TÔI CÓ THỂ Ở CHUNG VỚI ANH KHÔNG

Giống như suy đoán của Triệu Tiểu Đào, lúc 13 ca sĩ đều biểu diễn xong, sau khi đóng vote, Trình Hề đứng thứ tư. Đứng thứ nhất đương nhiên là Trương Cần, lão tiền bối biểu diễn một bài nhạc kịch được biên soạn lại rất khó, Trình Hề và những người còn lại nghe mà choáng váng.

Còn thứ hạng của Mạnh Bạch lại nằm ngoài dự đoán của bọn họ —— Trong tình huống có phát sinh lỗi, hắn vẫn đứng thứ bảy.

Mặc dù thực lực của sáu ca sĩ phía sau hơi không được như mong muốn, có một người cũng vì quá căng thẳng nên mắc một lỗi lớn là quên lời, nhưng ít ra những người còn lại vẫn phát huy bình thường.

Đến đây, Triệu Tiểu Đào và Trình Hề có thể chắc chắn, vị trí thứ hai đã được quyết định trong nội bộ 90% là Mạnh Bạch.

Nhưng hành vi của ekip chương trình lại chẳng bị cư dân mạng chỉ trích, Mạnh Bạch hạ tone rất tự nhiên, không phải người chuyên nghiệp thì sẽ không nhận ra, còn tưởng rằng hắn biên soạn lại như vậy, nên chẳng có ai phản kháng mấy.

Cuối cùng người bị loại đương nhiên là vị ca sĩ quên lời nọ, sau khi tạm biệt người đó, tập đầu tiên của 《Quân Đoàn》 cũng kết thúc, kênh vote trực tuyến chính thức được mở.

Dựa theo quy tắc vote, mỗi ngày một tài khoản chỉ vote được hai lần, mà bắt buộc phải vote cho hai người khác nhau, việc này giúp tránh tình trạng không đồng đều giữa người đứng đầu và người đứng cuối trong danh sách vote trực tuyến, đồng thời cũng duy trì tính công bằng của cuộc thi ở một mức độ nào đó.

Ngay khi mọi người nghĩ fans của Trình Hề sẽ cãi nhau to, thì hậu viện hội của Trình Hề lại đăng một thông báo.

Cư dân mạng im lặng, không ngờ cái gọi là ‘fans não tàn’ bình thường luôn đi gây war mắng người lại có thể có tầm nhìn rộng lớn như vậy.

Sau việc này, họ đã có cái nhìn mới với lưu lượng và fans của lưu lượng. Đương nhiên cũng có người nói đây là chiêu trò do công ty và hậu viện hội của Trình Hề bày ra, muốn thiết lập hình tượng hậu bối khiêm tốn chăm chỉ, nâng cao thiện cảm của người qua đường, chứ vote thì bọn họ vẫn sẽ vote như thường. Nói giống như thật, nên cư dân mạng dễ bị dắt mũi đều tin sái cổ.

Cho đến một ngày sau, tin đồn thất thiệt tự sụp đổ.

Số phiếu của Trình Hề tăng rất ổn định, chứ không lập tức kéo dãn khoảng cách với người phía sau như những lần vote của fans lưu lượng ngày trước.

Nhưng danh sách vote nằm đó, cho dù hậu viện hội không tổ chức kêu gọi vote, thì fans tiện tay cũng đủ giúp cậu vươn lên dẫn đầu danh sách.

Huống chi bản ballad này cậu hát rất đi vào lòng người, tình yêu vốn rất mong manh dễ vỡ. Lúc bạn còn trẻ chưa có nhiều kinh nghiệm, hơi bất cẩn một chút thì cũng chỉ có thể nhìn người mình yêu nhất lạc mất trong biển người mênh mông.

Vô số cư dân mạng, bao gồm fans của đối thủ, đều lặng lẽ tặng phiếu dư cho cậu.

Là bài hát nổi tiếng nhất trong tập đầu tiên, phần trình diễn của Trình Hề đã trở thành bài phải hát trong livestream và được chọn nhiều nhất ở KTV trong một khoảng thời gian rất dài. Ba chữ quốc dân độ nói thì rất khó, nhưng lúc chân chính thực hành, cũng chỉ là thời gian hát một bài hát mà thôi.

Cho dù đằng sau bài hát này là ba năm rưỡi chăm chỉ học hành, một tháng luyện tập vất vả, và ngày ngày đêm đêm sụp đổ cảm xúc hết lần này đến lần khác ở một góc không người.

