TÔI CHỈ MUỐN HỌC HÀNH THẬT TỐT

Nơi Tần Hoan muốn dẫn Tiêu Mặc tới, là nhà ông nội hắn.

Từ trên xe buýt xuống, Tần Hoan dẫn Tiêu Mặc đi về phía một tiểu khu cũ, vừa đi vừa nói chuyện phiếm, “Mấy tháng trước ông nội anh nghỉ hưu trở về, ngày nào cũng nhàn rỗi tới hoảng, mỗi lần anh qua thăm ông ấy luôn lôi anh đi chơi cờ với ông, một chút là một buổi chiều. ”

Đang nói, Tần Hoan nhớ lại cái gì đó, chả mấy khi mà lại lộ vẻ mặt phát khùng, “Vấn đề là nước cờ của ông nội anh rất xấu, già rồi mà còn chơi xấu nữa.”

Tiêu Mặc từ trong lời của Tần Hoan, tưởng tượng ra một ông lão ương bướng, nhịn không được nở nụ cười.

“Ông nội anh còn nhanh nhẹn quá.”

“Rất tốt, thân thể ông ấy rất cường tráng, em chưa thấy mười tám thức bán manh làm nũng của ông nội anh, làm riết còn lưu loát hơn cả trẻ con.” Tần Hoan cười lắc đầu, lại nói, “Bất quá hôm nay anh dẫn em đi thăm ông ấy, thì có lý do có thể không chơi cờ với ông.”

Hắn nghĩ về cái gì đó, sau đó thêm một câu, “Đúng rồi, có một chợ hoa và chim gần đây, tối nay anh sẽ đưa em đi dạo.”

Tiêu Mặc gật gật đầu, “Được.”

Đây là khu phố cũ xưa, người sống ở đây đều là người bản địa chính gốc thành phố Y, nhưng bởi vì chệch khỏi trung tâm thành phố, nhà ở lại tương đối cũ, giao thông cũng không thuận tiện, cho nên bây giờ vẫn còn ở đây, chủ yếu là một số người cao tuổi đã nghỉ hưu.

Tuy nhiên, gần đó có chợ hoa và chim, cũng có một công viên nước, xanh hóa và không khí rất tốt, thực sự rất thích hợp để dưỡng lão.

Lúc đi qua một cửa hàng trái cây, Tiêu Mặc dừng bước, “Đợi một chút, em vô mua chút trái cây. ”

Đi dạo quanh cửa hàng, Tiêu Mặc hỏi: “Ông bà anh thích ăn gì?”

“Cam. Ông nội của anh thích cam tề, bà anh thích cam ngọt, nhưng trước đây bà anh không thích ăn cam nhất. Mẹ anh luôn nói rằng họ ân ái cả đời, cuối cùng ngay cả khẩu vị cũng bị đồng hóa.” Tần Hoan ngừng lại, nghiêng đầu hướng về phía Tiêu Mặc cười, “Mặc Mặc, em nói coi sau này chúng ta có thể cũng giống như họ không — đồ ăn, trái cây, độ mặn nhạt… Toàn bộ đều trở nên giống nhau?”

Nghe xong, Tiêu Mặc ngẩng đầu, sau khi đối mặt với đôi mắt mang theo ý cười, sủng nịch của Tần Hoan, chậm rãi đỏ mặt, y rũ mắt xuống nói: “… Được chứ. ”

Dừng một chút, y lại thay đổi giọng điệu nghiêm túc lặp đi lặp lại một lần, “Được!”

Tần Hoan cười vui vẻ, hắn đưa tay sờ sờ đầu Tiêu Mặc, “Mua trái cây đi. ”

Ông ấy tuy rằng thích cam, nhưng chỉ mua một loại hiển nhiên là không đủ, vì thế Tiêu Mặc lại mua thêm táo, xe ly tử, ghép lại ba loại.

Cửa hàng trái cây cách nơi ông Tần ở không xa, cho nên không bao lâu, bọn họ đã đến dưới lầu.

Ông nội Tần, bà nội Tần ở trên lầu năm, bởi vì tầng ở tiểu khu cũ thường không cao, cho nên cũng không xây thang máy.

Tiêu Mặc hỏi: “Cao như vậy, họ đi không mệt sao?”

