TÔI CHỈ MUỐN HỌC HÀNH THẬT TỐT

Vào thứ hai, Diệp Hiểu Hiểu đến trường lúc 6:30, và sau đó cửa ký túc xá 302 đã bị cậu ta gõ vang.

Cậu ta đến để mượn bài tập chép.

Tần Hoan đang chuẩn bị tìm Tiêu Mặc đòi nụ hôn chào buổi sáng: “…”

Lại là Diệp Hiểu Hiểu!

Tần Hoan nghiến răng nghiến lợi, quyết định block Diệp Hiểu Hiểu một tuần. Phiền quá, hơn nữa lần nào cũng xuất hiện đúng thời điểm quan trọng không! Chậm lại một phút cũng không được sao?!

Tiêu Mặc tháo tai nghe ra, cười cười, chủ động tiến tới hôn lên má của Tần Hoan một cái.

“Đi mở cửa đi.”

Tần Hoan đen mặt, giẫm chân như muốn thủng sàn, giống như Diêm Vương sống muốn đòi mạng người vậy.

Diệp Hiểu Hiểu đứng ngoài cửa, trong tay xách hai phần bữa sáng — bữa sáng được dùng để hối lộ hai vị đại lão trong lớp. Cậu ta vẫn còn hơn một nửa bài tập, và nó phụ thuộc vào họ.

Nhưng Diệp Hiểu Hiểu còn không biết Tần Hoan đã bị cậu ta làm tức chết.

Ô hô thương thay cho cậu ta ba giây.

Cửa vừa mở ra, Diệp Hiểu Hiểu liền bày ra nụ cười tám cái răng chuẩn không cần chỉnh, sau đó cái gì cũng không nói, tay phải daang bữa sáng lên trước, “Anh Tần, đây là bữa sáng tớ mang cho cậu và anh Mặc — bánh bao chiên của nhà ông Vương, da mỏng nhiều nhân, bảo đảm ăn rồi còn muốn ăn tiếp.”

Tần Hoan quét một vòng qua bữa sáng, đưa tay đón lấy, ngay sau đó một chút không lưu tình trực tiếp táng Diệp Hiểu Hiểu một cái sàng đầu.

Diệp Hiểu Hiểu ôm trán sững sờ tại chỗ, mơ hồ nửa ngày mới kêu lên, “… Anh Tần ạ?”

“Ừ.” Tần Hoan liếc câu ta một cái, mặt vẫn chằm dằm, điển hình dục – cầu bất mãn, “Mới sớm ra, cậu tới đây làm gì?”

Sau khi hỏi xong, hắn lập tức biết tỏng, nói: “Chép bài tập về nhà?”

“Hê hê.” Diệp Hiểu Hiểu sờ sờ đầu mũi, ngước mặt mỉm cười, “Người hiểu tớ, cũng chỉ có anh Tần. ”

“Vào đi.” Tần Hoan nghiêng người nhường một con đường, Diệp Hiểu Hiểu đeo balo, nhanh chóng đi vào, sợ muộn một bước sẽ bị sập cửa.

Tiêu Mặc đã đeo tai nghe lên, lúc này đang chuyên chú nghe tiếng Anh, luyện tập nghe.

Diệp Hiểu Hiểu che giấu sự kính nể trong lòng, theo bản năng nhẹ bước chân.

Tần Hoan nói: “Tùy tiện tìm một chỗ ngồi, muốn làm bài tập về nhà nào, tự mình đến bàn của tớ lấy, có một chuyện là, đừng quấy rầy anh Mặc.”

“Vâng!” Diệp Hiểu Hiểu giống như một đảng cúi đầu mà làm, gần như không lên tiếng, chỉ dùng khẩu hình.

Tần Hoan bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó nhẹ nhàng chạm bàn trước mặt Tiêu Mặc hai cái, lúc Tiêu Mặc ngẩng đầu lên, khom lưng nói với y: “Tớ đi tắm trước, Diệp Hiểu mang bữa sáng tới, cậu có thể ăn chung với cậu ta.”

Tiêu Mặc gật gật đầu, đáy mắt hàm chứa ý cười nhàn nhạt.

