TÔI BIẾT MÙI HƯƠNG CỦA EM


Editor: Thịt nướng & Cá bống
Bạch Nhược Phong như bị mê hoặc, giọng nói khàn khàn "Ừm" một tiếng.
Tim Kinh Hưng Thế nhỡ một nhịp, vui vẻ nhảy nhót, muốn dán miệng mình lên môi anh.
Bạch Nhược Phong tỉnh táo lại, kéo Phiến Phiến chạy về phía cổng trường.
"Anh......!Anh ơi......" Kinh Hưng Thế không theo kịp bước chân của tiểu A, thở hồng hộc.
Chạy ra khỏi sân thể dục, vòng qua khu dạy học, lòng bàn tay Bạch Nhược Phong đổ đầy mồ hôi, ở một góc đèn đường tối tăm chiếu không thấy, ôm Kinh Hưng Thế vào lòng.
Phía sau Bạch Nhược Phong là bảng tuyên truyền dán đầy tin vui, trước người là cổng trường trống rỗng, cửa sổ phòng bảo vệ tỏa ra ánh sáng yếu ớt.
Nhịp tim của hai thiếu niên dần dần đập cùng một nhịp.
Bạch Nhược Phong cúi đầu, nắm lấy cằm nhỏ nhắn của Kinh Hưng Thế.

Những hạt máu nhỏ đã sớm không còn, nhưng dấu răng còn chưa tiêu tan.
Kinh Hưng Thế đôi mắt ướt sũng, như mắt nai con.
Nói đến cũng kỳ quái, rõ ràng ánh đèn rất tối, Bạch Nhược Phong lại nhìn thấy ánh sáng trong mắt em ấy.
Có lẽ là ánh sao.
Bạch Nhược Phong ở trong ánh sáng như vậy nhẹ nhàng hôn lên môi Phiến Phiến.

So với bất kỳ giấc mơ nào đều là chân thật hơn, cũng so với lúc trộm hôn, cảm xúc càng mãnh liệt hơn, mỗi một tế bào trong cơ thể tựa hồ đều vì đôi môi chạm vào nở rộ.
Tiếng rên rỉ vừa nhỏ vừa mềm của Kinh Hưng Thế bồi hồi bên tai Bạch Nhược Phong, bàn tay Alpha vững vàng ấn eo nhỏ nhắn, Kinh Hưng Thế cả người gần như đều dán vào trong ngực anh.
Cũng không phải hôn sâu, nhưng cũng đủ để cho tinh thần hai thiếu niên ngây ngô hoảng hốt.
Một tia sáng trắng chói lọi đột nhiên chiếu vào góc nơi họ đang ẩn náu.
"Ai ở đó?!" Tiếng rống giận dữ của bác bảo vệ từ xa đến gần, "Các ngươi, lớp nào, mau đứng lại đó cho ta!"
Bạch Nhược Phong nghe vậy nhanh chóng quyết định kéo Phiến Phiến vọt vào khu dạy học khối 11 đi dạo một vòng trong khu vực vườn hoa phía sau tòa nhà.

Cậu thành công vòng quanh cửa phòng trực mang theo Kinh Hưng Thế lao ra khỏi cổng trường trong tiếng gào ầm ĩ của bác bảo vệ.
Cuối thu bên ngoài lạnh lẽo nhưng trái tim Bạch Như Phong lại nóng bỏng, đầu ngón tay Kinh Hưng Thế bị nắm chặt cũng nóng.
Tiểu Omega thở dốc đi theo phía sau Bạch Nhược Phong, cúi đầu không nói một lời.
Bạch Nhược Phong cũng không nói chuyện.
Bọn họ tay trong tay bắt taxi về nhà, đối với sự tình nụ hôn ban nãy trong lòng ngầm hiểu mà không nói ra.
Sau khi về đến nhà, Kinh Hưng Thế ngây ngô tắm rửa xong, vốn tưởng rằng sau khi mình chiếm được nụ hôn sẽ có hành động tiến thêm một bước, đáng tiếc cậu đánh giá quá cao chính mình.
Tay chân vẫn mềm nhũn, trong đầu cũng tất cả đều là mơ hồ, nhìn thấy Bạch Nhược Phong đưa lưng về phía mình vùi đầu làm bài tập, thầm nghĩ nhào tới.