Sau khi tập đầu tiên kết thúc, ngoài việc luyện tập bài hát cho tập thứ hai với ban nhạc sống của ekip chương trình, thì điều mà Trình Hề mong đợi nhất chính là Đào Thời Diên tới đây thăm cậu.

Nhưng Đào Thời Diên bận rất lâu, vòng đấu loại của bốn tuần đầu kết thúc, Đào Thời Diên mới xử lý hết công việc ở studio. Lúc này đã hơn nửa tháng từ lần cuối cùng mà hai người gặp nhau.

Muốn làm tốt một việc phải trải qua rất nhiều gian nan vất vả, ngày Đào Thời Diên đến có một buổi diễn tập, Trình Hề bảo quản lý khách sạn chuẩn bị thêm một cái thẻ phòng, sau khi tới nơi Đào Thời Diên có thể tự tìm quản lý khách sạn mà lấy.

Đợi hát thử và diễn tập kết thúc, Trình Hề vội vã chạy về khách sạn, quẹt thẻ mở cửa ra ——

Trong phòng tối đen như mực, chẳng có chút ánh sáng nào, không giống như có người.

……….Chẳng nhẽ chuyến bay của Đào Thời Diên bị delay, hay là tự dưng có việc nên không tới đây được?

Chạy nhanh về thành công cốc, khóe mắt Trình Hề lập tức cụp xuống. Cậu vừa đi vào bên trong vừa rút điện thoại ra, định gọi điện hỏi Đào Thời Diên.

Ai ngờ vừa bước vào phòng ngủ đã có người từ phía sau nhào tới. Cậu đứng không vững, lập tức bổ nhào lên giường cùng với người kia!

Sáng sớm đi vội, không kịp dọn lại giường đệm, cả người Trình Hề lún vào trong chăn bông. An ninh của khách sạn này khá tốt, không có chuyện kẻ trộm đột nhập vào đây được, nên dùng đầu gối nghĩ cũng biết người nọ là ai.

Trình Hề tức giận nói: “Sao không bật đèn, em còn tưởng anh không ở đây.”

“Muốn nhìn vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ của em.”

“Ngạc nhiên mừng rỡ ở đâu ra,” Trình Hề đùa: “Chỉ còn lại sợ hãi thôi.”

Đào Thời Diên vô tội nói: “Tôi cảm thấy em rất vui, đến mức không thể chờ đợi được nữa mà kéo tôi lên giường luôn đây rồi còn gì.”

Nói xong, không đợi Trình Hề phản bác, Đào Thời Diên đã nhẹ nhàng hôn lên gáy cậu nhóc.

Trong bóng tối các giác quan bị phóng đại, Trình Hề có thể cảm nhận được hơi nóng trên da thịt mình và đôi môi mang theo chút cảm giác mát mẻ của Đào Thời Diên rất rõ ràng, sống lưng tê dại, cơ thể lập tức cứng lên.

Nhưng Đào Thời Diên không cảm nhận được, anh tiếp tục nhẹ nhàng hôn hết chỗ này đến chỗ khác. Do quanh năm tập nhảy, cần cổ của cậu nhóc thon dài mảnh mai, Đào Thời Diên rất thích chỗ này.

Thế là Trình Hề ngày càng cứng, cuối cùng không chịu được nữa, bèn dùng khuỷu tay thúc anh một cái, nhân lúc Đào Thời Diên bị đau mà đẩy anh ra.

Đào Thời Diên phản ứng cực kỳ nhanh, anh vươn cánh tay dài ôm chặt Trình Hề trong vòng tay mình, thấy đối phương vẫn muốn bỏ chạy, bèn sử dụng tuyệt chiêu —— cù lét.

“Hahahaha……….”

Eo Trình Hề rất sợ ngứa, bị anh gãi cười đến mức chảy nước mắt, cậu uốn tới ẹo lui để tránh sự tấn công của đối phương.

Hai thân thể dính sát vào nhau, đang ở độ tuổi sức lực dồi dào nhất, cọ tới cọ lui bất giác cọ ra một đốm lửa.

Cơm tối vẫn chưa ăn, giờ không phải là lúc làm việc đó. Đào Thời Diên vội vàng dừng tay, Trình Hề nhân cơ hội lăn ra xa. Hai người ăn ý chẳng có ai bật đèn lên cả.

Nếu không cảnh tượng sẽ rất lúng túng.

Mười mấy phút sau, khi đã bình tĩnh lại, Trình Hề hỏi: “Gọi đồ ăn về hay là ra ngoài ăn?”

