TÔI ĐƯỢC TIỂU THỤ TRONG VĂN NP TỎ TÌNH


Một đấm một đá này tung ra khiến đám đông đang đứng xem bùng nổ.

Họ ngạc nhiên vì lần đầu tiên có một người dám khiến cho Tề học trưởng đại danh đỉnh đỉnh phải trở nên te tua như thế này.
Hạ Dương cũng sợ lắm, cậu sợ bản thân sẽ bị giết dưới tay của Tề Minh, cậu sợ cả việc Hạ gia sẽ vì mình mà bị liên lụy lắm chứ.

Thế nhưng cậu vẫn tin vào trực giác của bản thân, chỉ cần ở cạnh Tề Bạch Ân thì cậu sẽ không sao cả.
Trong nguyên tác của bộ truyện này, thế giới vận hành xoay quay Tề Bạch Ân, nên nếu nói ai mới là con cưng của thiên mệnh thì người đó chắc chắn phải là hắn chứ không phải ba tên tra công kia.
Hơn nữa hiện tại Hạ gia đang sáng như mặt trời ban trưa mà ba tên tra công vẫn còn non trẻ, nói thật ra thì chỉ cần bảo ba anh của cậu búng tay một cái là toi cả ba ông liền.
Hạ Dương đã chán cảnh phải tuân theo số mệnh định sẵn rồi, cậu chán ngấy cái chuyện phải vờ làm người khác, suốt ngày chỉ sợ bị OOC.

Thế nên cậu quyết định sẽ thay đổi chuyện này, chỉ cần trở thành bạn tốt của nhân vật chính thụ thì cậu sẽ tránh được số phận bị tiêu diệt.
Hơn nữa… cậu cũng không muốn Tề Bạch Ân bị giam trong căn hầm đó suốt đời, thế nên Hạ Dương rất muốn có thể thay đổi số phận bi thương của hắn.

Vì vậy nên Hạ Dương quyết định sẽ ngăn cản Tề Bạch Ân đến với ba tên tra công, cậu phải tìm cho hắn một người đàn ông tuyệt vời để thành đôi.
Tề Bạch Ân nhìn chằm chằm Hạ Dương, hắn nhẹ giọng nói: “Sao cậu lại làm như vậy?”
Sao lại thay đổi? Sao lại không để tôi ghét cậu? Sao không tiếp tục cô lập tôi như kiếp trước? Sao lại giúp tôi đánh kẻ kiếp trước đã kéo tôi vào bóng tối vô tận?
Sao lại cứu rỗi tôi?
Đừng làm vậy nữa.

Tôi muốn trả thù cậu, tôi muốn cậu phải đau khổ.


Tôi muốn tiếp tục ghét cậu.
Hạ Dương khó hiểu nhìn hắn: “Cậu bị ngu à? Không đá anh ta chẳng lẽ cậu muốn bị tên biến thái như vậy ôm vào người sao?”
“Không.” Hắn lắc đầu: “Nhưng…”
Không để Tề Bạch Ân nói hết lời thì đám đông xung quanh bỗng tản ra.

Hóa ra có người thấy chuyện lớn nên đã báo cho giáo viên.

Người đang đi đến là cô quản nhiệm Lệ Ninh.

Cô giáo này không quan tâm gia thế bạn ra sao, chỉ cần học dở là cô đều ghét cả.
Khi nhìn thấy cô Lệ Ninh đi đến, chẳng hiểu sao mí mắt phải của Hạ Dương giật giật.
Người ta nói mắt trái giật thì có tiền, còn mắt phải giật thì xui xẻo.
Đặc biệt là nam mà giật mắt phải trong khoảng từ 7h-9h sáng thì càng xui nữa, dễ gặp họa đôi co, thị phi, mâu thuẫn.
Có vẻ như nhìn thấy cậu sợ nên Tề Bạch Ân tự giác đứng lên che chắn cho cậu.
Cô Lệ Ninh nhìn sơ qua một lượt, thấy Tề Minh ngã dưới đất còn Hạ Dương thì đang được che chở phía sau Tề Bạch Ân, cô lập tức hiểu ra ngay mọi chuyện.
“Hạ Dương, em bước lên đây cho tôi.” Cô Lệ Ninh vừa nói, vừa hướng cây roi dài đang cầm trên tay về phía cậu: “Em Tề Bạch Ân tránh ra nhé! Cô không phạt em đâu vì cô biết chuyện này không liên quan đến em.”
Mọi người thấy vậy thì thở dài, thầm nghĩ xui cho Hạ Dương rồi.

