TÔI BIẾT MÙI HƯƠNG CỦA EM


Kinh Hưng Thế ôm chăn ngẩn ngơ một lát, lát sau đột nhiên đứng dậy, lảo đảo nhào tới bàn bên cạnh mở hộp thuốc ra.

Trên bàn có bình nước, Kinh Hưng Thế đun nước, lắc lắc cái túi nhỏ chứa đầy hạt màu đen mím môi cười.

Mỗi lần Bạch Nhược Phong đối xử tốt với cậu, cậu đều ghi tạc trong lòng, một lần cũng sẽ không quên.
Ngược lại Bạch Nhược Phong tắm rửa xong thấy viên thuốc còn chưa uống thuốc, có chút tức giận: "Rễ bản lam cũng không đắng, sao em không uống đi?".

Trên người Tiểu A tản ra hơi nước nóng hổi, giống như một máy tạo độ ẩm di động, tiến đến bên cạnh Kinh Hưng Thế, cướp lấy hộp thuốc, rót nước pha.
"Nước trong bình còn ít quá, em uống thuốc trước đi, anh xuống lầu lấy nước."
Nước nóng trong ký túc xá trường được cung cấp 24/24 chỉ là muốn dùng phải xuống lầu lấy, tuy nhiên trong các phòng ký túc xá đều có ấm đun nước, miễn là không gấp thì không nhất thiết phải xuống lầu lấy.


Huống chi Bạch Nhược Phong còn không có phích đựng nước nóng.
"Anh tính lấy bằng cách nào?" Kinh Hưng Thế tiếp nhận ly nước rễ bản lam, hai tay nâng lên thổi nguội, "Đun thêm một bình nước đi."
"Không sao, anh sẽ mượn của bác bảo vệ." Bạch Nhược Phong xoa xoa đầu cậu lung tung, lúc thu tay lại, ngón tay cọ cọ nốt ruồi trên khóe mắt nhỏ bé của tiểu O, trong lòng có chút ngứa ngáy.
Kinh Hưng Thế nháy mắt mấy cái, nhấp một ngụm thuốc nhỏ.
Bạch Nhược Phong ho khan một tiếng, xoay người xách túi chườm nóng xuống lầu lấy nước.

Bên ngoài túi nước nóng mà Tiểu A mua có một lớp vải mềm mại, cho dù nước nóng có đổ vào cũng sẽ không dễ dàng làm bỏng đến người, nếu như không có bộ này, Bạch Nhược Phong cũng không dám đưa Phiến Phiến dùng, dù sao khi còn bé Omega cũng từng bị bỏng.

Một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, Bạch Nhược Phong chưa từng bị cắn nhưng so với Kinh Hưng Thế bị cắn còn khẩn trương hơn.
Bạch Nhược Phong khẩn trương chạy tới phòng nước nóng lầu một, đụng phải một người ngay trước mặt.

Từ Phàm mặc áo ngủ Doremon, cầm theo phích nước nóng mũm mĩm trắng trẻo, đang cúi đầu bay ra ngoài.
"Từ Phàm!" Bạch Nhược Phong vui mừng khôn xiết, "Tới tới tới, giúp anh rót một túi chườm nóng này đi."
Từ Phàm thuận theo buông bình nước nóng xuống, nghe tiếng Bạch Nhược Phong rót nước vào túi chườm phát ra tiếng ùng ục, đột nhiên bừng tỉnh: "Đậu má, anh Phong ơi, mẹ ơi giờ tháng mấy mà anh dùng túi chườm nóng vậy hả?"
"Anh không sao chứ? Sao như con gái vậy."
Bạch Nhược Phong không để ý tới Từ Phàm.

Túi chườm nóng là để cho Phiến Phiến dùng, cho dù bị người ta chê cười chết, cũng cam tâm tình nguyện.
Vì hiếu kỳ nên Từ Phàm ngồi xổm ở trước cửa, nhìn chằm chằm anh Phong rót xong túi nước nóng, lại kẽo kẹt vặn nút, lắc qua lắc lại đến mấy lần, sau khi xác nhận không bị rò rỉ nước, thật cẩn thận cất vào trong ngực.
"Anh Phong, anh không phải thật sự sợ lạnh chứ?".


Từ Phàm kéo lê đôi dép lê theo sát phía sau Bạch Nhược Phong đi lên lầu.
"Tao mà sợ lạnh sao? Túi chườm nóng này là cho vợ tao."
Từ Phàm bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Hai người trọ ở trường hả?"
"Cũng không tính, ngày hôm nay mưa lớn, không tiện về, tạm thời ở lại một đêm."
"Em thấy hai người ở lại trường cũng rất tốt, nói không chừng có thể sống chung." Từ Phàm cười ha ha như nói đùa hai tiếng, sau đó trầm mặc leo lên mấy bậc thang, dưới chân trượt một phát, "Mịa kiếp, anh Phong, hai người sẽ không thật sự sống chung chứ?"
Bạch Nhược Phong giả vờ bình tĩnh, vân đạm phong khinh gật đầu.
Từ Phàm sợ đến mức nói lắp, run rẩy cảm thán một câu: "Thật trâu bò."
"Đừng có mách lẻo với giáo viên." Bạch Nhược Phong cười híp mắt nặn nặn túi chườm nóng.
Từ Phàm cảm thấy thứ mà anh Phong đang cầm không phải túi chườm nóng, mà là trứng của chính mình.

—— ầm!
Từ Phàm nơi nào đó phảng phất bắt đầu mơ hồ đau, vội vàng đưa tay làm thủ thế khóa kéo miệng: "Hiểu rồi anh Phong, em hiểu!"
"Lên trước đây." Bạch Nhược Phong hài lòng vỗ vỗ bả vai Từ Phàm, bước nhanh hơn, vội vàng trở về xem Phiến Phiến.

Lúc Bạch Nhược Phong đẩy cửa ra, Kinh Hưng Thế đang mặc quần áo.
Mặc quần áo của Bạch Nhược Phong.
Nói đến chuyện thay đồ này, trước khi tắm rửa kỳ thật cậu đã tìm một cái áo của tiểu A khoác lên người, thế nhưng cái đó có hoa văn, nằm ở trên giường cộm người, cho nên muốn tìm một cái khác vải mềm một chút.
Vừa tìm, liền tìm thấy một chiếc áo sơ mi có cổ cực kỳ thấp và có vạt áo vạt áo đặc biệt dài chuyên dụng của cầu thủ bóng rổ.
Kinh Hưng Thế nghe thấy tiếng mở cửa, vội vàng quay đầu lại, quần áo còn chưa kéo đến cùng, hai chấm đỏ phấn nộn chợt lóe lên.
Mịa kiếp.
đầu v* Phiến Phiến!
Anh đã liếm và cắn nó!!!.

Đọc‎ tru.


Bình luận

Truyện đang đọc