TÔI ĐẾN TỪ THẾ GIỚI SONG SONG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Dâu



Cao Nhiên lùi về sau hai bước, “Sao anh lại ở đây?”

Tào Thế Nguyên đút tay vào trong túi áo khoác, nhướn mắt, “Tôi gặp nhóc ở bệnh viện.”

Cao Nhiên sửng sốt, “Bệnh viện?”

Đôi môi tái nhợt của Tào Thế Nguyên hơi mím, “Đi thay thuốc.”

Cao Nhiên “À” lên một tiếng, hóa ra là bị thương à, cậu nhảy dựng lên, “Anh theo tui cả một đường hả?”

Tào Thế Nguyên không đáp mà hỏi lại, “Không khám ra được nguyên nhân đau đầu đúng không?”

Cao Nhiên nghe vậy, lập tức trợn tròn mắt, rùng mình hít sâu một hơi, còn có cái gì mà con hồ ly này không biết không?

Tào Thế Nguyên hơi khép mắt, “Có.”

Cao Nhiên há hốc miệng.

Tào Thế Nguyên trông dáng vẻ đáng yêu của thiếu niên, khóe môi hơi cong lên, “Nếu không muốn bị người ta nhìn thấu tâm tư của mình, thì giấu cho kỹ vào, hiển nhiên hiện tại nhóc chưa làm được đến mức đấy.”

Anh khom lưng, ngón tay thon dài chỉ vào đôi mắt đen lay láy của thiếu niên, “Tâm tư của nhóc đều ở đây hết này.”

Cao Nhiên cười khẩy, “Chẳng phải vừa nãy anh bảo có thứ anh không biết sao? Nếu đã vậy, chứng tỏ tui có chuyện giấu đi anh không thấy nổi.”

Tào Thế Nguyên hơi gật đầu, “Đúng thế.”

Cao Nhiên cắn nốt miếng kẹo hồ lô cuối cùng, lướt qua hồ ly đi về phía trước.

Tào Thế Nguyên không nhanh không chậm đi theo sau, chiếc điện thoại trong túi áo vang lên, anh lấy ra nghe, thừa biết còn hỏi, “Đội trưởng Phong, có việc gì thế?”

Phong Bắc đi thẳng vào vấn đề, “Đừng có trêu vào em ấy.”

Tào Thế Nguyên nhìn bóng lưng gầy gò đi đằng trước, nhàn nhạt đáp, “Đội trưởng Phong vì sao lại nói như vậy?”

Phong Bắc nổi cáu, “Tào Thế Nguyên, con mẹ nó đừng chơi trò này với tôi, tôi nói cái gì, trong lòng cậu hiểu rõ!”

Điện thoại bị cúp.

Phong Bắc nghe tiếng tút tút bên tai, giận đến mức quăng điện thoại lên trên bàn, anh xanh mặt chửi thầm một tiếng, nghiến mạnh điếu thuốc, huyệt thái dương nhức nhối.

Chưa đầy một phút sau, lòng kiên nhẫn của Phong Bắc biến mất sạch, anh đi tìm cục trưởng Trịnh, “Đội trưởng Tào vào thành phố làm nhiệm vụ gì vậy?”

Cục trưởng Trịnh ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, “Sao thế?”

Phong Bắc bạnh cằm, “Hỏi chút thôi.”

Cục trưởng Trịnh lạnh lùng nói, “Đội trưởng Phong, cậu đi sang một bên đi, tỉnh táo lại thì qua nói chuyện với tôi.”

Phong Bắc vuốt mặt, hơi thở tàn bạo quanh người mới rút đi một chút.

Cục trưởng Trịnh uống một ngụm trà, “Một vụ án lừa đảo trong tay đội trưởng Tào có cứ điểm ở ngoại ô thành phố.”

Phong Bắc nói, “Phái hai người đi một chuyến, rồi thông báo cho cục thành phố, nhờ họ hỗ trợ, phối hợp làm việc là được rồi không phải sao, cớ gì phải tự mình đi?”

“Cậu ta không muốn có bất cứ sơ suất nào.”

Cục trưởng Trịnh đặt tách trà xuống, “Giờ thì cậu nói tôi nghe xem nào, cái tác phong gấp gáp hoang mang rối loạn vừa nãy là làm sao? Cứ như là vợ mình sắp bị người ta cướp mất, thiên hạ đại loạn đến nơi ấy.”

Cơ mặt Phong Bắc hơi co giật.

Cục trưởng Trịnh chỉ thuận miệng nói vậy thôi, nào có ngờ mình cách chân tướng gần đến thế, “Tôi cứ quên không hỏi cậu, lần trước cậu tới nhà tôi ăn cơm, Giai Tuệ tiễn cậu xuống nhà, các cậu ở dưới đó nói cái gì thế? Làm sao mà vừa mới ăn Tết xong, con bé đã nói muốn làm phóng viên rồi?”

Phong Bắc ngạc nhiên, “Phóng viên?”

Cục trưởng Trịnh ừ một tiếng, “Con bé mà đã nổi tính lên, thì đến mười con trâu cũng không kéo lại được, tôi với mẹ con bé khuyên mãi, không nghe, sống chết muốn làm thế, cậu giúp khuyên một chút đi, cậu nói nó sẽ nghe.”

Phong Bắc nhíu mày, “Cục trưởng Trịnh, cháu có người trong lòng rồi, để tốt cho cô ấy, cháu không nên liên lạc với cô ấy nữa.”

Cục trưởng Trịnh gõ bàn, “Bạn bè cũng không được à?”

Phong Bắc nghiêm túc mà rằng, “Tốt nhất là không ạ.”

Cục trưởng Trịnh đột nhiên hỏi, “Ai thế?”

