TÔI ĐÃ XEM CUỐN SÁCH MÀ MẤY NGƯỜI XUYÊN VÀO RỒI


Lâm Hành Tri mỉm cười đồng ý.

Ra khỏi thư phòng, anh đi trước tìm bác Lưu để dặn dò vài câu, sau đó nhìn về phía Lâm Giai Hân và Trình Hi, trầm giọng nói: "Về việc Lâm Giai Hân làm sao mà biết chuyện của Trình Hi, Trình Hi làm thế nào lại biết rằng mình là con gái của nhà họ Lâm, anh hy vọng hôm nay hai đứa có thể suy nghĩ cẩn thận, để ngày mai có thể cho anh một lời giải thích hợp lý."Nói xong, Lâm Hành Tri trực tiếp đi thẳng lên phòng ngủ trên lầu.

Anh là cố ý nói những lời này để hai đứa nhóc này có chút việc gì đó để làm, để Trình Hi và Lâm Giai Hân không thừa dịp anh nghỉ ngơi mà cãi cọ ầm ĩ.Trở về phòng, Lâm Hành Tri cởi áo khoác ngoài ra, cũng cởi bớt mấy khuy áo sơ mi rồi mới gọi điện thoại sai người đi điều tra về chuyện của Trình Hi.

Không phải là anh không tin tưởng cảnh sát, mà là chuyện anh muốn điều tra tương đối tỉ mỉ.


Chẳng hạn như những ngôi trường mà Trình Hi theo học từ thời nhỏ đến lớn, thu nhập của cha mẹ Trình lúc sinh thời, hoặc là thái độ của họ đối với Trình Hi.Ngoài cái này ra, Lâm Hành Tri còn phải xác nhận tình hình của công ty nữa.

Sau khi tắm xong, phải xử lý thêm một ít việc của công ty thì anh mới có thể nằm xuống nghỉ ngơi.

Chỉ có điều, một giấc này anh ngủ cũng không yên ổn.Trong mộng, Lâm Hành Tri tới một rạp chiếu phim kỳ quái.

Nơi này không hề có một bóng người, hơn nữa, trên màn hình lớn còn đang chiếu một câu chuyện rất ngớ ngẩn, thế nhưng anh lại đều quen biết những nhân vật chính trong câu chuyện đó, bọn họ đúng là Trình Hi và Lâm Giai Hân.Lúc sinh ra, Lâm Giai Hân và Trình Hi đã vô tình bị ôm nhầm, phải đến khi các cô vào lớp 12 thì bọn họ mới tình cờ phát hiện ra chuyện này.Sau khi cha mẹ của Trình Hi đột ngột qua đời, cô bé phải chịu không ít thiệt thòi.


Ông bà nội cô bé vốn dĩ đã thiên vị người con trai út, hơn nữa cha Trình chỉ có một cô con gái trong khi người con trai út lại sinh cho hai ông bà cụ một đứa cháu trai.”Lúc cha Trình còn sống, hai vợ chồng già kia cũng thường tìm đủ loại lý do để lấy tiền bạc, đồ đạc nhà Trình Hi ra trợ cấp cho gia đình người con út.

Sau khi cha Trình mất thì tình hình còn tệ hơn nữa, không chỉ chiếm lấy tiền bồi thường của ba Trình và mẹ Trình, mà ông cụ còn lấy cớ chăm sóc Trình Hi để đưa cô bé về quê, nhằm để lại nhà trống cho cả gia đình người con út dọn vào nhà Trình Hi sống.Trình Hi cũng đã nghĩ đến việc phản kháng, vất vả lắm cô bé mới liên lạc được với họ hàng bên nhà ngoại, thế nhưng mẹ của Trình Hi lại là từ xa gả đến, trước kia ở trong nhà bà cũng bị xem nhẹ.

Nên mặc dù một nhà ông ngoại cô bé đến đây, lại chỉ làm ầm ĩ một phen, nhận một phần tiền bồi thường rồi kéo nhau về, chứ chẳng ai quan tâm đến Trình Hi cả.Từ đó cũng đã phần nào có thể tưởng tượng được cuộc sống sau đó của Trình Hi là như thế nào rồi.

Nếu không phải Trình Hi lấy cái chết của mình để bức bách thì bọn họ thậm chí còn định sẽ không cho Trình Hi đi học nữa, chỉ chực chờ Trình Hi tới tuổi là gả cô bé ra ngoài, đổi lấy một bút lễ hỏi.Chất lượng giảng dạy của trường trung học trong thị trấn đương nhiên không bằng được với trường cũ của Trình Hi, hơn nữa từ trong thôn đi bộ đến trường cũng phải mất hơn 40 phút, còn có một đoạn đường rất tối nữa chứ.

Thực ra có thể chọn học ngoại trú hay học nội trú, thế nhưng ông nội bà nội Trình lại tiếc tiền, không muốn tốn tiền cho Trình Hi, thế nên bọn họ để cô bé đi đi về về mỗi ngày.Trình Hi vốn là học sinh chuyển trường giữa chừng, cô bé lại bởi vì chuyện gia đình mà tính tình trở nên âm trầm hơn rất nhiều, thế nên bất tri bất giác cô bé đã bị các bạn trong lớp cô lập..


Bình luận

Truyện đang đọc