TÔI BỊ OMEGA VẠN NGƯỜI MÊ ĐÁNH DẤU

Edit + Beta: Shino

------oOo------

Vân Chức hoảng hốt một mạch đi theo Kim Trạch Lệ về nhà.

Bentley mở rộng ghế sau, Kim Trạch Lệ nhíu mày nhìn ra khoảng cách của mình và Vân Chức, giọng rét run, “Lại gần thêm chút.”

“Dạ dạ.” Vân Chức phục hồi tinh thần, xích lại gần Kim Trạch Lệ một chút.

Khoảng cách hai người rút ngắn lại còn một khoảng vừa đủ.

Kim Trạch Lệ nhìn thấy bộ dáng thất thần của cậu, khuôn mặt nghiêm khắc hơi giãn ra, giọng điệu nhẹ nhàng hơn, “Em làm sao vậy?”

“A,” Vân Chức quay đầu nhìn về phía hắn, hàng mi dài run rẩy, “Không sao ạ, anh đừng lo lắng, chỉ là em hơi mệt chút.”

Kim Trạch Lệ thích nhất là ngắm đôi mắt của Vân Chức, to to tròn tròn, sáng long lanh, thoạt nhìn ngoan ngoãn như trẻ nhỏ. Trẻ nhỏ thì sẽ nghe lời hắn, nếu mà hư thì chỉ cần hủy đi là được.


Hắn ngắm đến mềm lòng, khuôn mặt lạnh lùng cũng giãn ra, hắn nói: “Được rồi, về nhà nghỉ ngơi cho tốt.”

Hắn duỗi tay, không tốn bao nhiêu sức lực cũng có thể ôm lấy Vân Chức, một tay cố định eo cậu, một tay ấn đầu cậu lên vai mình, nhẹ giọng dỗ dành: “Ngủ một lát, về đến nhà rồi anh kêu em.”

Cậu bị động tác của hắn dọa rồi, Vân Chức cứng đờ dựa vào anh trai.

Nguyên chủ có quan hệ tốt với anh trai vậy sao?

Lớn như vậy rồi còn có thể thân mật tựa vào nhau cơ à.

Vân Chức căng thẳng giả bộ ngủ dựa vào Kim Trạch Lệ hơn nửa giờ, khi xuống xe, nửa người như muốn phế.

Khi cậu đang xoa xoa cổ, Kim Trạch Lệ đã chạy tới cạnh cậu, trực tiếp ôm cậu lên!

Cái loại ôm công chúa này!

Vân Chức đơ toàn tập.

Cậu chậm rãi quay đầu, nhìn Kim Trạch Lệ, ánh mắt tràn đầy khiếp sợ.


Kim Trạch Lệ chỉ là cúi đầu nhìn cậu cười, như không có việc gì mà ôm cậu đi vào biệt thự.

Quản gia liếc hai người hầu có mắt không tròng đứng ở cửa biệt thự nhìn chằm chằm hai người bọn họ thân mật, cung kính chào hai người: “Thiếu gia, tiểu thiếu gia, hai người đã trở lại.”

“Ừm.” Kim Trạch Lệ gật đầu với quản gia.

Quản gia lập tức đi theo bọn họ, “Thiếu gia, bác sĩ Chu đã tới rồi, hiện tại đang chờ ở trong phòng tiểu thiếu gia.”

Kim Trạch Lệ ôm Vân Chức đi đến lầu hai, rẽ vào một phòng.

Vân Chức xoay cái đầu nhỏ xù xù lông tò mò đánh giá chung quanh. Biệt thự này này sử dụng hoa văn cách điệu, có chút lai phong cách thời Trung cổ Châu Âu.

Oa, thì ra cậu là thiếu gia con nhà giàu, trong nhà còn có cả người hầu quản gia nữa.

Về sau không cần lo lắng về miếng ăn rồi.


“Vân Chức, phòng này là của em, bên trong đều là anh bố trí cho em.” Kim Trạch Lệ đem người đặt trên sofa, theo thói quen mà xoa đầu cậu, “Hành lang đối diện chính là phòng của anh, có việc thì tìm anh, không có việc gì cũng có thể tìm anh, nhớ kỹ chưa?”

“Em nhớ kỹ rồi, anh. ” Vân Chức ngoan ngoãn ngồi ở trên sô pha, ngửa đầu nói.

Kim Trạch Lệ lại sờ sờ đầu của cậu, kêu bác sĩ đến giúp cậu kiểm tra thân thể.

“Kim tổng, tiểu thiếu gia ngoài bị trật mắt cá chân ra, mấy giờ trước còn bị chuốc thuốc mê, còn ——” bác sĩ tạm dừng một chút, tránh đi ánh mắt lạnh lẽo của Kim Trạch Lệ sau đó mới nói, “Còn bị chuốc thuốc thúc đẩy Omega động dục, may là tiểu thiếu gia còn chưa phân hoá tuyến thể, thuốc không có hiệu quả với cậu ấy, không làm chuyện xấu được.”
Vân Chức cũng gật đầu, nghiêm túc mà nói: “Khi em tỉnh dậy thì thấy cả người mềm nhũn, không có sức. Anh yên tâm, em không có việc gì, khi tên kia đến em có đá hắn ra ạ.”

