TÔI BỊ THỐNG ĐỐC ĐẠI NHÂN TỎ TÌNH


Đáng lẽ Lý Tài Đô sẽ không công khai thân phận của Lý Vân Phúc, nhưng cõi mạng dậy sóng, tin tức cũ bị đào lên, họ lại thắc mắc về cậu bé.

Giấu bao nhiêu lâu, bây giờ cũng nên công khai…
Thế rồi, Lý Tài Đô đã giao việc này cho Quan Triết - người luôn sát cánh hỗ trợ anh mọi lúc mọi nơi.

Thân phận con nuôi của cậu bé được công khai, hơn nữa cậu còn là con ruột của anh trai Thống đốc, được anh nhận nuôi, bảo sao trông hai người lại có nét giống nhau.
Trước kia, vì để đảm bảo an toàn và bí mật cho Lý Vân Phúc, để cậu có thể đi học bình thường như bao bạn bè đồng trang lứa, anh mới lựa chọn giấu kín.

Bây giờ chuyện cũng đã rồi, anh sẽ cố gắng bảo vệ cậu bé thật tốt, thay phần anh trai, chị dâu!
Lý Tài Đô thu xếp công việc trở về Tứ hợp viện, nói chuyện với ông cụ một hồi.

Sau vài câu, ông cụ hơi lưỡng lự hỏi: “Con bé… sao rồi? Đã khỏe hơn chưa?”
Nhắc đến là anh lại không giấu được vẻ buồn bã, song điều anh nói thì ngược lại: “Khỏe hơn rồi ạ.”
Ông cụ trầm ngâm, có lẽ ông không còn mấy khó chịu về thân phận bảo mẫu của Tư Mẫn Văn nữa, chỉ là thấy tiếc nuối cho cháu trai thôi.

Sau khi bắt gặp hai đứa chung giường, ông còn bảo chúng mau chóng làm đám cưới, ai ngờ sau đó lại xảy ra chuyện thế này.
Ông tiếp tục hỏi: “Tiến độ điều tra thế nào rồi?”
Ánh mắt Lý Tài Đô tối lại, khóe môi chầm chậm nhếch lên: “Chắc chắn sẽ sớm có câu trả lời.”
Nói xong, anh đứng lên, chào ông cụ rồi quay đi.
“Cháu định đi đâu?”

“À, cháu đi tìm chú Lý Thịnh.”
“Chẳng lẽ… cháu nghi ngờ là nó làm sao?”
Lý Tài Đô không đáp mà chỉ nhàn nhạt cười lạnh, anh đi bộ sang nhà ở của Lý Thịnh.

Mấy đời nhà họ Lý đều sinh sống ở đây nên anh cũng không cần phải đi đâu xa.
Vừa vào cửa anh đã ngó thấy đuôi chiếc xe ô tô sang trọng, bắt mắt nằm trong bãi đỗ xe.

Lại gần xem, anh không khỏi mỉm cười, nụ cười lạnh lẽo thấu xương.
Bản tính Lý Thịnh vốn thích khoe khoang, cho nên đi đâu, làm gì ông ta cũng thích đem theo chiếc xe này… như một thói quen! Chiếc xe được sơn màu đen với kiểu cách hiện đại, dáng xe có chút hầm hố, đầy sức mạnh.
Đưa tay miết lên chiếc xe, Lý Tài Đô tùy tiện cầm một thanh sắt cào xước nó.

Âm thanh chói tai vang lên khiến Lý Thịnh đang núp trong nhà cũng phải nhìn ra, thấy chiếc xe yêu quý của mình bị anh làm cho loang lổ vệt trắng, ông ta liền hốt hoảng kêu.
“Mày dừng tay! Sao mày dám làm vậy?”
“Cháu trượt tay!” Lý Tài Đô ném thanh sắt qua một bên, nhàn nhã dùng đôi mắt sắc bén liếc nhìn Lý Thịnh.

Quả nhiên, ông ta có chút chột dạ, không nhìn thẳng anh, tuy rất tức giận vì chiếc xe sang đột nhiên bị phá nhưng kì lạ là khônh đòi anh bồi thường hay làm bù
Ông ta cất giọng do thám: “Mày không lo chăm sóc hôn thê của mày đi, còn chạy sang đây làm gì?”
“Bác sĩ nói cô ấy sắp khỏe rồi, lúc đó có thể biết ai là người đứng sau muốn giết cô ấy!”
Lý Tài Đô nói với vẻ mong chờ, tình trạng sức khỏe của Tư Mẫn Văn được anh che giấu rất kĩ càng, không có chuyện báo chí có thể đưa tin, vì vậy, cho dù anh có đánh tráo sự thật thì ông ta cũng không biết.
Nghe vậy, trái tim Lý Thịnh lập tức vọt lên cổ họng, ông ta căng thẳng đổ mồ hôi: “Vậy… vậy thì tốt!”
Ông ta nghĩ lại những lời của Tư Tiểu Lạc, nghĩ thầm mình đã làm rất tốt, chắc chắn không để lộ sơ hở gì, chắc chắn không bị làm sao.

Lý Tài Đô làm vậy chỉ dọa ông ta, ông ta tuyệt đối không được mắc bẫy!
Lý Thịnh xót cho chiếc xe đắt tiền của mình, hằm hằm nhìn Lý Tài Đô: “Không có chuyện gì mày sang đây kiếm tao làm gì? Còn sinh sự vô cớ, làm hỏng xe của tao?”
Lý Tài Đô híp mắt, đổi giọng: “Tôi nói với chú là không có chuyện gì sao?”
Điệu bộ thâm thúy, có chút nguy hiểm của anh khiến Lý Thịnh bất giác lạnh gáy.