Bị bà cô thiên vị này bắt gặp thì chỉ có nước chịu roi thôi.


Hơn nữa họ gần như có thể chắc chắn cô ta sẽ chỉ phạt một mình Hạ Dương thôi vì cậu học kém, còn Tề Bạch Ân và Tề Minh lần lượt đứng nhất khối 11 và 12 thì nhất định sẽ được tha.
Hạ Dương thấy chạy trời không khỏi nắng, đang định tiến lên thì bỗng bị Tề Bạch Ân ngăn lại, hắn nhẹ nhàng nói với cô ta: “Thưa cô, bạn em không làm sai gì cả.

Cậu ấy chỉ là giúp em ngăn chặn hành vi biến thái của đàn anh khóa trên thôi ạ.”
“Cậu…” Hạ Dương luống cuống.
Tề Bạch Ân nhàn nhạt liếc cậu một cái: “Ở yên đó.”
Đúng lúc này Hạ Dương liếc thấy đằng xa có đám đàn em của mình ở đó, cậu dùng ánh mắt ngăn không cho tụi nó tiến lên ứng cứu, vì cậu biết nếu giờ Bát Quái Đảng mà lên thì sẽ bị vạ lây cả đám.

Thế nên cậu sử dụng khẩu hình miệng nói: “Đi gọi cô Quang Mễ đến đây.”
Đám đàn em hiểu ý vội vàng chạy đi.

Còn bên này, một vài học sinh đã đến đỡ Tề Minh đứng lên.

Cô Lệ Ninh trực tiếp đi thẳng lại chỗ Hạ Dương, lôi cậu ra.
“Thưa cô, cô đang hành hung người khác.” Hạ Dương dõng dạc nói.
Đùa à, Tề Minh thì có thể sợ vì anh ta sẽ là người giết cậu trong tương lai, còn Lệ Ninh sao cậu phải sợ? Cũng không cần phải kính trọng cô ta.

Đối với các giáo viên khác Hạ Dương rất tôn kính, thế nhưng Lệ Ninh chuyên phân biệt đối xử, ăn hối lộ, thậm chí là ra tay tàn nhẫn đánh đập hành hạ các học sinh yếu kém, thế nên cậu cực kỳ căm ghét nhân vật này.

Trong truyện tuy nói Lệ Ninh không quan trọng gia thế, chỉ quan tâm người học giỏi dù nghèo hay giàu và phân biệt đối xử với các bạn học yếu.

Nhưng Hạ Dương biết được rằng nếu nhà ai giàu nhưng có con cái học yếu thì chỉ cần đút lót một khoản tiền lớn cho cô ta, đảm bảo sẽ được sống yên ổn ba năm cấp ba.
Lệ Ninh thấy cậu chống trả liền tức giận, cô ta vung mạnh cái roi đang cầm trên tay lên, đánh vào lưng cậu liên tiếp ba cái thật mạnh.

Một cơn đau rát truyền đến khiến Hạ Dương cắn chặt môi.
Đám đông thấy vậy vô cùng hả hê, rút điện thoại ra quay clip đăng lên mạng.

