TỐI CỔ CƯỜNG TÔNG - QUÂN THƯỜNG TIẾU

Sau khi Quân Thường Tiếu đột phá đến võ đồ ngũ phẩm, bắn liên tiếp ba phát súng đã không còn tình trạng cả người và tay cầm súng bị cứng đơ như những lần trước nữa.



Có thể nói sức giật của khẩu súng Desert Eagle đã không còn ảnh hưởng Quân Thường Tiếu.



Lý Thanh Dương một lần nữa tận mắt chứng kiến chưởng môn khai súng giết chết ba tên áo đen cách xa hơn hai mươi mét trong chớp mắt, cảm giác chấn động đến ngây người.



“Đem mạng chó của tên bị thương đến đây.”



Quân Thường Tiếu ngồi bên cạnh cây lớn, nói:



“Bổn tọa muốn xem xem là ai dám giữa thanh thiên bạch nhật thuê sát thủ ám sát Thiết Cốt phái chúng ta.”



“Vâng.”



Đám đệ tử đi đến chỗ mấy tên áo đen đang bị thương, phát hiện tất cả đã nằm trên đất không còn chút hơi thở nào nữa.



Lý Thanh Dương cau mày nói:



“Chưởng môn, bọn chúng đều chết hết rồi.”



“Cái gì?”



Quân Thường Tiếu vội vàng đi tới, kéo bịt mặt của bọn chúng xuống, phát hiện môi bọn chúng đều thâm đen liền hiểu ra bọn chúng đều cắn thuốc độc tự tử.



“Tiêu Kỷ, ngươi có quen mặt những tên này không?”




Tiêu Tội Kỷ đi đến, tỉ mỉ nhìn những tên áo đã chết, lắc đầu nói:



“Chưởng môn, đệ tử không biết những tên này.”



Không biết sao?



Quân Thường Tiếu ngạc nhiên.



Lúc mới đầu, hắn còn đoán chắc chắn rằng những tên này là do Tiêu gia phái đến, chẳng lẽ khuôn mặt bị thay đổi?



Lý Thanh Dương ngồi xuống, lục soát thi thể của một trong những tên áo đen phát hiện có một lệnh bài ở trên eo, nói:



“Chưởng môn, bên trên lệnh bài này có khắc chữ “Bối”, có khi nào là người của Bối gia?”



Tiêu Tội Kỷ chống cằm, nói:



“Đệ tử trước đây có nghe nói, Bối gia có đào tạo một nhóm võ giả cảm tử.”



Tô Tiểu Muội chen lời nói:



“Không còn gì phải bàn cãi, chắc chắn bọn hắn không nhịn được cục tức Bối Tiên bị sư đệ đánh cho thảm hại như vậy, nên Bối gia mới phái người đến giết chúng ta.”



“Binh!”



Quân Thường Tiếu đánh một cái vào sau gáy Tô Tiểu Muội, nói:



“Võ giả cảm tử do gia môn bồi dưỡng, ra ngoài hành sự còn mang theo lệnh bài để lộ thân phận sao?”



Tô Tiểu Muội ôm đầu, nhăn mặt lại.



Lý Thanh Dương nói:



“Chưởng môn, ý của người là có ai đó cố ý vu oan giá họa cho Bối gia.”



Quân Thường Tiếu xoa xoa cằm, nói:



“Uống thuốc độc tử sát không phải hành động của một võ giả cảm tử, mà là...?”






“Sát thủ.”



Lý Thanh Dương nhanh nhẹn nói.



Quân Thường Tiếu vỗ vỗ vai Lý Thanh Dương nói:



“Không tệ nha, nếu còn không nhận ra thì thật phí cơm gạo của bổn tọa.”



Lý Thanh Dương nghiêm giọng nói:



“Lần trước ở môn phái cũng có sát thủ đến ám sát chưởng môn, có khi nào lần này cũng có liên quan đến Linh Tuyền Tông?”



“Khả năng này cũng không phải là không có.”



Quân Thường Tiếu do dự suy nghĩ.



Quân Thường Tiếu hiện tại suy đoán có hai khả năng xảy ra. Một là đám sát thủ này do Tiêu gia giả mạo Bối gia phái đến. Hai là đám cô hồn này có dây mơ rễ má với Linh Tuyền Tông.