Diệp Hiểu Hiểu là bóng đèn cỡ lớn rất tự giác kéo dây kéo cái miệng mình, một câu cũng không nói, cố gắng đem cảm giác tồn tại của mình giảm xuống mức thấp nhất, chỉ là cậu ta vẫn nhịn không được lén lút quan sát hai người trước mặt đang không hề băn khoăn mà tú ân ái.

Không biết có phải cậu ta đa tâm hay không, cảm giác cách một ngày rưỡi không gặp, bầu không khí giữa Tần Hoan và Tiêu Mặc càng không thích hợp.

Diệp Hiểu Hiểu lòng tràn đầy tò mò, hắn xem a xem, cuối cùng ở Tiêu Mặc của cổ, vừa lúc có thể bị áo che kín vị trí nhìn thấy một màn màu đỏ.

Lớn mùa đông, khẳng định không phải muỗi cắn.

Vậy chỉ còn lại một khả năng.

“…..” Diệp Hiểu Hiểu cảm thấy hình như cậu ta đã biết một chuyện không nên biết!

Thu tầm mắt lại, Diệp Hiểu Hiểu ngoan ngoãn ngồi một lát, cuối cùng lúc Tần Hoan quần áo đi vào phòng tắm, mới đứng lên, chạy tới bàn của Tần Hoan tìm bài tập.

Toán lí hóa sinh cộng thêm anh văn, tổng cộng tám cuốn, cậu ta đã làm ba rồi, còn lại năm.

Tiêu Mặc điền từ cuối cùng vào đề nghe, rồi cất tai nghe, quay đầu nhìn về phía Diệp Hiểu Hiểu, chào hỏi với cậu ta.

Diệp Hiểu Hiểu nói: “Anh Mặc, cậu làm đề nghe xong rồi ư? Đúng rồi, tớ mang đồ ăn sáng cho cậu và anh Tần kìa, anh Tần để trên bàn ấy, vẫn còn nóng, cậu mau ăn đi, nếu cảm thấy ngon thì lần sau tới tớ sẽ mang theo.”

Lúc nói chuyện, đầu của cậu ta vẫn không có thời gian ngẩng lên nhìn một cái, hai tay cùng ra trận, chép bài lưu loát.

Tiêu Mặc đứng lên, cầm lấy sữa đậu nành và bánh bao chiên, rồi ngồi xuống ăn từ từ.

Y hỏi: “Cậu ăn chung không?”

“Không, lúc trên đường tới tớ đã ăn rồi.”

Diệp Hiểu Hiểu lật mặt sau của bài tập, tiếp tục chép, nhưng sau khi chép được mấy đáp án, cậu ta lại lải nhải lsi do tại sao mình lại biết đám Tiêu Mặc ở lại kí túc xá, “Thật ra tớ định tìm lớp phó học tập á, nhưng lớp phó nói là tối qua cậu ấy bận đột xuất nên về nhà rồi, không có ở ký túc xá, bảo tớ đến tìm anh Mặc các cậu á — Hôm qua cậu ấy gặp cậu và anh Tần, chắc là do tối qua cậu và anh Tần ở lại, nên tớ qua đây.”

Về phần nguyên nhân mới sáng ra, cũng không cần nói, bản kế hoạch Tiêu Mặc đặt ra cho bản thân đã lưu truyền lâu trong ban ba rồi, tất cả mọi người thật sự bội phục nghị lực học tập của Tiêu Mặc mới sáng năm giờ rưỡi đã rời giường học bài cho tới mười hai giờ khuya mới lên giường đi ngủ.

Quả nhiên học bá không phải ai muốn làm cũng làm được.

Tiêu Mặc nói: “Ừ, bọn tớ đã gặp cậu ấy.”

Tần Hoan chỉ là do chạy bộ xong nên mới đổ mồ hôi, cho nên chỉ tắm nước sơ một cái, mất năm phút đã xong rồi đi ra. Hắn lau tóc đi đến bên người Tiêu Mặc, sau đó nghiêng người lấy một cái bánh bao chiên từ trong tay Tiêu Mặc đi, đánh giá: “Ngon.”

“Tất nhiên, đồ tớ mua ăn ngon là phải.” Diệp Hiểu Hiểu tưởng Tần Hoan nói vậy là khen mình, đuôi sắp vểnh lên tới tận trời.

