TÔI ĐẾN TỪ THẾ GIỚI SONG SONG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Dâu



Tốc độ Tào Thế Nguyên lái xe không thể sánh bằng tốc độ anh ăn kẹo được, chậm rì rì như sên.

Cao Nhiên thấy xe của chú sắp biến mất trong tầm nhìn, cậu muốn điên mất thôi, “Tui bảo này, đội trưởng Tào, anh không thể lái xe nhanh hơn chút nữa được hả?”

Tào Thế Nguyên ngậm viên kẹo trong miệng, “An toàn là số một.”

Cao Nhiên hạ cửa xe xuống thò cổ ra ngoài, bị một cánh tay kéo về, bên tai vang lên tiếng nhắc nhở, “Nguy hiểm.”

Cậu né ra, dùng sức giật tóc, tựa đầu lên lưng ghế, chết lặng.

Tào Thế Nguyên gõ tay lên vô-lăng, “Nhóc đã nghĩ ra lúc đuổi kịp sẽ nói gì chưa?”

Cao Nhiên sững người.

Nói gì cơ? Trong một tình huống có thể xếp vào những chuyện khiến người ta lúng túng nhất như vậy, phận làm cháu trai, có thể nói gì đây?

Lúc Cao Nhiên hoàn hồn, xe đã đỗ ở ven đường.

Tào Thế Nguyên tháo dây an toàn ra, “Xuống xe.”

Cao Nhiên nghe theo, cậu nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh, phát hiện là một tòa chung cư xa hoa, vị trí tương đối yên tĩnh, “Đâu rồi?”

Tào Thế Nguyên nói, “Lái xe vào rồi.”

Động tác kéo khóa áo khoác của cậu khựng lại, “Thế sao anh không lái vào luôn?”

Tào Thế Nguyên ăn kẹo, rũ mắt không nói gì.

Cao Nhiên vươn cổ ngó vào trong, đẳng cấp tòa chung cư này còn cao hơn cả tiểu khu Hoa Liên nữa, cậu đang định tới gần một chút, đã nghe tiếng gọi, “Tiểu Nhiên.”

Là chú.

Cao Nhiên giật nảy mình, cậu nương theo tiếng gọi nhìn lại, thấy một bóng người tiến lại từ bên trái, mặt cậu cứng lại, còn người nọ vẫn thong dong điềm tĩnh.

Như thể người làm chuyện xấu là Cao Nhiên, bị bắt ngay tại trận vậy, đảo ngược vị trí mất rồi.

Cao Nhiên dù sao cũng còn non lắm, tuổi và kinh nghiệm còn kém cả một đoạn dài, cậu đỏ mặt lắp bắp, “Chú, chú ạ, cháu…”

Tiếng nói bỗng im bặt, Cao Nhiên nhìn thấy cô gái kia cũng đang tiến về phía này, vẫn ôm lấy cánh tay của chú đầy thân mật, mà chú tuy không nhiệt tình đáp lại, nhưng cũng không hề phản đối chút nào.

Coi như là ngầm đồng ý.

Bầu không khí vi diệu lặng yên tràn ra.

Mãi đến khi Cao Kiến Quốc mở miệng, giọng nói đều đều, “Cháu anh.”

Cao Nhiên ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn chú, thoải mái đến vậy, chẳng hề có chút ý đồ che giấu nằm ngoài dự đoán của cậu, lẽ nào cậu hiểu lầm, nghĩ nhiều rồi, chú và cô gái này chỉ là bạn tốt? Bạn hợp tác làm ăn, hoặc là hồng nhan tri kỉ mà thôi?

Cô gái khẽ cười, giọng nói dịu dàng êm tai, “Chào cậu bạn nhỏ.”

Cao Nhiên nhếch miệng, khóe mắt liếc về phía hồ ly, người ta lại đang cúi đầu bóc kẹo, tỏ thái độ hoàn toàn không liên quan, còn đứng xa lắc xa lơ nữa.

Cao Kiến Quốc không có ý định giới thiệu cô gái cho Cao Nhiên.

Cô gái hình như cũng không ngại, cô dịu dàng nói với Cao Kiến Quốc, “Thế em vào trước đây.”

Cao Kiến Quốc hơi hất cằm.

Cao Nhiên trông theo cô gái kia tiến vào chung cư, mái tóc dài phất phới, dáng người yêu kiều thướt tha, có nét thanh lịch hoàn toàn khác với Tiểu Mạn, nhưng bất kể là giống Tiểu Mạn, hay giống cô gái này, cô đều không có.

Đắn đo một hồi, Cao Nhiên hỏi, “Cô có biết không ạ?”

Cao Kiến Quốc trầm mặc châm thuốc, thở ra một vòng khói vào hư không, chú không đáp, chỉ nói, “Chuyện của người lớn, trẻ con đừng hỏi đến.”

Cao Nhiên nghe nhiều nhất chính là câu này.

Điện thoại trong túi Cao Kiến Quân vang lên, chú lấy ra nghe, nếp nhăn giữa chân mày ngày càng rõ ràng, “Anh qua đây, không có gì đâu, ừ, được.”

Cao Nhiên biết chính là cô gái vừa nãy, mới một lát thôi, đã gọi chú đi rồi.

Cao Kiến Quốc hút vài hơi thuốc đã dập tắt, rút từ trong ví ra đưa mấy tờ một trăm cho cháu trai, “Tự mua gì ăn đi, đừng chơi với bạn lâu ở ngoài đường, về sớm một chút.”

Cao Nhiên không nhận, “Chú, còn chú thì sao?”

