TÔI KHÔNG LÀM NŨNG ĐÂU! - ICEMOON

Editor: Giừa

-

Chiến thuật mới của ST rất hiệu quả, nhưng điều này cũng khiến các đội tuyển khác phải để tâm, không ít đội đã bắt đầu nghiên cứu về lối chơi đổi đường của ST.

Tuy nhiên thì khi các đội khác nghiên cứu về ST, ST cũng tìm hiểu về bọn họ, chiến thuật của ST sẽ được tinh chỉnh dựa trên đặc điểm của mỗi đội.

Về sau khi thi đấu, có đội đã lựa chọn sử dụng lối chơi song bài của ST, thực hiện đổi đường giữa và đường dưới giống như ST đã làm.

Thế nhưng khi bọn họ đổi như vậy thì ST lại đổi ngược lại như cũ, dù sao thì ai ra chiêu đổi đường trước thì người đó nắm quyền quyết định cuộc chơi, mỗi lần đổi đường ST luôn có thể thu về được lợi thế nhỏ, cứ đổi đi đổi lại như thế này, chênh lệch giữa hai bên sẽ ngày càng lớn, cộng thêm việc Hound có Vạn Vạn đính kèm, ST dựa vào phương pháp này để giành chiến thắng.

Có đội lại để Mid laner lựa chọn tướng sát thủ, bởi vì Adc vốn rất sợ sát thủ, bọn họ muốn tìm cách để Mid laner có thể khắc chế được Chanh Tử đi đường giữa một mình.

Thế nhưng ngay khi thấy đối phương lựa chọn tướng sát thủ cho Mid, ST lại đổi đường dưới và đường trên với nhau, vẫn phát huy được hiệu quả song bài du hành.

Thêm vào đó, sát thủ rất yếu ở giai đoạn đầu trận, bị Trì Diễn đè ép, cả trận đấu hắn chơi đều rất khó khăn.

Cũng có đội thử tìm đường tắt, nhắm thẳng vào Trì Diễn, thế nhưng sau khi ban hết mấy tướng Mid đẩy đường mạnh của Trì Diễn, họ lại không còn slot nào để ban tướng rừng sát thủ của Giang Chu.

Cho nên lần này ST không đổi tuyến, Giang Chu cầm tướng rừng sát thủ đánh song bài Mid Jung với Trì Diễn, thuận lợi giành chiến thắng.

Nhờ chiến thuật biến hóa của ST và sự linh hoạt của các tuyển thủ, mấy trận tiếp theo họ đều dễ dàng dành chiến thắng. Đến cuối cùng, ST đã giành được vị trí đầu bảng vòng loại thường giải mùa hè với thành tích 27 trận thắng và 3 trận thua.

Có thể đạt được kết quả như vậy sau khi một thành viên dính chấn thương là một điều đáng kinh ngạc với rất nhiều người, cũng khiến tất cả mọi người thấy được ST là một đội mạnh đến mức nào.

Không chỉ có các fan ST hoan hô cổ vũ, rất nhiều người đã chúc mừng cho ST, và cũng có rất nhiều blogger esports làm video ca tụng lối đánh và phân tích lối chơi của ST.

Giang Chu đang nằm trên giường ôm điện thoại, mải mê xem video phân tích trận giữa họ và ER, Trì Diễn ngồi bên cạnh cậu bị phớt lờ một hồi lâu, cuối cùng không nhịn được nữa mà ôm cậu vào lòng, "Em đang xem cái gì mà say sưa thế?"

Giang Chu đưa cho Trì Diễn xem hình ảnh trên màn hình điện thoại, "Em đang xem blogger này phân tích trận đấu của bọn mình, vừa giải thích vừa khen em hoài luôn đó."

"Được người ta khen một chút mà đã vui vậy sao?" Trì Diễn có hơi buồn bực, "Lúc anh khen em sao không thấy em vui như vậy?"

"Đâu có?" Giang Chu dứt khoát phủ nhận, "Anh khen em đương nhiên là em sẽ vui hơn rồi!"

"Thật sao?"

Giang Chu gật đầu liên tục, "Thật mà thật mà!"

Trì Diễn nói một câu ám chỉ, "Thế sao em không thể hiện ra?"

Lúc này Giang Chu đã nhìn ra mục đích của Trì Diễn, cậu cười cười ném điện thoại qua một bên, xoay người đè Trì Diễn xuống, "Muốn em hôn anh thì cứ nói thẳng."

Trì Diễn ngẩng đầu lên, vươn tay ôm cổ Giang Chu kéo xuống, thấp giọng nói: "Muốn em hôn anh."

Khoảng cách giữa hai người đã gần sát, nhưng Trì Diễn lại không có thêm động tác nào nữa, ngoan ngoãn chờ Giang Chu chủ động.

Giang Chu cũng không phụ sự mong đợi của anh, cúi đầu hôn mạnh lên môi anh.

Thi đấu thắng, còn được nhất bảng, khi áp lực đã được gỡ bỏ, hai người cuối cùng cũng có thể triền miên bên nhau không cần đắn đo.

Có điều mặc dù không đắn đo gì, Trì Diễn vẫn cố gắng kìm nén những ham muốn trong lòng, không đi tới bước cuối cùng.

Có thể vẫn còn quá sớm đối với Giang Chu.

"Anh đi tắm một cái." Trì Diễn khó khăn buông Giang Chu ra, quay người đi vào phòng tắm.

Giang Chu dù rằng vẫn còn ngây thơ, nhưng trong khoảng thời gian sống chung này họ cũng đã làm không ít những chuyện thân mật, đương nhiên có thể nhận ra rằng vừa rồi Trì Diễn muốn làm gì đó với mình.