“Anh cũng từng hỏi họ rồi.” Tần Hoan nói, “Nhưng họ không cảm thấy mệt, hơn nữa còn coi leo cầu thang là tập thể dục, mẹ anh và ba anh họ từng nghĩ tới việc mua một căn hộ khác gần nhà anh để hai ông bà ở đấy, nhưng ông bà không muốn chuyển nhà, cảm thấy ở lại đây tự do. ”

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến lầu năm.

Tầng một có hai hộ, một trái một phải, tần gia gia bọn họ ở bên trái 505. Tần Hoan đưa hoa quả trong tay cho Tiêu Mặc, tiến lên một bước ấn chuông cửa.

“Ông bà nội, là con đây.”

Ngay sau đó, cánh cửa mở ra.

Cửa vừa mở ra, ông Tần liền từ phía sau cửa vươn một tay, kéo Tần Hoan vào trong phòng, “Cháu trai ngoan con cuối cùng cũng tới, đến đây, cùng ông nội chơi cờ. ”

Ông túm Tần Hoan đi rất nhanh, không chú ý tới phía sau Tần Hoan còn có một người đứng.

“Ông ơi ngài chờ một chút, hôm nay con dẫn bạn tới.” Tần Hoan nghe đánh cờ là từ chối tận đáy lòng, vội vàng đưa Tiêu Mặc ra ngoài.

“Hửm?”

Ông Tần quả nhiên dừng lại, sau đó mới chú ý tới Tiêu Mặc đứng ở cửa.

Ông Tần nhìn chằm chằm Tiêu Mặc một lát, bỗng nhiên nói: “Là con à bé ngaon, còn nhớ ta không?”

Tiêu Mặc sững sờ, y không ngờ lúc trước người giúp mình chuyển trường, chính là ông nội của Tần Hoan.

Lúc lâu sau y mới nói, “Vâng, nhớ.”

Ông Tần cười cười, “Con và Hoan Hoan làm bạn cùng lớp sao?…… Ah, con vào trước đi, không cần phải cởi giày, vào, vào rồi nói sau. ”

Ông Tần cũng quên chuyện chơi cờ, ông kéo Tiêu Mặc đến sô pha ngồi xuống, lúc xoay người nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của Tần Hoan, liền giải thích với hắn, “Cha của Tiểu Mặc là học trò của ta. ”

Ông không nói nhiều, bởi vì ông cũng không biết, Tần Hoan có biết chuyện hay không.

Tần Hoan kinh ngạc, “Trùng hợp như vậy!”

“Đúng vậy, chính là trùng hợp như vậy đấy.” Ông Tần lại hỏi Tiêu Mặc, “Muốn uống gì, nước trái cây có được không?”

“Được ạ.” Tiêu Mặc đặt trái cây mang theo lên bàn trà, “Cái này là mua cho ngài và bà nội.”

Tần Hoan tranh công thay Tiêu Mặc, “Đây là đồ mà bạn cùng bàn của con đặc biệt mua cho ông và bà đấy. ”

Hắn nhìn xung quanh và hỏi: “Bà đâu?”

“Biết con tới, nên đi mua đồ ăn rồi.” Ông Tần đặt nước trái cây trước mặt Tiêu Mặc, cười nói, “Lần sau tới đừng mang theo đồ nữa. ”

Tiêu Mặc gật đầu.

Ông Tần ngồi xuống sô pha đơn, hỏi Tiêu Mặc, “Trường học mới thế nào? Có hòa đồng được với bạn học mới không?”

Nhớ tới ban ba, Tiêu Mặc lộ ra ý cười, “Mọi người đều rất tốt ạ. ”

Y nói thêm: “Cảm ơn ông đã giúp con chuyển trường.”

“Không có gì, chỉ là một cái nhấc tay mà thôi.” Ông Tần khoát khoát tay, cười đến vui mừng, “Ta rất vui vì có thể giúp được một tay, Tiêu Cần đối xử với ta như cha nhiều năm, gọi ta một tiếng thầy. ”

Ông nội Tiêu qua đời sớm, cho nên sau khi gặp ông Tần, Tiêu Cần liền coi ông như cha mà đối đãi, nói là thầy, nhưng cũng giống như cha con.

Cẩn thận quan sát mặt mày Tiêu Mặc, ông Tần nói: “Con và cha con trông rất giống nhau.”

Nhớ lại học trò đã qua đời, nụ cười của ông nhạt dần, ông im lặng một lúc rồi nói: “Ông vẫn còn ảnh của cha con khi nó còn trẻ, con có muốn xem không?”

Ánh mắt Tiêu Mặc sáng lên, “Được không ạ?”

