TÔI ĐOẠT BẢY NGƯỜI BẠN TRAI CỦA CHỊ GÁI

Chương 100: Bạn trai thứ sáu. (END)

Tác giả: Đông Thi Nương

Biên tập: B3

Bùi Oanh Oanh trở lại phòng nghỉ liền đi thay đồ. Đàn chị cầm bộ áo cưới xoay qua xoay lại xem xét từng tí một, không thấy chỗ nào bị rách mới thở phào nhẹ nhõm.

Bùi Oanh Oanh đứng cạnh cười áy náy, "May mà không rách chị nhỉ, em còn tưởng rách rồi cơ."

"Quá may, quá may." Đàn chị nói, "Còn khoảng 6, 7 tiết mục nữa là sẽ đến lúc trao giải, bọn mình lên tầng hai chờ đi."

"Đợi em một lát, em muốn đi gọi điện thoại."

Đàn chị ồ một tiếng, nhường không gian cho cô gọi điện thoại.

Bùi Oanh Oanh bỏ điện thoại ra nhìn, không hề có cuộc gọi nhỡ. Cô vừa ấn gọi cho Quý Đường vừa đi ra ngoài, lần này đầu dây bên kia đã có tín hiệu, nhưng vẫn một mực không có người nhấc máy.

Bùi Oanh Oanh đứng trong gió lạnh một lúc lâu, đã gọi 3-4 cuộc điện thoại nhưng Quý Đường vẫn không nghe, điều này khiến cô không khỏi lo lắng.

Cô vừa quay đầu lại, định vào phòng nghỉ lấy túi xách đi tìm Quý Đường thì thấy Chung Kỳ Uẩn.

Anh ta đã tháo tóc giả và thay trang phục. Chiếc áo khoác dài màu nâu nhạt tôn lên vóc dáng cao lớn của anh ta, gương mặt anh tuấn đó tràn đầy phức tạp. Anh ta yên lặng đứng nhìn cô từ xa, bờ môi mấp máy, tựa như có lời muốn nói.

Bùi Oanh Oanh hơi kinh ngạc khi trông thấy anh ta, cô cất điện thoại vào túi áo khoác, mở lời chào đối phương, "Thầy Chung."

Chung Kỳ Uẩn mím chặt môi.

Bùi Oanh Oanh nghĩ đến những giọt nước mắt của anh ta khi ở trên sân khấu. Đột nhiên có một suy đoán, nhất định trong lòng anh ta có điều gì đó liên quan đến đoạn kết của "Lương Chúc", chẳng qua có quan hệ gì thì cô không sao biết được.

Nước mắt của anh ta không rơi vì cô, chính xác mà nói là anh ta nhìn xuyên qua cô để thấy một người khác.

Mãi mà Chung Kỳ Uẩn vẫn không nói câu nào, nhưng Bùi Oanh Oanh không muốn đứng chịu rét cùng anh ta nữa, bây giờ tất cả mọi người đều đang ở hội trường xem biểu diễn, ngoại trừ hai người họ thì chỗ này không có ai cả.

Cô ngẫm nghĩ giây lát, đi tới đứng trước mặt anh ta, "Thầy Chung, em có chút việc riêng cần giải quyết, chắc sẽ không đợi được đến lúc trao giải."

Chung Kỳ Uẩn hơi sửng sốt, khẽ quay mặt sang bên, nói: "Em đi đi."

"Cảm ơn thầy." Nhận được câu trả lời của Chung Kỳ Uẩn, Bùi Oanh Oanh nhanh chóng quay về phòng nghỉ, cô xách túi lên tầng hai nói một tiếng với đàn chị rồi vội vã rời khỏi trường.

Cô gần như vừa đi vừa chạy đến nhà Quý Đường, ban nãy do đi quá vội nên cô quên không mang theo khăn quàng cổ, gió rét liên tục luồn vào cổ áo khiến cô lạnh đến cứng người.

Sau khi vào tiểu khu, Bùi Oanh Oanh đứng dưới sân nhìn lên trên. Nhà của Quý Đường ở tầng sáu, vừa trông thấy ánh đèn mờ ảo rọi ra ngoài cửa sổ, cô liền bước ngay vào bên trong. Thang máy vẫn đang ở tầng 21, lúc này mới đang chầm chậm đi xuống.

Trong lúc chờ thang máy, Bùi Oanh Oanh lại bỏ điện thoại ra gọi cho Quý Đường, vẫn không có ai nhấc máy.

Nhìn con số hiển thị ngày một giảm xuống, nỗi lo lắng trong lòng cô cũng không hề giảm đi phần nào.

Rốt cuộc thang máy cũng xuống đến nơi, cửa thang máy vừa mở ra, Bùi Oanh Oanh liền xông ngay vào, thấy bên trong có người mới khựng bước chân. Người bên trong nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quái rồi lách người ra ngoài.

Bùi Oanh Oanh hơi sửng sốt khi thấy ánh mắt đó, bấy giờ mới phát hiện ra nguyên nhân, có lẽ do lớp hoá trang trên mặt cô quá dày.

