Chương 142
Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaoru Rits (kaorurits).
Tiêu Lam cẩn thận mà dọc theo đường nhỏ đã đi tới mà quay về.
Đường dưới chân uốn lượn lại khúc chiết, hai bên đều là hố sâu trải rộng gai nhọn, thoạt nhìn tựa như một sào huyệt từ bụi gai trải thành.
Dù thị giác đã khôi phục bình thường, đi qua trong đó vẫn là sẽ làm người ta cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
Cuối cùng, Tiêu Lam đi tới cửa.
Vừa bước ra khỏi căn phòng màu đỏ làm người cảm giác hồi hộp và hít thở không thông này xong, rốt cuộc cậu cũng cảm giác trong lòng nhẹ nhàng xuống.
Mà khi cậu quay đầu nhìn lại lần nữa, bỗng phát hiện phía sau mình chỉ là một cánh cửa bình thường không hề khác gì với những cánh cửa khác cả.
Căn phòng màu đỏ kia cứ như chưa từng tồn tại, biến mất vào hư không.
Chỉ có ô ngoài bìa sách tăng thêm xác minh đây cũng không phải là một hồi ảo giác.
Xem ra phòng không tầm thường như vậy vị trí xuất hiện cũng không phải cố định, có lẽ là chỉ xuất hiện một lần, có lẽ là chúng sẽ cắt trong không gian khác nhau, hoặc là mỗi người chỉ có thể tiến vào một lần mà thôi.
Tóm lại, trước mắt xem ra, Tiêu Lam muốn lại tìm được căn phòng màu đỏ khả năng cũng không cao.
Đại khái là vì phòng ngừa người chơi lặp lại tiến vào cùng một phòng kiếm điểm đi.
Nghĩ đến chu đáo ghê nha, lão sư Ô Nha.
Về lại hành lang, Tiêu Lam tiếp tục đi tới, thuận tiện đem chuyện trải qua trước đó chia sẻ một chút cho Lạc tham khảo.
【 Vì bảo đảm trò chơi là có thể qua cửa, tôi suy đoán chắc chắn không chỉ mỗi một không gian có căn phòng như vậy, bên trong mỗi không gian số lượng có lẽ cũng không chỉ một phòng 】
【 Chúng ta có thể thử tìm xem xem 】
Không nghĩ đến Lạc hoàn toàn không hề chú ý đến vấn đề căn phòng, chữ viết của hắn nhanh chóng xuất hiện trên phong thư:
【 Nếu có lần sau, tôi vẫn hy vọng tiên sinh có thể kéo đứt vòng ta, thả bóng dáng của tôi ra đi dò đường, nó chính là vì thế mà tồn tại 】
Tiêu Lam nhìn chữ Lạc, nhịn không được mỉm cười lên:
【 Xin lỗi làm anh lo lắng, nhưng muốn giữ lại dùng vào thời điểm mấu chốt nhất 】
【 Tôi cũng không thể cái gì nguy hiểm cũng đều giao hết cho anh 】
Không thể không nói, loại cảm giác được người ta quan tâm nhớ thương này cũng thật tốt, tựa như bất luận đang nơi nào đều có liên hệ có chém cũng không đứt với một người khác vậy.
Trả lời của Lạc rất nhanh xuất hiện:
【 Thật sự đang hy vọng ngay bây giờ tôi có thể ngốc bên cạnh cậu 】
Tiêu Lam đang định trả lời, lại đột nhiên cảm giác được một luồng ác ý không chút nào che lấp.
Đó là một loại ác ý mang theo tham lam cùng du͙ƈ vọиɠ cắn nuốt mãnh liệt, phảng phất như lũ linh cẩu đang nhìn chằm chằm con mồi, chuẩn bị tùy thời cắn nuốt.
Cậu bất động thanh sắc mà lưu ý một chút xung quanh.
Nơi phát ra ác ý là một mảnh khu vực cách ba bước phía trước cậu, nơi đó nhìn qua cũng không có gì khác thường, nhưng trực giác nguy hiểm bảo với cậu rằng, nơi đó nhất định mai phục nguy hiểm gì đó.
Quỷ quái?
Bẫy rập?
Hay là người chơi?
Không kịp trả lời Lạc, Tiêu Lam thu hồi phong thư lại, giống như vô tình mà dừng bước chân.
Cậu tựa như sinh ra hứng thú với vách tường hành lang trước mặt mà nghiên cứu lên, nương theo động tác quan sát lặng lẽ lui về phía sau vài bước.