Vân Chức tóm tắt lại sự việc cho Kim Lệ Trạch nghe hy vọng hắn không phải lo lắng, nhưng mà Kim Trạch Lệ lại nhíu mày chặt hơn.

Bác sĩ xử lý tốt vết thương cho Vân Chức, lại cho cậu một liều thuốc giải thuốc mê, dặn dò một chút rồi mới rời đi.

Vân Chức cảm thấy trên người hơi bẩn, cầm áo ngủ vào phòng tắm tắm rửa.

“Anh, anh không về phòng nghỉ ngơi sao?” Vân Chức ôm áo ngủ, nghi hoặc hỏi Kim Lệ Trạch đang ở trong phòng.

“Anh chờ em tắm xong đã.”

“Dạ.” Vân Chức rũ mắt, đi vào phòng tắm.

Dù gì cũng có người ở bên ngoài chờ mình, Vân Chức không dám ở trong phòng tắm quá lâu, tắm rửa thật nhanh rồi đi ra. Cậu cho rằng Kim Trạch Lệ có điều quan trọng muốn nói với cậu.
Nhưng khi thấy Kim Trạch Lệ khoanh tay dựa trước cửa phòng tắm đánh giá Vân Chức, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở cặp đùi thon thả trắng nõn của Vân Chức, một hồi lâu mới dời tầm mắt.

Không có bất kì dấu vết bị xâm hại.

Kim Trạch Lệ hơi nhếch môi.

Đồ ngủ mà quản gia đưa cho Vân Chức là kiểu ngắn tay quần đùi. Cổ áo tròn chỉ cần không để ý một chút là hắn có thể nhìn thấy bên trong.

Vân Chức không quá thích, đặc biệt là lúc bị anh trai nhìn chằm chằm đánh giá như thế, cậu cảm giác chẳng khác gì bản thân bị lột sạch.

“Anh ơi, anh có gì muốn nói với em sao?” Vân Chức hơi chỉnh lại đồ ngủ.

“Nghỉ ngơi cho tốt, lên giường ngủ đi.”

A, vậy thôi à?

Vân Chức như chìm vào sương mù, nhưng vẫn vô cùng nghe lời bò lên giường đắp chăn đàng hoàng.

Cả người giấu trong chăn mềm mại, chỉ lộ mỗi đầu, đôi mắt hạnh to tròn nhìn Kim Trạch Lệ. Bởi vì mới vừa tắm xong, cặp mắt màu hổ phách kia càng trong trẻo, được che phủ bằng một tầng hơi nước.
Cậu làm sao biết được bản thân mình lúc này quyến rũ như thế nào.

Kim Trạch Lệ rũ mắt, đi qua chỉnh chăn cho cậu, “Ngủ đi.”

Vân Chức nhắm mắt lại, “Vâng ạ, anh ngủ ngon nha.”

Kim Trạch Lệ ngồi ở trên mép giường, nói với cậu: “Ngủ ngon.”

Đợi lâu ơi lâu, Vân Chức cũng chưa nghe được âm thanh anh trai rời đi.

Cậu đành ép mình chìm vào giấc ngủ.

Không biết qua bao lâu, ý thức dần dần trở nên mơ hồ.

Vân Chức nằm mơ, cậu trong tiềm thức muốn chạy trốn, nhưng mà lại bị trói chặt bởi dây thần kinh, khiến cậu vẫn chưa tỉnh lại.

Trong giấc mơ, cậu mơ thấy chuyện xưa, vô cùng rõ ràng.

Phương Nhất Tỉnh là một Omega ngoại hình xinh đẹp khí chất thanh lãnh, anh xuất thân bần hàn không nơi nương tựa, lại vẫn như cũ mong chờ một tương lai tươi đẹp.

Nếu nói tuổi thơ anh bất hạnh, vậy có thể nói nhân sinh anh cực kì bi thảm, không thấy ánh mặt trời.
Anh ước mơ trở thành thần tượng, nhưng mà chính giấc mơ này lại đẩy anh xuống tận vực sâu.

Một lần tình cờ, anh gặp được tổng tài Kim Trạch Lệ. Một tổng tài bá đạo chưa bao giờ để thứ gì vào mắt lại bị tin tức tố lãnh cảm của Omega làm cho điên cuồng động dục, sau khi theo đuổi không thành, trực tiếp đè người ra mà đánh dấu.

Bị ép buộc như vậy một khoảng thời gian, cuối cùng Omega nhu nhược cũng cơ hội thoát khỏi tay của bá tổng. Nhưng mà chạy khỏi cái hố này lại lọt vào một hố khác. Bề ngoài ôn nhu lương thiện thực chất lại là quý thiếu gia mắc bệnh chiếm hữu, ảnh đế đa tình, giáo sư sói đội lốt cừu*, mỗi người đều muốn đem anh chiếm làm của riêng.