"Trà Diệp Phiến Tử?" Giọng nói của Phạm Tiểu Điền làm gián đoạn suy nghĩ của cậu.
Ba Omega của Kinh Hưng Thế bưng hai ly sữa bò nóng đi đến: "Bổ sung dinh dưỡng."
"Ba ba." Kinh Hưng Thế nhịn không được cọ qua, ôm eo ba hít hít mũi.
Phạm Tiểu Điền cũng ngửi ngửi cậu, hai cha con ngồi ở bên giường nói nhỏ.
Bạch Nhược Phong khẩn trương đến không ngừng nhìn trộm.
Hôn hôn....!Hôn hôn cũng là tình yêu sớm.
Yêu sớm là không đúng.
Chính là là Phiến Phiến chủ động muốn muốn hôn a.
Không đúng, Phiến Phiến chỉ cần anh liếm những giọt máu thôi.
Nhưng liếm thì nhất định là phải hôn!
Bạch Nhược Phong sắp điên rồi, tiểu Alpha đáng thương ôm đầu ngã trên bàn.
Phiến Phiến, anh trai rất muốn cùng em yêu sớm a......
Phạm Tiểu Điền nói xong, xoa xoa đầu con trai, chạy đến bên cạnh Bạch Nhược Phong: "Tiểu Thanh Mai nha."
Bạch Nhược Phong thiếu chút nữa buộc miệng thốt ra một tiếng "Ba".
"Trước khi ba con đi có nhờ chú nói với con..."
Khốn kiếp.
Ba sẽ không lật tẩy mình với chú Phạm chứ?
Chú Phạm muốn đánh mình sao?
Nhưng chú Phạm vẫn rất dịu dàng a, nghe nói Phiến Phiến từ nhỏ đến lớn chưa từng bị đánh một lần!
Cho dù biết mình cưỡng hôn Phiến Phiến, hẳn là cũng sẽ không......
Quên đi, chú Phạm chú vẫn nên đánh gãy chân con đi.
Phạm Tiểu Điền nào biết trong thời gian ngắn ngủi một hơi thở, Bạch Nhược Phong đã chuẩn bị tốt cho việc sắp bị đánh đến gãy chân, còn ở đó nghiêm túc ho nhẹ.
"Ba con nói, năm nay cải cách hệ thống tuyển sinh của trường cảnh sát, thời gian kiểm tra thể chất sớm hơn nửa năm, con phải chuẩn bị thật tốt."
"A......!A?" Bạch Nhược Phong cho rằng mình không nghe rõ.
Phạm Tiểu Điền nhanh chóng từ trong túi lấy ra một đoàn giấy nhăn nhúm, cẩn thận mở ra.
"Chạy nước rút nha, lớp 12!" Chữ đỏ tươi giống như một quả bom, nổ tung trước mắt Bạch Nhược Phong, "Tôi có thể! Tôi có thể làm được! Tôi là người giỏi nhất! Một năm vất vả, một đời hạnh phúc..." (Thật là biết hù dọa mà)
"Ba." Kinh Hưng Thế bất đắc dĩ nằm sấp trên lưng Phạm Tiểu Điền.
Phạm Tiểu Điền ngừng rống, hi hi hi đi hai bước vươn tay với con trai, mệt mỏi:"Trà Diệp Phiến Tử, con đem cái này treo ở trong phòng ngủ của Tiểu Thanh Mai đi."
"Dạ được."
"Tiểu Thanh Mai, chú đi làm đồ ăn khuya cho các con nha!" Phạm Tiểu Điền vui vẻ thả con trai xuống, "Các con học tập thật tốt, mỗi ngày đều hướng về phía trước!"

Nói xong, đóng cửa và rời đi, trước khi đi còn cùng Kinh Hưng Thế ra hiệu "Cố lên".
Kinh Hưng Thế không có biện pháp gì với người ba Omega luôn lạc quan của mình, gấp tờ rơi trong tay lại, nhét vào trong túi, xoay người muốn nhìn Bạch Nhược Phong, lại phát hiện Alpha ôm đầu vẻ mặt trời rã rời.
Bạch Nhược Phong bị câu nói "Học tập thật tốt, mỗi ngày đều hướng về phía trước" dọa sợ đến toát mồ hôi lạnh.

