TÔI KẾT HÔN SAU KHI MẤT TRÍ NHỚ


Lộ Phong cũng không rảnh như cô, hơn nữa phía dưới người anh chỉ có một tấm thảm rất cứng, mới nằm được một lúc mà lưng anh đã bắt đầu đau ê ẩm rồi.

Hai tay anh ôm chặt, dùng sức nhấc Nguyễn Văn Văn sang một bên, sau đó không hề do dự mà lập tức đứng lên.

Nguyễn Văn Văn còn đang đắm chìm trong trạng thái hưng phấn "giọng nói của chồng thật dễ nghe" "Cơ ngực của chồng lớn quá" "Ôm eo của chồng thật thoải mái", lúc hoàn hồn lại đã phát hiện cô đang ngồi trên mặt đất.

Người chồng vô cùng tốt của cô thì đang đứng bên cạnh, từ trên cao nhìn xuống cô.

Nguyễn Văn Văn chưa thỏa mãn lắm, đúng là nhỏ mọn, chỉ mới cho cô ôm một chút.

Lộ Phong thấy cô không cử động nên giơ tay ra, ngón tay trắng trẻo, xương ngón tay vừa nhỏ vừa dài, Nguyễn Văn Văn nhìn một lúc lại nhếch môi cười.

Cô lại phát hiện một ưu điểm của chồng mình rồi.


Ôi, thích tay của anh thật đấy!Nguyễn Văn Văn đặt tay vào trong lòng bàn tay của anh, mượn sức anh để đứng lên, cũng không biết chân cô thật sự mềm nhũn hay là cố ý, cô lảo đảo một cái nhào vào trong lòng Lộ Phong, cánh tay cũng ôm rất nhanh, lúc cơ thể vừa dán lên thì cánh tay đã thuận thế ôm lấy eo của anh.

Từ sau khi cô Lộ mất trí nhớ, thể lực càng “yếu” rồi.

"Chồng ơi, em chóng mặt quá.

" Nguyễn Văn Văn dịu dàng nói.

Lộ Phong vốn định đẩy cô ra, nhưng nghe thấy cô nói thế thì bàn tay định đẩy người ra đổi thành ôm lấy bả vai, tư thế đứng của hai người khá thân mật.

Nguyễn Văn Văn cười trộm, tiếp tục giả bộ "yếu đuối không xương": "Chồng ơi, anh có thể ôm em lên trên giường được không?"Yêu cầu này không hề quá đáng đối với một cặp vợ chồng bình thường, nhưng đối với cách chung sống trước đây của Nguyễn Văn Văn và Lộ Phong thì rất “quá đáng”, phải biết rằng trừ khi làm chuyện kia, bình thường cô Lộ không thích anh chạm vào cô.

Lộ Phong cúi đầu nhìn cô một cái, không ngờ tới mất trí nhớ còn có thể tạo ra hai tính cách khác nhau, đúng là… không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng mà nghi ngờ thì nghi ngờ, Lộ Phong vẫn làm theo lời cô nói.

Anh bế bổng cô lên, từ từ đi tới mép giường, nhẹ nhàng đặt cô xuống.

Trong lòng Nguyễn Văn Văn vô cùng vui vẻ, hạnh phúc quá đi, hy vọng niềm hạnh phúc như vậy có thể kéo dài thật lâu.

Mỗi lần cô cười rực rỡ như vậy đều sẽ gây chuyện, Lộ Phong đã hình thành phản xạ có điều kiện, ngay khi cô muốn nói gì đó, anh sẽ xoay người đi trước một bước.

Nhưng mà vẫn chậm một bước rồi.

Nguyễn Văn Văn cầm lấy ngón tay út của anh, vừa gãi vừa dịu dàng nói: "Chồng ơi.

.


"Lộ Phong đứng thẳng lưng, xoay người nhìn cô: "Em có chuyện gì à?"Bàn chân của Nguyễn Văn Văn chui ra từ trong chăn, chạm đến chân của anh, chậm rãi tiến lên phía trên: "Em không ngủ được.

"Đúng lúc Lộ Phong nhìn thấy quyển tạp chí để trên đầu giường, anh xoay người đến gần lấy nó đưa cho cô.

Nguyễn Văn Văn không nhận quyển tạp chí, bàn chân tiếp tục làm loạn: "Em không muốn đọc cái này.

"Lộ Phong cố gắng làm lơ cảm giác tê dại truyền tới từ trên đùi, hỏi với giọng điệu trầm thấp: "Vậy em muốn làm gì?"Đôi mắt của Nguyễn Văn Văn cong thành hình trăng lưỡi liềm, trong đôi mắt óng ánh sáng rực: "Em muốn nghe kể chuyện trước khi ngủ.

"Lộ Phong: "!!!"Hiển nhiên Lộ Phong không ngờ cô sẽ đưa ra yêu cầu như vậy, cũng không phải là con nít nữa, nghe kể chuyện gì chứ.

Nguyễn Văn Văn giả bộ không thấy sự chần chờ trong đáy mắt của anh, càng cười quyến rũ hơn: "Có được không anh? Anh kể cho em nghe đi mà.

"Lộ Phong liếc nhìn cô, xác định cô đang nói thật, vẻ mặt của anh hơi thay đổi, sau khi do dự mấy giây thì nói: "Được.

"Cứ như vậy, mong muốn của Nguyễn Văn Văn đã đạt được, cảnh tượng lúc sau là như vậy…Lộ Phong vừa nằm xuống thì Nguyễn Văn Văn đã nhích lại gần, lúc đầu giữa hai người còn có một chút khoảng cách, chưa đến một phút đã rút ngắn thành không.

Nguyễn Văn Văn đã dính sát lên người anh.


Hai người kết hôn ba năm đều ngủ riêng, đột nhiên thân mật như vậy, Lộ Phong thấy không quen lắm, anh bình tĩnh nhích ra phía ngoài một chút.

Trên người Nguyễn Văn Văn giống như lắp đặt ra-đa, một giây trước anh vừa nhích ra, một giây sau cô đã lấn tới, dù anh nhích thế nào cũng không tách cô ra được.

Lộ Phong thử mấy lần nhưng kết quả đều thất bại, lập tức không di chuyển nữa.

Nguyễn Văn Văn thích thú với sự kiên nhẫn của mình, cô nhân lúc không ai chú ý cong môi cười trộm, cuối cùng bé ngoan cũng phải nghe lời thôi.

Ôm cánh tay để nghe kể chuyện không đạt tới không khí thân mật như trong tưởng tượng của cô, thế là cô kéo cánh tay của Lộ Phong, đầu gối lên trên, tay đặt trên ngực của anh.

Nếu cô chỉ đặt tay lên thì cũng không sao nhưng khổ nỗi cô Lộ thích bày trò, chưa được bao lâu, ngón tay của cô bắt đầu cử động, gãi ở đây một chút, ở kia một chút.

.


Bình luận

Truyện đang đọc