Cao Kiến Quốc nhét tiền vào túi cháu trai, quay người rời đi.

Cao Nhiên chạy lên, níu lấy cánh tay của chú, “Chú ơi, tối nay chú có về không?”

Cao Kiến Quốc nói không về.

Ngón tay Cao Nhiên lỏng ra, rồi lại nắm chặt, “Hôm nay là sinh nhật của Cao Hưng.”

Cao Kiến Quốc không nói gì.

Cao Nhiên buông lỏng tay ra, lúc này không níu lại nữa.

Tào Thế Nguyên lại gần, mùi hương chanh cũng dập dìu đến theo, anh không nói gì, chỉ đứng bên cạnh thiếu niên, ánh mắt dõi theo một chiếc lá run rẩy rơi xuống khỏi ngọn cây, tâm tư chẳng biết bay đến nơi nào rồi.

Cao Nhiên vuốt mặt, “Chú ngoại tình ư?”

Tào Thế Nguyên nói, “Hiển nhiên vậy.”

Cao Nhiên thở dài một tiếng, “Thật không ngờ.”

Tào Thế Nguyên không đồng ý, “Tôi lại cảm thấy dễ đoán được.”

Cao Nhiên quay đầu.

Tầm mắt của Tào Thế Nguyên đặt lên mặt thiếu niên, rồi lại dời đi, tùy ý nhìn một chỗ, “Trọng tâm cuộc sống của cô nhóc nằm ở đâu?”

Cao Nhiên suy nghĩ một chút, chị em tốt, dạo phố, mua sắm, trang sức xa xỉ, chăm sóc sắc đẹp, quần áo túi xách, chó…

“Một người khi đã tăng nhanh về kiến thức, trải nghiệm phong phú hơn, sẽ theo đuổi những món đồ có phẩm chất càng cao hơn, bao gồm cả nửa kia, điểm này có thể áp dụng cả trên đàn ông và phụ nữ.”

Tào Thế Nguyên nhàn nhạt nói, “Khi đời sống vật chất đạt đến một độ cao, tìm một tình nhân hiểu mình, có thể lấp đầy một khoảng trống trong tim, nói chung, cái chú nhóc muốn, cô nhóc không cho được, nguy cơ hôn nhân đã xuất hiện từ lâu rồi, e là tháng này họ sẽ ly hôn, chỉ thiếu một cái hình thức thôi.”

Cao Nhiên bĩu môi không có ý nghĩa, “Nói thì hay lắm, anh nào có quen cô chú tui.”

Đầu lưỡi Tào Thế Nguyên cuốn lấy viên kẹo hoa quả, giọng lúng búng, “Hôm qua tôi nói rồi, tôi từng gặp chú của nhóc một lần, lúc đó cô nhóc cũng ở đó nữa, cổ đang mua túi xách, nói muốn cái đắt nhất, nhân viên cửa hàng nịnh một hồi mua hẳn mười mấy cái.”

Cao Nhiên trợn mắt líu lưỡi, “Mười, mười mấy á? Túi có ăn được như cơm đâu, mua nhiều vậy làm chi?”

Tào Thế Nguyên phun ra hai chữ, “Hư vinh.”

Cao Nhiên im lặng một lúc, cậu sực nhớ ra, “Sao anh lại ở trong cửa hàng bán túi xách?”

Tào Thế Nguyên nói, “Đi mua sắm với một người bạn nữ.”

Cao Nhiên “À” một tiếng, không hỏi thêm, không có hứng thú, cậu nghĩ đến chuyện cô và chú, thằng oắt Cao Hưng kia có biết không nhỉ? Rất có thể là biết rồi, chỉ là giả vờ không biết mà thôi.

Hẳn là mê man lắm nhỉ.

Cao Nhiên nhếch miệng, rầu rĩ nhíu mày, bà sang đây ở thật sự không phải là một lựa chọn chính xác, nhưng bà nội nhất định đòi đến nhà chú, còn lén đi nhiều lần rồi, hầy.

Tào Thế Nguyên dẫn Cao Nhiên quay lại công viên giải trí, đi vào bằng cổng tây.

Cao Nhiên ngồi tàu lượn siêu tốc, Tào Thế Nguyên không đi, chỉ đứng cạnh nhìn cậu, cứ như đang trông đứa nhỏ nhà mình vậy.

Đi từ tàu lượn xuống, Cao Nhiên lại ngồi liền hai lần nữa, lúc bấy giờ mới đã ghiền, cậu uống hai ngụm nước, xoay người chơi tháp rơi tự do đó không xa.

Lần đầu tiên Cao Nhiên chơi, lúc được nâng lên cùng những người khác, không tự chủ được mà thưởng thức phong cảnh, ngay khi tâm hồn cậu đang treo ngược cành cây, đột nhiên tàu rơi thẳng tắp xuống, bên tai toàn là tiếng thét a a a chói tai, hồn cũng bị gọi ra theo luôn.

Tào Thế Nguyên chỉ chơi trò vòng quay ngựa gỗ, những trò khác chỉ nhìn chứ không chơi.

Cao Nhiên ngờ là hồ ly sợ độ cao.

“Đến lúc nhóc thực hiện cam kết rồi.”

Âm thanh trên đỉnh đầu kéo Cao Nhiên về lại hiện thực, cậu nghiêm mặt, “Anh nói một lần luôn đi, đừng có câu giờ.”

Tào Thế Nguyên không cho cậu toại nguyện, mà lái xe đưa cậu về nhà mình.