Hôm nay anh làm cái gì? Anh hôn Phiến Phiến.
Cho dù là Phiến Phiến chủ động, vậy anh cũng không nên mạo hiểm để Kinh Hưng Thế trước kỳ phát tình lại bị hôn môi.
Chú Phạm thầm để lại những lời này, có phải đang có ý nhắc nhở mình hay không?
Bạch Nhược Phong, ngươi thật con mẹ nó cầm thú.
"Anh à." Mắt thấy thế giới nội tâm của tiểu Alpha lại muốn chạy lệch, Kinh Hưng Thế cắn răng tiến lại gần thật sự ngồi trên đùi Alpha, dán hai má vào cổ đối phương.
"Phiến Phiến......" Bạch Nhược Phong ôm cậu vào lòng, thiên ngôn vạn ngữ toàn bộ nhét vào.
"Anh hôn em đi." Lông mi Kinh Hưng Thế nhấp nháy nhấp nháy quét gương mặt tiểu Alpha, "Duỗi đầu lưỡi."
Bạch Nhược Phong: "......" Mẹ kiếp, anh duỗi lưỡi sao?!
Anh......!mẹ nó......!Cầm thú!
Kinh Hưng Thế sợ Bạch Nhược Phong lại giả bộ hồ đồ, ôm cổ Tiểu A vặn vẹo: "Anh ơi, hôn một cái nữa.

"
"Phiến Phiến, em......"
"Anh." Kinh Hưng Thế cắt ngang lời nói Bạch Nhược Phong, "Vì sao khi nãy anh hôn em."
"Bởi vì em nói có máu......"
"Chỉ là bởi vì có máu thôi sao?" Kinh Hưng Thế đột nhiên cao giọng.
Tất nhiên là không.
Sao có thể chỉ là vì mấy giọt máu cơ chứ?
Bạch Nhược Phong biết chính mình muốn hôn Phiến Phiến cũng đã lâu, tựa như anh biết chính mình hiện tại có bao nhiêu ý nghĩ muốn ấn Phiến Phiến lên bàn sách và cắn xé tuyến thế.
"Anh không giải thích được là vì cái gì sao?"
"Anh......" Bạch Nhược Phong bị Phiến Phiến hỏi đến trong đầu lộn xộn, trong lòng nghẹn một hơi, buộc miệng thốt ra, "Như thế nào, bị anh hôn một cái thì lập tức yêu anh à?"
Nói xong, toàn bộ căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Bạch Nhược Phong mở to hai mắt, tầm mắt cùng ánh mắt rưng rưng của Phiến Phiến đụng vào nhau.
Gió đêm rít từng cơn bên ngoài cửa sổ.
Bạch Nhược Phong nghĩ thầm, nếu như Phiến Phiến cũng thích anh như anh thích em ấy, thì tốt biết bao.


