TÔI CÓ THỂ Ở CHUNG VỚI ANH KHÔNG

Sáng hôm sau, Trình Hề bị tiếng gào tê tâm liệt phế của đạo diễn Lưu đánh thức.

“Alice! Đừng ngủ nữa! Dậy kết hôn đi!!!”

Cậu lần mò tắt nút bộ đàm đi.

Mười phút sau, trên hành lang vang lên tiếng gọi của trợ lý và anh giai quay phim: “Alice! Cậu ở đâu! Đội ngũ rước dâu sắp tới rồi!”

Xong chưa vậy? Trình Hề mím chặt môi, chống khuỷu tay ngồi dậy, nheo mắt nhìn bốn phía ——

… Sai quá sai, trang thiết bị trong phòng hình như hơi sang trọng, không giống nhà gỗ nhỏ của cậu.

Nhìn kỹ quần áo treo trên móc áo.

Tay áo dài, ống quần dài, cái nào trông cũng lớn hơn đồ của cậu, hơn nữa không phải là kiểu mà bình thường cậu hay mặc.

Ký ức dần dần quay lại, Trình Hề lập tức lấy lại tinh thần, đến nỗi sởn gai ốc.

—— Đệt mịa, sao tự nhiên cậu lại ngủ trong phòng của Đào Thời Diên vậy!

Lại còn ngủ rất cmn say nữa chứ!!

Gì vậy, không phải họ Đào bỏ thuốc ngủ trả thù cậu đấy chứ!!!

Cậu luống cuống tay chân vén chăn lên, trong lòng cuối cùng cũng yên tâm —— trên người vẫn mặc áo quần đầy đủ, cậu vẫn là Trình Hề trong sạch.

… Vậy Đào Thời Diên thì sao? Đi đâu rồi?

Để chân trần xuống đất, cậu dè dặt đi xung quanh một vòng. Vali hành lý màu đen của Đào Thời Diên đang mở toang, trải phẳng trên sàn nhà, nhưng chủ nhân của vali thì chẳng thấy tăm hơi đâu.

Trình Hề hơi ngơ người.

“Thầy Trình! Alice!”

Bên ngoài tổ chương trình thúc giục như đòi mạng, Trình Hề không có thời gian suy nghĩ nhiều bèn cầm khăn lên trùm mặt lại. Cậu mở cửa ra, lại thoáng liếc thấy một cái hộp gỗ nằm ở giữa vali, dài khoảng ba mươi bốn mươi centimet.

Thân hộp nhìn hơi cũ, chỗ mở nắp trông hơi bóng loáng do chủ nhân của nó thường vuốt ve trong thời gian dài.

Vậy nên Đào Thời Diên là cái loại biến thái gì vậy, luôn mang theo hộp gỗ bên người rồi không có chuyện gì cũng mở ra xem một chút hả.

… Chẳng nhẽ là nó đựng thứ gì đó kỳ quái?

Cậu lén lút đi ra ngoài, mới vừa xuống lầu đã bị tổ chương trình bắt vào phòng của Alice. Trình Hề đang trong trạng thái mơ mơ màng màng rất dễ bị chi phối, Alice đổi cho cậu một bộ quần áo màu trắng tinh, còn quá đáng mà phủ thêm một tấm lụa trắng, rồi nhét cậu vào xe ngựa chạy tới nhà người giàu có ở trong vùng.

Xe ngựa lắc lư suốt cả quãng đường, mãi cho đến tận khi bị đưa vào trong phòng cưới, Trình Hề mới hoàn toàn tỉnh táo lại.

Phản ứng đầu tiên là: Cậu, Trình Hề, một bệnh nhân bị mắc chứng mất ngủ trầm trọng mười sáu năm nay, có thể ngủ thẳng một giấc đến sáng ngày hôm sau mà không gặp ác mộng, đó hẳn là một phép màu đúng không?

Phản ứng thứ hai là: Đệt, lại bị ekip chương trình hãm cmn hại rồi!

Đạo diễn Lưu nói cậu không cần phải làm gì cả, chỉ cần ngồi im trên giường đợi những khách mời khác tới cứu là được. Phải, cậu thực sự không cần nhúc nhích —— Nhà người giàu có ở trong vùng đã khóa cửa sổ lại, rồi trói chặt tay cậu, còn bịt kín mắt cậu.

Mẹ kiếp muốn nhúc nhích cũng không nhúc nhích nổi!