“Ra ngoài ăn, ăn xong tiện thể tới siêu thị mua chút đồ,” giọng Đào Thời Diên đã hơi khàn: “Lần này tôi muốn ở lại đây lâu một chút.”

Đôi mắt Trình Hề sáng như bóng đèn, ‘cạch’ một tiếng sáng lên: “Lâu một chút là bao lâu?”

“Mười ngày, nếu như bên đó không giục, thì nửa tháng cũng được.”

Mười ngày! Nửa tháng!! Từ trước đến giờ Trình Hề chưa từng ở bên Đào Thời Diên lâu đến vậy, trong lòng cậu chợt có một trận hoan hô!

Nhưng vẻ mặt của cậu lại cực kỳ bình tĩnh, bình tĩnh bật đèn mặc quần áo, bình tĩnh lên mạng tìm nhà hàng được nhiều người reivew, bình tĩnh lái xe chở Đào Thời Diên ra khỏi gara, đồng thời bình tĩnh nói: “Nửa tháng à, vậy thì chán lắm.”

Đào Thời Diên “Ừm” một tiếng rồi lấy điện thoại ra.

Trình Hề: “Anh định làm gì? Em đặt nhà hàng rồi.”

Đào Thời Diên nói: “Mua vé máy bay ngày kia bay về.”

Trình Hề: “…………..”

Trình Hề bổ sung: “Nhưng em không sợ chán, em chịu được.”

“Vậy thì được.” Lúc này Đào Thời Diên mới cất điện thoại lại vào trong túi.

Chiếc xe này được Trình Hề thuê sau khi đến Liên Thuận, paparazzi không biết, hai người thuận lợi đến nhà hàng, ăn những món ăn đặc sản cực kỳ ngon.

Ăn uống no nê, Trình Hề lại đưa Đào đại gia tới siêu thị. Cậu chọn một siêu thị chuyên bán hàng nhập khẩu, giá thành hơi cao, nên khách hàng không nhiều. Hai người đều quàng một cái khăn len quanh cổ, che hết nửa khuôn mặt, ngoài những người cảm thấy bọn họ hơi nổi bật không nhịn được mà nhìn thêm mấy lần, thì chẳng bị ai nhận ra cả.

Đào Thời Diên đẩy xe mua sắm, Trình Hề đi song song bên cạnh anh, nhớ tới chuyện party độc thân khoảng thời gian trước, cậu không nhịn được mà đụng vào vai anh: “Người bạn đã kết hôn của anh ấy, không để ý chuyện người yêu của anh là đàn ông à?”

“Ban đầu bọn họ hơi ngạc nhiên, nhưng mà không để ý.”

………Bọn họ?

Trình Hề hỏi đến cùng: “Bọn họ là ai? Anh đừng nói với em là cả bốn người anh em của anh đều biết hết rồi nhé?”

“Đương nhiên là biết rồi,” Đào Thời Diên nhướn lông mày: “Hơn nữa không chỉ bốn người họ, mà một ngày sau khi chúng ta xác định mối quan hệ, tôi đã gửi tin nhắn nhóm trên wechat để thông báo cho mọi người biết luôn rồi.”

Gửi tin nhắn nhóm….. Trình Hề suýt chút nữa ngã sấp mặt, cậu hoàn toàn không đi nổi nữa, hai chân đóng đinh tại chỗ: “Trên wechat của anh có bao nhiêu người bạn?”

“Yên tâm, không phải ai tôi cũng gửi. Bạn bè quan hệ thân thiết cộng thêm nhân viên trong studio, cũng cỡ sáu mươi, bảy mươi người.”

Sáu! Bảy! Mươi! Người!

Được, được lắm, sao ngài không làm một cái bảng thật to mà thông báo với cả thế giới luôn đi?

Trước mắt Trình Hề tối sầm lại, cảm thấy chuyện đã qua đi cũng chẳng có gì đáng lo ngại nữa. Lười chẳng muốn để ý đến Đào Thời Diên, cậu xụ mặt tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa lấy đồ trên kệ giống như đang trút hết cảm xúc của mình ra.

Khoai chiên, sữa chua, kem, nước ngọt…… không thèm nhìn, mà vứt hết vào trong giỏ hàng.

Đi đến khu đồ dùng hằng ngày, trong lúc đầu óc choáng váng cậu tiện tay cầm lấy một hộp hình vuông màu hồng nhạt: “Đây là cái gì? Làm cũng đẹp ghê.”

Đào Thời Diên liếc mắt nhìn, rồi hờ hững phun ra ba chữ: “Bao cao su.”