Là một căn biệt thự nhỏ, xung quanh toàn là cây cối rậm rạp, còn hẻo lánh hơn cả chung cư hồi nãy nữa, Cao Nhiên liên tưởng đến mấy vụ quăng xác nơi hoang dã, dây thần kinh căng lên, trông gà hóa cuốc.

Tào Thế Nguyên hình như không phát hiện thiếu niên đang căng thẳng, anh cởi từng chiếc cúc áo từ trên xuống dưới ra, “Bắt đầu thôi.”

Cao Nhiên giật hết cả mình, cậu lui về sau vài bước, đầu lưỡi không chịu nghe sai khiến nữa, “Anh anh anh, tui tui, anh cởi cúc áo làm gì?”

Tào Thế Nguyên nhướn mi.

Cao Nhiên phát hiện nét trêu đùa trong mắt hồ ly, lườm lại một cái.

Tào Thế Nguyên tiến về phía phòng làm việc, “Vào đây.”

Cao Nhiên nhìn ngó hai bên một lúc, không có đồ phòng thân, nơi ở không quen thuộc, quả thực muốn chết, cậu xoa xoa ngón út, dẫu sao cũng là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, ăn thuế của dân, vai đeo huân chương, hẳn sẽ không làm gì bậy bạ đâu.

Trong phòng làm việc có sách, chuyện này chẳng có gì ngạc nhiên cả, nhưng sách chất kín vài cái giá sách, thì hơi quá mức.

Rèm cửa sổ bỗng nhiên bị kéo lại, tim Cao Nhiên đánh thịch một tiếng, cậu lập tức kêu Tào Thế Nguyên bật đèn, nói không thấy rõ.

Không có tiếng đáp lại.

Tim Cao Nhiên nhảy lên tận cuống họng, cậu nghe thấy tiếng hít thở, từ bên trái lại đây, cách mình ngày càng gần, sát bên mang tai, không có động tác tiếp theo.

Căn phòng làm việc tĩnh lặng mất một lúc, chẳng ai nói tiếng nào.

Toàn bộ lỗ chân lông trên người Cao Nhiên nổ tung, một cảm xúc khó giải thích được bao trùm lấy cậu, là nỗi xa lạ, khủng hoảng, thậm chí bài xích, cậu cảm thấy mình tựa như đang đứng trong một chiếc hộp sắt kín mít ẩm ướt, khó thở, sắp nghẹt thở rồi.

Nếu có anh Tiểu Bắc thì tốt rồi, Cao Nhiên không hiểu sao lại có suy nghĩ này.

Dường như đã qua một hai phút, tiếng hít thở rời đi.

Cao Nhiên thở phào một hơi, vẫn chưa hết sợ, chẳng biết có ai nhìn thấu tâm tư hồ ly không nhỉ, nếu có, cậu thực sự rất thán phục người đó đấy.

Rèm cửa sổ lại được mở ra, căn phòng làm việc lại sáng lên như trước.

Cao Nhiên nhìn sơ qua căn phòng, đây là căn nhà trong thành phố của hồ ly, nhìn qua cách trang trí phòng làm việc thấy cũng được ít năm rồi, đều là người có tiền, có nhà riêng, và cả xe nữa.

Tào Thế Nguyên mở chiếc đèn bàn ra, rút từ trong ngăn kéo một quyển nhật kí bìa da đen và một chiếc bút mực.

Cao Nhiên chẳng hiểu mô tê gì cả, “Viết nhật ký à?”

Tào Thế Nguyên dựa vào cạnh bàn, “Tôi đọc, nhóc viết.”

Mặt Cao Nhiên đầy vẻ nghi ngờ, ý gì đây? Việc cần cậu giúp là đây ấy hả?

Tào Thế Nguyên giơ tay chỉ chỉ quyển nhật ký, “Viết xong một quyển, chuyện này coi như xong.”

Cao Nhiên không làm.

Tào Thế Nguyên vuốt ngón tay, “Chuyện chú nhóc…”

Cao Nhiên nhìn con đại hồ ly này một cách đầy khó tin, “Anh uy hiếp tui hả?”

Tào Thế Nguyên cười như không cười, bỗng dưng tạo cho người ta cái ảo giác nham hiểm vô cùng, “Nếu cần.”

Cao Nhiên giận dữ trừng mắt nhìn, cậu đá bay cái ghế tựa ra ngoài, chớp mắt sau đã lại kéo ghế về, “Nhanh lên!”

Tào Thế Nguyên bắt chéo đôi chân dài, anh ăn hơn nửa viên kẹo trong miệng rồi mới bắt đầu nói, “Ngày 16 tháng 7, ánh mặt trời chói chang, mình như một con cá rời nước, sắp chết rồi, khó chịu quá, nhưng chiều nay còn phải huấn luyện áp chế địch, thật khổ quá đi, mình nhớ nhà.”

(*) 擒敌拳:  bài quyền của lực lượng cảnh sát / bộ dội dùng để áp chế phe địch.

Cao Nhiên ngẩn người, tò mò hỏi, “Đội trưởng Tào, anh đang đọc gì thế? Nhật ký của anh à?” Dù cho bị mất quyển nhật ký, nuối tiếc những kỉ niệm này, muốn dựa theo trí nhớ viết lại, cũng không thể nhớ ra được chứ nhỉ?

Hồi lớp 10 11 cậu bị yêu cầu mỗi ngày viết một đoạn, còn không nhớ nổi đã viết gì nữa, toàn viết linh tinh, chẳng logic chút nào.