“Đương nhiên là được.” Ông Tần đứng dậy trở về phòng một chuyến, lúc đi ra, cầm một quyển album thật dày.

“Mấy năm nay, ta và cha con vẫn luôn giữ liên lạc, tuy rằng ta ở thành phố B xa xôi, nhưng đứa nhỏ này tinh tế, luôn thỉnh thoảng gọi điện thoại ân cần, chào hỏi ta, thật sự là đối đãi với ta như cha, ông Tần nói đến cha Tiêu, giọng điệu kiêu ngạo và mừng rỡ, “Sau khi cha con trở thành giáo viên, mỗi năm đều gửi cho ta một tấm ảnh tốt nghiệp cùng bạn học, ta cả đời dạy nhiều học sinh như vậy, cũng chỉ có nó là có tâm nhất. ”

Tần Hoan đỡ ông Tần  ngồi xuống, ông Tần đưa album trong tay cho Tiêu Mặc, “Con xem đi, bên trong còn có ảnh của mẹ con, ta nghĩ con cũng biết, bọn họ đều tốt nghiệp đại học B, chỉ là chuyên ngành khác nhau, mẹ con cũng là một đứa nhỏ vô cùng xuất sắc. ”

Tiêu Mặc nói cảm ơn, cẩn thận tiếp nhận album ảnh, một hồi lâu sau, y mới cúi đầu, chậm rãi mở nó ra.

Bức ảnh ghi lại những năm tháng, hai bức ảnh trên trang đầu tiên của album đã vàng ố, đó là mấy người trẻ tuổi đứng trước B Đại.

Khi đó cha Tiêu còn rất trẻ, nhìn ống kính, khóe miệng có một nụ cười nhàn nhạt, ôn hòa lại có phong độ của người trí thức.

Ông Tần nói: “Đây là ảnh chụp năm hai đại học của cha con, mấy người đầu tiên này, là bạn tốt của nó.”

Tần Hoan vẫn luôn tò mò về cha Tiêu, lúc này cũng ngồi cạnh Tiêu Mặc, xem ảnh với y.

Cùng với lời giải thích của ông Tần, album ảnh lật vào giữa, bắt đầu thường xuyên xuất hiện một nữ sinh, nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa, nụ cười in trên ảnh rất sạch sẽ, mỗi lần cô chụp ảnh, đều mang theo nụ cười rực rỡ, dường như tâm tình lúc nào cũng tốt như thế.

“Đó là mẹ con, khi cha con quen biết mẹ con, vừa lúc là năm tư…”

“Lúc cha con cùng mẹ con kết hôn, vừa mới lên nghiên cứu sinh năm hai, ta còn làm người chứng hôn cho hai người họ…”

Album ảnh tiếp tục về sau, lại xuất hiện một đứa bé, đó là một bức ảnh đầy tháng, em bé trên ảnh mở to đôi mắt trong suốt, mập mạp, trắng nõn, vô cùng đáng yêu.

Ông Tần nở nụ cười, “Con trai, đây là con này, ta không thể tới kịp tiệc đầy tháng của con, liền bảo cha con gửi cho ta một bức ảnh của con. ”

Tiêu Mặc đặt tay lên album ảnh, nhẹ nhàng chạm vào những bức ảnh cũ này, phảng phất như có thể xuyên qua chúng, theo thời gian, trở về quá khứ.

Một album ảnh thật dày, tất cả đều là về cha Tiêu.

Cha Tiêu coi ông Tần như cha, làm sao ông Tần lại không coi cha Tiêu như con được chứ.

Album đã được lật đến cuối.

Thời gian ở góc dưới bên phải của bức ảnh cuối cùng đã được chụp bốn năm trước đây.

“Đây là bức ảnh cuối cùng mà nó gửi cho ta, mấy người phía trên đều là học trò của nó, bên trong cô gái này…” Lời nói của ông Tần đột nhiên dừng lại, sau đó nói với Tần Hoan: “Hoan Hoan, con đi đun sôi nước, bà nội con sắp trở về, bà ấy muốn uống nước nóng.”

Tần Hoan biết ông nội đang đẩy mình ra, hắn không nhúc nhích, “Chuyện của bác Tiêu, bạn cùng bàn của con đã nói cho con biết hết rồi. ”

Ông Tần giật mình, lập tức vui mừng gật gật đầu, “Như vậy cũng tốt, có một người có thể chia sẻ, cũng tốt hơn là tự con nghẹn ở trong lòng…”

Tiêu Mặc ngẩng đầu, vành mắt có chút đỏ lên, “Ông ơi, nữ sinh này làm sao vậy?”