Theo động tác của Tiêu Lam, ác ý phía trước truyền đến càng thêm mãnh liệt.
Tựa hồ đây cũng không phải một cái bẫy đơn thuần, tồn tại kia sẽ tỏa định mục tiêu, hơn nữa giờ phút này đang tỏa định vào Tiêu Lam.
Hai bên cứ như vậy tạm thời giằng co.
Tiêu Lam không tiến lên phía trước nữa, gia hỏa không biết tên phía trước cũng không muốn lui về phía sau.
Thẳng đến một cơn gió nhè nhẹ thổi qua.
Đó là một cơn gió cảm giác tầm thường nhất, giống như là cái loại mỗi một buổi sáng sớm hoặc là sau giờ ngọ xẹt qua bên cửa sổ vậy.
Mềm nhẹ, ôn hòa, không hề mang tính công kích.
Nhưng không khí hai bên lại nháy mắt thay đổi.
Kẻ mai phục có vẻ như không nguyện chờ đợi nữa, sát khí tức khắc tăng bạo lên vài lần, công kích nhìn không thấy cực nhanh mà xông về hướng Tiêu Lam.
Tiêu Lam sớm đã đề phòng lên, nháy mắt 【 Xương của Dalit 】 xuất hiện trong tay cậu.
Gậy bằng xương tái nhợt quét ngang về phía trước, va chạm mạnh vào công kích hướng về cậu, phát ra một tiếng “Đinh” giòn vang.
【 Xương của Dalit 】 cũng không công kích đến bản thể của đối phương, nhưng trong không khí lại dần dần xuất hiện một thân ảnh đàn ông mập mạp.
Có vẻ như khả năng ẩn thân của gã ở trạng thái không công kích mới có thể bảo trì.
Trên tay gã mang một bộ găng kim loại, ăn mặc giống một tên đồ tể.
Người đàn ông mập mạp này nhìn qua đã không giống con người cho lắm.
Trên mặt gã trải rộng gân xanh lồi lên, đem dung mạo phân cách đến vỡ thành mảnh nhỏ.
Cơ hàm bên hai má phát triển dị thường, hàm răng tựa hồ cũng đã bị cải tạo qua, như là đan xen với loài chó, thoạt nhìn giống như một con dã thú dị hóa.
Tên mập nhìn chằm chằm Tiêu Lam, trong mắt lộ ra ánh sáng tham lam: “Gia hỏa đi con đường cường hóa thể chất, lại vừa mới lên tới màn cao cấp đúng không?”
Tiêu Lam nhăn mày lại, trên mặt vẫn duy trì bất động thanh sắc, trong lòng lại khiếp sợ không thôi ——
Người này làm sao mà biết được?
Bỗng thấy gia hỏa đối diện hít hít cái mũi về hướng cậu: “Thơm quá, mày nghe lên thơm ghê, máu thịt đều là sức sống, óc của mày nhất định là ăn rất ngon……”
Nói xong, răng nanh gã vô pháp hoàn toàn bao bọc lấy trong miệng thậm chí có lượng lớn nước miếng nhỏ xuống.
Tựa như ở trước mặt gã không phải một con người đang sống mà là một mâm óc tươi bày biện kế bên cái lẩu.
Vị tươi mới như tơ lụa, là mỹ vị một khi nếm thử qua thì dừng không được nữa.
Tiêu Lam bị coi như óc tươi một chút cũng vui vẻ không nổi.
Mọi người đều biết, óc của con người chỉ có một, không có là ngỏm củ tỏi ngay.
Mà từ lời nói tên này xem ra, gã rõ ràng chính là muốn ăn luôn óc của Tiêu Lam, đại khái gã có con đường gì đó có thể mượn việc này cường hóa bản thân.
Hoặc là đơn thuần chính là một tên biếи ŧɦái có sở thích ăn thịt lạ mà thôi.
Nháy mắt tiếp theo, gã mập này đột ngột nhào về phía cậu.
Không giống thân thể thô kệch to mọng của gã, động tác gã lại nhanh đến kinh người, đâm tới như lũ tê giác chạy như điên.
Bước chân Tiêu Lam biến ảo, nháy mắt né tránh sang bên một kích thế tới rào rạt này.
Dựa theo tốc độ vốn có của gã mập kia, gã lẽ ra phải đâm đầu vào vách tường, nhưng gã lại linh hoạt mà vặn vẹo thân thể thay đổi phương hướng, nắm tay lại lần nữa hướng tới Tiêu Lam vung lên.