(*gốc là "văn nhã bại hoại" nghĩa là sói đội lốt cừu, là lưu manh lại đi giả danh tri thức, là bộ dáng nhìn giống như vô cùng đứng đắn nhưng thực chất lại trái ngược, trong đầu không biết có bao nhiêu suy nghĩ đen tối xấu xa. Nguồn: Google)
Mỗi lần chạy thoát đều bị bắt lại được.

Anh cảm thấy mình không phải người, đối với những tên Alpha kia, anh bất quá cũng chỉ là một dụng cụ Omega để bọn họ tiết dục mà thôi, không có chút tôn nghiêm nào cả.

Cuối cùng, nhóm Alpha phát rồ dần dần không thỏa mãn với trò chơi mèo vờn chuột, hợp sức đem anh đi cầm tù, khi động dục thì tiết lên người anh, mãi đến khi anh ngất xỉu mới thôi.

Sau đó, dù anh có ngất đi, bọn họ cũng……

Lần nọ tỉnh lại, Phương Nhất Tỉnh cảm thấy không cần thiết phải sống. Anh thơ thẩn, ánh mắt trống rỗng nhìn ra ngoài, dùng ngón tay hủy hoại tuyến thể của mình.

Cổ chảy máu không ngừng, anh lại cảm nhận được kɦoáı ƈảʍ trước nay chưa từng có, anh không còn là Omega.

Nhóm Alpha giận phát điên, mở cửa nhà giam, tàn nhẫn đánh anh.

Phương Nhất Tỉnh cười, dùng hết sức mở rộng cửa sổ, gieo mình từ tầng 25 xuống.
Cuối cùng Omega xinh đẹp đã được giải thoát khỏi cuộc đời ngắn ngủi.

Vân Chức cảm thấy thế giới này điên rồi, thấy Phương Nhất Tỉnh chịu đủ loại cực hình.

Thống khổ, giãy giụa, giày vò cùng tuyệt vọng, Vân Chức chỉ có thể cảm nhận được một phần ngàn những đau khổ của anh, cậu khổ sở mà khóc.

Cuối cùng trong nháy mắt, cậu muốn lao ra ngăn Phương Nhất Tỉnh tự sát, nhưng mà cậu không làm gì được.

Cậu chỉ có thể lơ lửng, nhìn đám máu thịt lẫn lộn, mơ hồ khóc không thành tiếng.

Không biết qua bao lâu, hết thảy cảnh tượng hóa thành hạt bụi rồi tan đi trước mắt cậu. Vân Chức hãm sâu trong bóng tối, trái tim đau nhói.

Cậu biết đây không phải mơ, mà là nội dung của một quyển truyện gay mà cậu đã đọc《Cực Hạn Thần Phục, Tình Yêu Hung Hăng Của Alpha Biếи ŧɦái》, hơn nữa cậu còn xuyên vào đây.
Phương Nhất Tỉnh là Omega tốt bụng đã cứu cậu, Kim Trạch Lệ là anh trai dịu dàng của cậu.

Không phải là nhân vật, mà là Vân Chức đang sống ở một thế giới thật.

Có thân nhiệt, có gia đình có bạn bè.

Vân Chức không thể khoanh tay đứng nhìn, để cốt truyện tiếp tục phát triển. Một Omega xinh đẹp lương thiện dịu dàng không thể bị tùy ý giẫm đạp, anh trai cậu cũng không thể vì tin tức tố mà biến thành nô ɭệ của du͙ƈ vọиɠ.

Nếu vai chính có tin tức tố cực kì mê người, vậy có phải chỉ cần đám người Alpha này không ngửi thấy sẽ tránh được nguy cơ?

Hoặc là dứt khoát không cho nhóm Alpha gặp được nhân vật chính.

Vân Chức nằm trên giường nhỏ suy nghĩ, ngủ lúc nào cũng không hay.

Trong bóng tối, một Alpha vẫn luôn ngồi trên mép giường của Vân Chức rũ đôi mắt u ám, tay phải khư khư cầm lấy ống tiêm, không chút để ý mà vuốt ve tên thuốc—— “Chất xúc tác giúp Omega phân hóa”.
Hắn nghĩ ngợi, cuối cùng đem thuốc tiêm bỏ lại trong túi.

Ngón tay thon dài tìm được chiếc cổ nhỏ trơn bóng của Omega đang ngủ say kia, mềm mại trơn mịn.

Con ngươi u ám đỏ ửng do tin tức tố dao động của Alpha, như rừng rậm bắt lửa, “Chậm rãi phân hoá, lần này anh không ép em.”

Âm thanh nhẹ nhàng hệt như sợ thú cưng chạy mất, hắn nói: “Chỉ cần em đừng chạy nữa là được.”

-Hết chương 3-

Bình luận

Truyện đang đọc