Chỉ có một số người thấy hành động của cô ta là quá đáng, âm thầm chán ghét cô giáo Lệ Ninh đồng thời tỏ vẻ thương cảm với Hạ Dương.
Khi roi thứ tư chuẩn bị vung lên thì Tề Bạch Ân chặn lại, hắn lấy vai đỡ cho cậu.
“Tề Bạch Ân, cô đã bảo em tránh ra, chuyện này không liên quan đến em.” Cô Lệ Ninh quát lên.
Tề Minh ngồi ở phía xa cũng nhẹ giọng nói, nhưng lại mang hàm ý ra lệnh: “Tiểu Ân, tránh ra đi em, người làm sai phải bị phạt.

Lại đây ngồi với anh!”
Cả hai người các cậu không ai phản ứng lại với Tề Minh cả khiến anh ta tức điên, thế nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ ra hiền hòa dịu dàng.
Tề Bạch Ân nắm lấy cây roi trên tay cô Lệ Ninh, quăng nó sang một bên: “Thưa cô, chúng em không làm gì sai.

Nếu cô còn tiếp tục thì tụi em sẽ đem chuyện này nói cho thầy hiệu trưởng.

Người sai là cô!”
Hạ Dương cũng phụ họa: “Cậu ấy nói đúng, tuy em tát và đấm đàn anh, nhưng xét về mặt đạo đức thì em chỉ đang bảo vệ bạn em thôi.

Chẳng lẽ cô muốn có lời đồn truyền ra ngoài rằng: Học sinh đứng nhất khối 12 đi dê xồm học sinh đứng nhất khối 11 hay sao ạ?”
Mọi người: Ủa chuyện lạ à nhen! Hôm nay trùm trường với thủ khoa khối 11 thân nhau vậy?

Lệ Ninh quát: “Em nói như mình hay lắm! Bản thân em đó giờ cạy quyền thế ức hiếp bạn bè xung quanh.

Thậm chí ai là người bắt nạt bạn học Tề Bạch Ân nhiều nhất, chính là em chẳng phải sao?”
“Thế nhưng từ nay sẽ không phải nữa!” Từ phía xa xa, cô Quang Mễ ôm chiếc bụng lớn của mình gấp gáp đi đến: “Cô Lệ, xin cô hãy giải thích việc đánh học sinh của tôi?”
Nói dứt câu, còn chưa kịp để cô Lệ Ninh đáp lời thì cô Quang Mễ quay sang hai người bọn cậu: “Hôm nay cô cho hai em nghỉ hai tiết cuối.” Cô phải nhanh chóng bảo hai đứa trò cưng của mình đi.

Bởi nếu hai đứa nó ở đây thì chỉ chịu thiệt thôi.
Hạ Dương còn chưa hoàn hồn thì Tề Bạch Ân đã dắt tay cậu kéo đi: “Em cảm ơn cô Quang.”
Khi hai người cậu quay đầu rời đi thì cô Lệ Ninh đã mắng chửi Hạ Dương rất nhiều.

Nhưng đó không phải là chuyện của cậu nữa.

Chẳng biết cô Quang Mễ giải quyết mọi chuyện như thế nào vì cậu đã bị Tề Bạch Ân dắt đi nên chẳng biết gì sau đó nữa.
Hắn dắt cậu rời xa đám đông, cả hai cứ im lặng mà đi như vậy… Cho đến khi đang đi xuống cầu thang tầng hai thì bỗng dưng Hạ Dương cảm thấy trời đất quay cuồng, đầu đau như búa bổ, dạ dày cồn cào muốn nôn ra.

Cả người cậu chỉ trong vòng vài giây đã bị mất hết sức lực, bước chân Hạ Dương lảo đảo, cả người cậu ngã khuỵu xuống.
Tề Bạch Ân thấy cậu sắp ngã bèn đưa tay đỡ, nhìn gương mặt tái nhợt của Hạ Dương, hắn hỏi: “Cậu làm sao vậy?”
Hạ Dương lắc đầu, cậu không còn sức lực để nói nữa.

Nước mắt bỗng
không hiểu sao lại chảy ra, chỉ trong chốc lát đã ướt đẫm cả khuôn mặt.
Cậu biết rằng hậu quả của việc OOC đã đến rồi!.


Bình luận

Truyện đang đọc