Một kích này nằm ngoài dự kiến của Tiêu Lam, cậu không kịp trốn tránh, quyết đoán mà nâng 【 Xương của Dalit 】 lên đón đỡ.
Lần này, hai bên vững chắc chính diện va chạm một hồi, trong lòng mỗi người đều cả kinh.
Tiêu Lam kinh ngạc với việc đối phương không chỉ linh hoạt, tốc độ nhanh chóng, người này còn có sức mạnh không phân cao thấp với cậu.
Thoạt nhìn, trên phương diện cận chiến cũng là một cường giả tuyệt đối.
Gã mập lại kinh ngạc với sức mạnh cường đại không phù hợp với bề ngoài của Tiêu Lam.
Đây rõ ràng chỉ là một gia hỏa vừa mới lên màn cao cấp, sao có thể có sức mạnh như vậy?
Thậm chí…… không phân cao thấp với gã đã ăn vô số óc người để cường hóa bản thân.
Khiếp sợ qua đi, gã lại càng thêm hưng phấn: “Được lắm…… Mày càng cường đại, óc mày ăn càng ngon!”
Ăn luôn người này, gã nhất định có thể trở nên càng mạnh, nói không chừng còn có thể đánh sâu một chút vào khế ước.
Gã đã sớm không muốn trở về thế giới hiện thực.
Ở trong hiện thực gã cùng lắm là một tên đồ tể mà thôi, nhưng ở chỗ này lại có thể làm người chơi cao cấp mỗi người đều hâm mộ.
Có thể ở nhà lớn cả đời cũng mua không nổi, ăn thứ tốt trước kia cũng không dám tưởng, có vô số người muốn nịnh bợ gã, còn có vô số phụ nữ cho gã chọn lựa.
Ngoại trừ…… nguy hiểm tử vong có phần chán ghét mà thôi.
Nhưng chỉ cần có thể trở thành người chơi khế ước, gã có thể đạt được càng nhiều, thậm chí còn không cần chết, này còn không phải là cuộc sống thần tiên sao?
Chỉ cần có thể ăn óc của thằng nhãi này, gã có thể tiến thêm một bước đến khế ước.
Gã mập nhìn Tiêu Lam, nứt ra cái mồm mọc đầy răng nanh của gã: “Hê hê hê hê hê…… Tao thích nhất mấy thằng có tiềm lực nhưng còn chưa trưởng thành lên đó.
”
Cùng với tiếng cười, trong tay của gã xuất hiện một cái chùy sắt nặng nề màu đen.
Đầu chùy rất lớn, bên trên còn có gai bén nhọn, lúc vung lên mang theo một luồng gió, thoạt nhìn uy lực bất phàm.
Tiêu Lam nhìn nhìn 【 Xương của Dalit 】trông như cái cán chổi trong tay mình: “……”
Mẹ nó, vừa nhìn là thấy rất không khí thế rồi.
Gã mập đã múa may chùy sắt vọt lại đây.
Tiêu Lam không chút yếu thế, đón đối phương đồng dạng phóng về phía trước.
Khí thế không đủ, vậy chính diện cương luôn!
Hai mặt cứng đối cứng mà chiến vào nhau, ai cũng không muốn yếu thế.
Cây chùy sắt này đại khái cũng là một đạo cụ hi hữu, sau khi giao kích cùng 【 Xương của Dalit 】 cũng không có bị ngọn lửa Dalit ăn mòn.
Chùy sắt và gậy xương không ngừng giao kích, phát ra tiếng đánh ồn ào lại chói tai, quanh quẩn giữa hành lang.
Chùy sắt thật lớn không chút lưu tình mà đập về ngực Tiêu Lam, tựa hồ muốn trực tiếp mở lồng ngực cậu ra một lỗ thủng.
Tiêu Lam nghiêng người né tránh.
Đồng thời 【 Xương của Dalit 】 từ một góc độ xảo quyệt hung hăng quất lên cằm đối phương.
Lần này đánh đến vững chắc, ngọn lửa màu tím đậm nháy mắt bốc cháy lên làn da gã.
“Ặc ——” không dự đoán được công kích như vậy, gã mập phát ra một tiếng kêu rên thống khổ.
Sau khi ý đồ dập tắt lửa không thành công, gã cũng phát hiện ngọn lửa này không thích hợp.
Ngọn lửa Dalit, một khi lây dính vào thì không tài nào dập tắt, trừ phi được Tiêu Lam chủ động thu hồi.