“Lục soát xem trên người bọn hắn có chiếc nhẫn không gian không?”



Quân Thường Tiếu nói.



Lý Thanh Dương và bốn đệ tử khác theo lệnh hành động nhưng đừng nói đến nhẫn không gian, ngày cả dăm ba đồng bạc lẻ cũng không có.



Quân Thường Tiếu lắc đầu, nói:



“Đem thi thể của bọn chúng thiêu đi.”



“Vâng!”



Các đệ tử đem các thi thể chất thành đống.



Tô Tiểu Muội nhặt cành cây khô dưới đất, buộc lại thành từng bó.



Lửa đâu?



Cái nơi khỉ ho cò gáy thì việc kiếm lửa ở đâu đây?



Quân Thường Tiếu lắc đầu, từ từ đưa tay ra, một ngọn lửa Linh Hồng Hỏa bay ra thiêu rụi các thi thể trong nháy mắt.



Lý Thanh Dương và Tô Tiểu Muội nhìn thấy ngọn lửa trong nháy mắt bốc lên, ngẩn người há to miệng.



Lục Thiên Thiên ngạc nhiên nói:



“Ngươi là hỏa hệ võ giả?”



Quân Thường Tiếu nhún vai nói:



“Bổn tọa là hỏa hệ võ giả có gì lạ lắm hả?”



“Bộp.”



Quân Thường Tiếu vỗ tay một cái, nói:



“Đi thôi! Chúng ta trở về môn phái.”



Năm đệ tử vội vàng theo sau.



Trên đường, Lý Thanh Dương thì thầm hỏi:



“Đại sư tỷ, ngọn lửa lúc nãy của chưởng môn chắc chắn là một loại lửa vô cùng hiếm thấy.”



Lục Thiên Thiên đáp:



“Thượng phẩm hỏa chủng, Linh Hồng Hỏa.”



“Hả?”



Lý Thanh Dương thiếu chút nữa vấp ngã chổng mông, kinh ngạc nhìn về phía chưởng môn.



Trên Tinh Vẫn đại lục này có rất nhiều thuộc tính kỳ lạ ví dụ hỏa hệ, thủy hệ, mỗi loại cũng có phân chia cấp bậc như linh căn.



Thượng phẩm Linh Hồng Hỏa tuyệt đối là thượng phẩm hỏa chủng hiếm có.



Lý Thanh Dương nghiêm giọng kinh ngạc nói:



“Đại sư tỷ, chưởng môn không đơn giản nha.”



Lục Thiên Thiên nhàn nhạt, nói:



“Nếu như chưởng môn đơn giản, ngươi cho rằng dựa vào tư chất và tu vi của các sư đệ là có thể thuận lợi giành được bốn vị trí mạnh nhất sao?”



Lý Thanh Dương đáp:



“Sư tỷ nói có lý.”



Quần Thường Tiếu thả chậm bước chân lùi về hai người, nói:



“Thanh Dương, bổn tọa từng nói sẽ giúp ngươi trở thành Võ Đế, không có năng lực há dám khoa trương nói khoác sao?”



“Nhớ kỹ.”



Hắn nhìn năm đệ tử một lượt, nói:



“Chỉ cần các ngươi trung thành với môn phái, bánh mì có, sữa có, cái gì cũng có.”



Mặc dù không biết “bánh mì” là vật phẩm gì nhưng các đệ tử đồng thanh nói:



“Vĩnh viễn đi theo chưởng môn.”



“Soạt!”



Từ trên bầu trời mây đen mù mịt tụ thành sấm sét đánh xuống trong nháy mắt làm khe núi hẻo lánh bị nứt ra.



“Sột soạt!”



Một tên áo đen từ trong ánh sáng kia chui ra rơi vào sơn cốc, ngã vào người một thiếu niên đang chặt củi ở trong thung lũng.



“Á!”



Thiếu niên đau đớn kêu lên.



Ánh mắt vốn trong veo dần dần tràn đầy tia sắc lạnh.



Một lúc sau, khuôn mặt đầy hung bạo dần biến mất, giọng khan khan nói:



“Linh hồn ngủ say ngàn năm của bổn tọa cuối cùng đã trùng sinh.”



