TÔI KẾT HÔN SAU KHI MẤT TRÍ NHỚ


Lộ Phong càng thêm chắc chắn về suy nghĩ trong lòng, cô chủ Lộ mặc dù mất trí nhớ, nhưng vẫn thích trêu chọc anh.Nhưng như vậy cũng đúng, lúc này mới phù hợp với phong cách hành động của cô.Nguyễn Văn Văn không biết suy nghĩ của Lộ Phong.


Vừa rồi cô chỉ bướng bỉnh muốn trêu đùa anh, cô rất thích nhìn thấy dáng vẻ khi anh cười, nếu anh có thể vẫn luôn cười thì tốt biết mấy.Nhưng mà… hơi khóHình như anh không hay cười lắm.Anh không cười, cô sẽ đi trêu anh, trong miệng ngậm quả quýt bón cho anh ăn.Lộ Phong không hưởng thụ nổi cái cách bón thức ăn này, lắc đầu từ chối: “Em tự ăn đi.”Nguyễn Văn Văn còn lâu mới làm theo, đáy mắt phát sáng, cọ ở trong ngực anh, lại kéo cổ áo anh tiến tới, một hai phải làm một “nụ hôn khác biệt”.Lộ Phong nắm chặt vòng eo cô, không cho cô tới gần.Nguyễn Văn Văn sợ ngứa, khi bị anh đụng vào thì bật cười khanh khách lên, cuối cùng quả quýt rớt xuống đất, cũng không bón thành công.Lộ Phong rũ mắt hỏi cô: “Có muốn xem nữa không?”Nguyễn Văn Văn gật đầu: “Xem.”Lộ Phong ra hiệu bảo cô ngoan ngoãn ngồi im.Nguyễn Văn Văn ngoan ngoãn ngồi ở trên đùi anh, lần này không lăn lộn nữa, thật sự rất yên lặng.Bộ phim được chọn là một bộ phim về tình yêu, câu chuyện xưa về tình yêu triền miên lâm li, nhưng mà kết thúc không tốt lắm, nữ chính bị bệnh chết, nam chính thì đi đến mọi nơi trên thế giới.Nguyễn Văn Văn rất nhập tâm, cô cầm khăn giấy vừa lau nước mắt vừa nói: “Chúng ta đừng bao giờ chai tay, có được không?”Khi bọn họ kết hôn đã ký tên lên hiệp ước trước hôn nhân, điều cuối cùng là quy định thời gian tách ra là năm thứ tư sau kết hôn, cũng chính là sang năm.Nguyễn Văn Văn mất trí nhớ đã quên chuyện hiệp ước trước hôn nhân, Lộ Phong lại không quên, đuôi lông mày anh hơi nhíu lại, không nói chuyện.Anh không nói, Nguyễn Văn Văn coi như anh đã đồng ý rồi.Lộ Phong nói sang chuyện khác, hỏi cô: “Xem tiếp không?”Thời gian không còn sớm, đã tới thời gian Nguyễn Văn Văn đi ngủ, vì vậy lắc đầu: “Không xem nữa.”Cô giang cánh tay ra: “Anh ôm em.”Lộ Phong trở thành công cụ thay đi bộ của cô chủ Lộ, ôm cô đi xuống tầng.

Trang sức châu báu đã đặt ở trên bàn trang điểm trong phòng ngủ, sắp thành một hàng gọn gàng ngăn nắp.Sau khi Nguyễn Văn Văn bước vào, liếc mắt một cái nhìn thấy, kinh ngạc nói: “Những thứ đó đều cho em hết hả?”Lộ Phong ôm cô ngồi lên trên ghế, ra hiệu bảo cô mở ra nhìn xem.Không có cô gái nào không thích trang sức, đương nhiên Nguyễn Văn Văn cũng thích.

Trong mắt cô, những thứ này không đơn giản chỉ là trang sức châu báu, mà còn là tấm lòng của Lộ Phong.Hì hì, hình như anh thật sự rất thích cô đấy.Lộ Phong đưa mấy thứ này không có ý gì khác, chỉ là đưa theo thói quen mà thôi.Chuông điện thoại của Lộ Phong vang lên, anh đi đến phòng đọc sách nhận điện thoại.Nguyễn Văn Văn cầm di động chụp bàn trang điểm một lúc, sau đó thì đăng lên trang cá nhân.[Ông xã tặng, vui vẻ jpg.


]Có người rải cẩu lương vào buổi tối, khiến cho người trong giới hâm mộ, một cơn sóng người bắt đầu nịnh nọt.[Ôi, quả nhiên tổng giám đốc Lộ là nhất.][Mấy thứ trang sức kia cộng vào cũng phải đến mấy chục triệu tệ nhỉ.][Văn Văn à, cậu thật sự quá hạnh phúc.][Tổng giám đốc Lộ với Văn Văn đúng là tình yêu đích thực đấy.]…Trâu Mỹ không bình luận ở trên vòng bạn bè mà gửi tin nhắn cho Nguyễn Văn Văn.

Nếu hai vợ chồng người ta hòa thuận, đương nhiên cô ấy cũng phải thay đổi cái nhìn, cứ thuận theo tự nhiên, còn điên cuồng khen Lộ Phong rất lâu.Khen mãi khen mãi, lại kéo đến chuyện năng lực hành động, lại từ năng lực hành động kéo đến chuyện có được hay không được.Trâu Mỹ nhớ tới đánh giá của Nguyễn Văn Văn về Lộ Phong lúc trước, cô nói anh mặc dù làm chuyện ấy cũng có nề nếp, không hề thay đổi một chút nào.Hơn nữa canh thời gian còn vừa khéo, trước sau mỗi lần đều là giây phút không kém, còn chặt chẽ hơn thời gian kiểm tra thể dục.Cô vô cùng nghi ngờ là anh không được cho lắm.Trâu Mỹ buột miệng thốt ra: “Trước kia cậu nói tổng giám đốc Lộ nhà cậu lúc làm chuyện trên giường không được lắm, vừa lúc tớ có được một phương thuốc cổ truyền, lát nữa tớ sẽ gửi qua cho cậu, bảo đảm thuốc đến bệnh đi, giúp anh ta trở nên khỏe như trâu ấy…”Lúc Trâu Mỹ đang hăng hái nói chuyện, cửa phòng ngủ mở ra.Trùng hợp Lộ Phong nghe được câu kia: “Tổng giám đốc Lộ nhà cậu làm chuyện giường chiếu không được cho lắm…”Nguyễn Văn Văn vừa muốn ngắt lời cô ấy thì bỗng nhiên nghe được phía sau có tiếng bước chân truyền đến.


Cô quay đầu lại nhìn, ngay sau đó vụt một cái đặt điện thoại lên bàn trang điểm, hỏi với hàng mi run rẩy: “Chắc là anh không nghe thấy gì đâu, phải không?”Lộ Phong dựa vào cửa, khoanh tay trước ngực nhìn cô, giọng nói lạnh lùng trong trẻo.“Nghe thấy hết rồi.”“!!!”.


Bình luận

Truyện đang đọc