngồi chờ trên ghế, trên đùi đắp một tấm chăn nhỏ* do chú cảnh sát tri kỉ đưa cho.

(*gốc là tiểu thảm = tấm thảm nhỏ. Tui thấy đắp trên người thì chăn với thảm cũng như nhau nên thay thành chăn luôn. Dù sao chăn nó cũng gần gũi hơn nhỉ??)
Một đôi chân thon dài lọt vào tầm mắt, đứng trước cậu.

Vân Chức chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt người đẹp thanh lãnh kiêu ngạo mà chớp mắt, “Anh...... Còn ở lại ạ? Em còn cho rằng anh đi mất rồi.”

Anh đưa cho cậu một hộp sữa bò, tùy ý ngồi ở bên cạnh cậu, “Chờ người nhà cậu tới, tôi mới đi.”

Vân Chức nhận sữa bò.

Thật ấm.

Người này thật tri kỷ nha, vừa ôn nhu vừa xinh đẹp, trừ việc hơi cao hơn những Omega khác, chỗ nào cũng giống như đồng loại.

Cậu cắm ống hút hút một ngụm, chất lỏng ấm áp chảy vào dạ dày. Hút một hơi, cậu cũng chưa thấy mệt đến vậy đâu!

Đột nhiên cảm giác ngưa ngứa bò từ cổ xuống sống lưng, Vân Chức giơ tay gãi gãi, không để ý lắm.

Người bên cạnh cậu đem tầm mắt đặt lên đó.

Chỗ đó là vị trí tuyến thể.

Không bóng loáng, có chút sưng, còn có chút hồng. Giống như là bị cào.
Anh bất động thanh sắc khẽ dời tầm mắt, một lát sau, đem một lon nước lạnh áp lên cổ Vân Chức.

Vân Chức bị cảm giác lạnh lẽo bất thình lình ập tới làm cho giật mình, nhưng xác thật cảm giác ngứa ngáy cũng bớt.

Rõ ràng vẫn là là còn mùa đông, thế quái nào lại có muỗi cắn người nhỉ.

Vân Chức híp mắt cười cười với anh.

Lộ ra hai má lúm đáng yêu, không hề phòng bị.

Qua mười phút, cửa cục cảnh sát bị một người đàn ông đẩy ra. Tiếng vang rất lớn, người trong phòng theo bản năng nhìn về phía bên kia.

Vân Chức cũng nhìn phía bên kia.

Vừa vào cửa là một người rất cao, thoạt nhìn gần 1m9. Thân cao chân dài, một thân tây trang dùng mắt thường cũng thấy được sự xa xỉ của nó, làm người ta không nhịn được đoán đây là vị nào.

Mái tóc cẩu thả buông trên trán, đôi mắt đầy tơ máu lộ ra, không chớp mắt nhìn Vân Chức.
Rất tiều tụy.

Đối diện trong nháy mắt, Vân Chức liền biết, người này là anh cậu, Kim Trạch Lệ.

Hay là kêu anh trước?

Vân Chức cảm thấy nếu đổi lại mình làm anh, nghe được việc em trai bị mất trí nhớ, nhất định sẽ vô cùng khổ sở, còn sẽ vô cùng hối hận vì trước đó không bảo vệ cậu cho tốt.

Kim Trạch Lệ thoạt nhìn rất là thuơng nguyên chủ, nếu cậu đã là thế thân của Kim Vân Chức, cũng không còn cách nào khác ngoài việc tiếp tục sống tiếp.

Kim Vân Chức cho cậu cuộc sống mới, cậu cũng muốn làm cho cuộc đời sau này của Kim Vân Chức thật xuất sắc.

Vân Chức rất nhanh chóng đã tự thuyết phục bản thân chấp nhận sự thật này.

Cậu đứng dậy, đi đến chỗ Kim Trạch Lệ. Nét mặt ngọt ngào tươi cười, mắt hạnh xinh đẹp cong cong.

“Anh, anh đã đến rồi ạ!” Cậu cười lộ ra răng nanh.
Kim Trạch Lệ nghe cậu nói thế, như là bị gì đó, sải bước đi qua ôm chầm lấy cậu, gắt gao ôm chặt lấy Vân Chức.

Đột nhiên bị ôm chầm làm Vân Chức có chút không quen, còn cảm giác xương sườn bị siết đau.

Anh trai ôm chặt quá đi à.

Nhưng chắc là do anh ấy vui quá mới quên khống chế lực, Vân Chức cảm thấy có chút vui vẻ.

Tùy ý để anh trai ôm vài phút, đến khi cảnh sát ho khan nhắc nhở bọn họ, Vân Chức mới ngượng ngùng động động bả vai, đẩy anh trai ra.

Vân Chức ngửa đầu cười: “Anh, em không sao đâu ạ. Dù em không nhớ rõ những việc lúc trước nhưng anh vẫn là anh trai của em.”

Đáy mắt Kim Trạch Lệ nhiễm đỏ một mảng, khi nghe được câu này, bên trong như đang gào thét.

Khóe miệng khẽ nhếch lên, trong mắt nhảy lên hưng phấn dị thường, giọng điệu lại vô cùng dịu dàng, “Được, nhớ rõ anh là anh trai em là tốt rồi.”
Hắn dắt Vân Chức ra ngoài.

“Anh, chờ một chút ạ.” Vân Chức giữ chặt Kim Trạch Lệ, có chút chờ mong nhìn hắn, “Em muốn nói tạm biệt với người đã giúp em, có thể không anh? Hôm nay nếu không có anh ấy giúp đỡ, em sẽ không có khả năng gặp được anh đâu.”

Kim Trạch Lệ nghiêng đầu theo hướng nhìn của Vân Chức, thấy được người ngồi trên bục ghế cảnh sát.

Kim Trạch Lệ gật đầu “Đi đi.”

Vân Chức vui vẻ mà nhảy nhót đến trước mặt anh “Em tìm được anh trai rồi, anh ấy sẽ mang em về nhà. Việc hôm nay á, em thực cảm ơn anh. Anh tên là gì ạ? Em có thể lưu phương thức liên lạc của anh không?”

Cậu có chút thấp thỏm mà mong chờ.

Cậu thực sự không phải có ý tiếp cận, chỉ là muốn có cơ hội mời anh bữa cơm để đáp lễ.

“Được thôi.”

Anh nhìn cậu, đôi mắt cong cong thâm thúy hệt như băng tuyết tan rã.
Anh mượn bút giấy của cảnh sát, viết xuống một chuỗi số, đặt vào tay Vân Chức.

“Đây là số điện thoại cùng số Wechat của tôi, tôi tên Phương Nhất Tỉnh.”

Vừa dứt lời, tươi cười trên mắt Vân Chức đọng lại, con ngươi màu hổ phách con ngươi đột nhiên co lại.

Cậu không thể tin được mà cúi đầu, nhìn thấy ba chữ “Phương Nhất Tỉnh” thật to trên giấy, đột nhiên cảm thấy tim đập thật nhanh.

Phương Nhất Tỉnh, tên này, cậu có ấn tượng cực kì sâu sắc.

Còn có Kim Trạch Lệ, cậu cũng biết.

Bị cầm tù vũ nhục xinh đẹp Omega, cùng với tàn nhẫn âm ngoan Alpha.

Người đẹp thanh lãnh và vô số biếи ŧɦái chiếm hữu công.

-Hết chương 2-

Bình luận

Truyện đang đọc