Phong Bắc nghiêm mặt nói, “Cục trưởng Trịnh, đây là chuyện riêng của cháu, không cần phải báo cáo với chú.”

Cục trưởng Trịnh hừ một tiếng, “Xấu tính.”

Ra khỏi văn phòng, Phong Bắc bóp trán, Tào Thế Nguyên rõ ràng chính là đến vì đứa bé kia, rình đúng khoảng trống anh không ở bên cạnh, không có ý tốt, anh quá bận, không thể phân thân được, thật con mẹ nó buồn bực.

Cao Nhiên hắt hơi một cái.

Tào Thế Nguyên cởi khăn quàng ra đưa sang, “Quàng vào.”

Cao Nhiên không muốn.

Tào Thế Nguyên cũng không ép, anh đeo lại khăn quàng lên cổ, rũ mắt bóc viên kẹo cho vào miệng, “Đi thôi, mời nhóc ăn cái gì.”

Cao Nhiên ngửi thấy hương chanh, “Tui không đói.”

Dứt lời, bụng ọc ọc kêu lên, cậu chẳng mảy may bối rối ngượng ngùng nói, “Tui đây là no rồi, không phải đói.”

Tào Thế Nguyên lờ đi.

Cao Nhiên đến quán KFC Cao Hưng ghé qua, phát hiện chỗ Cao Hưng từng ngồi bây giờ là một cặp tình nhân, người không có ở đó, tám phần mười là đi võ quán Tae Kwon Do rồi.

Bên trong mở máy điều hòa, nhiệt độ rất cao, lại đông người, có chút bí.

Cao Nhiên mua đùi gà và Coca, tự mình trả tiền.

Tào Thế Nguyên không nói gì, anh cũng chẳng gọi đồ ăn đồ uống, chỉ cởi nút áo khoác ra, vắt đôi chân dài ngồi đối diện thiếu niên, sống lưng thẳng tắp ngửa ra sau, hai tay đan vào nhau đặt trước bụng, nom tao nhã cực kì.

Tào Thế Nguyên có khí chất tốt, mọi cử động đều vui lòng đẹp mắt, từ trong xương cốt tản ra quý khí của công tử nhà giàu, người không biết, chắc chắn sẽ không liên tưởng anh với người cảnh sát hình sự quanh năm suốt tháng tiếp xúc với các loại tội phạm, anh giống một người làm nghiên cứu khoa học hơn, hoặc là một giáo sư đại học, tri thức uyên bác, phong độ nhẹ nhàng, mà cũng có vẻ giấu tài nữa.

Cao Nhiên gặm hai cái đùi gà lớn, cậu dính ánh sáng của Tào Thế Nguyên, cũng trở thành đối tượng đánh giá của mọi người xung quanh, đều là nữ, ánh mắt hoặc táo bạo, hoặc ngượng ngùng.

“Anh không ăn gì, sao còn ngồi ở đây?”

Tào Thế Nguyên nói, “Tôi đang ăn.”

Cao Nhiên nhìn cái má phồng lên của hồ ly, kẹo ai lại tính là ăn, “Anh đây là đang cãi chày cãi cối.”

Mặt Tào Thế Nguyên tỏ vẻ ‘thế thì đã làm sao’.

Cao Nhiên đảo trắng mắt.

Tào Thế Nguyên trắng trợn nhìn chằm chằm thiếu niên, ánh mắt đảo qua gương mặt sáng sủa, chóp mũi hơi hếch, đôi môi đỏ thắm, chiếc cằm nhỏ gầy, cần cổ thon dài xinh đẹp của cậu, xuống chút nữa là áo lông màu xanh lam hơi xù, “Sắc mặt nhóc tệ quá, đội trưởng Phong không chăm sóc tốt cho nhóc.”

Cao Nhiên gặm đùi gà, thầm nghĩ nói thừa, tối qua cả đêm không ngủ, tốt được mới là lạ.

“Tối hôm qua lại thức trắng đêm à?”

Tào Thế Nguyên nói trong ánh nhìn kinh ngạc của thiếu niên, “Chuyện năm ngoái tôi đề nghị nhóc nhóc có thể cân nhắc một chút.”

Cao Nhiên nhớ đến vụ hương liệu, cậu tiếp tục gặm đùi gà, không đáp lại.

Đến nhà của hồ ly, ở cùng một phòng với hồ ly, hành động này đối với Cao Nhiên mà nói, độ khó quá cao, nguy hiểm cũng rất lớn, cậu ôm tâm lý bài xích và đề phòng cực lớn đối với những thứ không biết.

Một chiếc khăn được đưa đến trước mặt Cao Nhiên, cậu ngẩng đầu, lông mày nhăn tít lại, “Rốt cuộc là anh định làm gì?”

Tào Thế Nguyên nói, “Về sau nhóc sẽ biết.”

Cao Nhiên câm nín nhìn sang, về sau? Còn có về sau nữa hả?

Tào Thế Nguyên nói, “Đương nhiên.”

Cao Nhiên không hiểu sao rất căm ghét cảm giác này, mình ở trước mặt người này giống như một miếng thịt lớn, bị mổ phanh ra, cái gì cũng phơi bày rõ ràng, nhưng cậu lại chẳng biết gì sất.

Cậu nhìn bàn tay cầm chiếc khăn ấy, da rất trắng, có thể nhìn thấy cả mạch máu xanh lè, chỗ giữa ngón cái và ngón trỏ có kén, là do cầm súng quanh năm tạo thành, khớp xương ngón tay thon dài, móng tay cắt tỉa sạch sẽ, đốt thứ hai ngón trỏ tay phải có vết thương, đã xử lý xong, kết vảy rồi.

Tào Thế Nguyên gấp gọn khăn lại cho vào túi.

Tầm mắt Cao Nhiên cũng thuận theo đó mà thu về, “Đội trưởng Tào, anh hợp làm bác sĩ tâm lý đấy.”