Cậu thử cởi dây thừng, nhưng tiếc là tay bị trói ở phía sau, hoàn toàn không cởi được. Mắt thì càng khỏi nói, còn không thể chạm tới được.

Gian phòng nhỏ hẹp hoàn toàn kín gió, bóng tối và những thứ mình không biết cùng nhau xông tới, Trình Hề bất giác rụt người về phía sau, trong lòng cảm thấy hơi sợ hãi.

“Cam Nhỏ, cậu đã đến bên đó chưa?”

Lúc này bộ đàm vang lên hai tiếng ‘tít tít’, giọng nói của Hứa Lệ Sơ vang vọng trong gian phòng vắng vẻ.

“… Tôi đến rồi,” Trình Hề mím môi: “Bao giờ mọi người mới đến?”

Hứa Lệ Sơ không dám nói bọn họ còn chưa ra khỏi cửa, nên đành nói dối: “Tụi này đang đi về bên đó rồi.”

“Được, nếu có chỗ nào cần phối hợp thì cứ nói với tôi.”

Không biết vì sao, Đào Thời Diên cứ cảm thấy giọng của cậu hơi lạ, nhưng không thể nói ra là lạ chỗ nào.

Biết Trình Hề đã đến, những người còn lại sợ để lỡ nhiệm vụ, nên ngấu nga ngấu nghiến nhét bánh mì vào miệng, vừa nhét vừa bàn bạc đối sách giải cứu.

Đào Thời Diên không có khẩu vị, định ra ngoài hút điếu thuốc, lúc đi ngang qua phòng bếp, anh nghe thấy hai đầu bếp vừa nói vừa cười:

“Ơ, làm dư bữa sáng của khách mời à?”

“Không, phần thừa chắc là của thầy Trình. Cậu ấy đi sớm, chưa ăn gì.”

“Ờ, vậy ——”

Nói được một nửa, cảm giác bên ngoài có người đi ngang qua, hai đầu bếp lập tức im miệng.

Vốn tưởng người đã đi xa, ai ngờ hai phút sau tiếng bước chân lại quay về.

Người đàn ông chỉ từng nhìn thấy trên ti vi nói: “Đưa sữa cho tôi.”

Thẩm Ý ăn nhanh, nên được mọi người cử tới trang viên của nhà giàu trong vùng điều tra tình hình trước, biết được đã bắt đầu có khách mời tham gia tiệc cưới lần lượt đến rồi.

Tình huống như thế này chỉ có thể dùng trí, mọi người quyết định trước tiên quấy rối hội trường, rồi nhân lúc tình hình hỗn loạn cử người lẻn vào trong cứu Trình Hề.

Nhân lực có hạn, chỉ có thể chọn một người đi cứu Trình Hề, người này cực kỳ quan trọng. Nếu như người đó thành công thì nhiệm vụ cũng thành công, nếu người đó thất bại, thì nhiệm vụ cũng thất bại.

Mạnh Bạch đùn đẩy nói sức khỏe không tốt, nên tự động rút lui khỏi việc tuyển chọn, Hứa Lệ Sơ do dự một lát rồi nói: “Tôi đi cho, người tôi nhỏ, khá là linh hoạt.”

“Tôi đi mới phải,” Vương Tử Hàn lắc đầu: “Nhỡ gặp phải đàn ông con trai, cô thân gái một mình dễ chịu thiệt, với lại cũng không an toàn.”

“Nhưng người anh cao, dễ bị người trong đó phát hiện…”

Đào Thời Diên ôm cánh tay đứng bên cạnh, im lặng nghe mọi người tranh luận.

“Rẹt rẹt, rẹt rẹt ——”

Bộ đàm yên tĩnh suốt nửa tiếng đồng hồ chợt vang lên: “Mọi người… còn bao lâu nữa mới tới đây vậy?”

Giọng nam rất dễ nhận ra, không phải là âm sắc trong trẻo, mà âm điệu khá thấp, mang theo sự khô khan không thể kiềm chế được.

“Cam Nhỏ, cậu đừng vội,” Hứa Lệ Sơ động viên: “Tụi này sắp tới rồi.”

“Không đến nữa là tôi phải gả cho người ta đó.” Giọng nói của Trình Hề như đùa giỡn, nhưng chẳng nghe ra chút ý cười nào.

“Được, yên tâm, tụi này tuyệt đối sẽ không để cậu phải gả cho người khác! Anh Tử Hàn, em nghĩ em đi tốt hơn, vì…”

Từ lúc tiến vào tổ chương trình, Trình Hề chưa bao giờ chủ động dùng bộ đàm. Hơn nữa thông qua hành động có thể nhìn ra cậu không phải là người nôn nóng.