Tào Thế Nguyên không đáp, “Nhóc chỉ cần viết thôi.”

Cao Nhiên lười hỏi lại, vừa viết theo như hồ ly đọc, vừa thầm khinh bỉ trong lòng, nội dung chỉ ngang trình viết văn của cậu thôi, nói huỵch toẹt ra hết, nghĩ thế nào viết thế ấy.

Viết xong chữ cuối cùng, Cao Nhiên theo thói quen chấm một cái bên cạnh ngòi bút, cậu đợi một hồi, cũng chưa đợi được câu tiếp theo, “Sao không đọc nữa? Hết rồi à?”

Bên cạnh không có âm thanh gì.

Cao Nhiên nghiêng đầu, bấy giờ mới phát hiện hồ ly đang nhìn mình đầy chăm chú, bút máy trong tay cậu rơi xuống, làm bộ muốn đi.

Tào Thế Nguyên thu tầm mắt lại, cúi xuống rũ mắt tiếp tục, “Ngày 20 tháng 7, trời quang, đàn anh đến ký túc xá tìm mình, giúp mình huấn luyện bò trườn, anh ấy là đồng hương của mình, cũng là thần tượng của mình, siêu cực kì, để có thể kề vai chiến đấu với ảnh, mình mới thi vào trường cảnh sát, sau này mình muốn vào đội của ảnh, nỗ lực cùng ảnh, làm một cảnh sát nhân dân ưu tú.”

Cao Nhiên cảm thấy quái quái, nhưng không thể nói được vì sao.

Phòng làm việc vang lên âm thanh không nhanh không chậm của Tào Thế Nguyên, nương theo đó là tiếng sột soạt của bút viết trên trang giấy, thỉnh thoảng sẽ có tiếng di chuyển chiếc bàn.

Cao Nhiên vẫy vẫy cây bút, hết mực rồi, Tào Thế Nguyên bơm mực lần nữa, bảo cậu tiếp tục.

Bất giác mặt trời đã về đằng Tây, Cao Nhiên đau eo mỏi lưng, cậu vỗ vỗ vai trái, rồi lại đập đập vai phải, mệt quá.

Do nói quá nhiều, cổ họng Tào Thế Nguyên khàn khàn, “Hôm nay đến đây thôi.”

Động tác đứng lên của Cao Nhiên khựng lại, “Ý anh là, về sau tui vẫn phải viết cái thứ này cho anh?”

Tào Thế Nguyên không đáp, câu trả lời không cần nói cũng biết.

Cao Nhiên ném phăng cái bút đi, “Đừng đùa chứ, tui chả hiểu nổi, trong đầu anh có hết rồi, tự mình viết không được sao, làm gì phải nhờ đến tui? Có cần quái đâu?”

Gương mặt Tào Thế Nguyên chìm trong bóng tối, bầu không khí cô tịch vây lấy anh, “Tôi còn có việc, nhóc tự về đi.”

Cao Nhiên không động đậy.

Tào Thế Nguyên hơi cau mày, anh nhìn về phía thiếu niên, ánh mắt phức tạp quá đỗi, chẳng hề đơn thuần, mà xen lẫn quá nhiều thứ, dần dần, trong đó tựa như có gì đó trào dâng, nhưng một hai giây sau lại hoàn toàn chìm lắng.

“Viết xong một quyển, tôi nói rồi.”

Cao Nhiên há miệng, cậu giận quá, chẳng hề nghĩ ngợi gì mà thốt ra một câu, “Tào Thế Nguyên, anh không nói lý!”

Ánh mắt Tào Thế Nguyên đột nhiên lóe lên, anh chợt nở nụ cười, “Ừm.”

“…”

Cao Nhiên bị đuổi đi, cổ tay đau nhức, nâng lên cũng vất vả, cậu nghiến răng nghiến lợi, thế là đi tong một buổi chiều, ngay cả ngụm nước cũng không cho uống nữa.

Ra khỏi biệt thự, Cao Nhiên vừa đi vừa càu nhàu, “Đậu mè, xa như thế, sao mình về được đây?”

Cậu đá tung một hòn sỏi phía trước, vừa đi vừa đá cả một đoạn đường, rồi mới chậm rãi nhận ra mình đang hao phí thể lực, cảm thấy hôm nay nhiều việc quá đi.

Đột nhiên có tiếng động cơ truyền đến từ phía sau, Cao Nhiên ngoái lại, thấy hồ ly đang ngồi trong xe, vội vàng tránh đường.

Tào Thế Nguyên đưa Cao Nhiên về đến tiểu khu thì đi.

Cao Nhiên đứng ở cửa tiểu khu, vừa đói vừa rét, cậu đút tay vào túi, cúi đầu bám theo mấy người đằng trước, thừa dịp cửa mở mà chạy vào trong.

“Úi trời, cái anh bảo vệ kia đẹp trai quá.”

“Đẹp trai thì có ích gì, cậu biết cái cô đang nói chuyện với anh ta làm nghề gì không? Mở tiệm massage, mẹ tôi nói cô ta là điếm, chuyên môn gian díu với đàn ông, dựa vào chuyện đó để ăn cơm, có thể quen biết với loại người như vậy, tôi thấy cuộc sống riêng của nhân viên bảo vệ đó cũng chẳng đơn giản gì đâu.”

“Không thể nào? Lúc ảnh cười lên trông dịu dàng thế cơ mà.”

Cao Nhiên ngẩng đầu, nhìn đôi nam nữ đang đứng cạnh phòng bảo vệ, hai người quen nhau à.