Người này cũng là kẻ tàn nhẫn, gã trực tiếp duỗi tay, thừa dịp ngọn lửa còn chưa mở rộng xé xuống một mảng da của mình, sau đó hung hăng mà vứt xuống đất.
Miệng vết thương của gã máu tươi đầm đìa, cơ bắp màu đỏ và gân bắp thịt màu trắng trong đó cứ như vậy bại lộ ra.
Nhưng gã mập cũng không cảm thấy sợ hãi, bị thương làm hung quang trong mắt gã càng tăng lên.
Phảng phất tựa như cuồng bạo, công kích của gã trở nên càng thêm mãnh liệt.
Dưới công kích mưa rền gió dữ, Tiêu Lam linh hoạt mà né tránh, cũng nhân cơ hội lại lần nữa để lại mấy vết thương cho gã.
Lại là một chùy hung hăng đánh úp về phía bụng Tiêu Lam, tựa hồ muốn trực tiếp đánh cậu vỡ thành hai đoạn.
Tiêu Lam ở trên vách tường mượn lực nhảy lên, gậy trong tay chuyển sang hình thái roi, cuốn lấy cổ gã mập, kéo thân hình gã đến lảo đảo một cái.
Chùy sắt nặng nề đập lên vách tường, lại không lưu lại chút dấu vết nào.
Ở Minh Nguyệt Quán, Ô Nha cũng không cho phép bất luận kẻ nào phá hư sân khấu của câu chuyện ông đã cấu trúc.
Tiêu Lam nhân cơ hội vòng ra sau lưng đối thủ.
【 Xương của Dalit 】 lần thứ hai chuyển đổi hình thái, biến hóa thành dưỡi dao xương sắc bén nhất.
Tiêu Lam rất rõ ràng, đây là một trận chiến ngươi chết ta sống.
Đối diện cậu là một tên đao phủ tay đầy máu tươi, cậu không cho rằng sau khi mình mềm lòng buông tha gã đàn ông này, đối phương sẽ xuất phát từ cảm kích mà thu tay lại, thậm chí hối cải hướng thiện.
Gã đàn ông này đã sa vào gϊếŧ chóc rồi.
Đao xương lạnh lẽo hung hăng mà đâm vào thân thể gã mập.
Nơi Tiêu Lam hạ đao xuống rất tinh chuẩn, lựa chọn vị trí trái tim, đây là nhược điểm chung của loài người.
Đóa hoa huyết sắc nở rộ ra sau lưng, nơi nhụy hoa bốc lên ngọn lửa màu tím đậm.
Tựa hồ thắng bại đã định.
Nhưng mà, nháy mắt tiếp theo, một cơn đau đớn bén nhọn dâng lên từ bên sườn eo Tiêu Lam.
Cậu cúi đầu nhìn lại, liền nhìn thấy một bàn tay đang cầm một ống kim tiêm bằng thủy tinh, hung hăng đâm vào một bên eo của cậu.
Giờ phút này, chất lỏng trong ống tiêm đã trống không.
Một luồng cảm giác vô lực chết lặng đang nhanh chóng vụt ra từ trong thân thể Tiêu Lam, phảng phất như máu đều đang dần dần đọng lại.
Tiêu Lam ngẩng đầu, đối diện gương mặt tươi cười của gã mập đang xoay qua: “Chất độc sinh học XJ7921 xuất xứ từ khu vực săn bắn sinh hóa, cảm giác thế nào? Có phải cả người sắp không động đậy được rồi không?”
Người này thoạt nhìn là loại hình tấn công mạnh cao lớn thô kệch, kết quả thủ đoạn lại âm hiểm bỉ ổi như vậy.
Thừa dịp trong nháy mắt Tiêu Lam đình trệ động tác, gã nương theo tư thế trước mặt, trực tiếp dùng chùy hung hăng mà đánh về phía bụng Tiêu Lam.
Nơi mềm mại yếu ớt nhất bị công kích, Tiêu Lam nhịn không được khụ ra một ngụm máu.
Mà làm một tù châu Phi, lúc này đây 【 Bộ quần áo mới của hoàng đế bản 2.
0 】, hiệu quả giảm sát thương cũng như đã đoán trước, không hề bị kích phát.
Chịu đựng đau đớn và thân thể cứng đờ, Tiêu Lam lui về phía sau, kéo ra khoảng cách với đối phương.
Động tác cậu đã trở nên chậm chạp, sức mạnh trong thân thể không ngừng xói mòn, làm cậu không thể không dựa vào vách tường mượn lực.