(Thằng bé nó thích thiệt mà anh không tin thôi đó)
Trên đời sẽ có chuyện tốt như vậy sao?
Có thể cùng Kinh Hưng Thế làm trúc mã nhiều năm như vậy đã là chuyện quá tuyệt vời, hơn nữa còn có một đoạn tình cảm ngây ngô kia quả thực....!Kia quả thực giống như viết tiểu thuyết a!
Bạch Nhược Phong tưởng tượng đến nỗi cười lộ răng nanh, lúng túng ôm Phiến Phiến khóc sướt mướt vào trong ngực: "Phiến Phiến, em chính là có ý đó sao?"
Alpha hỏi hàm hồ hồ hồ, trong giọng nói giả vờ không quan tâm bởi vì hầu hết tiểu A tuổi này đều có lòng tự trọng, tuy nhiên lại không ngừng cọ xát chóp mũi vào cổ cậu nhưng là đang sợ bại lộ nội tâm sợ hãi.
Kinh Hưng Thế bị cọ đến ở trong ngực Bạch Nhược Phong từng chút từng chút mềm nhũn, nước mắt tiếp tục đảo quanh hốc mắt
"Anh cảm thấy như thế nào?"
Bạch Nhược Phong ôm mông cậu nâng người lên trên: "Là......!Có đúng không, anh là Alpha tốt như vậy, làm sao sẽ có người không thích anh chứ?" Dù đang khẩn trương nhưng vẫn phải tỏ ra tự tin.
Tí tách.
Kinh Hưng Thế nước mắt lưng tròng, thầm nghĩ, Bạch Nhược Phong anh thật là nhát gan, nhưng cậu không khỏi vui mừng, Bạch Nhược Phong thật sự thích cậu nha.
Có chút thích dù không nói thẳng ra cũng sẽ hiện rõ trong mắt tiểu Alpha.
Cho nên Kinh Hưng Thế nín khóc mỉm cười: "Đúng vậy, không ai không thích Bạch Nhược Phong."
"Ừm." Bạch Nhược Phong cố gắng đè nén cảm xúc mừng như điên trong lòng, không thế xác nhận chính mình là vì lí do gì mà vui mừng một hồi, nhưng hiện tại Phiến Phiến vẫn ở trong ngực, tất cả những gì anh nghĩ đều trở nên hư vô.
Alpha nhẫn nhịn chịu đựng nhưng vẫn là không nhịn được đè tiểu O xuống nệm, run giọng nói: "Phải, mọi người đều thích anh."
Em cũng thích anh.
Kinh Hưng Thế cười cong đôi mắt, bám vào vòng tay Bạch Nhược Phong, những lo lắng tích tụ trong lòng nhiều ngày liền tan biến.
Thật tốt.
Bọn họ đồng thời nghĩ thầm.
Bọn họ chắc chắn là giống nhau.
"Nga, đúng rồi!" Bạch Nhược Phong ôm Phiến Phiến đến mức suýt chút nữa quên mất chuyện chính của mình.
Tiểu Alpha xấu hổ đứng dậy, nắm lấy đầu ngón tay hơi lạnh của Kinh Hưng Thế, khẩn trương lo lắng hỏi: "Em có nơi nào cảm thấy không thoải mái không?"
Lỡ như Phiến Phiến bởi vì bị cưỡng hôn mà bắt đầu kỳ phát tình thì hỏng bét mất a.
Kinh Hưng Thế hơi hơi nghiêng đầu, tầm mắt rơi vào vành tai đỏ bừng của Bạch Nhược Phong, tròng mắt xoay chuyển: "Vẫn tốt." Sau đó đứng dậy, cắn chóp tai của tiểu A, giọng nói đột nhiên có một chút ủy khuất nghẹn ngào.
"Anh à, nhớ nhé, hôm nay anh nợ em một câu."
Một câu thổ lộ nghiêm túc.
Bạch Nhược Phong thuận thế ôm cậu vào trước người: "Đâu chỉ là một câu a!"
Có rất nhiều câu, làm thế nào không thể nói hết tình cảm này.
Sau khi thăm dò tâm tư của nhau, Kinh Hưng Thế sao có thể buông bỏ cơ hội tốt như vậy, vươn tay nắm lấy cổ áo Bạch Nhược Phong, muốn một nụ hôn thật giống với lúc bị người khác cắt ngang ở trường học.
Anh có thể duỗi đầu lưỡi vào lúc đó!
Nhìn thấy môi mình sắp chạm vào khóe miệng Bạch Nhược Phong, tiếng bước chân thình thịch của Phạm Tiểu Điền đột nhiên chuyển từ xa thành gần.
Kinh Hưng Thế đỏ mặt, nhanh chóng chui vào chăn bông, áp hai má nóng rực lên gối, khẽ rùng mình quay lưng về phía Bạch Nhược Phong.
Mà Bạch Nhược Phong biểu hiện đến càng khoa trương hơn, trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất, chờ Phạm Tiểu Điền gõ cửa, mới đỏ mặt chạy tới mở cửa.
"Tiểu Thanh Mai?" Phạm Tiểu Điền chiên cho cậu một đĩa đầy khoai tây chiên, chất thành đống như quả đồi nhỏ, "Cho con ăn."
Lại lấy ra một đĩa nhỏ bánh kem khác: "Cái này cho Trà Diệp Phiến Tử nhà chú."