Trái lại cậu nghĩ, Tiểu Mạn sống trong tiểu khu, người đó là bảo vệ, quen biết nhau cũng nào phải chuyện kì quái gì.

Một ánh mắt đưa tới, Cao Nhiên và Tiểu Mạn liếc mắt nhìn nhau, cậu làm như không có chuyện gì đánh mắt sang người đàn ông đứng cạnh cô, mặc đồng phục bảo vệ màu đen, nom rất khỏe khoắn.

Tiểu Mạn đang hỏi Thường Ý về tình hình của Hà Tiến, “Anh ấy có nhà không?”

Thường Ý nói không rõ lắm, “Lúc ban ngày nhiều xe ra vào, tôi không để ý.”

Tiểu Mạn hút điếu thuốc, ngón tay xoa trên bả vai anh, vuốt bụi bặm vốn không tồn tại trên mặt, “Anh sang tiệm của tôi làm bảo vệ, đãi ngộ gấp đôi.”

Thường Ý mỉm cười, “Lòng tốt của chị tôi xin nhận.”

Tiểu Mạn không nói thêm nữa, đang định đi, bỗng dừng bước, “Thiếu niên kia là người của đội trưởng đội hình sự, cậu với đồng nghiệp cậu gặp phải, khách sáo với nhóc ấy chút.”

Thường Ý bảo, “Thế à?”

“Cũng là cháu trai của Cao Kiến Quốc nữa.” Tiểu Mạn nhả một hơi khói, “Cậu biết Cao Kiến Quốc chứ? Ông chủ của công ty lớn, Hà Tiến nhìn thấy ông ta còn phải nịnh nọt vài câu.”

Thường Ý lắc đầu, “Tôi không quen với xã hội thượng lưu cho lắm.”

“Không quen cũng tốt, chẳng cái nào sạch sẽ cả.”

Tiểu Mạn nói xong câu này thì nhấc chân đi, cô không về, mà đến nhà Hà Tiến.

Hà Tiến mở cửa, vẫn mặc bộ đồ âu ngày hôm qua, ria mép chưa cạo, trong mắt đỏ tơ máu, mái tóc vẫn luôn được chải ra sau nay lòa xòa xuống trước mặt, trông càng tăm tối.

Tiểu Mạn ngửi mùi rượu và thuốc lá nồng nặc trên người anh ta, “Phương Như tối qua lại không về à?”

Hà Tiến ghì cổ tay cô lôi vào trong, chất vấn trong tiếng đóng sập cửa, “Sao lại bám dai như đỉa thế?”

Tiểu Mạn cười khanh khách, “Đương nhiên là bởi anh là quản lý Hà lắm tiền, đẹp trai, công việc tốt, hầu hạ em rất thoải mái… A…”

Hà Tiến tóm chặt tóc Tiểu Mạn lôi cô ta từ phòng khách đến nhà vệ sinh, dội thẳng nước lạnh lên người cô ta.

Quần áo Tiểu Mạn ướt sũng, cô ngồi dưới đất run lập cập, đôi môi tím tái.

Hà Tiến đứng trên cao nhìn xuống, “Tỉnh rồi thì cút đi.”

Tiểu Mạn đỡ vách tường lạnh lẽo đứng lên, mái tóc xoăn rũ rượi trước mặt, lớp trang điểm bị nhòe đi, tựa như ác quỷ, rõ ràng trông thê thảm hết sức, nhưng bước đi của cô ta vẫn thoải mái vô cùng.

“Tối qua em đổi nhà trọ, hai tên cảnh sát cũng đổi ổ theo, họ rất hứng thú với hành tung của em, còn anh thì sao? Có ai theo cùng không? Chắc có nhỉ, dù sao hôm xảy ra án mạng anh cũng bước vào nhà em, hiềm nghi của anh lớn nhất.”

Hà Tiến tự rót cho mình một ly rượu.

Tiểu Mạn từ sau lưng vòng lấy eo anh ta, dán gương mặt ướt sũng lên đó, “Rốt cuộc người đó có phải do anh giết hay không?”

Hà Tiến ngửa đầu uống rượu, hầu kết trượt lên trượt xuống.

Đầu ngón tay của Tiểu Mạn mơn trớn lồng ngực Hà Tiến, hàm ý trêu đùa rất rõ ràng, “Em nghe nói Hồ Vận ở trong huyện được người ta bao nuôi, là một lão già, còn có ham mê đặc biệt nữa, đừng thấy cô ta vẫn còn xinh đẹp như hoa đến thế, trong cơ thể tám phần mười là bị dằn vặt đến thối rữa rồi, cô ta chết rồi cũng tốt, được giải thoát rồi, anh bảo có đúng không?”

Hà Tiến lại rót rượu.

“Tại sao hôm đó Hồ Vận lại muốn gặp anh? Các anh hẹn gặp mặt rồi định sẽ làm gì?” Tiểu Mạn cắn một cái lên lưng Hà Tiến, “Chẳng phải anh ghét nhất là người đàn bà của mình bị người khác chạm vào sao? Phương Như ăn vụng bên ngoài, anh rồi cũng không động vào nữa, cô ta và Hồ Vận là cùng một loại người, anh còn muốn lên giường với cô ta sao? Hà Tiến, sao anh lại ti tiện đến thế chứ?”

Hà Tiến đẩy người đàn bà phía sau mình ra, “Không ti tiện như cô.”

Tiểu Mạn hất mái tóc ẩm ướt ra sau, “Em biết trong lòng anh vẫn luôn có cô ta, vẫn luôn có.”

