TÔI BỊ THỐNG ĐỐC ĐẠI NHÂN TỎ TÌNH


“Cha, người thấy con thế nào ạ?”
Tư Mẫn Văn mỉm cười hớn hở xoay một vòng, hồng y bay bay trong gió, tóc dài đen tuyền, quả nhiên danh xứng với thực.

Gương mặt được thoa một lớp phấn nhẹ nhàng, môi màu đỏ hoa hồng, một lọn tóc nhỏ được búi lên tỉ mỉ, phía trên gài chiếc trang sức bằng vàng xinh xắn.

Tổng thể trông rất đơn giản nhưng vẫn tỏa ra nét đẹp khiến cho người ta kinh diễm.
Vị Thừa tướng gật gù cười nhìn nữ nhi nhà mình đã lớn và ra dáng một cô nương, miệng thì không ngớt lời khen.
“Xinh lắm! Xem ra Mẫn Văn nhà ta rất có phong phạm mỹ nhân!”
Mẫu thân dịu dàng nhìn cô, nói: “Có lẽ khi Mẫn Văn nhà ta xuất giá còn đẹp hơn bây giờ nhiều… Chúng ta sẽ chuẩn bị cho con thật nhiều của hồi môn, rồi con sẽ mặc giá y đỏ rực, đội khăn, đợi phu quân của mình rước kiệu tới đón…”
Viễn cảnh tương lai hạnh phúc như thể phác ra trước mắt bọn họ, nghe lời bà nói, ai nấy cũng đều cảm thấy vui buồn lẫn lộn.

Bất giác trút ra một tiếng thở dài, mẫu thân cô vội quệt nước mắt, không muốn phá vỡ khoảnh khắc vui vẻ, quây quần này.
Doan Thước thật sự rất muốn nhìn thấy tiểu thư của mình, tiếc là nàng lại không thể.

Nhưng nàng hoàn toàn tưởng tượng được diện mạo xinh đẹp tựa tiên nữ ấy, nàng thấy vô cùng tự hào.
Trong lúc mọi người nói chuyện thì bên này, mẫu thân của Tư Tiểu Lạc đã bắt đầu hành động rồi.

Làm theo lời dặn của vị pháp sư nọ, bà ta mang một bình máu nhỏ bằng ngón tay từ chỗ ông ta về, sau đó đốt hương thắp nến trong phòng.


Không ai ngờ tại nơi tối tăm sau bức bình phong lại có một bàn thờ nhỏ chuyên để cúng tế thần linh.

Và có một bí mật mà bà ta luôn giấu từ lúc bước chân vào phủ Thừa tướng đến giờ, chính là nhờ pháp sư đó mà bà mới thuận lợi mang thai Tư Tiểu Lạc, từ đó được làm thê thiếp của Thừa tướng, làm Nhị phu nhân của cái phủ này!
Ngay cả Tư Tiểu Lạc cũng không biết mẫu thân của mình là một người mê tín dị đoan như vậy.

Cô ta càng không biết rằng sự tồn tại của cô ta trên đời vốn dĩ là dùng thủ đoạn trái với tự nhiên mà ra…
“Đinh đoong! Đinh đoong!”
Ngọn nến phập phồng kết hợp với tiếng chuông kêu phút chốc khiến đầu óc Tư Mẫn Văn xây xẩm.

Cô có cảm giác như ai đó đang cố gắng bóp lấy cổ mình, thít chặt, mặt mũi cô tái đi trong nháy mắt.
Tư Mẫn Văn thét một tiếng thê lương rồi quỵ xuống đất, phu thê Thừa tướng hốt hoảng một phen, trước sự tình đột ngột này, lắp bắp hỏi: “Con… con làm sao vậy?”
“Mẹ ơi… con… không thở được!”
Âm thanh quỷ dị đòi mạng vẫn liên tục vang lên bên tai, lần lần tấn công linh hồn Tư Mẫn Văn.