“Cậu nghĩ nhiều rồi.” Tần Hoan nói, “Tớ cảm thấy ngon là do Mặc Mặc đút tớ ăn.”

“……”

–Chắc là cậu ta đã quấy rầy anh Tần làm chuyện gì  đó với anh Mặc.

Không dám tiếp tục làm bóng đèn nữa, Diệp Hiểu Hiểu ước lượng phải mất bao nhiêu thời gian để chép bài, cảm thấy vừa đủ, liền cuộn bài nhét vào trong balo, “Sáng sớm đã ăn thức ăn cho chó, tớ sắp sâu răng rồi… Anh Tần, phần còn lại tớ mượn trước, tớ mang đến lớp chép. ”

Cậu ta dừng một chút, lại ý vị thâm trường nói: “AnhTần, cậu và anh Mặc tiếp tục đi, nha~”

Dứt lời, cậu ta liền xách theo balo mở cửa nhanh chóng chạy, tất nhiên cậu ta không quên đóng cửa lại.

Tiêu Mặc: “…..”

Tần Hoan: “…..”

Tần Hoan không nói gì, một lúc lâu sau lại nở nụ cười, hắn nghiêng đầu nhìn Tiêu Mặc, ánh mắt nhu hòa, “Nếu Diệp Hiểu đã nói vậy rồi, vậy chúng ta tiếp tục…”

Hắn một tay nắm tay Tiêu Mặc, tay kia ấn ở sau đầu Tiêu Mặc, tiến tới hôn lên đôi môi mà vừa rồi hắn tâm tâm niệm niệm.



Trong mấy ngày tiếp theo, các học sinh thảo luận về trận chung kết bóng rổ vào thứ sáu và giáng sinh vào thứ bảy.

Vào cuối tháng 12, bầu không khí giáng sinh đã đậm lên.

Một số quảng trường ở thành phố Y đã dựng lên những cây thông Noel khổng lồ, xung quanh cây được bao phủ bởi đèn nhỏ, vào ban đêm sẽ sáng lên, rất đẹp.

Các cửa hàng trên đường phố cũng đều chưng cây thông Noel, trên cây được bao phủ bởi tất cả các loại đồ trang trí, “ông già Noel” hay gì đều có,  ở khắp mọi nơi bên đường đều có thể nhìn thấy. Đến cả cái tiệm ăn gần Nhất Trung, cũng làm hoạt động hơp với lễ Giáng sinh, đám Tần Hoan bọn họ thích đến thăm tiệm độc lạ duy nhất “Đề tên bảng vàng” này, đưa ra quảng cáo “Trả lời câu hỏi nhận giải thưởng, liên tiếp trả lời đúng 10 câu hỏi sẽ được tặng bản ghi chú của học bá”.

Khỏi cần nói, kinh doanh vô cùng hot.

Chương trình học của Nhất Trung không quá nhanh, dựa theo tiến độ giảng dạy, so với các trường trung học bình thường, họ đã nhanh hơn gần một học kỳ. Mà sau tết nguyên đán sẽ chào đón kỳ thi toàn quốc, cho nên ba môn văn lịch sử địa chính trị đã không còn giảng bài, học để lấy tư liệu. Năm nay chỉ có chính trị là đề mở, nhưng đề mở  cũng không dễ, nếu không biết kiến thức ở đâu, thì lật tài liệu cũng có thể lật đến rách sách.

Học tập chăm chỉ, mỗi ngày lên một tuần, cuối cùng cũng chào đón ngày thứ sáu.

Hôm nay, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Ngày mai chúng ta sẽ được nghỉ.

Còn một ngày nữa.

Hơn nữa còn một trận chung kết bóng rổ vào buổi chiều.

Nghĩ đến đây, tất cả mọi người đều hoạt động, từng người một quét đi mệt mỏi, tinh thần rạng rỡ.

Trong giờ nghỉ trưa, Tần Hoan bị kéo đến phòng tập thể dục để huấn luyện.

Tiêu Mặc ôm bóng rổ Tần Hoan mua, cũng đi theo. Lúc Tần Hoan không huấn luyện, sẽ chạy đến một bên dạy Tiêu Mặc, lúc huấn luyện liền để cho mấy người Diệp Hiểu Hiểu, Hà Húc ai rảnh thì dạy dùm.