Hà Tiến nhấn Tiểu Mạn lên trên bàn.

Tiểu Mạn mặc cho Hà Tiến xử trí, máu me đầm đìa, cô ta không chỉ không giãy dụa, mà còn vòng tay lên cổ anh ta, “Cho nên em càng không thể hiểu nổi…”

Câu nói của cô bỗng dừng ở ngay đây, không nói tiếp nữa.

Sau đó, Hà Tiến ngồi trên ghế sô-pha thở hổn hển, “Tôi mua cho cô căn nhà ở Lệ Loan, đừng nên đến tìm tôi nữa, Tiểu Mạn, cứ tiếp tục như vậy, không có lợi cho cô.”

“Lệ Loan?” Tiểu Mạn chớp mắt đưa tình với anh ta, “Quản lý Hà thật hào phóng quá đi, không có ngọn núi vàng anh đây, cuộc sống của em sao có thể thoải mái tới vậy chứ, trừ khi em chết, không thì em sẽ không rời bỏ anh đâu.”

Sắc mặt Hà Tiến tái đi, “Trừ phi cô chết?”

Tiểu Mạn cười duyên, “Sao thế, quản lý Hà muốn lấy mạng em ư?”

Hơi thở của Hà Tiến vừa thô vừa trầm.

“Nhắc mới nhớ, căn nhà đó không phải là nơi anh kim ốc tàng kiều sao?” Tiểu Mạn kéo kéo chiếc sườn xám bị rách một lỗ, “Anh vẫn nên để cho cô nữ sinh kia đi, người ta khóc thảm thiết đến thế, đừng nói anh, em nhìn còn đau lòng.”

Khuôn mặt Hà Tiến hơi vặn vẹo, anh ta nói, “Tiểu Mạn, cô phải biết thân biết phận mình đi, đừng không biết điều như thế.”

“Em sống sắp bốn mươi năm rồi, còn lớn hơn anh vài tuổi nữa, em biết rất rõ.”

Lúc bước ngang qua người Hà Tiến, Tiểu Mạn ghé vào tai anh ta, đôi môi đỏ chót mấp máy, cô nói một câu.

Con ngươi Hà Tiến rụt lại.

Tiểu Mạn nói, Hồ Vận chết ở cửa.

Đây chính là chỗ mà Tiểu Mạn mãi vẫn không nghĩ ra được.

Hồ Vận chết ở cửa, chứng minh tối đó lúc Hà Tiến đi vào, cô vẫn chưa chết, mà chờ anh ta rời đi rồi mới ra.

Hà Tiến biết lúc đó Hồ Vận chưa chết, hay là không biết, chuyện này chỉ có chính anh ta biết mà thôi.

Cao Nhiên đang ngồi xổm chỗ góc tường.

Chưa được nửa tiếng sau, cậu thấy bóng dáng của Tiểu Mạn xuất hiện dưới lầu, dáng vẻ thê thảm không phải dạng vừa, bất kể là chiếc sườn xám rách bươm, mái tóc rối tung, hay là khóe miệng ứa máu, dáng đi không được tự nhiên, đều nhắc cô ta nhớ tình cảnh đã trải qua ở trên lầu.

Tiểu Mạn hình như không biết có người đang nhìn trộm, cô một tay xách túi, một tay kẹp điếu thuốc, ngược gió mà đi, bóng lưng toát ra vài phần tịch mịch.

Cao Nhiên đi ra từ góc tường, cậu đắm chìm trong suy nghĩa của mình.

Chú ngoại tình, chồng của người chị em tốt Phương Như của cô có tình nhân, cùng ở một tiểu khu, trời còn chưa tối hẳn mà đã tìm đến nhà, trắng trợn thật đấy.

Tiểu Mạn, Hà Tiến, Hồ Vận, Tôn Cương, mấy người này cứ bay tới bay lui trong đầu Cao Nhiên.

Hồ Vận là người chết thay, thay cho Tiểu Mạn.

Tôn Cương là hàng xóm của Tiểu Mạn, Hà Tiến là kim chủ của cô, hai người này đều có mối liên hệ với cô.

Cao Nhiên thở dài, nếu anh Tiểu Bắc ở đây thì tốt rồi.

Phong Bắc lúc này đang ở trong phòng giải phẫu đối mặt với một đống thịt nát mà ăn bánh bao, bữa tối chính là món này, cũng là cái hồi sáng mua tới, vừa lạnh vừa cứng, chẳng có thời gian làm nóng một chút nữa.

Tôn Vệ Lương nhấc một miếng thịt nát lên, nói rằng đây là phần nào, vết cắt ra sao, là do hung khí nào chém, chém bao nhiêu lần.

Phong Bắc vừa nghe vừa ăn, dựa vào lời của cô mà suy đoán hình dáng, nghề nghiệp của hung thủ.

Dương Chí sang đây, “Đội trưởng, anh có điện thoại.”

Phong Bắc vừa mới ăn cái bánh bao cuối cùng, tay vẫn đeo găng tay dùng một lần, anh bảo Dương Chí cầm điện thoại, ghé tai vào, “A lô.”

Đầu kia truyền đến âm thanh ngây ngô, “Anh Tiểu Bắc, em đây.”

Nửa miếng phổi trong tay anh rơi bẹp xuống, anh bảo Dương Chí ở lại bên trong, mình thì tháo găng tay đi ra ngoài, “Sao thế? Hả?”

Cao Nhiên nói không sao, chỉ là muốn nói chuyện với anh thôi.