Cho dù cô chỉ có hồn mà không có xác nhưng không hiểu sao tứ chi lại thấy như đang bị ép đến mức vỡ vụn, cảm giác tiếp theo ập tới chính là cảm giác bỏng rát như bị đốt cháy.
“A!”
Khuôn mặt Tư Mẫn Văn hiện lên sự đau khổ vì bị hành hạ, cô nhìn chung quanh, lắng nghe, mẫn cảm nhận ra thứ âm thanh ấy phát ra từ phía biệt viện bên kia.
Cả ba người đứng quây quanh Tư Mẫn Văn, đau lòng nghe tiếng kêu đau đớn xé ruột của cô mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết luống cuống khóc lóc.
“Mẫn Văn, con đau ở đâu? Con bị làm sao vậy? Mẫn Văn!”
Tư Mẫn Văn níu lấy tay mẫu thân, đau đớn dồn dập khiến cô khó lòng mà mở miệng, nhưng vẫn gắng gượng thốt lên từng từ: “Doan Thước… mau… âm thanh từ… bên kia…”

Dường như hiểu, dường như không, song Doan Thước vẫn gật đầu trong nước mắt, nàng ta lao về biệt viện bên kia theo bản năng.
“Cha mẹ… đưa con sang đó!”
Nói xong câu này cổ họng Tư Mẫn Văn như chảy máu, mẫu thân đỡ cô lên lưng Thừa tướng, sau đó cùng chạy sang đó trong sự hoang mang, lo sợ.

Mơ hồ không hiểu chuyện gì, nhưng thấy con gái quằn quại như vậy, họ cũng đau không kém, như thể lúc này chính họ đang phải oằn mình trong nỗi đau khiến linh hồn tách làm đôi mà lại không rõ nguyên nhân và không biết phải làm gì.
Biệt viện bên này là nơi ở của mẫu thân Tư Tiểu Lạc, lúc này, bà ta vẫn đang làm phép trong phòng.

Chỉ cần một chút nữa thôi, khi mảnh y phục mà bà ta lấy trộm từ phòng Tư Mẫn Văn cháy hết là linh hồn của cô sẽ tan rã vĩnh viễn không được đầu thai.

Bà ta vừa cười vừa lắc chuông đồng, có điều cánh cửa đột nhiên bị đạp một cái, cũng may bà ta đã chặn từ bên trong rồi.
Bà gấp gáp đẩy nhanh tiến độ, hai mắt thể hiện sự điên cuồng.

Bà ta đang làm tất cả vì Tư Tiểu Lạc, cho dù có hóa thành quỷ thì cũng nhất định làm đến cùng.

Không chỉ vậy, bà ta không được phép thất bại, nếu không vị pháp sư kia cũng sẽ không thể sống được! Ông ta không sống được, vậy thì bà ta thật sự sẽ hóa thành quỷ!
Bà ta thì nỗ lực thực hiện ý muốn xấu xa của mình, còn Doan Thước đang cố gắng đẩy cửa ra, sau vài cú nhích thấy cửa không mở, lòng nàng liền biết có điềm.

Bấy giờ lại nghe văng vẳng tiếng chuông từ trong vọng ra, nàng bất chấp phá cửa để lao vào.

Thừa tướng vừa thấy thế cũng hiểu ra, dường như Tư Mẫn Văn bị như vậy có liên quan đến người bên trong.

Do đó, ông lập tức bước đến trước cửa, thò một ngón tay vào khe hở nhỏ bên dưới, ấn một cái.

Một hốc dưới nền thụt xuống lộ ra thanh bảo kiếm sáng như gương, có thể chém sắt như chém bùn!
Ông rút kiếm ra, chỉ dùng một nhát là chẻ đôi cánh cửa xông vào bên trong.

Tức giận đá mạnh chiếc bàn gỗ chắn cửa ra, mang theo khí thế bừng bừng tiến thẳng tới nơi tiếng chuông phát ra.
Bất ngờ khi thấy Nhị phu nhân đang quỳ ở đó với điệu cười ma mị, ông không nói hai lời liền vung kiếm chém xuống một đường dứt khoát.