Giờ phút này trạng thái của hai bên đều không được tốt lắm.
Tiêu Lam trúng độc, cả người cứng đờ vô lực.
Gã mập thì ngực bị đâm thủng, đang có lượng lớn máu trào ra từ miệng vết thương.
Gã mập ngực nhuộm máu đứng thẳng thân thể: “Yên tâm, chất độc này sẽ không gϊếŧ chết mày, nó sẽ chỉ làm mày không thể hành động trong một khoảng thời gian thôi.
”
Gã ngửi ngửi mùi máu tươi trong không khí, thần sắc lại càng thêm hưng phấn: “Thơm quá…… Máu thơm quá…… Tao đã nhịn không được muốn ăn óc mày rồi.
”
Gã duỗi tay sờ sờ máu trên ngực mình: “Ha ha, đếch sao, ăn óc mày xong là tao có thể khôi phục!”
Đây cũng là một công hiệu khác trong năng lực của gã, cho nên gã cũng không sợ bị thương.
Bị thương ngược lại sẽ suy yếu cảnh giác của đối thủ, trở thành cơ hội tốt nhất của gã.
Bởi vì bị thương nên gã không tài nào múa may chùy sắt của mình được.
Nhưng không sao cả, thằng nhãi trước mặt gã đây đã trúng độc, dưới chất độc như vậy, máu người sẽ đọng lại, thân thể sẽ cứng đờ, nhưng ý thức lại không hề biến mất.
Trước kia, những người chơi trúng độc đều thanh tỉnh mà cảm giác được gã mở hộp sọ của bọn chúng ra, cũng từng chút từng chút mà ăn sạch óc của chúng.
Bọn chúng sợ hãi chính là gia vị ngon lành nhất của gã.
Gã mập đi về phía Tiêu Lam, bàn tay to như quạt hương bồ duỗi về phía đầu Tiêu Lam, rũ xuống một bóng râm.
Chỉ cần nhẹ nhàng mà bắt cái đầu này lại đây, sau đó nó sẽ biến thành mỹ vị của gã, không chỉ là hưởng thụ nơi đầu lưỡi mà còn là linh dược chữa thương, cùng với…… sức mạnh, sức mạnh làm người ta trầm mê.
Gã đã gấp không chờ nổi.
Vươn tay đã chạm được vào sợi tóc mềm mại nơi đỉnh đầu Tiêu Lam.
Nhưng lại khó có thể tiến thêm một bước nữa.
Tiêu Lam vốn đang dựa vào vách tường, tựa hồ chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ, đột nhiên nâng cánh tay lên, đao xương màu trắng trong tay tinh chuẩn không sai sót mà đâm vào từ cằm gã, thẳng tắp cắm sâu vào trong đầu gã.
Thân thể nặng nề của gã mập ầm ầm ngã xuống đất.
Sao có thể…… Thằng nhãi này lấy sức mạnh đâu ra……
Đây là ý niệm cuối cùng của gã.
Nếu Tiêu Lam biết đến gã nghĩ gì, sẽ nói cho gã——
Là bần cùng.
Giá trị bần cùng mang đến tố chất thân thể tăng mạnh, làm sức chống cự của Tiêu Lam đối với chất độc hơn xa người thường, vừa nãy tuy thoạt nhìn cậu rất suy yếu, nhưng trên thực tế vẫn là có sức lực phản kích.
Chẳng qua sức lực không quá nhiều, cậu cũng không muốn tiếp tục cùng đối phương kéo dài thêm.
Quỷ mới biết đối phương sẽ có dạng át chủ bài nào.
Cho nên cậu vẫn luôn chờ đợi, chờ một cục diện có thể quay cuồng trong nháy mắt, hơn nữa âm thầm cân nhắc có cần mở kỹ năng hay không.
Còn may, đối phương đối với độc của chính gã có vẻ phi thường tự tin, hơn nữa cũng không quá để mắt Tiêu Lam - một người chơi cao cấp vừa mới tấn chức này, làm Tiêu Lam càng dễ dàng đắc thủ hơn dự đoán.
Tiêu Lam nhìn thoáng qua thi thể trên mặt đất, chỉ là thô sơ giản lược mà liếc qua.
Đồ đạc của người chơi đại đa số đều nằm trong không gian trữ vật, theo chủ nhân tử vong sẽ biến mất toàn bộ.
Bên cạnh là đại chùy sắt nhìn rất bắt mắt, là vật phẩm trói định căn bản mang đi không được, sau này sẽ theo màn chơi reset mà biến mất.
Không có thời gian trì hoãn, Tiêu Lam nhanh chóng rời khỏi đoạn hành lang này, tìm một phòng nhìn qua an tĩnh mở cửa ra.
Thời gian chất độc liên tục không biết còn bao nhiêu lâu.
Lúc này, cậu đã cảm giác được đầu óc bắt đầu mê man.
Đáng tiếc tù châu Phi bần cùng cũng không có đạo cụ có thể giải độc nào.
Hy vọng tên kia không nói sai, độc này thật sự chỉ là hạn chế hành động một đoạn thời gian đi.
Rốt cuộc chính gã còn muốn ăn vào, hẳn là sẽ không sử dụng loại độc đến chết mới đúng.
Tiêu Lam dựa ngồi lên giường, đối kháng cảm giác nặng nề thân thể dâng lên từng trận.
Cậu vẫn duy trì cảnh giác, để ứng đối nguy hiểm không biết sẽ từ nơi nào xuất hiện.
Cậu cũng không nói với Lạc, dưới loại hoàn cảnh không gian bị ngăn cách này, ngoại trừ làm đối phương lo lắng ra cũng cũng không có tác dụng nào khác.
Giữa một cơn mê man, Tiêu Lam cảm giác bên người mình xuất hiện một hơi thở quen thuộc.
Cậu miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một bóng đen.
Đó là một cái bóng hoàn hoàn toàn toàn màu đen, không có ngũ quan cùng bất luận chi tiết gì, lại có thể nhìn ra dáng người đĩnh bạt và đôi chân thon dài.
Chẳng sợ chỉ là một cái bóng, đây cũng là bộ dáng mà Tiêu Lam quen thuộc nhất.
Cậu nhìn về phía cổ tay mình.
Quả nhiên, vòng tay vốn ở nơi đó đã biến mất không thấy đâu.
Tựa hồ là cảm ứng được trạng thái suy yếu của Tiêu Lam, bóng dáng Lạc tự động xuất hiện, khác với bộ dáng suy yếu đơn bạc trước kia, cái bóng này càng thêm ngưng đọng, càng tiếp cận với thật thể.
Xem ra, Lạc đã biết rồi, Tiêu Lam nghĩ.
Cái bóng không thể nói chuyện, hắn chỉ cầm lấy tay Tiêu Lam, đặt lên bên môi mình.
Nhìn qua tựa như một cái lễ hôn tay.
Nháy mắt tiếp theo, răng nanh đâm thủng làn da hơi đau đớn, Tiêu Lam liền cảm giác được cảm giác nặng nề trong thân thể kia đang nhanh chóng rút đi.
Cái bóng của Lạc đang hút đi chất độc trong thân thể cậu.
Sau khi hấp thu chất độc, cái bóng trở nên mỏng manh hơn vài phần.
Nhưng hắn vẫn ngồi ở bên người Tiêu Lam, một bộ như người thủ hộ.
Tiêu Lam lúc này mới chú ý đến hiện tại đã trời tối, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, có vẻ đã là đêm khuya.
Ý của cái bóng là…… bảo cậu nghỉ ngơi?
Cái bóng vươn tay đè lại bả vai Tiêu Lam, làm cậu nằm xuống, hơn nữa cẩn thận mà đắp chăn lên.
Tuy cái bóng chỉ trầm mặc không nói một lời, Tiêu Lam lại có thể tự động bổ toàn lời nói của Lạc.
Anh hẳn là nói “Nên ngủ rồi, tiên sinh.
”
Chiến đấu mỏi mệt cùng suy yếu do độc tố mang đến xác thật làm Tiêu Lam cảm giác có chút mệt mỏi.
Vì thế cậu nói với bóng đen: “Ngủ ngon.
”
Không lâu sau, Tiêu Lam nặng nề thiếp đi.
Bóng đen cũng lặng yên không một tiếng động mà nằm bên cạnh cậu.
Tựa hồ là cảm giác được hơi thở quen thuộc, Tiêu Lam đang ngủ theo bản năng mà đến gần hướng cái bóng, thậm chí vươn tay ôm lấy cổ đối phương.
Bóng đen hoàn toàn mặc kệ động tác của Tiêu Lam, vừa nhìn chợt thấy giống như một đôi tình nhân đang nghỉ ngơi.
Tại một không gian khác, Lạc một mình đi trong hành lang, khóe miệng lén lút nhoẻn nụ cười.
Hết chương 142.