TÔI ĐÃ XEM CUỐN SÁCH MÀ MẤY NGƯỜI XUYÊN VÀO RỒI

Lâm Hành Tri cũng không biết đến những chuyện này. Sau khi liên lạc với cảnh sát Trần, anh gửi phương thức liên hệ của cảnh sát Trần cho luật sư Tề. Sau khi hoàn tất công việc ở công ty thì lái xe trở về nhà cũ.

Chỉ là lúc này, bầu không khí trong nhà cũ so với khi Lâm Hành Tri rời đi còn kỳ quái hơn. Ba Lâm không có ở nhà, chỉ mới ngắn ngủi một ngày mà vẻ mặt mẹ Lâm đã tiều tụy hơn rất nhiều.

Sau khi Lâm Hành Tri vào nhà thì trực tiếp hỏi: "Bác Lưu đâu?"

Mẹ Lâm thấy con trai trở về thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau khi nghe con trai hỏi như vậy, bà lại do dự nói: "Bác Lưu sơ ý bị bong gân mắt cá chân, mẹ bảo bác ấy về nhà nghỉ ngơi trước rồi."

Lâm Hành Tri quét mắt, thấy Trình Hi và Lâm Giai Hân mặc dù đều ở trong phòng khách nhưng ánh mắt của họ lại né tránh, không dám nhìn thẳng vào anh. Anh hơi rũ mắt, trầm giọng hỏi: “Làm sao mà bác Lưu lại bị bong gân mắt cá chân?”

Bác Lưu làm việc gì cũng luôn cẩn thận cẩn thận, lại đã làm việc ở nhà họ Lâm mười mấy năm, làm sao mà chỉ không đến hai ngày đã đột nhiên bị bong gân mắt cá chân rồi.

Mẹ Lâm tựa hồ không biết nên nói thế nào cho phải, liền tránh đi câu hỏi của con trai mình, nói: "Mẹ đã cho người đưa ông ấy đến bệnh viện rồi, cũng thuê người chăm sóc cho ông ấy. Trong khoảng thời gian này, chi phí thuốc men đều do nhà ta phụ trách.”

Lâm Hành Tri lại từ đó nghe ra một tầng nghĩa khác: "Cho nên chuyện bác Lưu bị thương, trách nhiệm nằm ở nhà chúng ta à."

Mẹ Lâm do dự một chút mới đáp: "Cũng không phải là cố ý."

Lâm Hành Tri mím môi dưới, lấy điện thoại di động ra, vừa bấm máy gọi cho bác Lưu vừa đi về phía thư phòng. Bác Lưu rất nhanh đã đi tiếp máy, sau khi hỏi han về tình trạng của bác Lưu, anh mới nói: "Bác Lưu, ngày mai cháu đến bệnh viện thăm bác, bác cố gắng dưỡng thương đấy.”

Đúng như Lâm Hành Tri dự đoán, bác Lưu không đề cập đến việc ông bị thương như thế nào, mà Lâm Hành Tri cũng không cần hỏi. Anh cũng không để ý đến Trình Hi và Lâm Giai Hân, sau khi vào thư phòng thì mở máy tính xem camera theo dõi ở phòng khách.

Mẹ Lâm thoạt nhìn có vẻ hơi khó xử, Lâm Giai Hân cúi đầu không dám hé răng.

Không biết là Trình Hi bởi vì chột dạ hay là cảm thấy bị xem nhẹ, cô nói: "Không phải chỉ là một quản gia thôi sao, anh hai bày cái mặt đó ra cho ai nhìn chứ?"

Mẹ Lâm nhíu mày nói: "Hi Hi, không được nói như vậy."

Trình Hi lẩm bẩm: "Lại không phải là lỗi của mình con."

Lâm Hành Tri đã nhanh chóng mà xem xong video từ camera giám sát. Không lâu sau khi anh rời đi, Trình Hi và Lâm Giai Hân lại bắt đầu cãi nhau, ba Lâm khuyên nhủ vài câu, ngược lại mà như lửa cháy đổ thêm dầu, hai người họ ngay lập tức lao vào đánh nhau. Bác Lưu bước tới để bảo vệ mẹ Lâm, vừa lúc Trình Hi hung hăng đẩy Lâm Giai Hân một cái, thế là Lâm Giai Hân va vào bác Lưu, làm chân ông bị chiếc ghế dựa đè trúng.

Trong thư phòng, Lâm Hành Tri mím chặt môi, nhắm mắt lại, cố ép bản thân phải bình tĩnh. Sau khi bình ổn tâm tình, anh mới đứng dậy rời khỏi thư phòng. Nhìn mọi người trong phòng khách, anh không có trách mắng Trình Hi và Lâm Giai Hân, thậm chị còn không nhắc tới chuyện này, chỉ nói: "Mẹ nói với ba một tiếng, bảo ông ấy về nhà đi. Sáng mai mọi người dậy sớm, chúng ta phải ra ngoài một chuyến. Tám giờ sẽ ra cửa.”

Nói xong, Lâm Hành Tri đi thẳng lên lầu luôn. Bác Lưu vốn là ở bên chỗ ông cụ Lâm, có thể nói rằng trước khi Lâm Hành Tri bị đưa ra nước ngoài học, anh đều được bác Lưu chăm sóc, sự tin tưởng và tình cảm mà anh dành cho ông ấy thậm chí còn vượt qua cả ba mẹ mình.

Đầu tiên là Trình Hi cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng sau đó lại cảm thấy có gì đó không ổn.

Lâm Giai Hân cũng kinh ngạc nhìn bóng lưng của Lâm Hành Tri, trong lòng cô dâng lên dự cảm không lành.

Bình luận

Truyện đang đọc