Tại sao lại thúc giục những hai lần? Đào Thời Diên khẽ nhíu mày.

“Đừng ồn ào nữa,” anh lấy cái mũ trong tay Hứa Lệ Sơ: “Để tôi đi cứu cậu ấy.”

Đây là lần đầu tiên Đào Thời Diên chủ động nhận nhiệm vụ kể từ lúc bắt đầu quay hình cho đến giờ, Hứa Lệ Sơ nghe thấy thế thì sửng sốt, mãi cho đến khi hai tay trống trơn mới lấy lại tinh thần, mà Đào Thời Diên thì đã dẫn đầu leo lên xe rồi.

Trên đường đến trang viên của nhà giàu trong vùng, bọn họ liên tục trao đổi với Thẩm Ý đang mai phục ở bên kia: “Chị Ý, giờ trong vườn hoa có bao nhiêu người?”

“Để chị đếm xem… gần hai mươi, ba mươi người.”

Tổ chương trình không tiếc bỏ tiền ra thuê diễn viên quần chúng nhỉ: “Vậy tỷ lệ nam nữ như thế nào? Có thị vệ này nọ không ạ?”

“Tỷ lệ nam nữ gần bằng nhau, không có thị vệ, nhưng có bốn người làm vườn và hai con chó… loại chó này hình như không dễ đối phó đâu.”

Thẩm Ý vừa dứt lời, cả mấy người đều nghe thấy một trận chó sủa, qua ống nghe cũng có thể cảm nhận được không phải là thứ hiền lành gì.

“Thế này đi, để tôi dẫn chó ra ngoài,” Vương Tử Hàn nói: “Lệ Sơ, Tiểu Bạch, hai người chịu trách nhiệm gây rối, được không?”

“Được, cứ quyết định như vậy đi. Chị Ý, nhờ chị phối hợp tác chiến ở bên ngoài nhé.”

Dăm ba câu quyết định xong kế hoạch, mười phút sau, xe bus dừng lại trước cửa hoa viên của nhà giàu trong vùng.

Thấy chiếc xe quen thuộc, Thẩm Ý bèn đi qua, nói sơ về địa hình và bố cục cho mọi người. Vương Tử Hàn lấy thịt trước đó đã chuẩn bị sẵn ra, dùng tay ra hiệu cố lên, rồi thoải mái nhảy xuống xe.

Nhưng mọi việc không dễ như bọn họ nghĩ, đầu tiên, Vương Tử Hàn đánh giá thấp lực sát thương của hai con chó —— đó là hai con giống chó chăn cừu Đức, vừa thông minh vừa hung dữ, từ trước đến giờ không bao giờ ăn thịt mà người ngoài cho.

Hết cách, Vương Tử Hàn đành phải giở trò chọc giận hai con chó để dụ chúng xông ra ngoài, rồi nhanh chóng chạy mất dạng, cách rất xa cũng có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của gã.

Ngay sau đó, Hứa Lệ Sơ chống nạnh hùng hổ xông tới trước mặt nhà giàu trong vùng: “Ngươi là tên lừa tình! Hôm qua còn nói yêu ta nhất, mà hôm nay đã cưới người con gái khác! Ta phải cho mọi người nhìn thấy bộ mặt thật của ngươi!”

Để chân thực, ekip chương trình cũng không tiết lộ kế hoạch cho diễn viên quần chúng đóng vai khách mời, bọn họ thật sự bị cô làm cho choáng váng. Nhưng lời buộc tội đẫm nước mắt cũng chẳng thể làm gì được người làm vườn và nhà giàu trong làng: “Người đâu, kéo cô ta ra ngoài!”

Hứa Lệ Sơ: “???”

Cmn đây không phải là lời mà ‘quả nhân’ cần nói sao?

Cô bị người làm vườn to khỏe kéo đi, Mạnh Bạch ở bên cạnh giúp đỡ lập tức choáng váng không biết phải làm sao.

Thẩm Ý chịu trách nhiệm phối hợp tác chiến trợn mắt, lao vào vườn hoa, đạp đổ cái bàn xếp đầy món ăn: “Cái tên cà chớn này dám trộm ngựa của ta, giẫm nát hoa màu nhà ta, hôm nay trong hai ta ngươi không chết thì ta phải lìa đời!”

Nhà giàu trong làng: “Ta không… ngươi đừng đá ta!”