Vừa xuống sân khấu cô đã chạy ngay tới đây nên không có thời gian tẩy trang.

Bùi Oanh Oanh đi thang máy lên tầng sáu, đến trước cửa nhà Quý Đường.

Cô ấn chuông cửa, nhưng chờ mãi vẫn không thấy ai mở cửa. Cô bỗng nhớ ra, hình như trong túi xách của mình có chìa khoá dự phòng, chìa khoá này do Quý Đường thả vào, vì khi đó cô đang bận mặc áo khoác.

Lúc Bùi Oanh Oanh dọn đến ký túc xá đã trả chìa khoá lại, nhưng Quý Đường vẫn thả vào túi xách của cô, anh nói dù cô không ở đây nữa nhưng cô muốn tới lúc nào cũng được.

Bùi Oanh Oanh lục lọi trong túi, quả nhiên tìm thấy chìa khoá, cô mở cửa ra, vừa đi vào liền nhìn thấy Quý Đường.

Anh đang ngồi trên ghế salon ở phòng khách. Trong nhà tối om, chỉ bật một ngọn đèn treo tường nhỏ, ánh đèn rọi vào người anh, khiến cả người anh như nhuộm đẫm ánh vàng.

Dường như anh không hề nghe thấy tiếng mở cửa của cô, ánh mắt mê mang nhìn chằm chằm vào mặt bàn, chẳng khác nào đã cách ly hoàn toàn với thế giới bên ngoài.

Thấy anh ở nhà, phản ứng đầu tiên của Bùi Oanh Oanh là thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó cơn trách cứ ập tới, rõ ràng là đang ở nhà thế mà không nghe điện thoại, cô ấn chuông cũng không ra mở cửa.

"Quý Đường." Bùi Oanh Oanh đứng ngoài cửa gọi anh.

Quý Đường như chợt bừng tỉnh, anh ngạc nhiên quay đầu nhìn ra cửa, khi thấy người đến là Bùi Oanh Oanh thì vẻ mặt hơi cứng đờ, anh mím môi nói khẽ: "Sao em lại tới đây?"

"Em..." Bùi Oanh Oanh nghẹn họng, nghe giọng điệu của Quý Đường như không muốn cô tới vậy. Nghĩ đến cảnh mình đội gió rét chạy một mạch từ hội trường đến đây, để rồi anh lại nói ra những lời đó, "Em gọi điện thoại mãi mà anh không nhấc máy, em tưởng anh xảy ra chuyện gì."

Quý Đường nghe cô nói liền ngẩn ngơ, anh cúi đầu, buồn bực nói: "Tôi thì có thể xảy ra chuyện gì, tôi là yêu quái." Dứt lời lại ngẩng đầu lên nhìn cô, "Tiết mục của em kết thúc rồi à?"

"Ừm." Bùi Oanh Oanh đứng ở cửa, do dự không biết có nên cởi giày hay không, Quý Đường không hề có ý định mời cô vào nên cô không biết có nên vào hay không nữa.

Thật ra khi đứng trước mặt Quý Đường cô không tự tin chút nào, nhất là khi anh nói anh thích cô. Anh là đại yêu quái đã sống hàng vạn năm, có người đẹp nào mà chưa từng gặp qua cơ chứ, người có tính cách tốt hơn cô chắc cũng gom được một bó to, vì sao anh lại thích cô? Cô chỉ có tuổi thọ mấy chục năm ngắn ngủi, cũng tự biết bản thân mình không hề có bất kỳ một ưu thế nào khi so với anh.

Phản ứng hời hợt tối nay của anh khiến Bùi Oanh Oanh càng thêm không tự tin.

"Nhất định tiết mục đã thành công mỹ mãn, em không cần ăn mừng với bạn bè sao?" Quý Đường nhếch môi, ánh mắt khôi phục lại vẻ thờ ơ thường thấy.

"Em xin về sớm." Bùi Oanh Oanh nói nhỏ.

"Tại sao phải xin về sớm? Em lo cho tôi? Nhưng chẳng phải tôi vẫn đang khoẻ mạnh ngồi đây à? Em nên quay lại ăn mừng với bọn họ đi, dù gì thì tối nay tiết mục của bọn em cũng đoạt giải nhất." Quý Đường nói.

Bùi Oanh Oanh sửng sốt, bữa tiệc vẫn chưa kết thúc, sao anh lại biết trước kết quả?

"Vẫn còn nhiều tiết mục nữa chưa biểu diễn, sao anh biết tiết mục của bọn em được giải nhất?" Chẳng lẽ Quý Đường còn có bản lĩnh nhìn thấy tương lai.

"Tôi đoán các em sẽ đoạt giải nhất, dù gì thì em cũng đã bỏ ra rất nhiều công sức." Quý Đường nói.

Bùi Oanh Oanh nhìn Quý Đường, cô cứ luôn cảm thấy tối nay đối phương có chỗ nào đó là lạ, tại sao tự nhiên anh lại thành thế này? Không phải tối qua vẫn bình thường sao? Chẳng lẽ anh ghen vì cô và Chung Kỳ Uẩn diễn chung với nhau?

"Anh giận vì chuyện của Chung Kỳ Uẩn à?" Bùi Oanh Oanh hỏi dò.

Quý Đường chớp chớp mắt, chậm rãi lắc đầu, "Không, trước khi em tới đây, anh ta đã gọi điện cho tôi nói lời chia tay."

"Thật sao? Tốt quá." Bùi Oanh Oanh vô thức mỉm cười, "Vậy là sẽ đến người kế tiếp đúng không? Anh đã nhìn thấy người kia chưa?"

"Chưa." Quý Đường đáp.

Đúng lúc này, chuông điện thoại của Bùi Oanh Oanh reo vang.

Cô móc điện thoại ra, là đàn chị gọi tới. Cô liếc nhìn Quý Đường rồi mới nghe điện thoại. Ở đầu dây bên kia là tiếng hét chói tai của đàn chị —— "A A A!!! Oanh Oanh! Chúng ta đoạt giải nhất rồi!!! Em đang ở đâu?"

Bùi Oanh Oanh giật mình bởi tiếng hét của đàn chị, cô ngơ ra nửa ngày không nói được câu nào. Đàn chị ở đầu dây bên kia nói năng lộn xộn, nhưng chủ yếu chỉ xoay quanh hai nội dung —— Một là tiết mục đoạt giải nhất, hai là hỏi cô đang ở đâu?

"Em đang ở bên ngoài trường..."

Bùi Oanh Oanh còn chưa nói hết câu thì đã bị ngắt lời.

"Quá tốt, mọi người đang chuẩn bị ra cổng đây, thầy Chung nói muốn mời mọi người ăn cơm. Em mau đến đây đi, mọi người chờ em ở cổng trường." Đàn chị nói.

"Nhưng..."

"Đồng ý đi." Lần này người ngắt lời cô là Quý Đường, không biết anh đi tới đứng trước mặt cô từ bao giờ, cúi đầu nói khẽ.

Bùi Oanh Oanh giật mình ngẩng đầu lên, cô gắng nén lại cảm xúc, nói với đàn chị ở đầu dây bên kia: "Xin lỗi chị, tối nay em thật sự có việc nên không thể tới được."

Đàn chị vô cùng tiếc nuối nhưng vẫn không tiếp tục khuyên nhủ nữa.

Bùi Oanh Oanh cúp điện thoại, quay sang nhìn Quý Đường, "Hôm nay anh rất kỳ lạ, đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Không xảy ra chuyện gì cả." Quý Đường xoay đi, giọng anh hời hợt, lơ lửng như từ một nơi rất xa vọng tới, "Em không nên từ chối cô ấy, có lẽ Chung Kỳ Uẩn sẽ có lời muốn nói với em."

"Việc đó... cũng không vội như vậy, không phải anh ta vừa nói chia tay với anh sao?" Bùi Oanh Oanh nói, "Em rất lo cho anh, Quý Đường."

Quý Đường đưa lưng về phía cô, đầu mày khẽ nhíu lại. Gương mặt anh chợt tái nhợt, tựa như đang cố gắng hết sức chịu đựng điều gì đó.

Bùi Oanh Oanh vẫn chưa phát hiện ra sự khác thường lúc này của Quý Đường, cô đứng sau lưng anh, thấy anh mãi không nói gì thì dè dặt gọi một tiếng, "Quý Đường?"

Quý Đường bất ngờ xoay người, ngay trong nháy mắt đó, cơ thể anh bỗng biến thành rắn, không những thế còn là một con đại mãng xà.

Con rắn khổng lồ đột nhiên xuất hiện trước mắt khiến Bùi Oanh Oanh sợ hãi ngã ngồi xuống đất.

"Quý... Đường." Cô sợ đến lắp ba lắp bắp.

Con rắn ngóc đầu lên, đuôi rắn phe phẩy, nhìn cô bằng đôi đồng tử màu đồng lạnh như băng.

Bùi Oanh Oanh chống lại nỗi sợ hãi trong lòng, một mực tự nhủ với bản thân: Con rắn này là Quý Đường, anh sẽ không bao giờ làm tổn thương mình. Thậm chí cô còn lấy dũng khí đứng lên bước về phía trước, "Anh sao thế? Người có chỗ nào không khoẻ sao?"

Cô vừa nói xong, đại xà trước mặt nhanh chóng trườn về phía phòng tắm, nhanh đến nỗi cô không kịp nhìn rõ động tác của đối phương, chỉ thấy một bóng trắng thoáng lướt qua tầm mắt, sau đó là tiếng đóng cửa phòng tắm "Rầm" một tiếng.

Hết chương 100.

Lời của Bê Ba: Bạn trai thứ bảy, cũng là vị bạn trai cuối cùng sắp lên sàn rồi. Chị em có tò mò danh tính của vị bạn trai này không????

Bình luận

Truyện đang đọc