Chuông đồng tách làm đôi, bàn tay cầm nó cũng không tránh khỏi tướp máu.
“Ngươi đã làm gì con gái ta?!”
Thừa tướng giận dữ gầm lên, giơ chân đạp bà ta ngã lăn quay, sau đó nhanh chóng dập tắt miếng vải cuối cùng trước khi nó chạy lụi hết.

Miếng vải bé cỏn con bằng ngón tay lẫn với đống tro, mắt thường khó mà nhận ra.

Song cũng là lúc này, chỉ nghe tiếng gào thét bi thương của ái thê ở ngoài kia…
“Mẫn Văn!”
Một nỗi sợ hãi kinh hoàng chợt chiếm hữu trái tim người phụ thân, ông thất thểu chạy ra, linh hồn Tư Mẫn Văn trong lòng ái thê đã mờ nhạt tới cực điểm và đang tan thành khói bụi.
Tư Mẫn Văn chỉ kịp cười với phụ mẫu một cái, khóe môi cô mấp máy hai từ “bảo trọng”, tức thì thân thể tan biến hệt như tro tàn bị đốt cháy.

Tại sao ngay cả một lời từ biệt tử tế cuối cùng mà cô cũng không thể nói?
Cha mẹ, Doan Thước, Mẫn Văn mãi yêu ba người! Hy vọng… một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại…

Dòng lệ khiến đôi mắt của những người đang chứng kiến trở nên nhòe nhoẹt, mẫu thân cô quờ quạng trong không khí, bàn tay cố gắng nắm vào, tìm kiếm linh hồn con gái… Nhưng đáp lại bà chỉ là những mảnh hồn còn chưa tan hết, mất dần mất dần, Tư Mẫn Văn thật sự đã rời xa bọn họ rồi!
“Tiểu thư… Người đang ở đâu? Tiểu thư, người đừng rời đi như thế, người ở lại với Doan Thước có được không?”
Người ở lại đau biết nhường nào, Doan Thước nhìn những mảnh nhỏ mờ như đom đóm đang bay lên, nàng ta nấc nghẹn.

Đến lúc nàng có thể trông thấy tiểu thư của mình thì cô đã chẳng còn nguyên vẹn…
Len lỏi trong cảnh tượng đau thương này bỗng chốc vang lên tiếng cười man rợ, mẫu thân Tư Tiểu Lạc đứng trước cửa với vẻ mặt hài lòng.
“Chết rồi sao? Nó thật sự chết rồi sao? Tốt quá! Ta thành công rồi!”
Thừa tướng quay ngoắt người lại tát cho bà ta một phát, bảo bà ta ngậm miệng lại.

Mà ái thê của ông, một người làm mẫu thân đã khóc đến xám ngoét mặt mày trước sự ra đi của con gái đột nhiên lại vùng dậy.
“Sao ngươi làm vậy với Mẫn Văn? Sao ngươi làm vậy với con của ta! Trả con lại cho ta! Con… con ơi… Mẫn Văn ơi… Mẫn Văn ơi!”
Bà ngất lịm trong dòng lệ, Thừa tướng kịp đỡ lấy bà, trông hai người như già đi cả chục tuổi.

Ông nén bi thương vào trong, dặn dò Doan Thước đưa phu nhân đi.
Mũi kiếm nhọn hoắt chĩa thẳng vào mẫu thân Tư Tiểu Lạc, ông gằn giọng: “Mẫn Văn đã như vậy rồi, ngươi làm vậy để làm gì?!”
“Có nó thì Tiểu Lạc của ta sẽ sống không tốt!”
“Tiện nhân, là ai đã bày cách này cho ngươi?”
“Thừa tướng không biết ư? Chính pháp sư Lạc Tăng đã bày cho ta! Ha ha…”
Giọng nói hả hê khựng lại, Thừa tướng lạnh lùng ném kiếm đi.

Mẫu thân Tư Tiểu Lạc bị chém đứt cổ lúc nào không hay!.


Bình luận

Truyện đang đọc