Tay Trình Hề run lên như bị bỏng, suýt chút nữa thì quăng cái hộp đi. Lúc này Đào Thời Diên lại nói: “Đều là người trưởng thành cả rồi, đừng nói với tôi là nhìn thấy thứ này em còn ngại đấy nhé.”

“…….Sao ngại được, ông đây có thứ gì mà chưa từng thấy chứ?” Trình Hề hừ một tiếng, rồi ném hộp vào trong giỏ đồ ăn vặt: “Em tới cái kệ hàng này là để mua nó đó!”

Nói xong, để chứng minh mình trưởng thành, Trình Hề thuần thục mỗi màu lấy một hộp, còn cố ý lắc qua lắc lại trước mặt tên đàn ông chết tiệt đang cười nhạo mình.

Đào Thời Diên mím chặt khóe môi, nhịn cười rất vất vả. Tìm tòi trên kệ hàng một lúc, chẳng chút bất ngờ tìm được một lọ thủy tinh: “Hộp mà em lấy, nên dùng chung với cái này.”

……..Hả?

Thời niên thiếu, giai đoạn tò mò nhất về tình dục, đám nam sinh trong phòng ngủ ký túc xá thường tụm năm tụm ba xem phim sếch. Trình Hề đi ngang qua cũng liếc trộm mấy lần, nhưng chỉ thấy bao cao su thôi, có cặp còn chẳng thèm dùng cả bao cao su nữa, chứ không phát hiện ra những dụng cụ khác.

Nên là…. cái thứ Đào Thời Diên đang cầm rốt cục là gì vậy?

Trình Hề cực kỳ tò mò, nhưng Đào Thời Diên không cho cậu cơ hội quan sát, mà trực tiếp bỏ vào trong xe mua sắm.

Sợ hỏi ra lại bị người ta cười nhạo, Trình Hề chỉ có thể chịu đựng, cứ như vậy nhịn đến lúc quay về khách sạn.

Vì xách theo một túi đồ rất lớn, nên lúc ra khỏi thang máy, Trình Hề không chú ý dưới chân, bất cẩn vấp phải thảm trải sàn.

Đào Thời Diên vội vàng giơ tay ra đỡ cậu, tiện thể giành lấy túi mua sắm trong tay cậu luôn. Trình Hề giữ thăng bằng cơ thể, rồi vội nói: “Em xách được mà, túi của em nhẹ, mấy túi nặng anh đều xách cả rồi.”

“Không sao, còn mấy bước thôi mà.”

Trình Hề còn muốn nói gì đó nữa, nhưng chợt cảm giác sau lưng mình có tiếng động bất thường. Trong lòng chợt cảm thấy bất an, cậu theo bản năng quay đầu lại ——

Trong hành lang vắng vẻ, trừ bọn họ ra thì chẳng có một bóng người nào cả.

“Sao thế?” Đào Thời Diên cũng quay đầu lại xem cùng cậu.

“……….Không có gì, có lẽ là em nghe nhầm,” Trình Hề nhíu mày: “Đi thôi.”

Vào phòng, Trình Hề vẫn bị cảm giác bất an ban nãy quấn quanh người, mãi cho đến khi tắm xong mới đỡ hơn một chút.

Thấy cậu đi ra, Đào Thời Diên bèn bước vào phòng tắm, chỉ còn một mình Trình Hề làm tổ trên sô pha, ánh mắt liên tục nhìn về phía túi mua sắm.

Ban nãy cậu giả vờ hiểu biết, nhỡ đâu lát nữa đối phương hỏi cái lọ thủy tinh kia là gì, cậu mà không nói ra được thì mặt mũi biết để vào đâu?

Đúng lúc Đào Thời Diên không có ở đây, có thể nhân lúc này search một chút!

Đã nói là làm, Trình Hề rón rén bước tới trước túi mua sắm, trước tiên mở một chai soda ra uống mấy ngụm, rồi ngồi trên sàn nhà tìm lọ thủy tinh ban nãy ra.

Trên thân lọ toàn là tiếng Nhật, không thuộc phạm vi của cậu, may mà tên nhãn hiệu bằng tiếng Anh, Trình Hề mở baidu ra, tiện tay search.

[Gel bôi trơn nhãn hiệu xx, bọn họ dùng rồi đều nói rất tốt]

[xx, dành cho người đó tình cảm thầm lặng nhất]

[Kiến thức tiểu học về gel bôi trơn: nên làm gì để mở rộng chuẩn nhất?]