Phong Bắc vò đầu, đây là nhớ anh hả? Không phải một mình anh mắc bệnh tương tư là tốt rồi.

Cao Nhiên hỏi người đàn ông đã ăn cơm chưa, đang làm gì, nghe nói anh đang trong phòng giải phẫu, dạ dày quay cuồng một hồi, nhớ ra mình vẫn còn đang đói, “Lại chết sao?”

Phong Bắc bật cười, “Nghe em hỏi kìa, ngày nào mà chẳng có người chết?”

Cao Nhiên nói, “Sao người ta lại không chết già nhỉ? Nếu không có người chết thì tốt rồi.”

“Em cứ mơ đi, tục ngữ nói nơi có người thì có giang hồ.” Phong Bắc nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, “Lý tưởng thì tốt đẹp, nhưng hiện thực lại rất tàn khốc, mười năm sau là năm 2011, đến lúc đó, xã hội chỉ có thể theo sự phát triển của thời đại mà hỗn loạn hơn.”

Cao Nhiên nghe mà hãi, “Thế mười năm nữa thì sao?”

Phong Bắc kẹp điện thoại giữa tai và bả vai, anh rút bao thuốc và bật lửa ra, “Mười năm nữa à? Đó chính là năm 2021, là thời đại công nghệ cao, mạng network trải rộng toàn cầu, cám dỗ nhiều đến mức khó có thể tưởng nổi, tỉ lệ con gái yêu đương mà ném cả mạng mình vào tăng lên gấp bội, con trai đi ra đường, khả năng thất thân cũng…”

Cao Nhiên nói, “Vớ vẩn, con trai làm sao thất thân được?”

Phong Bắc châm điếu thuốc, thấp giọng cười, “Bạn nhỏ ngây thơ.”

Cao Nhiên không đùa với người đàn ông, cậu cảm khái, “Theo như anh nói, thời đại không phải là đang tiến bộ, mà là thoái hóa.”

“Ở phương diện khác thì đúng.”

Phong Bắc đang bận, nói chuyện được khoảng mười phút thì cúp máy.

Anh vừa bỏ điện thoại vào túi thì lại rút ra, nhanh chóng bấm số đó, may mà thiếu niên còn chưa đi, “Mai anh vào thành phố, em nhớ ngoan đấy.”

Cao Nhiên đặt ống nghe xuống, vẫn chưa đi, đợi một lúc lâu, chắc chắn là người đàn ông không gọi nữa mới đi.

Cậu chẳng hề hay rằng hành động này của cậu có gì không ổn cả.

Triệu Vân đang xem phim Mỹ, trên bàn là một rổ nho, cô đang bóc vỏ nho, nghe tiếng gõ cửa thì thiếu kiên nhẫn đứng dậy, “Tiểu Nhiên, sao cháu về muộn thế?”

Cao Nhiên cúi đầu thay giày, nói có việc.

Triệu Vân thấy cháu trai xách theo một cái túi, “Trong đó là gì thế?”

Cao Nhiên nói chơi máy gắp thú, bắt được con gấu bông.

Triệu Vân đóng cửa lại, “Không phải cô nói cháu, Tiểu Nhiên à, cháu cũng không còn nhỏ nữa, sao vẫn ham chơi vậy chứ?”

Cao Nhiên nói, “Cháu ít chơi mà.”

Ánh mắt Triệu Vân nhìn cậu như nhìn một đống bùn nhão, “Lúc nào cô phải nói chuyện với mẹ cháu, tranh thủ lúc còn trẻ học nhiều thứ vào, về sau sẽ có lúc cháu hối hận đấy.”

Cao Nhiên cười hì hì, “Cháu cũng không có hứng thú với mấy thứ Cao Hưng học, chờ lên đại học cháu sẽ tự học vẽ.”

Lông mày thanh mảnh của Triệu Vân nhăn lại, “Vẽ? Đấy chẳng phải là trò chơi của trẻ con sao? Có thể có tiền đồ gì được chứ?”

“…”

Cao Nhiên cảm thấy tốt nhất là không nên tiếp tục chủ đề này, miễn cho không để ý một cái là làm ầm ĩ lên, phiền đến cả ba mẹ bên kia nữa, khó dàn xếp lắm, cậu muốn nói lại thôi, “Cô à, chú…”

Triệu Vân hình như biết cậu định nói gì, ngắt lời, “Nhanh đi tắm rồi ngủ đi, mấy ngày nữa là về rồi, vào thành phố một chuyến cũng không dễ, đi dạo bảo tàng nhà sách gì đó đi, đừng có chơi bời lung tung.”

Cao Nhiên cạn lời.

Cô hẳn là biết chú có tình nhân ở ngoài, chẳng phải nói phụ nữ cực kì nhạy cảm với chuyện này sao? Ai cũng có thể trở thành nhà trinh thám tiềm năng, giỏi nhất là tìm sợi tóc với ngửi mùi.

Hơn nữa nhìn thấy chú như thế, cũng không thấy sợ hãi gì cả, không có gì để lo, như là biết trước được cô sẽ không làm gì.

Cao Nhiên suy nghĩ một chút, vẫn là bàn với ba mẹ rồi tính sau, chuyện này to quá.

Trước khi đi ngủ, Cao Nhiên gõ cửa phòng Cao Hưng, bên trong không có tiếng đáp, cậu vặn tay nắm cửa, phát hiện cửa không khóa, lạ ghê.

Do dự vài giây, Cao Nhiên vặn mở cửa, rón rén đi vào.