Tuần này Tiêu Mặc mỗi ngày đều sẽ dành thời gian học bóng rổ với Tần Hoan, năng lực học tập của y rất tốt, vốn cái gì cũng học nhanh, huống chi trước khi nhà y chưa xảy ra chuyện cũng từng chơi, cho nên trải qua năm ngày luyện tập, tiến bộ thần tốc, một đối một với Hà Húc, đã có thể lấy được tám-chín điểm. Theo tốc độ này tiến bộ, đến trận đấu bóng rổ năm lớp 12, nói không chừng y có thể lên trận thi.

Lúc này, Tiêu Mặc lại đột phá phòng thủ của Hà Húc, thành công ném vào một quả bóng.

Hà Húc giơ ngón tay cái lên với Tiêu Mặc, lại thấy Tần Hoan bên kia đã dừng lại, đang đi tới, liền cởi kính lau mồ hôi, nói: “AnhTần tới rồi, cậu nghỉ ngơi trước đi.”

Tiêu Mặc nhặt bóng về, đáp: “Được.”

Ôm quả bóng đi đến ghế bên cạnh ngồi xuống, Tiêu Mặc vừa uống nước, Tần Hoan đã ngồi xuống bên cạnh y, hỏi: “Thế nào rồi?”

“Có thể ghi được năm hoặc sáu quả bóng dưới sự phòng thủ của lớp trởng.” Ánh mắt Tiêu Mặc rất sáng, “Em còn ném được một phát ba điểm nữa. ”

“Giỏi rồi.” Tần Hoan không chút do dự khen ngợi, còn vui hơn so với mình ghi bàn.

Trên mặt Tiêu Mặc có thêm vài phần thần thái, y nhìn Tần Hoan, “Em muốn đánh với anh một lần nữa. ”

Tần Hoan mỉm cười, “Được thôi. ”

Hắn đứng lên, rồi đưa tay kéo Tiêu Mặc, sau đó cởi áo khoác đồng phục học sinh ra, cầm lấy quả bóng trong lòng Tiêu Mặc, một lần nữa đi đến dưới rổ.

“Tới đi.”

Tiêu Mặc “Ừ” một tiếng, đi tới.

Tiêu Mặc đánh với Tần Hoan  hơn mười lần, nhưng lần nào cũng như nhau, đều không thể ăn được một quả nào dưới sự phòng thủ của Tần Hoan, lần nào cũng bị Tần Hoan cướp hết.

Tần Hoan cũng không nhường Tiêu Mặc, hắn biết Tiêu Mặc nghiêm túc, cho nên hắn cũng dùng thái độ nghiêm túc đối xử.

Trên sân, Tiêu Mặc và Tần Hoan đứng đối mặt.

Tần Hoan trả lại bóng cho Tiêu Mặc, “Thử xem. ”

Tiêu Mặc tiếp bóng, ánh mắt sắc bén lên, sau khi y dẫn bóng, liền trực tiếp xông về phía Tần Hoan. Tần Hoan mở hai tay ngăn cản, lúc này Tiêu Mặc bỗng nhiên làm một động tác giả ——

Chiêu thức quen thuộc này khiến trên mặt Tần Hoan lộ ra ý cười, hắn nói: “Mặc Mặc, em ơi chiêu cũ…”

Chữ “rích” của Tần Hoan vẫn còn ở trong miệng, liền thấy Tiêu Mặc đột nhiên xoay người tại chỗ, trong mấy giây sửng sốt này của hắn, đã vượt qua hắn, lại nhảy lên ném… Quả bóng rơi vào rổ, xoay nửa vòng bên cạnh rổ rồi vào.

Tần Hoan: “…..”

Tiêu Mặc quay đầu lại nhìn về phía Tần Hoan, khóe miệng nhếch lên, mang theo một xíu đắc ý, “Bóng vào rồi kìa. ”

Tần Hoan nhìn biểu tình đắc ý nhỏ bé của Tiêu Mặc, cuối cùng cũng nở nụ cười, hắn đi tới trước mặt Tiêu Mặc, giơ tay chọt chọt trán y, “… Học hư rồi. ”

Tiêu Mặc nhìn hắn, cười nói: “Chiêu này là Khương Hàng dạy em đó.”

“Được lắm.” Tần Hoan vờ tức giận, cố ý xụ mặt nói, “Bây giờ ngay cả Khương Hàng cũng đứng về phía em. ” Nhưng nói xong hắn liền nở nụ cười, căn bản không nỡ lạnh lùng với Tiêu Mặc.

Hắn tươi cười, rồi tiến gần bên tai Tiêu Mặc, chậm rãi nói: “Mặc Mặc, mọi người thích em như vậy, hại anh có cảm giác nguy hiểm.”

Tiêu Mặc tưởng thật nói: “Bọn họ cũng rất thích anh mà.”

Hai người tựa vào nhau ở khoảng cách gần như vậy, lại cung cấp tư liệu sống cho lầu CP.

Hai nữ sinh trốn ở trong góc che miệng kích động cầm điện thoại chụp lén, còn là loại chụp ảnh liên tục, một hơi mười tấm.



Buổi chiều là tiết văn, hơn nữa tiết hai của môn văn Thái Chân trực tiếp cho mọi người xem tác phẩm nổi tiếng, tự học hai chọn một, mọi người chọn tự học, vì vậy thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt đã hết tiết 3.

Chuông tan học vừa vang lên, giáo viên địa lý tuyên bố tan học, các học sinh ban ba liền chạy như điên.

Ban ba có một ưu điểm lớn nhất đó chính là rất có ý thức về danh dự tập thể, ngay cả đối với các bạn cùng lớp không quan tâm đến bóng rổ, họ cũng sẽ đi xuống hỗ trợ – bất kể số lượng, khí thế, đều không thể thua lớp bốn.

Người xem trận chung kết không nhiều hơn bình thường, cho dù không có lớp của mình trong đó, nhưng mọi người lại giàu sự nhiệt tình, trong đó chủ yếu là tới để ủng hộ ban ba là chủ yếu—— ban ba có một vật sáng là Tần Hoan, còn có một Khương Hàng đẹp hơn nữ sinh, các đội viên khác trông cũng không kém. Mặc dù chỉ nhìn mặt, cũng chắc chắn sẽ ủng hộ bọn họ, chứ nói chi là ban ba rất mạnh, khả năng thắng rất lớn.

Lớp 4 và lớp 7 giống nhau, trong đội cũng có người trong đội bóng rổ của trường học, thực lực cũng không thể khinh thường.

Trước khi lên sân, Tần Hoan vẫn như cũ giao áo khoác, nước của mình cho Tiêu Mặc, hơn nữa trước khi xuống sân chơi, hắn lại kéo Tiêu Mặc chạy đến một phòng học trống không có người, đòi một nụ hôn chúc may mắn.

Vì thế lúc lên sân, Tần Hoan y chang một con công ba hoa ăn no uống đủ, không ngừng mở màn để cầu sự chú ý của Tiêu Mặc.

Tiêu Mặc bất đắc dĩ đỡ trán, nhưng cũng không giấu được sự ngọt ngào trong lòng, cùng với niềm vui lan tràn đến khóe mắt.

Trận đấu này với lớp 4, tuy rằng thực lực cũng tương đương, nhưng so với chơi với ban bảy tuần trước dễ hơn rất nhiều, chủ yếu là ban bảy có hai thành viên đội bóng rổ trường học và tương đối thân với Trương Tuân, quen thuộc với kỹ xảo tấn công, phòng ngự của Trương Tuân, mà vị ban bốn này không thân với Trương Tuân lắm.

Hơn nữa, học kỳ này ban bảy và ban ba họ thể dục chung tiết, hai lớp thường xuyên luận bàn thi đấu, lớp nào cũng quá hiểu nhau.

Ngay lúc này, trên sân bóng rổ.

Tần Hoan chuyển công thành thủ, đồng thời phòng ngự ban bốn, nhân cơ hội ra hiệu cho Khương Hàng, Khương Hàng rời đi, ôm bóng xoay một vòng, lại làm động tác giả ném bóng, lừa đối phương xong trực tiếp truyền bóng cho Trương Tuân cách đó không xa chi viện.

Trương Tuân bắt bóng, nhanh chóng chạy đà, nhảy lên dưới rổ ——

Bóng vào.

Các cô gái ủng hộ ban ba đều hét điên cuồng, từ “Cố lên cố lên” thành một dàn “A a a a a”, không chừng còn tận tâm tận lực hơn lúc ủng hộ lớp của mình.

Lúc Tần Hoan và Khương Hàng sượt qua nhau đã vỗ tay.

Trận đấu vẫn tiếp tục.

Đại khái là thấy trình độ phối hợp ăn ý giữa Tần Hoan và Khương Hàng, ban bốn thay đổi chiến lược, chỉ theo dõi Tần Hoan cùng Khương Hàng hai người, tránh cho họ phối hợp nhau.

Nhưng bọn họ dùng sai cách rồi, Tần Hoan tuy rằng có ăn ý với Khương Hàng đấy, nhưng càng ăn ý với Trương Tuân hơn.

Hồi lớp 10, Khương Hàng còn không thích chơi bóng, còn Trương Tuân và Tần Hoan lại thường xuyên chơi với nhau.

Một quyết định sai lầm thường có hậu quả rất lớn.

Bởi vậy Trương Tuân chuyền bóng, Tần Hoan ném rổ, phối hợp hoàn mỹ khiến cho bọn họ một hơi liền giành được hơn mười điểm, hoàn toàn kéo dài khoảng cách với ban bốn.

Ban bốn: ……

Mười mấy điểm không dễ kéo lại được, huống chi về sau, đội tụt lại phía sau càng hay không ổn định, ban bốn sốt ruột, sốt ruột thì bắt đầu rối loạn, đội viên liên tiếp phạm quy nhiều lần, mà mỗi một lần phạt đền, ban ba cơ bản bách phát bách trúng.

Lọi thế nghiêng về một bên  ngược lại làm cho ban bốn trước sau hết cách xoay chuyển.

Thua rồi.

Nhưng ban bốn cũng vô cùng lợi hại, sau khi phát hiện tâm lý đội viên rối loạn, bọn họ dừng lại sửa mấy phút, khi trở về, trạng thái trong nháy mắt đã trở lại đỉnh cao.

Hơi cuối cùng đuổi được tận 15 điểm.

Chỉ tiếc là giai đoạn trước rớt điểm xuống quá nhiều, cho nên chênh lệch quá lớn, thành ra cho dù giành lại được 15 điểm, nhưng vẫn thua ban ba 9 điểm.

Ngay lúc đó, trận bóng rổ lớp 11 đã kết thúc.

Trương Tuân bị giáo viên thể dục gọi đi, bảy tám phút sau mới trở về, vừa trở về liền nói: “Tuần tới sẽ trao giấy chứng nhận giải thưởng, cũng có giải thưởng.”

Tào Di Cảnh hỏi một câu, “Thưởng gì?”

Trương Tuân suy nghĩ một chút, Chắc là đồ dùng học tập.”

Mọi người: “…”

Tui không thèm.

Hà Húc nói: “Được rồi, mọi người về lớp đi, cô Thái còn có chuyện muốn nói… Mấy bạn bên ban cán sự lớp đi với tớ, giúp lấy táo, Giáng sinh ngày hôm nay, cô Thái tự trả tiền túi, mua táo cho tất cả mọi người. ”

“Wow!”

“Cô Thái tốt ghê.”

“Đi đi, nhận táo đi…”

Mọi người đùa giỡn, kết bè trở lại lớp.

Tiêu Mặc và Tần Hoan đi ở cuối, Tần Hoan quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy không có ai, liền nhanh chóng nắm tay Tiêu Mặc, sau đó nhỏ giọng nói: “Lớp chúng ta lại thắng, lần này em nên thưởng cho anh cái gì?”

“Hửm?” Tiêu Mặc nghiêng đầu nhìn hắn.

Tần Hoan chớp chớp mắt, mỉm cười nói: “Ngày mai đi với anh tới một chỗ, xem như là phần thưởng của anh.”

Tiêu Mặc từ trước đến nay sẽ không từ chối Tần Hoan, cho nên y trầm ngâm một lát, đồng ý nói: “Được, em đi cùng anh.”

Bình luận

Truyện đang đọc