Ông ta nuốt nước miếng, thấy người trước mặt cầm một tấm ảnh đưa cho mình.
“Tôi chỉ thấy chiếc xe này đẹp như xe của chú vậy? Đám côn đồ ấy cũng nói chiếc xe trông thật sức mạnh…”
Lúc này thì sắc mặt Lý Thịnh sắp sửa tái mét, song ông ta vẫn cố bình tĩnh, nhìn tấm ảnh.

Thực chất chiếc xe trong ảnh đã bị bóng tối bao phủ, chỉ thấp thoáng lộ ra một phần thân xe, phải quan sát tỉ mỉ lắm mới nhận biết được nó là dòng xe gì.
Ông ta nghiến răng, chắc mẩm Lý Tài Đô lại đang dụ mình cho nên bèn im lặng cầm lấy tấm ảnh, sau đó khẽ lắc đầu: “Giống hay không thì liên quan gì đến tao? Về đi, không có chuyện gì thì đừng qua đây! Quan hệ của tao với mày không tốt đến mức phải hỏi thăm như vậy đâu!”
“Chú nói phải, quan hệ của tôi với chú thực sự không tốt!”
Lý Tài Đô bỏ lại nụ cười có phần khó hiểu, khoảnh khắc xoay lưng đi, nụ cười tắt ngúm, trên khuôn mặt chỉ còn lại nét lạnh lùng khắc nghiệt.


Đầu mày cuối mắt ẩn chứa sự toan tính, toát ra khí thế mạnh mẽ.
Sau khi anh rời đi thì Lý Thịnh sớm đã bủn rủn tay chân, khụy xuống đất.

Tiếp đó, ông ta lại sốt sắng gọi điện thoại cho Tư Tiểu Lạc.
Đang ngồi trong văn phòng, Tư Tiểu Lạc vừa nhìn thấy tên người gọi liền mất kiên nhẫn tắt máy.

Liên tục vài cuộc như vậy khiến cô ta rất bực bội.
Lý Thịnh không gọi được cho cô ta, đầu sắp bốc khói vì nóng.

Lúc cấp bách như vậy mà còn không nghe là sao?
Bên này, Tư Tiểu Lạc đang cùng với Tư Vô Linh nói chuyện với Giang Thệ Huy về Hệ thống Az.

Thấy chuông điện thoại của cô ta reo, Giang Thệ Huy không khỏi nhíu mày, đùa: “Xem ra cô rất bận rộn.”
“Chỉ là vài tên thích bám đuôi thôi, tôi chặn số là được!”
Tư Tiểu Lạc đảo mắt, lẳng lặng gợi sang chuyện của Tư Mẫn Văn.
“Giang tổng, thật không ngờ anh lại quen Thống đốc Lý.

Hai người là bạn tốt sao?”
Giang Thệ Huy gật đầu, nghe cô ta nói tiếp: “Tôi đã xem tin tức, thì ra cô gái đó là vị hôn thê của Thống đốc, tôi còn tưởng bạn gái của anh cơ!”
Hai đầu lông mày của Giang Thệ Huy cau chặt, không hiểu cô ta có ý gì.
“Không biết… cô gái ấy đã khỏe chưa?”
“Cô quen Mẫn Văn sao?”
“À, tôi không quen, nhưng tôi có chút tò mò về cô ấy.”
Giang Thệ Huy đặt tách trà xuống bàn, “Vậy thì cô nên bỏ ý định đó đi, không phải chuyện gì cô cũng có thể tò mò!”
“Còn nữa, Thống đốc hoàn toàn có thể đảm bảo an toàn cho cô ấy, tôi tin rằng cô ấy sẽ sớm khỏe lại.


Cảm ơn cô đã quan tâm!”
Chẳng thể trách Giang Thệ Huy lại tỏ ra cảnh giác như vậy, trước đó, Lý Tài Đô cũng đã dặn anh ta rằng phải đề phòng trước những câu hỏi về Tư Mẫn Văn.

Đã một tháng mà cô chưa có dấu hiệu tiến triển, hồi phục, nếu kẻ đứng sau mà biết thì sẽ rất bất lợi cho bọn họ…
Tư Tiểu Lạc cười cười, trong lòng lại cất giấu suy nghĩ ác độc.

Tốt nhất là Tư Mẫn Văn chết hẳn, bằng không cô ta không thể yên tâm ngày nào.

Dường như cô ta lại có kế hoạch mới, khẽ cúi đầu, che giấu cảm xúc trong mắt.

Lúc ngẩng đầu lên, khuôn mặt cô ta đã khôi phục vẻ vô hại.
“Giang tổng, nếu tối nay không bận thì chúng ta đi ăn tối được không?”
Tư Vô Linh im lặng nãy giờ đột nhiên góp một câu: “Giang tổng, hiếm khi em gái tôi mời người khác lắm, anh có thể cho nó chút mặt mũi không?”
“Được, vậy hẹn tối nay gặp lại.”
Giang Thệ Huy nghĩ gì đó liền đồng ý, càng tiếp xúc với Tư Tiểu Lạc anh ta càng có cảm giác con người cô ta xảo quyệt, gian manh, đặc biệt là không được thành thật cho lắm.

Dù cô ta đã che giấu khéo léo nhưng tầm nhìn Giang Thệ Huy lại rất tinh tường, hoàn toàn nhìn thấu cô ta qua từng lời nói, cử chỉ mà cô ta thể hiện ra bên ngoài.

Anh muốn xem xem người phụ nữ sẽ bày trò gì vào tối nay..


Bình luận

Truyện đang đọc