Note nhỏ: Adelin phiên bản thiếu nữ thì mình dùng xưng hô "nàng", còn Adelin nhỏ thì mình dùng "cô bé" nhé.
-------゚°☆☆° ゚゚°☆☆° ゚-------
Chương 128
Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaoru Rits (kaorurits).
“Xem ra, động này đại khái là liên thông với rừng rậm bên ngoài.” Tiêu Lam lại lần nữa đem đèn pin chỉ về phía mặt nước, đáng tiếc đáy nước đen như mực cái gì cũng thấy không rõ, “Chúng ta phải tìm biện pháp đi đến rừng rậm một chuyến.”
“Theo tôi được biết, phía sau học viện có một cửa nhỏ có thể đi thông đến rừng rậm, bởi vì đã từng có học sinh chuồn êm đi ra ngoài từng bị thương, hiện tại đã bị khóa lại, nhưng đối với cậu mà nói hẳn là sẽ không cấu thành vấn đề gì.” Lạc nói.
Một cái khóa hèn mọn, trước mặt loại công cụ mở khóa hình người như Tiêu Lam cũng chỉ có mỗi tác dụng là trang trí thôi.
Hai người rời khỏi tháp phương bắc, hướng về rừng rậm ngoài học viện.
Tiêu Lam nhớ tới trước đó người gác đêm có nói sơ qua không tỉ mỉ lắm, muốn đi rừng rậm, trừ phi cậu không muốn quay về nữa.
Hơn nữa còn có sự tích quang vinh của vị giáo viên đầu sắt kia.
Thực hiển nhiên, một chuyến hành trình đến rừng rậm này cũng không phải là lữ trình nhẹ nhàng vui sướng gì.
Trên đường, bọn họ may mắn không gặp phải phu nhân Hồng Nguyệt.
Nhưng dưới mặt đất phát hiện một ít vết máu nhỏ giọt, có vẻ là để lại khi đang chạy vội.
Thoạt nhìn, đêm nay cũng có người trở thành mục tiêu của bà ta, chúc gia hỏa không biết là người chơi hay là NPC kia may mắn.
Mãi cho đến cái cửa nhỏ theo như lời Lạc kia.
Cánh cửa này đã rỉ sét loang lổ, vừa thấy chính là rất nhiều năm không sử dụng qua.
Hơi phí một chút sức lực mở khóa ra, hai người rốt cuộc tiến vào rừng rậm.
Nói đến cũng kỳ quái, các vách tường khác cuae trường học cứ như là đã được quy tắc bảo hộ, làm người chơi vô pháp ra ngoài.
Nhưng mà thông qua cánh cửa nhỏ này lại có thể đi vào rừng rậm.
Thoạt nhìn như để các người chơi có thể đến nơi này tránh né nguy cơ phu nhân Hồng Nguyệt.
Nhưng dựa theo tính õng ẹo của Thế Giới Hàng Lâm, sao có thể đơn giản như vậy.
Nó cho phép bạn tiến vào rừng rậm, nhất định là bởi vì nơi này có thứ có thể nguy hiểm ngang bằng phu nhân Hồng Nguyệt.
Thậm chí càng nguy hiểm hơn cũng nói không chừng.
Cây cối trong rừng rậm vốn đã cực kỳ rậm rạp, bên học viện cũng hình như chưa bao giờ đi tu bổ, dưới mặt đất đều là một tầng cành khô lá rụng mềm xốp.
Rừng rậm thường truyền ra tiếng côn trùng kêu vang, có vẻ không phải một mảnh tĩnh mịch, nhưng vậy cũng hoàn toàn không thể thuyết minh nơi này an toàn.
Ánh trăng đỏ nhạt bị rừng rậm che đậy không ít, chỉ có thể miễn cưỡng lộ ra một hai vụn ánh sáng nhỏ, hơi đi sâu vào rừng rậm một chút chính là một mảnh đen như mực.
Tiêu Lam không thể không lại lần nữa mở đèn pin lên, bằng không cậu thật sự chỉ có thể bắt Lạc làm chó dẫn đường hình người cho mình.
Hai người đi tới trong rừng rậm.
Bước chân họ phát ra tiếng sàn sạt nhẹ nhàng trên tầng lớp lá rụng thật dày.
Bỗng nhiên, phía trước truyền đến tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Sau đó lại là động tĩnh sinh vật nào đó tứ chi chấm đất chạy vội về phía hai người.
Tiêu Lam dừng bước chân lại, ánh đèn pin chiếu phía trước.
Xuất hiện trước mắt bọn họ chính là một con dã thú động tác bình thường, tứ chi thoạt nhìn lại có vài phần giống người.
Trên người nó không có da, nhìn càng giống như đang khoác một lớp xác ngoài cứng rắn, dưới ánh sáng đèn pin nơi tay chiếu sáng, ngẫu nhiên sẽ xuất hiện một tia phản quang.
Trên người nó, Tiêu Lam thấy được một thứ quen mắt ——
Hoa văn kỳ bí đã xuất hiện trong bút ký của phu nhân Weld.
Cũng tương tự tiên sinh Weld, những bí văn này như sợi dây liên tiếp toàn thân quái vật này, nhưng rõ ràng thô ráp hơn rất nhiều.
Đây đại khái cũng là một Chú Ngẫu.
Chú Ngẫu này đang hướng về bọn họ chạy tới, răng nanh bén nhọn trong miệng rõ ràng có thể thấy được, trên đó mơ hồ còn có thể nhìn thấy vết máu khô cạn biến thành màu đen, cũng không biết để lại từ khi nào.
Tiêu Lam đặt đèn pin xuống đất.
Tiếp theo, cậu trực tiếp từ trong không gian trữ vật lấy ra 【 Xương của Dalit 】, tiến về phía quái vật đang chạy đến.
Lúc này gặp Chú Ngẫu vừa lúc, thực nghiệm một chút cường độ của Chú Ngẫu, thuận tiện làm quen một chút cảm giác dùng thân thể mười lăm tuổi này chiến đấu.
Quái vật quỷ dị lao thẳng đến Tiêu Lam.
Gậy bằng xương tái nhợt trong tay Tiêu Lam cũng múa may về phía đầu nó, lúc này đây Tiêu Lam cũng không sử dụng toàn lực, cậu muốn thử một chút ở tình huống thể chất đã bị hạn chế, trình độ ra tay của cậu được sức mạnh như thế nào.
“Ầm” một tiếng.
Đầu Chú Ngẫu bị Tiêu Lam đánh trúng, thân thể nó cũng theo lực đạo Tiêu Lam bay sang một bên.
Sau đó mặt chấm đất, tới một cú chó gặm bùn trọn điểm.
“Hửm?” Tiêu Lam có chút ngoài ý muốn.
Đánh trúng đối phương có xúc cảm nhẹ ngoài ý muốn, căn bản không giống như cảm giác mà thể tích thứ này hẳn có.
Tựa hồ, Chú Ngẫu này cũng không mạnh như bề ngoài thoạt nhìn nhỉ.
Chú Ngẫu bị đánh ngã phịch dưới đất hất hất đầu, làm lơ ngọn lửa màu đen thoáng bùng lên trên đầu mình, lại lần nữa nhào tới Tiêu Lam.
Giống như một cái máy không có cảm giác, chỉ biết công kích.
Đối mặt công kích lại lần nữa đến, Tiêu Lam không lưu thủ nữa, toàn lực tấn công quái vật.
Lúc này đây, thanh gậy tái nhợt trực tiếp đập vỡ đầu quái vật.
Đồ án phức tạp liên quan trên đỉnh đầu kia cũng thế.
Đầu nó rách nát không có máu, chỉ trống rỗng.
Sau khi mất đầu, thân thể quái vật giương nanh múa vuốt ầm ầm ngã xuống, như không còn động lực, không hề nhúc nhích.
Tiêu Lam dùng【 Xương của Dalit 】 trong tay lay một chút mảnh nhỏ của cái đầu dưới mặt đất, phảng phất như trong tay cậu chỉ là một cái cán chổi, không hề có sự tôn trọng và yêu quý đối với một đạo cụ hi hữu.
Mảnh nhỏ đầu quái vật cũng có bí văn số lượng không ít, đáng tiếc cậu xem không hiểu.
Tiêu Lam: “Xem ra là không có biện pháp biết rõ ràng tại sao nó cử động rồi.”
Lạc nhặt đèn pin dưới đất lên, đi tới: “Tiên sinh thích loại đồ vật này sao? Tôi có thể thử nghiên cứu một chút, làm ra thứ càng tinh xảo hơn.”
Tiêu Lam lắc đầu: “Tôi chỉ là suy nghĩ, làm rõ ràng nguyên lý thì dễ đánh hơn thôi.
Rốt cuộc cái này vừa nhìn chính là do hiệu trưởng làm ra, có một cái chắc chắn còn có càng nhiều cái khác.”
Lạc vẫn duy trì mỉm cười: “……”
Tiên sinh vĩnh viễn là một người theo chủ nghĩa thực dụng mà.
Tiêu Lam lại kiểm tra một chút thân thể Chú Ngẫu, phát hiện bí văn trên thân thể ít hơn trên đầu nhiều.
“Tuy rằng nguyên lý không rõ lắm, nhưng thoạt nhìn là cái đầu tương đối quan trọng.” Tiêu Lam đơn giản thô bạo mà tổng kết.
Hai người tiếp tục đi tới.
Trên đường cũng gặp các Chú Ngẫu với nhiều hình thái khác nhau khác.
Có cái giống người có cái giống dã thú, nhưng lực công kích và trình độ trí tuệ của chúng đều không giống nhau, có con còn ngu hơn hươu bào ngốc, có con lại học xong đánh lén và hợp tác.
Cứ như là trong quá trình chế tạo bọn chúng, hiệu trưởng cũng đang không ngừng sờ soạng, những thứ này hẳn đều là sản phẩm thí nghiệm của bà ta.
Làm người ta không khỏi suy đoán, làm tác phẩm tâm huyết của bà - Adelin, lại sẽ mang bộ dáng gì?
Hai người lại đi tới một đoạn.
Phía trước lại một lần xuất hiện hình bóng làm Tiêu Lam quen thuộc ——
Là Adelin nhỏ tuổi kia.
Adelin nhỏ bé vẫn là bộ dáng trước đó chứng kiến, thân ảnh vẫn hơi trong suốt.
Bé an tĩnh mà đứng trước mặt hai người, không nói một lời mà nâng tay lên, chỉ về phía một phương vị.
Tiêu Lam hỏi: “Em đang chỉ đường cho bọn anh sao, Adelin?”
Thân ảnh nho nhỏ không nói một lời, thậm chí bắt đầu dần dần trở nên mơ hồ, tựa hồ chỉ hiện hình như vậy cũng đã làm bé cảm giác cố hết sức.
Tiêu Lam và Lạc liếc nhau, vẫn là quyết định dựa theo bé chỉ thị tiến lên.
Tuy rằng có khả năng là cạm bẫy, nhưng làm người đã từng cấp ra manh mối, mức độ đáng tin của Adelin bé nhỏ vẫn có một chút.
Dọc theo Adelin nhỏ chỉ thị, hai người đi tới một khu vực trống trải.
Nơi này hẳn là chính là ao hồ trong lời đồn kia.
Chất nước cũng không mát lạnh, nhìn qua có hơi xanh, thậm chí sinh trưởng rất nhiều tảo loại, còn tản mát ra mùi tanh một chút cũng không mỹ diệu, một chút quan hệ cũng không có với hồ nước tầm thường trong xanh như trong chuyện xưa.
Lúc này thân ảnh Adelin bé nhỏ đã biến mất.
Mất đi chỉ dẫn, hai người chỉ có thể tự mình ở bên hồ tìm tòi manh mối về Adelin.
Rất nhanh, manh mối đã tự xuất hiện.
Bởi vì phía trước truyền đến mùi máu tươi nồng đậm, đó là mùi máu mới mẻ mới có thể phát ra, khí vị nồng như vậy, đối tượng xuất huyết kia nếu là người thì chỉ sợ đã dữ nhiều lành ít.
Hai người Tiêu Lam bước nhanh tiến lên.
Bọn họ rốt cuộc gặp được Adelin.
Đó là một con quái vật cao gần bằng hai người.
Không khác nhìn thấy ở chỗ hiệu trưởng là bao, nàng có hai chiếc đuôi rắn tái nhợt, nhìn không ra là do tài liệu gì chế thành, nhưng hẳn là vô cùng kiên cố, hơn nữa kết cấu cực kỳ tinh xảo, có thể linh hoạt chuyển động.
Sau lưng nàng có một đôi cánh màu tím nhạt mỏng như cánh ve, dưới trăng đỏ lập loè ánh sáng nhạt nhỏ vụn.
Nửa người trên đuôi rắn là một thân thể cùng loại như thiếu nữ.
Màu sắc trắng bệch đến không giống người sống, ngực có một mâm tròn kim loại tạo hình tinh mỹ, trên thân thể vẫn là đồ án bí ăn như một sợi dây, xứng với dung nhan thiếu nữ nhu mỹ kia, thế mà lại có một loại mỹ cảm quỷ dị.
Dung mạo thiếu nữ tuy rằng thoạt nhìn rất đẹp, biểu cảm cũng rất an bình.
Nhưng giờ phút này nàng đang đang gặm ăn một khối thi thể.
Thi thể kia mặc đồng phục học sinh, dung mạo giống một trong những người chơi Tiêu Lam trước đó từng gặp qua.
Hai mắt anh ta trợn lên, biểu cảm còn dừng lại vào thời điểm không thể tưởng tượng được tử vong kéo đến.
Ngực bụng cũng đã bị xé mở, nội tạng bên trong đang bị xà nữ bên cạnh gặm ăn.
Adelin một bên gặm ăn thi thể, một bên còn đang công kích về hướng nào đó.
Tiêu Lam nhìn sang chỗ nàng công kích, lúc này mới chú ý đến nơi đó còn có một người.
Là Đái Bất Mao.
Bởi vì cả người mặc hắc y, làn da bản thân cũng rất đen, dẫn tới anh ta cơ hồ hoàn toàn dung nhập vào bóng tối, chỉ có khi vận động đỉnh đầu ngẫu nhiên phản quang mới có thể thuyết minh cảm giác tồn tại của anh ta.
Mà giờ phút này anh ta đang…… tập thể dục theo đài.
Tiêu Lam hơi ngốc ra.
Người anh em anh đây là khởi động nóng người trước chiến đấu sao?
Chính là đuôi rắn đã sắp ném tới mặt anh rồi, có phải nên dừng lại vận động duỗi người của anh trước không?
Bên kia Đái Bất Mao cũng rất gấp, trán anh ta toát ra một chút mồ hôi, làm sọ não như quả trứng kho lấp lánh tỏa sáng lên.
Động tác anh ta cất bước duỗi thân bẻ tay lại càng nhanh.
Cuối cùng, trước khi đuôi rắn quất đến trên mặt anh ta, Đái Bất Mao rốt cuộc hoàn thành vận động duỗi thân của mình.
Theo động tác của anh ta kết thúc, một cái hộ thuẫn màu xanh lục xuất hiện trước mặt anh ta, chặn lại một kích thế tới rào rạt này.
Nhìn qua hộ thuẫn có uy lực không tồi.
Đái Bất Mao nhẹ nhàng thở ra, vội vàng chạy khỏi chỗ đó, lại tăng tốc độ bắt đầu làm vận động mở ngực kế tiếp.
Lúc này, Tiêu Lam mới hiểu được, cái này hẳn là kỹ năng của Đái Bất Mao, hiển nhiên phải làm xong động tác chỉ định thì anh ta mới có thể kích phát hiệu quả kỹ năng.
Tiêu Lam: “……”
Sao trong mắt cậu chứa đầy đồng tình vậy nè.
Mắt thấy Đái Bất Mao một mình khó có thể ngăn cản Adelin công kích, Tiêu Lam cũng nhấc 【 Xương của Dalit 】lên, cùng Lạc gia nhập chiến đấu.
Nhìn thấy chi viện đến, trong ánh mắt Đái Bất Mao tràn ngập lệ nóng cảm động: “Tiêu Lam huynh đệ!”
Mắt to ngập nước, phối hợp mặt tráng hán da đen đầu trọc, thực sự có hơi…… Không dám khen tặng.
Adelin cũng phát hiện đối thủ tăng thêm.
nàng ném xuống nội tạng trong tay còn chưa ăn xong, hướng tới hai người công kích lại đây.
Dù là như vậy, giờ phút này biểu cảm của nàng vẫn là ôn nhu an bình, nhưng vết máu bên miệng lại để lộ thị huyết cùng tàn nhẫn của cô.
Tiêu Lam bước một bước sang bên cạnh, né tránh đuôi rắn quất về phía mình.
Đuôi rắn một kích thất bại, trực tiếp chặn ngang cắt lìa cây cối bên cạnh, có thể thấy được uy lực trong đó.
Lúc này công kích của Lạc đã đã đến, ngọn gió đen nhánh hiện lên giữa không trung, hướng tới phần đầu Adelin công kích qua.
Adelin giơ tay đón đỡ, ngọn gió lại để lại một dấu vết thật sâu trên cánh tay của nàng.
Cũng như Chú Ngẫu khác, miệng vết thương của Adelin cũng không có bất luận máu gì chảy ra.
Tiêu Lam cũng nắm chặt thời cơ, một gậy đánh đến sau lưng Adelin.
Một gậy này đánh đến vững chắc, ngọn lửa màu tím đậm tức khắc bốc cháy lên sau lưng nàng.
Phát giác đến ngọn lửa khó chơi, Adelin nhanh chóng xoay người, huy động đuôi rắn bức lui Tiêu Lam lại, đồng thời vươn tay xé xuống lớp da sau lưng mình.
Cũng như phu nhân Hồng Nguyệt, sau khi làn da nàng bị xé xuống, phía dưới vẫn là một lớp da hoàn chỉnh, hơn nữa nhanh chóng khép lại.
Nhưng, giờ phút này nàng đang đứng dưới ba người giáp công, chẳng sợ một vết thương khép lại, lập tức lại có miệng vết thương mới tăng thêm ngay.
Lúc này, Đái Bất Mao đã làm xong vận động mở ngực.
Trên nắm tay anh ta xuất hiện màu đỏ loang loáng, một quyền đấm xuống là có thể để lại một ấn ký thật sâu trên đuôi rắn của Adelin.
Xem ra tuy kỹ năng này khá là nhục, nhưng có thể trợ giúp người chơi đi đến trung cấp, trên uy lực tự nhiên sẽ không kém, thậm chí đây còn là một kỹ năng công thủ đều có.
Trừ cảm thấy thẹn và thời gian chuẩn bị dài ra, thật ra còn rất không tồi.
Adelin công kích càng thêm điên cuồng lên, đuôi rắn quất đánh gần như chỉ còn lại tàn ảnh.
Tiêu Lam né tránh khỏi đuôi rắn công kích, cũng tùy thời tìm kiếm sơ hở của đối phương.
Rốt cuộc, cậu phát hiện sau lưng Adelin, chỗ bị tóc che lấp có một đồ án phức tạp, đồ án này huyền ảo hơn xa so với bất luận một Chú Ngẫu nào cậu đã nhìn thấy.
Chẳng lẽ nhược điểm của Adelin ở chỗ này?
Tiêu Lam có ý công kích về hướng đồ án sau lưng nàng, nhưng Adelin có vẻ rất cảnh giác, dù phải cứng rắn chống đỡ hai người khác công kích cũng muốn ngăn cản Tiêu Lam xuống tay với đồ án sau lưng nàng.
Sau vài lần công kích không thành, Tiêu Lam lại gần như có thể khẳng định suy đoán của mình.
Tiêu Lam nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Lạc.”
Vào thời điểm tầm mắt Lạc nhìn qua cậu, Tiêu Lam dùng thủ thế ý bảo hắn tạm thời kiềm chế động tác của Adelin, chẳng sợ trong nháy mắt cũng được.
Lạc gật gật đầu.
Tiếp theo, bóng dáng đen nhánh lặng yên không một tiếng động dung nhập vào cái bóng của Adelin, hơn nữa vào thời điểm đối phương không hề phát giác chậm rãi khuếch tán mở ra.
Chiến đấu giữa ba người một quái còn đang tiếp tục.
Tiêu Lam lại một lần nữa tìm cơ hội đến gần phía sau lưng Adelin.
Lạc vẫn luôn chú ý đến động tác của Tiêu Lam, theo thời khắc đến, lực lượng của bóng đen chợt phát động.
Động tác công kích của Adelin nháy mắt tựa như đã bị cự lực lôi kéo, chợt dừng lại.
Tiêu Lam nắm chặt cơ hội, 【 Xương của Dalit 】 chuyển đến hình thái nhận sắc bén nhất, cậu bỗng nhiên nhảy lên, huy đao hung hăng bổ về phía đồ án sau lưng Adelin.
Lúc này đây không hề có trở ngại, lưỡi dao sắc bén hung hăng mà đâm vào chỗ ngực Adelin.
Thân thể Adelin nháy mắt giống như là con rối gỗ mất đi thao túng, ầm ầm ngã xuống.
Nhưng nàng cũng không có bởi vậy mà mất đi năng lực hành động, cánh tay của nàng vẫn chống đỡ mặt đất, ý đồ lại một lần nữa đứng lên.
Tiêu Lam cũng có thể cảm giác được dưới tay mình truyền đến lực bài xích cực mạnh, tựa hồ đang có ý đẩy mạnh lưỡi dao đang đâm trong cơ thể ra.
Năng lực khôi phục của Adelin thế mà đáng sợ như thế!
Sắc mặt ba người lại một lần nữa khẩn trương lên.
Đúng lúc này, một thân ảnh nho nhỏ có chút hư vô đi vào trong vòng chiến.
Là Adelin bé nhỏ.
Hiện tại bóng dáng cô bé đã đạm bạc hơn trước rất nhiều, bên cạnh cũng mơ hồ lên, cứ như là lại thêm một hồi nữa sẽ tiêu tán đi mất.
Adelin đứng trước mặt xà nữ mang theo mỹ cảm quỷ dị, vươn ngón tay điểm lên trán xà nữ.
Nháy mắt tiếp theo, bóng dáng Adelin bé nhỏ biến mất.
Thần sắc an bình chưa bao giờ thay đổi trên mặt xà nữ lại bỗng nhiên tươi sống lên.
Nàng không còn ý đồ giãy giụa, chỉ an tĩnh mà đứng yên tại chỗ, trong mắt đột nhiên trào ra nước mắt.
Đái Bất Mao giơ nắm tay lên: “Đây là….
tình huống gì? Nàng, nàng, nàng ta đang khóc……”
Cảm thụ được lực đạo bài xích dưới đao biến mất, Tiêu Lam thử trao đổi với Adelin: “Adelin?”
Xà nữ vốn đang trầm mặc mở miệng: “…… Chào các anh ạ.”
Giọng cô bé mềm mại non mịn, là giọng nói của một bé gái, cũng không tương xứng với bề ngoài thiếu nữ.
Làm ba người đột nhiên có loại cảm giác đang bắt nạt người bạn nhỏ.
Cảm giác được đối phương không có ý đồ công kích, Tiêu Lam thu hồi đao lại, cậu hỏi: “Trước đó để lại manh mối cho anh chính là em sao?”
Adelin: “Đúng vậy.”
Tiêu Lam: “Em có thể nói một chút rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”
Adelin bắt đầu cho giảng thuật cho bọn họ chuyện phát sinh trên chính người mình, hết thảy đều gần giống với phỏng đoán của Tiêu Lam.
Sau khi phu nhân Weld được đến phương pháp chế tác Chú Ngẫu thì vô cùng trầm mê, bà thường xuyên sẽ dùng loại phương pháp này chế tác một chút mấy món đồ chơi nhỏ, chẳng hạn như gấu bông biết chạy, người gỗ biết bay linh tinh để dỗ dành cho Adelin vui vẻ.l
Theo nghiên cứu của bà đối với Chú Ngẫu càng ngày càng thâm nhập, bà bắt đầu có ý nghĩ mới.
Liệu có thể cải tạo cơ thể con người hay không?
Nhưng phu nhân Weld là một người bản tính thiện lương, bà không muốn xuống tay với bất luận một người nào, cho nên bà lựa chọn chính mình.
Ban đầu chỉ là một chút thực nghiệm nhỏ, làm bà trở nên càng trẻ tuổi càng linh hoạt.
Sau đó, bà lại dần dần sa vào trong đó, thậm chí thường xuyên nhốt mình trong phòng không ra ngoài.
Thẳng đến một đêm trăng đỏ nọ, phu nhân Hồng Nguyệt lần đầu tiên xuất hiện.
Phu nhân Hồng Nguyệt có tính cách và hành vi đều khác biệt hoàn toàn với phu nhân Weld, nàng tàn nhẫn lại thị huyết, thường xuyên ở phụ cận tiến hành gϊếŧ chóc.
Sau đó lại có một ngày, tiên sinh Weld phát hiện vợ mình có dị thường, ông có ý định ngăn cản.
Chính là phu nhân Weld đã hóa thân thành phu nhân Hồng Nguyệt, trong mắt căn bản không có ông, nàng trực tiếp mổ ra trái tim chồng mình, sau đó nghênh ngang mà đi dưới trăng đỏ.
Hết thảy đều bị Adelin trộm chạy ra tìm ba ba chơi chung nhìn thấy.
Cô bé cảm giác phi thường sợ hãi, ma ma biến thành quái vật, ba ba thì lại bị mẹ gϊếŧ chết.
Bé canh giữ bên thi thể ba ba khóc thút thít, lại đột nhiên nghe được tiếng bước chân quen thuộc ——
Đó vốn là tiếng bước chân bé thích nhất, của mẹ.
Giờ đây lại làm Adelin cảm giác sợ hãi dị thường.
Dưới cơn hoảng sợ, bé định leo cửa sổ chạy trốn, lại trượt chân ngã xuống.
Adelin ngồi dậy, nhẹ nhàng mà nói với ba người: “Lúc dùng nghi thức gọi hồn, bởi vì sợ hãi nên em không muốn đáp lại, lại bị nghi thức của mẹ mạnh mẽ giữ lại một phần linh hồn, cho nên em biến thành quái vật.”
“Linh hồn còn sót lại của em vẫn luôn muốn ngăn cản mẹ, chỉ là em quá yếu, cả nói chuyện và hiện hình đều rất khó khăn, cũng không có biện pháp đến gần thân thể này.”
“Ma ma trước sau không biết mình chính là phu nhân Hồng Nguyệt, mẹ vẫn luôn đều nếm thử các loại phương pháp muốn khôi phục cho em, có lẽ là ý niệm này ảnh hưởng, lúc mẹ hóa thân thành phu nhân Hồng Nguyệt mới có thể đi thu thập da người làm tài liệu.”
Adelin duỗi tay bưng kín mặt mình: “Lúc biến thành quái vật em cũng gϊếŧ thật nhiều người, em là bé hư.”
Ba người nhìn cô bé, nhất thời không biết nên nói cái gì để an ủi bé cả.o
Trước mặt sự thật trầm trọng, hết thảy ngôn ngữ đều có vẻ tái nhợt vô lực, chẳng sợ Adelin không muốn, chính là người đả thương người khác chung quy là cô bé.
Còn may, Adelin khóc một trận lại lau đi nước mắt: “Ma ma điên rồi, em muốn mang mẹ rời đi, chúng em đều nên đến địa ngục.
Các anh có thể trợ giúp em không?”
Lúc này, trước mặt Tiêu Lam xuất hiện hệ thống nhắc nhở:
【 Ma ma ơi, chúng ta rời đi đi……】
【 Mở nhiệm vụ kịch tình: Tâm nguyện của Adelin 】
【 Thuyết minh nhiệm vụ: Giải phóng Adelin, hủy diệt học viện Coriff 】
【 Nhiệm vụ khen thưởng: đạo cụ hi hữu tùy cơ x 1】
【 Nhắc nhở: nhiệm vụ cốt truyện không thể từ bỏ, đối với tiến độ trò chơi có tác dụng mấu chốt, xin đối xử cẩn thận】
Tiếp nhận nhiệm vụ, Tiêu Lam hỏi: “Chúng ta nên làm như thế nào?”
Adelin nói: “Ngày mai chính là một ngày cuối cùng đêm trăng đỏ, đồng thời cũng là ngày mà sức mạnh của mẹ yếu nhất, tòa tháp ở bốn góc học viện có bốn phong ấn, trong một ngày đánh vỡ sức mạnh của chúng, em sẽ được giải phóng.
Các anh hãy chú ý, sau khi đánh vỡ phong ấn động tĩnh có khả năng sẽ rất lớn, tốt nhất bảo trì tiến hành cùng một thời gian, bằng không sẽ kinh động đến mẹ.”
Dặn dò ba người xong, Adelin xoay người nhảy vào trong hồ, biến mất không thấy đâu, hẳn là trở lại tầng hầm ngầm âm u ở tòa tháp phương bắc rồi.
Trong lòng Tiêu Lam có chút khó chịu, vì Adelin, cũng vì bi kịch vợ chồng Weld.
Nhưng có điều, nếu yêu cầu cùng thời gian đánh vỡ phong ấn, ba người bọn họ rõ ràng ba thiếu một, xem ra cần phải tìm người chơi khác liên thủ mới được.
Cậu đang định nói gì đó với Đái Bất Mao, lại nhìn đến một cái mặt trứng kho đang khóc rối tinh rối mù.
Đái Bất Mao khóc mà một phen nước mũi một phen nước mắt, thậm chí đặt mông ngồi phịch xuống đất: “Oa hù hú hu hu…… Adelin quá đáng thương…… Tui còn động thủ đánh con bé…… á hù hú hu……”
Tiếng khóc biến đổi tiết tấu bất ngờ, rất giống Thiết Cộc Lốc.
Tiêu Lam: “……”
Nguyên bản trong lòng cậu nhàn nhạt phiền muộn, đã bị trường hợp này đánh nát.
Hết chương 128.