“Lăng Dao, ta xem ngươi là hồng nhan tri kỷ vậy mà ngươi lại vì Thái Huyền Chân Kinh mà tính kế với ta. Đợi bổn đế hồi phục tu vi ta sẽ tìm ngươi tính cả vốn lẫn lời.”



“Cái gì?”



“Nữ nhân đó vậy mà có thể trảm rách thương khung? Được người đời sùng bái phong thành nữ đế thiên cổ đầu tiên?”



“Rộp!”



Sau khi thiếu niên hấp thu ký ức, trong ánh mắt hắn đầy lửa giận nói:



“Chuyện lần đầu ta còn chưa làm được, thế mà nữ nhân đó lại có thể làm được.”



“Không sao! Không sao!”



“Bổn đế có Thái Huyền Chân Kinh trong tay, chỉ cần vài chục năm là có thể đột phá lên Võ Đế, cũng có thể trảm rách thương khung, đến lúc đó tìm nàng ta tính sổ cũng chưa muộn.”



“Hây.”



Thiếu niên vươn vai một cái, hồi phục lại ánh mắt trong veo.



Hắn là Dạ Tinh Thần. Hơn ngàn năm trước là một trong mười đại võ đế được người đời sùng bái gọi là Dạ Đế.



Sau này hắn bị một nữ nhân mà hắn xem là hồng nhan tri kỷ ám hại, đem hồn phách giam sâu dưới lòng đất, trải qua hơn ngàn năm tu luyện mới có thể phá vỡ mặt đất chui ra và nhập linh hồn vào thân thể thiếu niên đang đi chặt củi này.



“Cơ thể này chỉ có linh căn hạ phẩm, tu vi chưa khai được một đoạn, yếu còn hơn châu chấu nữa..”



Dạ Tinh Thần xem xét cơ thể mới của mình.



“May mà trong tay bổn đế có Thái Huyền Chân Kinh, là tâm pháp do trời đất tạo thành, chắc chắn có thể cải thiện linh căn hạ phẩm này.”



Miệng hắn nhếch lên cười.



“Nữ đế thiên cô đầu tiên?”



“Cuối cùng cũng đến ngày bổn đế kéo người khỏi thần bảng.”



Dạ Tinh Thần siết tay thành nắm đấm, ngẩng đầu lớn giọng hét:



“Bắt đầu từ hôm nay, Dạ Tinh Thần ta sẽ cho người trong thiên hạ biết trời không thuận ta thì ta sẽ nghịch trời...”



“Roẹt!”



Thiếu niên còn chưa nói hết câu thì đã bị một vật từ phía đằng xa cào rách mặt.



Dạ Tinh Thần bị thương một mắt, loạng chạng di chuyển cuối cùng ngã rầm xuống.



Hơn ngàn năm trước là một trong mười đại võ đế nhưng hiện tại trùng sinh trong thân thể của một võ giả yếu đuối. Còn đang kiêu ngạo tuyên bố nghịch thiên thì bị đánh ngất ngay tại chỗ, mà thủ phạm chỉ là một quả bóng!



Nghe thấy từ xa truyền lại tiếng hô lên đầy kinh hoành: “Chưởng môn, quả bóng người đá đi hình như đá trúng người khác rồi.”



“Không phải chứ, cái nơi chim cũng không thèm đẻ trứng này mà cũng có người sinh sống sao?”



“Soạt! Soạt! Soạt!”



Quân Thường Tiếu đang dẫn năm đệ tử trở về môn phái, nhìn thấy một thiếu niên nằm hôn mê, miệng hắn liền giật giật nói:



“Bổn tọa chỉ thuận chân đá một cái thôi, sức lực có bao nhiêu đâu vậy mà lại trúng mặt tên tiểu tử này.”



“Chưởng môn, chúng ta nên làm gì đây?”



Lý Thanh Dương nói.



Quân Thương Tiếu ngẩng đầu nhìn bầu trời mây đen đang ùn ùn kéo đến, nói:



“Xung quanh không có thôn trang, trời lại còn sắp mưa to, trước hết cứ đem hắn đưa về môn phái rồi tính sau đi.”



“Vâng”



Tiêu Tội Kỷ ngồi xuống, dìu thiếu niên cõng lên vai.



Quân Thường Tiếu cho quả bóng vào nhẫn không gian rồi dẫn các đệ tử nhanh chóng trở về môn phái.

Bình luận

Truyện đang đọc