Ánh đèn trong phòng đương nhiên rất tối, Cao Nhiên suýt nữa thì toát mồ hôi lạnh, cậu nhìn thấy một đống ở trên giường, người ở trong đó ngay cả cọng tóc cũng không lộ ra, sửng sốt một hồi lâu mới hoàn hồn.

Thói quen này giống hồi ba năm trước ghê.

Xem ra thằng nhóc ở thế giới kia và thế giới này vẫn có điểm chung.

Cao Nhiên đặt con hổ nhồi bông bên gối, rón rén đi ra ngoài, tặng quà sinh nhật mà cũng phải nơm nớp như thế, quả là lần đầu trong đời.

Cửa nhẹ nhàng khép lại, Cao Hưng ra khỏi ổ chăn, cậu chàng nhìn cửa, rồi lại nhìn bên gối, nơi đó đặt một con hổ nhồi bông nhỏ.

Đêm nay nhất định là một đêm không ngủ.

Cao Nhiên uống thuốc, ý thức mơ mơ màng màng, lúc cậu sắp ngủ thấp thoáng nghe thấy tiếng của cô, sau đó là tiếng đóng cửa.

Vùng vẫy trên giường một hồi, Cao Nhiên mặc áo khoác vào đi ra, phát hiện đèn trong phòng khách sáng trưng, hẳn là cô đi vội quá quên tắt, cậu gõ cửa phòng Cao Hưng, vặn cửa đi vào.

Chăn trên giường vắt sang một bên, không có người trong phòng.

Cao Nhiên tìm cả nhà vệ sinh và ban công một lần, cậu lẩm bẩm, “Quái lạ, ra ngoài hồi nào thế?”

Đồng hồ trên tường kêu tích tắc, 10 giờ 30, đã muộn thế này rồi, mà một nhà ba người đều không có nhà.

Cao Nhiên ngồi ở phòng khách một lát, cậu tính xuống lầu, lại cảm thấy đêm hôm khuya khoắt, mình chưa quen xung quanh cho lắm, trên người cũng không có điện thoại di động, đi ra nhỡ có chuyện gì, cô chú bên này khó mà bàn giao với ba mẹ được, còn khiến anh Tiểu Bắc lo lắng nữa.

Nghĩ vậy, Cao Nhiên tỉnh táo một chút, vẫn nên chờ đi.

Cao Nhiên chốc chốc lại nhìn đồng hồ trên tường, hành lang ngoài cửa có tiếng động, ban đầu cậu còn tưởng là do thuốc nên xuất hiện ảo giác, đợi đến khi tiếng động rõ hơn chút mới biết là thật.

Cô về, hay là Cao Hưng về nhỉ?

Cao Nhiên lúc lắc đầu, lại vỗ mặt hai cái, cậu đi đến chỗ mắt mèo trên cửa nhìn ra bên ngoài.

Là anh bảo vệ có giọng nói rất đỗi dịu dàng kia, bên cạnh còn có một cụ ông sức khỏe không tốt, vừa đi vừa thở hồng hộc nữa.

Cao Nhiên duỗi cổ vất vả nhìn theo anh bảo vệ đưa cụ ông lên lầu, là một người rất đỗi nhiệt tình, cậu ngồi trở lại, dược tính bắt đầu phát tác, chẳng mấy chốc đã chẳng chịu nổi nữa nhắm mắt, rơi vào trạng thái ngủ say.

Trong tiểu khu không ầm ĩ như ban ngày, mà hoàn toàn tĩnh lặng.

Một người trung niên đi ra từ tòa 28, nồng nặc mùi rượu, vừa ngân nga, vừa tiến về phía cổng chính, ra ngoài mua thuốc.

Có một bóng người đi vội tới, đầu cúi thấp, không nhìn rõ mặt, mái tóc xoăn xõa trên đầu vai.

Người trung niên ngửi thấy mùi nước hoa, khúc nhạc trong miệng thay đổi giai điệu, ông ta lẳng lặng cười, gương mặt đầy nếp nhăn, “Tiểu Mạn, mới tan làm à?”

Không có tiếng đáp.

Sắc mặt người trung niên thay đổi, ông ta phun một bãi nước bọt xuống đất, hừ một cái đầy coi thường, “Cái đồ đĩ thõa, chẳng biết từ lồng ngực thằng nào về, tối muộn còn xịt nước hoa thơm như thế, quyến rũ ma à?”

Trên con đường nhỏ phía trước lại có một bóng người đi ngang qua, người trung niên ơ một tiếng, “Sao lại có người nữa?”

Ông ta ngoái lại đằng sau, lẩm bẩm với bóng lưng cao gầy lẳng lơ kia, “Quái lạ, hai Tiểu Mạn à? Hoa mắt rồi sao?”

Nói xong, người trung niên ợ một hơi rượu, “Uống nhiều rồi…”

Phòng bảo vệ phát hiện có hai Tiểu Mạn lần lượt tiến vào tòa 28, lập tức chạy về phía đó, đồng thời cũng liên lạc với cảnh sát.

Thạch Kiều ở gần đây, lúc nhận được tin anh dẫn người xông lên nhà 506.

Căn phòng ngủ sặc mùi máu tanh gay mũi, người đàn bà trần truồng nằm ngửa, trên người có đầy những vết dao to nhỏ, nhiều chỗ róc cả da thịt, trên giường chỗ nào cũng có máu, còn có những thứ mơ hồ như thịt vụn, tình cảnh máu me tàn nhẫn cực kì, khiến người ta buồn nôn.

Tiểu Mạn chết rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc