TÔI ĐOẠT BẢY NGƯỜI BẠN TRAI CỦA CHỊ GÁI

Chương 106: Bạn trai thứ bảy.

Tác giả: Đông Thi Nương

Biên tập: B3

Tối đó, Quý Đường nấu rất nhiều món ngon, còn nấu cả sủi cảo.

Sủi cảo là hai người cùng nhau gói, Bùi Oanh Oanh đặt một đồng tiền xu vào trong sủi cảo, cô nghe người ta nói nếu đêm giao thừa ăn phải sủi cảo có tiền xu, nhất định cả năm sau sẽ luôn bình an.

"Theo anh thì ai trong chúng ta sẽ ăn phải?" Bùi Oanh Oanh nhìn bát sủi cảo tròn trịa trước mặt, nhìn một lúc vẫn không biết cái nào mới có tiền xu bên trong.

"Ăn khác biết." Quý Đường cầm hai cốc nước đến đặt vào trước mặt mỗi người, ai ăn được sủi cảo tiền xu sẽ phải thả tiền xu vào cốc nước.

Bùi Oanh Oanh dùng đũa xiên một cái sủi cảo, cẩn thận cắn một miếng nhỏ, thấy không cắn phải thứ gì bèn cắn thêm một miếng to, cái sủi cảo này không có tiền xu.

Trên tivi đã bắt đầu chiếu tiết mục Xuân Vãn, cô vừa ăn sủi cảo vừa liếc nhìn tivi, thật không ngờ lại trông thấy một người quen —— Mason.

Mason mặc đồ đỏ rực, tươi cười vừa hát vừa nhảy trên sân khấu.

Bùi Oanh Oanh xem hết tiết mục của anh ta, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Dù có là ông hoàng của dòng nhạc Rock And Roll thì lên Xuân Vãn vẫn phải xanh xanh đỏ đỏ, vui tươi rạng rỡ mới được."

Cô lại ăn thêm một cái sủi cảo, chỉ là lần này trực tiếp cắn phải một thứ cứng ngắc, răng đau ê ẩm, sủi cảo cũng rơi xuống mặt bàn.

Quý Đường thò đầu lại nhìn, "Ồ, em ăn phải rồi."

Bùi Oanh Oanh che miệng, nhìn nửa cái sủi cảo dính tiền xu dưới mặt bàn, cũng không biết là mình may mắn hay xui xẻo nữa.

Cô moi đồng tiền xu ra, ném vào trong cốc nước, "Xem ra năm sau nhất định em sẽ bình an."

***

Ăn tối xong, Bùi Oanh Oanh đi tắm. Cô đang tắm thì bất chợt nghe thấy bên ngoài vang lên một tiếng động lớn, cô giật mình đóng vòi nước, cẩn thận lắng nghe nhưng lại không thấy âm thanh gì nữa.

"Quý Đường?" Bùi Oanh Oanh quấn khăn tắm quanh người, hé cửa phòng tắm, hỏi, "Tiếng gì vậy anh?"

"Có người bắn pháo hoa, không sao đâu." Giọng Quý Đường mơ hồ, như từ một nơi rất xa vọng tới.

Bùi Oanh Oanh hơi nghi hoặc, nếu bắn pháo hoa thì phải nổ liên tục chứ? Nhưng cô vẫn đóng cửa lại, tiếp tục tắm rửa.

Lúc cô tắm xong ra ngoài, bàn ăn đã được dọn sạch, Quý Đường ngồi ở phòng khách xem Xuân Vãn.

Bùi Oanh Oanh đi tới chọc khẽ vào tay đối phương, "Anh đi tắm đi, hôm nay nấu nhiều món như vậy, chắc là anh mệt lắm rồi."

Quý Đường quay lại nhìn cô, chớp chớp mắt, "Em hôn tôi tôi mới đi."

Bùi Oanh Oanh không đổi sắc mặt, "Anh tắm xong em mới hôn."

Quý Đường lập tức đi tắm.

Anh vừa vào trong phòng tắm, Bùi Oanh Oanh liền vào phòng ngủ.

Mấy hôm trước, thừa dịp Quý Đường không để ý cô đã mua phong bao lì xì.

Cô lấy 1000 tệ tiền mặt ra nhét vào trong phong bao, sau đó đặt xuống dưới gối của Quý Đường. Làm xong tất cả những việc này, cô lại quay ra phòng khách xem tivi.

Hôm nay Quý Đường tắm rất lâu, lâu đến mức người dẫn chương trình trên tivi bắt đầu đếm ngược rồi mà anh vẫn chưa ra. Nếu không phải trong phòng tắm vẫn truyền tới tiếng nước chảy, Cô còn tưởng anh đã xảy ra chuyện gì.

"Quý Đường, anh xong chưa?" Bùi Oanh Oanh gọi to.

"Sắp rồi." Quý Đường đáp lại.

Mấy phút sau, Quý Đường mới ra khỏi phòng tắm. Hôm nay anh lại không mặc áo tắm mà mặc luôn quần áo ngủ, cả người bọc đến kín mít. Lúc bước ra còn hơi lảo đảo.

Bùi Oanh Oanh bị hành động này của anh hấp dẫn, nghi ngờ hỏi: "Anh sao thế?"

Quý Đường ho khẽ, "Dép hơi trơn, không sao."

Bùi Oanh Oanh đứng dậy tắt tivi, vừa đi vào phòng ngủ vừa nói: "Muộn lắm rồi, chúng ta đi ngủ thôi."

Quý Đường đi theo sau cô, chờ khi ngồi xuống giường, cô đang định bảo anh lật gối của mình lên thì có một phong bao chìa tới trước mặt.

Quý Đường nói, "Năm mới vui vẻ."

Bùi Oanh Oanh nhìn anh rồi nhận lấy phong bao. Phong bao kia rất mỏng, tựa như bên trong chỉ có một tờ giấy.

"Em cũng có phong bao cho anh, anh lật gối của anh lên đi."

Quý Đường cười cười, sắc mặt anh trắng bệch, duy chỉ có lông mày là đen nhánh. Khi cười lên mang theo cảm giác trong suốt, "Thật sao?" Anh lật gối lên, thấy phong bao dưới gối thì ý cười trên mặt càng sâu, "Woa, tôi thích lắm."

Đây là lần đầu tiên Bùi Oanh Oanh tặng phong bao lì xì cho người khác, nghe Quý Đường nói thích, cô vô thức quay mặt đi, đổi chủ đề, "Muộn rồi, ngủ thôi."

Cô nhét phong bao mà Quý Đường cho xuống dưới gối, thấy hành động của cô, anh cũng học theo, một lần nữa nhét phong bao của mình xuống gối.

Bùi Oanh Oanh nằm xuống giường, Quý Đường đi tắt đèn.

Trong phòng tối đen, không gian tĩnh lặng, như thể vạn vật đều đã chìm vào giấc ngủ.

Bùi Oanh Oanh nhận thấy Quý Đường lên giường, liền nói nhỏ: "Ngày mai chúng ta ra ngoài nhé?"

"Được." Quý Đường nhẹ giọng đáp.

"Đi dạo công viên đi, biết đâu lại gặp các cụ ông đánh cờ." Cô nói.

Quý Đường hửm một tiếng, "Trời lạnh thế này mà vẫn có người đánh cờ ngoài trời sao?"

Bùi Oanh Oanh ngẫm nghĩ, "Có chứ." Hình như trước đây cô đã từng thấy rồi, nhưng lại không quá chắc chắn, nên lại bồi thêm một câu, "Chắc là có đấy."

Nói xong, cô chống tay nhìn về phía Quý Đường. Vì xung quanh tối đen, cô không nhìn rõ được vẻ mặt anh, chỉ có thể nhìn thấy các đường nét mơ hồ.

Cô yên lặng nhìn đối phương một hồi mới nói: "Ngày kia anh đi ngủ đông đi, ở cùng em nốt ngày mai nữa thôi là được."

"Ừ." Quý Đường đồng ý.

Bùi Oanh Oanh tiếp tục nhìn chằm chằm vào anh, "Chờ khi anh qua kỳ ngủ đông, chúng ta phải bắt đầu tìm người tiếp theo, biết không?"

Thật ra cô biết rất rõ mối quan hệ giữa mình và Quý Đường, những ngày bên nhau của họ chẳng khác nào que diêm trên tay, hiện tại mới quẹt lửa, nhưng cả cô và anh đều hiểu, que diêm này sắp cháy hết rồi.

Anh cũng sắp rời khỏi trần gian.

Quý Đường yên lặng không trả lời vấn đề này của cô.

Bùi Oanh Oanh mím môi nằm xuống. Hai người không nói thêm điều gì.

Không biết qua bao lâu, cô vẫn không thấy buồn ngủ chút nào, mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Bỗng tiếng sột soạt vang lên, cô quay đầu lại liền thấy một bóng đen nhào về phía mình.

"Anh... làm gì thế?" Bùi Oanh Oanh nhìn Quý Đường đột nhiên xán tới.

Quý Đường hừ khẽ, "Em còn chưa hôn tôi đâu."

Câu này nhẹ như bông, nghe qua chẳng khác nào đang làm nũng.

Vành tai Bùi Oanh Oanh dần đỏ lên, bàn tay đặt bên người khẽ nắm chặt, để mặc cho đối phương hôn mình.

Không biết do cô đã quá quen với thân nhiệt của Quý Đường, hay do anh dùng yêu thuật gì. Mà lúc này cô lại không cảm thấy cơ thể anh lạnh chút nào, thậm chí còn thấy nóng bừng như bị vây trong biển lửa. Ngọn lửa chui vào trong cơ thể cô, càng đốt càng nóng, nóng đến mức cô không tài nào suy nghĩ được bất cứ điều gì.

Cô thở hổn hển, não bộ như đặc quánh lại. Vòng tay ôm lấy cổ Quý Đường, nức nở nỏi: "Quý Đường... em khó chịu quá."

Quý Đường hôn nhẹ lên trán cô, "Khó chịu ở đâu?"

Bùi Oanh Oanh nhắm mắt, cất giọng lí nhí như muỗi kêu, "Ở chỗ... anh sờ vào."

Cô không biết phải diễn tả cảm giác lúc này của mình thế nào, chỉ biết hiện giờ Quý Đường đang chiếm lĩnh đầu óc cô.

Cô ôm cổ anh, cảm nhận được cơn gió thổi qua đỉnh núi, cảm nhận được làn gió thổi qua rừng rậm. Nước mưa dịu dàng gột rửa con đường thẳng tắp, đồng thời cũng không bỏ qua những nơi từng bị gió thổi qua. Từng chút, từng chút một, gió qua mưa tới, cuối cùng ngọn lửa lại bùng lên cháy bỏng.

Ngay khi Bùi Oanh Oanh cho rằng kỵ sĩ sẽ băng qua vùng cấm địa, Quý Đường chợt dừng lại.

Bùi Oanh Oanh mở to đôi mắt sũng nước, hai má đỏ hồng như hoa dâm bụt sau cơn mưa, từ khoé mắt đến chân mày đều tràn ngập tình ý. Cô nhìn Quý Đường nằm đè trên người mình, vừa xấu hổ vừa khó hiểu gọi tên anh, "Quý Đường?"

Đối phương không nói gì, cô chỉ nghe thấy tiếng hít thở của anh.

Một lát sau, Quý Đường kéo chăn đắp kín người cô, thấp giọng nói: "Ngủ thôi, muộn lắm rồi."

Bùi Oanh Oanh tái mặt, cảm thấy như có một chậu nước lạnh xối thẳng xuống đỉnh đầu khiến cô hoàn toàn táo tỉnh lại. Cô cắn răng yên lặng, chật vật giấu mình trong chăn.

Quần áo của cô được Quý Đường nhét vào trong chăn, cô vươn tay túm lấy, vành mắt không nhịn được mà đỏ lên, tự mình mò mẫm mặc quần áo trong bóng tối.

Hết chương 106.

Bình luận

Truyện đang đọc