Tào Thế Nguyên cười như không phải cười, “Nghe qua cũng là ý hay đấy, chờ ngày nào đó tôi không làm cảnh sát hình sự nữa, có thể thử xem.”

Cao Nhiên, “…”

Có một cô gái trẻ lại đây, hỏi có thể ngồi cùng bàn được không.

Cao Nhiên chưa tỏ vẻ gì, Tào Thế Nguyên đã nhướn mi, một ánh nhìn lạnh lẽo đảo qua, gương mặt cô gái trắng bệch, biết điều rời đi.

Hành động bỏ đi của cô gái trẻ khiến những người đang rục rịch muốn thử hoãn lại, trong những ánh nhìn nóng bỏng đó thêm một chút chần chừ và lùi bước, trước mặt mọi người, làm mấy chuyện mất mặt càng ít càng tốt.

Tào Thế Nguyên rũ mắt bóc tiếp viên kẹo thứ hai, ngón tay đến là linh hoạt, “Có thể giúp tôi một chuyện không?”

Cao Nhiên không chút do dự, “Không.”

Tào Thế Nguyên khẽ cười, “Không hỏi thử chút sao?”

Cao Nhiên cắn ống hút Coca, “Có hỏi hay không, câu trả lời của tui vẫn thế.”

Bắt gặp đôi mắt hồ ly của anh ta, trong đó không có một chút độ ấm nào, khiến người ta không rét mà run.

Một bóng người đi vào cửa, đến thẳng trước bàn, kèm theo một câu hỏi đầy trào phúng, “Mẹ tao bảo mày đi cùng tao, mày đi cùng thế này đấy hả?”

Cao Nhiên quay đầu, ngụm Coca trong miệng phụt ra ngoài.

Chiếc quần thể thao màu xám của bạn trẻ Cao Hưng gặp xui xẻo.

Trong phòng vệ sinh, Cao Nhiên vừa đứng canh vừa nghe Cao Hưng chửi bậy, “Tổ tông của tao cũng là tổ tông của mày, đừng có chửi lung tung.”

Cao Hưng giật mẩu giấy vệ sinh lau mảng quần ướt, “Hắn là ai thế?”

Cao Nhiên ôm tay, “Không liên quan đến mày.”

Cao Hưng dựa vào ưu thế chiều cao nhìn xuống, “Mày giờ đang ở nhà tao, bị người ta bán đi, ba mẹ tao sẽ bị ba mẹ mày làm phiền, còn liên đới cả tao nữa, cái này gọi là không liên quan đến tao à?”

Cao Nhiên cảm thấy thằng oắt này thật ra khá là đơn giản, cảm xúc lộ hết ra ngoài rồi, “Là người quen trong huyện.”

Cao Hưng vò giấy vệ sinh thành một cục ném vào trong thùng rác, “Ồ, lần trước một người, lần này một người khác, toàn là mấy ông già, mày cũng tài thật đấy.”

Cao Nhiên khó chịu, “Đừng nói cái giọng quái gở như thế, tao nghe mà buồn nôn.”

Mặt Cao Hưng đen xì, “Quần tám trăm, trả tiền đi.”

Cao Nhiên trợn mắt, “Tám trăm? Cả người tao từ trên xuống dưới tính cả áo cả quần còn chưa được một trăm.”

Cao Hưng xì một tiếng, “Cho nên mới nói mày là đồ nhà quê.”

Cao Nhiên móc từ trong túi ra một đồng năm xu với ba đồng một xu, “Tám trăm thì không có, chỉ có tám xu, lấy thì lấy này.”

Mắt Cao Hưng lạnh hẳn, bỗng nhiên cậu ta cười rộ lên, búp bê tinh xảo biến thành ác ma, “Được, tao mách ba mày, con nợ, cha trả, chuyện hiển nhiên mà.”

Cao Nhiên nghiến răng nghiến lợi, “Nợ!”

Cao Hưng chỉnh lại cổ áo, nhắc, “Phiền viết tờ giấy nợ hộ cái.”

Cao Nhiên giận đến tái mét mặt mày, ra ngoài một chuyến, lập tức thiếu nợ tám trăm nghìn, đm!

Tào Thế Nguyên đứng ở hành lang đưa một tờ giấy cho thiếu niên, “Đây là số điện thoại của tôi, có việc phải đi rồi, nhóc đừng đi lang thang ở ngoài lâu quá, về sớm một chút, tối nay tôi qua thăm nhóc, việc kia vẫn cần nhóc giúp tôi.”

Anh nói xong cũng đi, bước chân vững chãi.

Cao Nhiên ngơ ngơ ngác ngác nhìn, thăm cậu á? Hồ ly biết địa chỉ nhà chú cậu à?

Tờ giấy trong tay bị lấy đi, Cao Nhiên phản ứng lại, tờ giấy đã bị Cao Hưng ném vào trong thùng rác.

Cao Hưng vênh váo, “Mày về lại huyện rồi muốn làm thế nào thì làm, giờ thì thành thật chút cho tao, gây ra phiền phức, nhà tao còn phải đi chùi mông cho mày.”

Cao Nhiên nói, “Người vừa rồi là đội trưởng đội cảnh sát hình sự đó.”

Cao Hưng hiển nhiên cho là cậu đang nói sảng.

Cao Nhiên cũng không nói thêm, ném thì ném, dù sao cậu cũng nhớ rồi, không có ảnh hưởng gì, có điều nếu thực sự xảy ra chuyện gì, nếu không phải quá gấp, cậu sẽ gọi điện cho anh Tiểu Bắc, nếu như quá gấp, cậu sẽ gọi cho anh Thạch vậy.

Nếu đến mức phải tìm đến hồ ly, chứng tỏ tình hình cực kì nghiêm trọng, đồng thời cũng không kịp ứng phó.