[“Cục cưng, hôm nay em trơn thật đấy!” “Không phải em, là công của nó!”]

“…………….”

Trình Hề nhìn chằm chằm trang chủ tìm kiếm, rồi phun một ngụm nước ngọt ra ngoài!

Cái quỷ gì vậy trời!!!

Dù sao cũng là đàn ông, đã hơn một lần cậu nghĩ đến việc đè Đào Thời Diên, nhưng vì không thể biến thành thực tế, nên không biết quy trình cụ thể là gì.

Mà trang web này quá kỳ cục, đặc biệt là cái topic kiến thức tiểu học ấy, vẽ ra mỗi một bước đều rất rõ ràng, chẳng khác gì đang xem truyện sếch luôn.

Liên tưởng đến mình và Đào Thời Diên là người trong những bức tranh đó…… máu toàn thân chảy ngược lên mặt, Trình Hề không uống nổi nước ngọt nữa, mà ném lọ thủy tinh đi rồi chạy trối chết.

Thế là lúc bước vào phòng ngủ, Đào Thời Diên thấy anh bạn nhỏ của mình đang vùi cả người trong chăn. Anh vén chăn lên: “Không nóng à?”

“Không nóng.” Trình Hề kéo chăn lại: “Đừng quấy rầy giấc ngủ của em.”

Được thôi, đúng lúc Đào Thời Diên cũng buồn ngủ, bèn lau sơ tóc rồi leo lên giường, rất tự nhiên ôm lấy eo cậu nhóc, rồi kéo người vào trong lồng ngực mình.

Không kéo được.

Cậu nhóc giống như đã mọc rễ, nằm im ở đó không nhúc nhích.

Trước đây mỗi lần ngủ chung, để ngủ ngon, Trình Hề đều dán sát vào người anh, chưa bao giờ xuất hiện tình huống như thế này.

Rốt cục đã xảy ra chuyện gì vậy?

Đào Thời Diên cảm thấy kiên nhẫn của cả đời mình đều dùng để dỗ dành Trình Hề rồi, nếu người ta không lại, thì mình tới là được: “Chong Chóng Nhỏ, sao thế, nói tôi nghe xem.”

Giọng nói vừa trầm thấp vừa từ tính, nghe mà ngứa từ tai cho đến tận trong lòng, Trình Hề cuộn tròn người lại: “Không sao cả, buồn ngủ, muốn ngủ.”

“Em có nhớ là đã hứa với tôi rằng sau này có chuyện gì cũng sẽ nói với tôi, chúng ta cùng nhau giải quyết không?” Nói xong, Đào Thời Diên lại ôm chặt eo cậu nhóc.

Lần này Trình Hề đã đoán trước được, bèn lăn ra xa một vòng. Vốn là muốn né đối phương, ai ngờ cánh tay của Đào Thời Diên lại dài hơn cậu tưởng, không chỉ đụng vào eo ——

Mà còn vì cậu động đậy, nên bất cẩn đụng vào thứ gì đó….. vẫn luôn kích động từ sau khi tìm hiểu lọ thủy tinh kia.

Đào Thời Diên chợt hiểu ra, anh vừa bực mình vừa buồn cười nói: “Chỉ thế thôi à? Tôi còn tưởng bị sao nữa chứ, làm gì mà cứ giấu giấu diếm diếm.”

Bởi vì tra lọ thủy tinh trên baidu xong, lại tưởng tượng ra mình và Đào Thời Diên sử dụng vật kia để tạo nên những ký ức tốt đẹp, vì thế có cho cậu thêm tám lớp da mặt thì cũng không thể mở miệng được.

Trình Hề: “Không cho nói nữa.”

“Không sao, đều là đàn ông tôi có thể hiểu được em mà,” Đào thời Diên dừng một chút lại nói thêm, “Trừ khi em không phải là đàn ông.”

Trình Hề: “……….”

Excuse me? Có thể lặp lại lần nữa không???

Cậu không chịu được nhất chính là bị người khác khiêu khích, vốn đã nhịn rất khó chịu rồi, trong khoảnh khắc nghe thấy lời này, một ngọn lửa tà ác chợt xộc thẳng lên não.

Đột ngột trở mình lại, dạng hai chân ngồi cả người trên hông Đào Thời Diên.

“Dám nói em không phải là đàn ông? Được lắm, hôm nay sẽ để cho anh nhìn xem, cái gì mới gọi là đàn ông chân chính!!”

Tác giả có lời muốn nói:

Diên cưa: Tôi sợ quá đi ~

Bình luận

Truyện đang đọc