Ông Tần thở dài, “Cô ấy chính là nữ sinh bị giết kia, năm đó cô mới hai mươi hai tuổi…”

Huyết sắc trên mặt Tiêu Mặc rút hết đi, tay run rẩy.

“Cùng bàn à!” Tần Hoan vội nắm lấy tay Tiêu Mặc, đan vào lòng bàn tay mình, còn tay kia lại vòng sau lưng Tiêu Mặc, vỗ nhẹ lưng y.

“Con trai, con có tin cha con sẽ giết người không?” Ông Tần  lắc đầu, “Ông không tin, tuy ông già, nhưng mắt không mù, sẽ không nhìn lầm người, cha của con là người tốt, là một người thầy tốt, nó tuyệt đối sẽ không xuống tay thương tổn học sinh của mình. ”

“Con không tin điều đó.” Thanh âm Tiêu Mặc khàn khàn, kèm với tiếng khóc, “Cho tới bây giờ con cũng không tin, ông ấy tốt như vậy. ”

“Đúng vậy, nó rất tốt.” Ông Tần nói, “Năm ngoái ta đã gặp một học sinh mà nó đã từng giúp đỡ, đứa bé đó đã hoàn thành ước định với cha con, thi vào khoa y của B Đại, thành tích rất tốt… Ông từng nghe qua, cậu ta nhận được học bổng vào trường. ”

Tiêu Mặc nhắm mắt lại, khóe mắt rơi xuống một giọt lệ, nhưng khi mở ra, chỉ còn đáy mắt đỏ lên.

“Ông ơi, ông có biết những người trong bức ảnh này không?” Tiêu Mặc chỉ vào bức ảnh nữ sinh bị thương.

“Sau khi xảy ra chuyện, ta từng trở về, tìm mấy người này.” Ông Tần  thở dài, “Nhưng bọn họ đều không nguyện ý nói chuyện này, có thể theo bọn họ, cha con quả thật giết người, vẫn luôn lừa bọn họ …”

Ánh mắt đục ngầu của ông Tần rơi vào bức ảnh đó, thật lâu không dời đi, ông nhớ tới gương mặt lạnh lùng của những người này, lạnh lòng đồng thời cũng vì Tiêu Cần mà cảm thấy không đáng giá.

Tiêu Cần rõ ràng đối với bọn họ tốt như vậy, nhưng cuối cùng, lại không một ai chịu nói một câu cho nó, tất cả mọi người đều định tội cho nó.

Tiêu Mặc chỉ chỉ người đứng bên cạnh nữ sinh, “Ngài đã tim hắn chưa?”

Tần Hoan nhìn một cái, phát hiện người đàn ông đó chính là Trần Phi.

Ông Tần suy nghĩ một chút, lắc đầu, “Không có hắn, lúc ấy hắn đã bỏ học rồi. ”

Tiêu Mặc nói, “Bức ảnh này, ông có thể cho con không?”

“Con…” Ông Tần dừng một chút, nói, “Cầm đi, hy vọng có thể có chút tác dụng. ”

Tiêu Mặc trịnh trọng nói lời cảm ơn, “Cảm ơn ngài. ”

Ông Tần yên tĩnh một hồi lâu, mới nói: “Con trai à, thứ cho ông không thể vì con làm nhiều hơn nữa, ông già rồi, trong lòng dư sức mà không đủ sức lực, mà cha Hoan Hoan lại là cảnh sát, không thể tự mình tham gia vào vụ án…”

“Không đâu ạ.” Tiêu Mặc cắt đứt lời của ông Tần, “Đã đủ rồi, ngài đã làm vì bọn con đủ rồi, bọn con đều rất cảm kích ngài. ”

Ông Tần nở nụ cười, rất hiền lành, “Hy vọng bộ xương già này của ta còn có thể đợi đến ngày con lật án oan cho cha con, nó là học trò của ta, ta nhìn nó từ thiếu niên hăng hái trở thành một người cha, lại biến thành một thầy giáo xuất sắc, ta vẫn tin nó sẽ không làm chuyện như vậy. ”

Tiêu Mặc cũng nở nụ cười, “Vâng, cha chắc chắn không làm vậy. ”

Bình luận

Truyện đang đọc