Quần của Cao Hưng bị bẩn, cậu chàng không đến võ quán Tae Kwon Do, mà về thẳng nhà.

Cao Nhiên cũng về.

Nửa đường gặp được một em gái đáng yêu, không phải bạn nữ tối đó đứng cùng với Cao Hưng, cô bé nhìn thấy Cao Hưng, đôi mắt toát lên tình cảm yêu mến đơn thuần.

Cao Hưng khép hờ mắt, miệng phát ra các đơn âm “Ừ” “Ồ”, toàn bộ quá trình đều tỏ ra lạnh lùng, rất gợi đòn.

Cao Nhiên tặc lưỡi, cấp hai thì biết cái gì là yêu đương, là tình cảm chứ? Quá sớm rồi.

Lúc cô bé nhìn sang lần thứ hai, Cao Nhiên nhấc chân rời đi, cậu vừa đi vừa nghĩ, chẳng biết anh Thạch điều tra đến đâu rồi.

Ở bên này Thạch Kiều điều tra được không ít thứ.

Ngăn kéo phòng ngủ của Tiểu Mạnh có dấu vết bị người ta động vào khá rõ, bị mất hơn hai nghìn tiền mặt, cùng một ít đồ trang sức đắt tiền.

Giả thiết là hung thủ đột nhập vào trộm đồ, không cẩn thận bị nạn nhân Hồ Vận bắt gặp, trong tình thế gấp gáp ra tay giết người, tính chất của vụ án như thế lại đơn giản hơn một chút.

Thạch Kiều nhìn thẳng vào đôi mắt cô gái, “Ngoại trừ những thứ đó, không bị mất gì nữa?”

Tiểu Mạn ngắm nghía móng tay vừa mới sơn xong, lấy từ trong túi ra một bao thuốc lá dành cho nữ, “Không có.”

Thạch Kiều quét mắt nhìn căn nhà trọ này, sau khi xảy ra án mạng cô gái này vẫn ở đây, người của anh hai tư tiếng liền không ngừng nghỉ mai phục ở đây giám sát, không có thu hoạch gì, “Hồ Vận là nhân chứng duy nhất của vụ án băm xác 2.15.”

“Vụ án băm xác 2.15 nào?” Động tác hút thuốc của Tiểu Mạn rất thành thạo, sau khi ngạc nhiên xong thì nói, “Tôi chưa từng nghe cô ấy nhắc đến, không biết.”

Thạch Kiều không bỏ qua phản ứng của cô gái, xem ra là không biết chuyện thật, “Cô hai tiếng trước đi vào hiệu ảnh này, hỏi có thể in lại một tấm ảnh nữa không.”

Nói đặng, anh rút một bức ảnh ra đặt trên bàn trước mặt cô gái.

Con ngươi Tiểu Mạn rụt lại, đôi mi giả rủ xuống, tạo thành một bóng đen trên mặt, mấy giây sau cô ngẩng đầu, ngón tay nhẹ búng tàn thuốc.

Thạch Kiều gõ gõ mặt bàn, ngữ điệu chẳng hề chập chùng, “Mất tấm ảnh, hay là cuộn phim rồi? Hay là, mất hết rồi?”

Đôi môi đỏ của Tiểu Mạn khẽ nhếch, thở ra một làn khói trắng, cô cười duyên, đáy mắt lại chẳng hề có ý cười, “Đội trưởng Thạch, cảnh sát các anh phá án, đều dựa vào đoán mò hết sao?”

Thạch Kiều bắt được vẻ hoảng loạn của cô, “Cô có ý định che giấu, là cảm thấy nếu kim chủ bị bắt được, sẽ không có lợi cho cô.”

Tiểu Mạn đứng lên, tay mơn trớn lên ngực người đàn ông, đầu ngón tay vẽ vòng tròn, ngẩng đầu phun một hơi khói vào mặt anh, oan ức mà rằng, “Ôi đội trưởng Thạch, nghe anh nói kìa, kim chủ gì cơ chứ, mọi thứ tôi có được ngày hôm nay, đều dựa vào sức mình mà thôi.”

Người đàn bà đã từng trải, khóe mắt đuôi mày đều chất chứa phong tình, có quyến rũ, có chín chắn, cũng có tang thương, vóc người cực tốt, ngực lớn eo nhỏ, da trắng mặt xinh, một cái cau mày một nụ cười thôi cũng quyến rũ mười phần, trong đó lại cất đầy tính toán, những thứ này hoàn toàn không thể tìm thấy trên người một cô gái mới mười mấy hai mươi tuổi, vào đời chưa sâu được.

Thạch Kiều nghiêm cái mặt than, không hề bị lay động, ánh mắt anh lạnh băng, trong đó toàn là tìm tòi, “Kim chủ của cô là ai?”

Ngón tay Tiểu Mạn hướng lên trên, đầu ngón tay xẹt qua hầu kết người đàn ông.

Thạch Kiều bắt lấy bàn tay kia, anh nghe điện thoại, không lâu sau đã cúp máy, “Quản lý công ty Trường Diệu, người phụ trách hạng mục tiểu khu Hoa Liên, Hà Tiến.”

Ngón tay Tiểu Mạn run lên, điếu thuốc rơi xuống đất.

Hà Tiến bị gọi đi ngay trong phòng họp.

Thạch Kiều ngồi ở đối diện, “Quản lý Hà, có mấy vấn đề muốn hỏi anh, xin anh phối hợp một chút.”

Hà Tiến đoan chính bình tĩnh, không có chút hoang mang và bối rối nào khi bị thẩm vấn cả, “Anh nói đi.”

Thạch Kiều vặn nắp bút ra ghi chép, “Qua điều tra, cuộc gọi cuối cùng của nạn nhân Hồ Vận là gọi cho anh.”

Hà Tiến vẫn là cái tư thế ấy, “Đúng.”

Thạch Kiều híp mắt, “Tại sao cô ấy lại muốn gọi cho anh?”

Hà Tiến nói, “Cô ấy trong điện thoại nói mình đang gặp khó khăn, muốn mượn tôi hai mươi nghìn, tôi bảo cô ấy tới tìm tôi, thời gian hẹn là 10 giờ tối.”

Thạch Kiều hỏi, “Anh, Hồ Vận, Tiểu Mạn, giữa ba người có quan hệ gì?”

Trợ lý bưng cốc cà phê mà Hà Tiến bảo pha đi vào, “Đội trưởng Thạch muốn uống gì không?”

Thạch Kiều nói không cần.

Trợ lý nơm nớp bưng cà phê lên, vừa đóng cửa, căn phòng làm việc lần thứ hai rơi vào tĩnh lặng.

Hà Tiến thổi cốc cà phê, “Năm đó tôi và Hồ Vận yêu nhau, tình cảm của chúng tôi rất tốt, thậm chí còn tính đến chuyện cưới xin rồi, nhưng đáng tiếc một lần xảy ra biến cố, có lần tôi uống quá nhiều phát sinh quan hệ với Tiểu Mạn, Hồ Vận tức giận chia tay với tôi, cũng đoạn tuyệt quan hệ với Tiểu Mạn luôn.”

Anh ta uống một hớp cà phê, dường như bị nóng, cau mày một cái, “Tiểu Mạn rất giống Hồ Vận, thỉnh thoảng tôi cũng sẽ đi tìm cô ta.”

Nói rất thẳng thắn, cực kì phối hợp.

Thạch Kiều vừa ghi chép lại vừa hỏi, “Thời gian làm việc của anh là 6 giờ tan tầm, một tháng qua, số lần anh về nhà rất ít, hôm Hồ Vận qua đời, xe của anh lái vào tiểu khu lúc 7 giờ 40, lại không về nhà, anh đi đâu?”

Bầu không khí trong phòng làm việc cuối cùng cũng có sự biến hóa.

Hà Tiến lại nhấp một ngụm cà phê, vị đắng lan lên đầu lưỡi, nhanh chóng lan tràn trong cổ họng.

Những chứng cứ liên quan thu thập được đều đã đến tay Thạch Kiều, anh không vội.

Hà Tiến uống được hai phần ba cốc cà phê, toàn bộ dạ dày nóng lên hôi hổi, “Tối hôm đó tôi đến nhà 506.”

Nói đến đây, anh ta chống tay lên trán, vẻ mặt mơ hồ, “Thế nhưng khi tôi đi vào Hồ Vận đã chết rồi.”

Thạch Kiều nghe Hà Tiến trình bày lại toàn bộ đầu đuôi câu chuyện.

Bên cạnh Hà Tiến không thiếu đàn bà, từ trước đến nay anh ta cũng không đè nén dục vọng của mình, người nào tự dâng mình mà cảm thấy ổn thì cũng sẽ chạm vào.

Về phần Phương Như, cô ta và những người đàn bà khác cũng chỉ khác nhau ở cái danh phận mà thôi, cái cô ta muốn cũng chỉ là đời sống vật chất mà anh cung cấp, không thể rời bỏ tiền của anh ta, chứ không phải chính bản thân anh ta.

Hà Tiến trước giờ ra tay hào phóng, ở trên giường cũng rất đỗi dịu dàng, không có ham mê đặc biệt gì, là một người tình hoàn mỹ, những cô gái kia bất kể là bao nhiêu tuổi, tính cách thế nào, đều là cầm tiền rồi chia tay êm đẹp, không có ai từng khóc lóc kể lể với anh ta.

Ngoại trừ Tiểu Mạn.

Hà Tiến cho Tiểu Mạn một căn nhà, một cửa tiệm mặt đường, cùng một tấm thẻ, cô ta vẫn cứ lòng tham không đáy như trước, tìm cách chụp ảnh họ để uy hiếp anh ta, muốn anh ta ly hôn với Phương Như, sau đó kết hôn với cô ta, bằng không sẽ rải rách những bức ảnh ấy trong công ty.

Hôm đó Hà Tiến biết Tiểu Mạn có tiệc, bèn đến nhà 506 trộm đi cuộn phim và bức ảnh, ai ngờ lại nhìn thấy Hồ Vận đáng lẽ ra hẹn gặp lúc 10 giờ nằm trên mặt đất.

Hà Tiến ngẩng đầu lên, trong mắt có tơ máu, thoạt trông rất đỗi đau thương, “Đội trưởng Thạch, những điều tôi nói đều là thật, cái chết của Hồ Vận không liên quan gì đến tôi.”

Ánh mắt Thạch Kiều lạnh băng, “Lúc đó tại sao không báo cảnh sát?”

Hà Tiến thành thật bảo, cuộn phim và bức ảnh đều đang ở trên người anh ta, anh ta không muốn bị người khác biết đến, huống chi anh ta là người xuất hiện ở hiện trường, hiềm nghi rất lớn.

Thạch Kiều vừa đi, nỗi đau thương trên mặt Hà Tiến biến mất tăm, thay vào đó là sự phiền chán.

Hà Tiến hất tay, chiếc cốc rơi vỡ, cà phê đã nguội lạnh văng tứ tung.

Điện thoại di động trên bàn vang lên, Hà Tiến nghe máy, một giây sau đã cúp điện thoại, cầm chìa khóa xe rời khỏi công ty.

Hơn nửa tiếng sau, xe của Hà Tiến đỗ ở vùng ngoại ô, anh ta không lập tức xuống xe, mà ngồi trong xe hút thuốc, ánh mắt cách làn khói thuốc nhìn người đàn bà đứng quay lưng với mình ngoài cửa.

Tiểu Mạn nghe tiếng cửa xe mở ra đóng vào, cô ta xốc lại chiếc khăn choàng lông đen trên vai, quay người tiến về phía người mới tới.

Mặt Hà Tiến âm trầm như nước.

Tiểu Mạn vẫn như ngày thường giơ hai tay lên ôm lấy cổ Hà Tiến, chôn mặt vào lồng ngực anh ta, nhắm mắt ngửi hương vị trên đó, “Cảnh sát tìm anh rồi chứ gì.”

Hà Tiến vuốt ve khuôn mặt cô ta, cánh tay dời xuống, đột nhiên bóp lấy cổ cô ta, hờ hững nói, “Nhờ phước của cô.”

Tiểu Mạn khó thở, mặt dần tím tái hết cả, cô ta không ngừng đẩy Hà Tiến, giãy dụa thở dốc, “Anh thả… thả ra… mau thả tôi ra…”

Năm ngón tay của Hà Tiến buông lỏng, đổi thành nắm cằm cô ta, ép cô ta phải ngẩng đầu lên, một giây sau đè lên môi cô ta, lực độ chẳng mang theo chút dịu dàng yêu thương nào hết.

Mấy phút sau, Tiểu Mạn liếm tơ máu vương trên môi, gương mặt toát ra phong thái cực kì câu nhân, “Hồ Vận chết có phải là do anh…”

Hà Tiến ngắt lời, “Không phải.”

Tiểu Mạn sửa sang lại quần áo xộc xệch, “Đó ắt là vợ anh, cô ta biết em ở nhà 506, cũng không chỉ một lần tận mắt thấy em bước xuống từ xe anh, cô ta ước gì em chết quách đi.”

Đôi môi hơi sưng của cô ta cong lên, “Cân nhắc việc Phương Như sẽ không tự mình ra tay, khả năng thuê người giết khá lớn, kết quả kẻ đó giết nhầm người.”

Hà Tiến lên tiếng cảnh cáo, “Đừng có nói hươu nói vượn.”

Đôi mày liễu của Tiểu Mạn nhướn lên, làm ra vẻ ngạc nhiên hết sức, “Sao thế, anh đang bênh cô ta đấy à? Phát hiện lương tâm, cảm thấy mình có lỗi với cô ta rồi?”

“Có lỗi với cô ta?” Trong mắt Hà Tiến lóe lên sự cay nghiệt và trào phúng, “Của ăn của mặc đều là tôi cho cô ta, tôi đối với cô ta thế là quan tâm hết lòng rồi.”

Tiểu Mạn đột nhiên cười ra tiếng.

Ánh mắt của Hà Tiến nham hiểm hẳn, “Cô cười cái gì?”

Tiểu Mạn ôm lấy eo Hà Tiến, “Có nói chuyện giữa ba chúng ta cho cảnh sát nghe không? Nói rồi chứ?”

“Anh nói với cảnh sát rằng, lần đầu tiên của em với anh là do uống say đúng chứ?” Cô ta cắn hầu kết của Hà Tiến, cười đầy đắc ý, lại cũng xinh đẹp vô ngần, “Hồ Vận ngốc, chứ em không ngốc, đêm đó anh căn bản là không say, anh đã sớm chán ngấy sự quản lý của cô ta rồi, nhớ nhung thân thể của em, muốn lên giường với em.”

“Cô ta đến tìm anh đúng không? Nghĩ rằng anh còn nhớ cô ta, lại chẳng ngờ anh vẫn cứ quấn quýt với cái đồ đê tiện trong miệng cô ta là em đây, còn liên tục đổi bạn tình, chăm chỉ hơn cả đàn bà đổi quần áo nữa.”

Tiếng thở của Hà Tiến trầm xuống, không đẩy người đàn bà đang dựa vào mình ra, mà ôm ngang lên ném vào ghế sau xe.

Tiểu Mạn phục vụ gã đàn ông này chẳng ít lần, rõ như lòng bàn tay những điểm mẫn cảm của anh ta, có điều lúc này không làm cho anh ta thỏa mãn, “Nếu không phải Hồ Vận đột nhiên xuất hiện ở nhà em, người chết chính là em rồi.”

Hà Tiến dùng sức đóng cửa xe vào.

Một lát sau, Hà Tiến rời khỏi ghế sau, lên ghế tài xế ngồi, lạnh lùng nói, “Đừng tới tìm tôi nữa, tự lo thân mình đi.”

Tiểu Mạn đang nằm dài trên ghế sau nhúc nhích, gian nan ngồi dậy, xoa cổ tay xanh tím, “Lần trước em tình cờ thấy anh đang thân mật với một con sinh viên, giọng dịu dàng mà nhỏ nhẹ, chỉ lo nó đau, danh tiếng của anh vẫn luôn rất tốt, vừa lắm tiền vừa dịu dàng, sao đến lượt em không phải cấu thì là cắn vậy?”

Hà Tiến mở miệng, “Cô ti tiện.”

“Cũng đúng, không ti tiện thì sao có thể ngủ với người đàn ông của chị em tốt cơ chứ.” Tiểu Mạn bật lửa châm điếu thuốc, vẻ mặt lười nhác sau khi tình sự qua đi, “Nói cho anh chuyện này, cuộn phim và bức ảnh ấy có đốt cũng vô dụng, em vẫn còn, nhiều lắm.”

Bầu không khí trong xe đột nhiên rơi thẳng xuống đáy vực.

Cái mặt nạ quân tử của Hà Tiến nứt toác, trong khoảnh khắc vỡ tan thành từng mảnh, anh ta gầm lên đầy dữ tợn, “Cút xuống!”

Tiểu Mạn cười khanh khách, cười đến nghiêng ngả.

Hà Tiến xuống ghế sau, kéo Tiểu Mạn ra ngoài đẩy xuống đất, lại ném tiếp túi và quần áo lên người cô ta, cứ như đang vứt một bọc rác, chẳng thèm liếc mắt lấy một cái.

Chiếc xe nhả khói mà đi.

Tiểu Mạn không có vẻ điên cuồng, lên cơn rồ dại, khóc ròng, bày ra vẻ mặt đáng thương như bị chồng ruồng bỏ, chỉ là hút cho xong điếu thuốc, nghĩ mãi chẳng ra mà cười than, “Hà Tiến, tôi con mẹ nó tại sao lại thích cái thứ không tim không phổi như anh nhỉ…”

Hà Tiến không về công ty, mà về thẳng nhà.

Phương Như không ở nhà, không phải đi bar uống rượu thì hẳn là đi shopping, chào đón anh ta chính là sự quạnh quẽ trong dự đoán, nhà chỉ là một căn phòng được trang trí đẹp đẽ mà thôi.

Hà Tiến ngồi phịch xuống ghế sô-pha, nới lỏng cà-vạt, thở một hơi thật dài, cứ thế khép mi vào bất động.

Cảnh sát đang mai phục dưới nhà báo cáo cho Thạch Kiều, nói là Hà Tiến đã trở về.

Thạch Kiều bảo người đó tiếp tục mai phục, anh một mình đến căn nhà 505 đối diện với 506, người mở cửa là một gã đàn ông cao gầy, xương gò má nhô ra, đeo chiếc kính gọng vàng, Tôn Cương.

“Đội trưởng Thạch mời vào mời vào.”

Tôn Cương khom người, rất khách khí, cực kì lịch sự, cúi đầu, khiến người ta không mấy thoải mái.

Thạch Kiều nhấc chân đi vào, một mùi mì gói phả vào mặt, lẫn với mùi tanh tưởi của rác không được vứt thường xuyên.

Tôn Cương vừa nói vừa thu dọn sách báo để trên mặt bàn, “Ngại quá, tôi hơi bừa bộn, đội trưởng Thạch đợi một chút, tôi dọn dẹp xíu đã.”

Trước khi đến Thạch Kiều đã xem qua hồ sơ của Tôn Cương, nhân viên công ty bình thường, lương tháng bình thường, lựa chọn thuê nhà ở tiểu khu Hoa Liên không phải là một hành động sáng suốt, còn thuê một mình, không thuê chung với ai nữa.

Ngoài ra, Tôn Cương có tiền án.

Những người hối cải làm lại từ đầu không phải là không có, đều tốt cho quốc gia và nhân dân, nhưng điều kiện tiên quyết là thực sự sửa đổi cơ.

Tranh thủ khoảng thời gian Tôn Cương dọn dẹp, tầm mắt Thạch Kiều lướt qua đống đồ to nhỏ xung quanh, “Tối nhà 506 xảy ra án mạng, anh đang ở đâu?”

Động tác thu dọn sách báo của Tôn Cương khựng lại một thoáng, “Tôi ở nhà.”

Thạch Kiều biết tầng trệt không có camera, tầm mắt của anh liếc qua quyển sách trong tay Tôn Cương, “Chỉ một mình anh?”

Tôn Cương nói đúng thế, “Không tìm được người thuê chung, tôi đành tự ở một mình vậy, tuy rằng tiền thuê nhà hơi đắt một chút, nhưng ở thoải mái, cũng chỉ phải tiết kiệm chút trong sinh hoạt thôi.”

Anh ta vừa ngồi xuống đã đứng dậy, “Đội trưởng Thạch muốn uống nước không? Tôi rót cho anh.”

Thạch Kiều lắc đầu.

Tôn Cương lại ngồi lại, xoa xoa hai bàn tay, hơi hơi gượng gạo.

Thạch Kiều bày ra gương mặt chẳng hề có cảm xúc, quả là có cảm giác cực kì ngột ngạt, “Khoảng từ 7 giờ đến 8 giờ, anh ở nhà làm gì?”

Tôn Cương nói, “Đọc sách.”

Thạch Kiều lại hỏi, “Anh có nghe tiếng động gì không?”

Tôn Cương lắc đầu, ngại ngùng nói, “Không dối gì đội trưởng Thạch, tôi lúc thường đọc sách đều rất tập trung.”

Thạch Kiều nói, “Anh có hay giao tiếp với nhà đối diện không?”

Tôn Cương đẩy gọng kính trên sống mũi, “Không nhiều, chỉ từng gặp có mấy lần thôi.”

Mặt Thạch Kiều lạnh tanh, “Anh thích cô ấy.”

Tôn Cương giật nảy mình, anh ta đứng lên, vội vã xua tay, “Đội trưởng Thạch không thể đoán bừa đâu, Tiểu Mạn còn chưa hề nói chuyện với tôi mà.”

Thạch Kiều hỏi, “Thế sao anh biết tên cô ấy?”

Mặt Tôn Cương đỏ phừng lên, anh ta ấp úng, nói rằng nghe người ta gọi như vậy.

Thạch Kiều không nói tiếp, anh nhìn quyển sách trên bàn, “Có thể cho tôi mượn quyển sách này đọc một chút không?”

Tôn Cương được đề cao mà sợ, “Không thành vấn đề không thành vấn đề, đội trưởng Thạch cứ việc cầm đọc đi, nếu không đủ, tôi vẫn còn đấy.”

Thạch Kiều cầm quyển sách đó đi.

Tôn Cương khách sáo tiễn anh đến tận dưới lầu, đưa mắt nhìn anh ra khỏi tiểu khu.

Màn đêm bất giác buông xuống, các ánh đèn trong những ngôi nhà của tiểu khu sáng bừng lên, nhìn từ xa ngập tràn hơi thở ấm áp.

Cao Kiến Quốc ngồi ghế trên, Triệu Vân ngồi bên trái chú, Cao Hưng ngồi bên phải chú, Cao Nhiên ngồi phía dưới, bốn người đưa mắt nhìn một bàn đồ ăn phong phú.

Có mặn có chay, còn có cả canh và đồ tráng miệng ngọt.

Cao Nhiên kín đáo chép chép miệng, với chất lượng sinh hoạt thế này, nếu bà nội đến, ở quen được thì tốt rồi.

Ở không quen, sơn hào hải vị cũng chẳng ngon bằng dưa muối cháo hoa.

Triệu Vân gắp hai con tôm to vào bát cháu trai, “Tiểu Nhiên, cháu ăn nhiều tôm đất này một chút, bổ lắm, cháu xem cháu kìa, lớn hơn Tiểu Hưng tận mấy tuổi, thế mà còn chẳng cao bằng nó.”

Cao Nhiên suýt nữa thì nghẹn.

Triệu Vân nói, “Cũng phải uống sữa bò nữa, sớm tối một cốc, Tiểu Hưng cũng thế đấy, đều đặn mỗi ngày, không bỏ qua ngày nào hết, để hôm nào cô nói với mẹ cháu, sữa đậu nành đâu có tốt bằng sữa bò chứ, giờ cháu đang tuổi lớn, tiền này không tiết kiệm được đâu.”

Cao Nhiên ậm ừ vâng một tiếng.

Cao Hưng uống ngụm nước dừa, cái đũa chọc chọc trong mâm, gắp cà rốt thái sợi ăn.

Triệu Vân mắng, “Tiểu Hưng, sao con không lấy đồ uống cho anh?”

Cao Nhiên, “Cháu không uống đâu ạ.”

Đấy là nói thật, đồ lấy từ trong tủ lạnh ra, cậu không uống được lạnh như thế, vẫn là Cao Hưng giỏi.

Cao Hưng cũng không buồn nhấc mắt.

Cao Kiến Quốc không nói gì, hầu như chỉ có Triệu Vân nói, Cao Nhiên không thể không đáp lại, cậu nhớ nhà, nhớ ba mẹ nhớ bà nội, nhớ khu nhà nhỏ, nhớ con ngõ chật hẹp ẩm mốc, hi vọng thời gian trôi qua nhanh một chút.

Bát cơm vừa đặt xuống bàn, Cao Hưng đã muốn ra ngoài chạy bộ.

Cao Nhiên không nhúc nhích, trời lạnh thế này chạy bộ cái gì, cậu chẳng hiểu nổi, hơn nữa, vừa ăn no cũng không nên vận động thế chứ nhỉ?

Cao Kiến Quốc đến cửa phòng làm việc, lúc nắm lấy tay cầm thì nghiêng đầu nói, “Tiểu Nhiên, đừng xem tivi, cháu xuống đi với Tiểu Hưng một chút đi.”

Cao Nhiên cười hì hì nói, “Chú ơi, cháu không đi được không?”

Ánh mắt coi thường của Cao Hưng quét qua, cậu làm như không thấy.

Cao Kiến Quốc cau mày, “Ăn cơm xong phải tiêu cơm, không thì không tốt cho dạ dày.”

Triệu Vân đang chơi với chó cưng của cô, tranh thủ liếc mắt nhìn thiếu niên đang ngồi trước tivi xem hoạt hình, “Chú cháu nói đúng đấy, ăn no nằm lười là không có tiền đồ, còn cả cái phim hoạt hình nhảm nhí kia nữa, xem nhiều cũng chẳng tác dụng gì, còn ảnh hưởng trí thông minh nữa, rảnh rỗi không bằng xem phim tài liệu, xem phim Mỹ, có thể học chút kiến thức, học được cả ngoại ngữ nữa, tiếng Anh ấy.”

“…”

Cao Nhiên nhìn về phía Cao Hưng, Cao Hưng cũng nhìn sang, dường như là vì mẹ cố gắng tỏ ra có ăn có học mà thấy mất mặt, chẳng nói chẳng rằng đá chân bàn.

Giọng của Cao Kiến Quốc truyền ra từ phòng làm việc, “Cao Hưng!”

Cao Hưng nghiêm cái mặt lạnh ra khỏi cửa.

Triệu Vân không yên lòng nói, “Tiểu Nhiên, cháu còn đứng ngây ra đó làm gì? Bám sát theo đi chứ.”

Cao Nhiên gắng gượng thay giày.

Đèn trong tiểu khu sáng ngời, thỉnh thoảng lại có người đi ngang qua, bước chân hoặc nhanh hoặc chậm.

Cao Hưng chạy ở phía trước, dáng người mạnh mẽ, Cao Nhiên ở phía sau thong dong chậm rãi, ai cũng không để ý tới ai, hai người nhanh chóng kéo dài khoảng cách.

Đợi đến khi Cao Hưng chạy xong một vòng, Cao Nhiên vẫn còn giữ cái tốc độ của ông cụ bảy tám mươi tuổi ấy.

Cao Nhiên bĩu môi, “Mày cứ chạy của mày đi, tao đi của tao.”

Cao Hưng hừ lạnh, “Mày tưởng tao lo cho mày hả? Đừng có tưởng bở.”

Cao Nhiên lườm cái bóng lưng của cậu chàng, cái thói xấu gì thế!

“Hắt xì ——”

Cao Nhiên hắt hơi, cậu xoa xoa mũi, trời vừa lạnh vừa buốt, gió rét thổi vù vù, chạy cái đếch gì chứ ở đó mà chạy.

Lúc đi ngang qua tòa 28, Cao Nhiên theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện trên ban công nhà 506 hình như có người đứng.

Bình luận

Truyện đang đọc