“Á á á fuck!!”

“Louis! Louis ngươi đâu rồi! Nhanh tới giúp đỡ!!”

Cảnh tượng rất hỗn loạn, trong đám người ồn ào, Đào Thời Diên rốt cục cũng tìm được cơ hội lẻn vào cửa phòng.

Thời gian trôi qua, cảm giác sợ hãi và bực bội của Trình Hề ngày càng nặng nề. Nhưng khách mời đều đang giằng co với nhà giàu trong làng, không có ai nói gì cả, bộ đàm chẳng có phản ứng gì giống như đã mất hết tác dụng.

Sự yên tĩnh trong căn phòng làm người ta hốt hoảng, bốn bức tường như biến thành yêu quái, giương nanh múa vuốt không ngừng đè lên người cậu, đè đến mức cậu thậm chí cảm thấy hơi khó thở.

Cậu sợ không gian chật hẹp, lại càng sợ ở bên trong không gian đó một mình.

“Cậu ở phòng nào?”

Lúc này bộ đàm rốt cục cũng sống lại, qua xử lý của dòng điện, giọng đối phương rất êm tai.

Trình Hề hít sâu một hơi, giống như trước dùng đầu gối đè lên nút trò chuyện, cố gắng khiến giọng mình nghe bình thường một chút: “Tôi, tôi không biết, tôi không nhìn thấy gì, nhưng sau khi vào đây tôi đã đi bộ 32 bậc cầu thang và 13 bước.”

Đào Thời Diên “Ừ” một tiếng: “Đợi tôi.”

Sau đó cũng chẳng còn sau đó nữa.

Có lẽ giọng nói trầm ổn của Đào Thời Diên dễ dàng khiến người ta tin tưởng, hoặc có lẽ địa vị của Đào Thời Diên ở trong tiềm thức làm người ta nghĩ rằng anh sẽ không nuốt lời, bất giác nỗi sợ hãi của Trình Hề thật sự đã nhẹ đi nhiều.

Cậu lập tức phát hiện ra —— hẳn là Đào Thời Diên đã trà trộn vào rồi.

Nếu không cũng sẽ không hỏi cậu ở phòng nào.

Hy vọng trốn thoát đang ở trước mắt, Trình Hề liều mạng leo xuống giường. Nếu như Đào Thời Diên tìm từng căn phòng một thì sẽ mất rất nhiều thời gian.

Cậu cần phải đưa ra gợi ý cho đối phương.

Cách tốt nhất là gây ra tiếng ồn ở cửa, để Đào Thời Diên men theo tiếng động mà tới đây, cậu thử thăm dò tìm vị trí của cánh cửa.

Nhưng bóng tối và sự hoảng sợ không thể kiềm chế được đã cướp mất cảm giác về phương hướng, cậu “rầm” một tiếng đụng vào tường.

“Rầm ——” lại đụng đổ lọ hoa.

Chẳng nhẽ là ở bên trái? Trình Hề lóng ngóng nghiêng người về bên trái, đi chưa được mấy bước, chân đã vấp phải thứ gì đó giống chân ghế, chưa kịp phản ứng thì cả người đã té xuống.

Đầu gối đau rát, nhưng không sao, cậu dùng khuỷu tay chống người dậy, cắn răng chậm rãi bò dậy.

Nào ngờ vất vả lắm mới đứng dậy được, đầu gối lại mềm nhũn, cơ thể bất giác nghiêng về phía trước!

Cậu sẽ không té ngất ở đây đấy chứ? Trình Hề nghĩ thầm, thật ra ngất đi cũng tốt, dù sao cũng đỡ hơn việc phải tỉnh táo mà đối mặt với bóng tối.

Nhưng mà, khoảnh khắc suýt chút nữa thì ngã xuống, cách đó không xa vang lên tiếng “cót két”.

Mùi gỗ quen thuộc nhanh chóng tới gần, ngay sau đó cậu được đỡ đứng vững lại.

Người đó vén mạng che mặt của cậu lên, nhét vào tay cậu một chai thủy tinh ấm áp, giọng nói vừa thấp vừa nhẹ:

“Tôi đến rồi.”

Tác giả có lời muốn nói:

Trình Tiểu Hề trong sạch, Trình Tiểu Hề từ trước đến nay chưa bao giờ ăn vạ, Trình Tiểu Hề nghi ngờ mình bị bỏ thuốc, Trình Tiểu Hề được người ta vén mạng che mặt ra sau đầu ~

Bình luận

Truyện đang đọc