"Khoai tây chiên quá nhiều dầu mỡ, thằng bé ăn dễ bị đau bụng."
"Dạ được." Bạch Nhược Phong tiếp nhận đồ ăn, quay đầu liếc nhìn về phía sau, thấy trên giường có một dáng người còn chưa có ý định ngồi dậy, liền nói với chú Phạm, "Phiến Phiến hình như đã ngủ rồi ạ."
"À." Phạm Tiểu Điền vội vàng hạ giọng, "Vậy chú sẽ không quấy rầy con làm bài tập nữa, buổi tối sớm nghỉ ngơi đi."
Sau khi tiễn chú Phạm đi, Bạch Nhược Phong một lần nữa trở lại mép giường, Kinh Hưng Thế ậm ừ dưới chăn bông dịch về phía anh, giống như một quả bóng nhỏ, chỉ thò đầu ra khi cọ vào người Bạch Nhược Phong.
"Em muốn ăn cái gì?" Bạch Nhược Phong đưa chiếc bánh nhỏ lên môi Phiến Phiến, tuy giọng điệu dò hỏi, nhưng anh không có ý định đưa khoai tây chiên cho cậu, "Buổi tối ăn ít một chút, bằng không em sẽ no đến không ngủ được."
Kinh Hưng Thế ngoan ngoãn chui vào vòng tay Bạch Nhược Phong, khoác chăn bông lên rồi ôm lấy chiếc bánh nhỏ, từ từ cắn.
"Phiến Phiến......" Bạch Nhược Phong gục đầu vào cổ cậu, nhìn tiểu Omega ăn bánh kem mà hai má phồng lên, miệng cười đến khép không được..
Thật hạnh phúc!
Phiến Phiến và anh đã thừa nhận thích nhau rồi!
Tuy rằng......!Hiện tại vẫn phải cố chịu đựng, nhưng là Phiến Phiến đã nói anh nợ em ấy một lời.
Nếu đó không phải là một lời tỏ tình, thì đó là gì?
Nó không chỉ là một từ đơn giản, mà là một từ "thích" cần thiết phải cố gắng nhẫn nhịn đến thời kỳ phát tình.
Thật tốt......
Bạch Nhược Phong cao hứng đến quên hết tất cả, không phát hiện Phiến Phiến đang dẩu mông cọ về phía sau, chờ đến khi phản ứng lại, Kinh Hưng Thế đang ngậm chiếc bánh trong miệng và nháy mắt cười hì hì.
"Muốn ngồi ở chỗ nào?" Bạch Nhược Phong da đầu tê rần, bế Phiến Phiến lên.
Phần đũng quần của anh căng phồng một khối, nguyên do là bị Phiến Phiến cọ đến "cứng".
Kinh Hưng Thế cúi đầu nhìn một cái, giãy giụa tiếp tục ngồi xuống.
Nha! Anh trai cảm giác được nha.
Bạch Nhược Phong không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ôm cậu lên một lần nữa.
Tiểu Omega buồn bực đá vào chân anh: "Anh à?"
"Đừng lộn xộn." Bạch Nhược Phong vỗ mông cậu một cái, "Ăn xong mau nghỉ ngơi đi."
Kinh Hưng Thế khịt khịt mũi không hài lòng.
"Ngoan a." Giọng Bạch Nhược Phong đặc biệt khàn khàn và dịu dàng khi anh đang dỗ dành Phiến Phiến, "Em mà ngoan thì buổi tối anh sẽ ôm em ngủ."
"Thật sự?" Kinh Hưng Thế mắt sáng rực.
"Thật sự." Bạch Nhược Phong gãi gãi eo cậu.
Phiến Phiến lập tức mềm nhũn ra, nằm trên giường lật người, cầm lấy điện thoại, để chân lên đùi Bạch Nhược Phong, che miệng ngáp một cái, "Vậy em ở đây đợi anh."
Vì thế Bạch Nhược Phong thành thật làm bài tập về nhà dưới sự giám sát của Kinh Hưng Thế.
Lớp 12 có rất nhiều bài tập, Bạch Nhược Phong làm hơn một tiếng đồng hồ mới hoàn thành xong tất cả bài tập.

Phiến Phiến lúc đầu là nằm trên giường, sau đó lại dụi vào vòng tay Bạch Nhược Phong, xem sách bài tập của anh và các câu hỏi của lớp 12.
Bạch Nhược Phong tâm bất ổn, lòng tràn đầy hứa hẹn sau khi làm xong bài tập, sợ chính mình sẽ không kiềm chế được cảm xúc mà trở thành dã thú, cắn nát môi Phiến Phiến, lại sợ buổi tối nằm mơ "những giấc mơ đủ màu sắc" được xúc tác nhiều hơn nhờ nụ hôn sau khi tan học lúc nãy.

Trời ạ, yêu sớm thật khó.
Bạch Nhược Phong bạc đầu vì sầu muộn a..


Bình luận

Truyện đang đọc