Chỉ có điều cậu cậu hoàn toàn không có kinh nghiệm, kiến thức về mặt này không đủ, nam với nam muốn làm chuyện này như thế nào, cậu không hề biết một chút gì hết.

Trì Diễn dừng lại như vậy có phải là cũng không biết hay không? Nhưng loại chuyện này cũng đâu thể nào đi hỏi thẳng người khác được?

Giang Chu tự nhủ trong lòng, liếc nhìn cửa phòng tắm đã đóng chặt, lén lút cầm điện thoại lên như tên trộm, bắt đầu tra cứu thông tin về phương diện này.

Quả nhiên cái gì không biết thì tra trên mạng, Giang Chu nhanh chóng có được đáp án cho câu hỏi của mình.

Chỉ là cái đáp án này khiến cậu sốc nặng.

Cậu trợn tròn mắt, hoàn toàn không thể tin nổi cái chỗ đó còn có thể dùng để làm chuyện này, sẽ thật sự sướng sao? Không đau chút nào sao?

Khi Trì Diễn bước ra khỏi phòng tắm, anh thấy Giang Chu đang nằm ngẩn người nhìn trần nhà.

"Em đang nhìn gì thế?" Trì Diễn nhìn lên trần nhà, ngoài đèn trần ra thì không có gì khác.

"Không có gì đâu, em đang suy nghĩ mấy thứ thôi." Giang Chu nhìn về phía Trì Diễn, ánh mắt không khỏi liếc xuống nửa thân dưới của anh.

Lúc làm cái chuyện này, có thật sự phải... Không, không thể được, làm sao mà vào nổi?

Trì Diễn nghi ngờ, nói: "Thật sự không sao chứ? Anh thấy em có gì đó không ổn."

Giang Chu ép bản thân phải rời mắt đi, sau đó kiên quyết phủ nhận, "Đâu có gì đâu, anh nghĩ nhiều rồi."

Trì Diễn nhìn cậu chằm chằm một lúc lâu, thấy Giang Chu có hơi thiếu tự nhiên mà bò lên giường nằm xuống cạnh anh, "Được rồi, nhưng mà em phải nhớ, có chuyện gì thì cũng đừng suy nghĩ linh tinh, cũng đừng lên mạng xem người ta nói cái gì, trên mạng có nhiều thứ vớ vẩn lắm."

Giang Chu: "....."

Cậu nghiêm túc nghi ngờ Trì Diễn cài đặt thiết bị giám sát trên người mình, nếu không thì làm thế nào anh lại biết được vừa rồi cậu làm gì.

Tuy nhiên Giang Chu vẫn quá xấu hổ để nói ra chuyện đen tối mà mình vừa nghĩ đến, chỉ có thể "ừm" một tiếng cho qua chuyện.

Lúc này Trì Diễn lại hỏi cậu: "Phải rồi, ngày mai anh phải về nhà, chắc là đến tối hôm sau mới quay lại được, kỳ nghỉ này em định làm gì?"

Vòng loại thường kết thúc, vẫn còn nửa tháng nữa mới tới vòng loại trực tiếp, ST cũng cho mọi người nghỉ ngơi ba ngày.

"Chắc em sẽ đi gặp anh Minh, còn đâu thì vẫn ở lại căn cứ thôi, lại livestream tiếp." Giang Chu nói xong lại nhớ ra một chuyện, nói thêm: "À đúng rồi, ngày kia em hẹn Chanh Tử đến bệnh viện thăm Whale."

Trì Diễn ôm lấy Giang Chu, "Nhớ mang hộ anh cái máy mát xa lần trước anh mua cho anh ấy."

"Được," Giang Chu tựa đầu vào vai Trì Diễn, "Không biết tay Whale đã khá hơn chút nào chưa."

"Chắc là tốt hơn nhiều rồi, tuần trước chúng mình đến bệnh viện thăm, bác sĩ cũng bảo là anh ấy đang hồi phục tốt mà đúng không?" Trì Diễn xoa xoa mái tóc của Giang Chu, "Tới đó em lại hỏi bác sĩ xem, có khi Whale sẽ sớm được xuất viện thôi."

"Nếu như vậy thì thật là tốt quá." Giang Chu thật sự mong rằng ngày kia khi cậu tới bệnh viện, sẽ nhận được tin tốt của Whale.



Sáng sớm, Trì Diễn thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà, Giang Chu cũng tỉnh dậy theo. Rõ ràng chỉ là về nhà như bình thường, nhưng cậu lại thấy có chút không nỡ.

Giang Chu cố ý tìm cớ đến siêu thị gần đó mua đồ, theo lên xe Trì Diễn, bảo anh đưa mình ra siêu thị.

Chỉ là khi xe đã dừng trước cửa siêu thị, Giang Chu vẫn không muốn xuống xe.

Trì Diễn xoa đầu cậu, "Không muốn anh đi vậy sao?"

Giang Chu vốn định phủ nhận, nhưng mà thấy được ánh mắt Trì Diễn cũng lộ ra vẻ bất đắc dĩ, cậu vẫn thành thật gật đầu.

Trì Diễn khẽ cười: "Vậy có muốn về nhà cùng anh không?"

"Về nhà cùng anh?" Giang Chu không ngờ Trì Diễn lại đề nghị như vậy, cậu có hơi lung lay, nhưng cuối cùng vẫn hỏi: "Bố mẹ anh có ở nhà không?"

"Có ở nhà."

Giang Chu chợt thấy hồi hộp, "Vậy em đột ngột tới đó có vẻ không hay lắm?"

Đây không phải đồng nghĩa với việc đưa bạn trai về gặp phụ huynh sao?! Cậu còn chưa chuẩn bị cái gì hết, dù là về mặt tâm lý hay gì đó khác cũng đều chưa sẵn sàng.

Trì Diễn trấn an cậu: "Không sao, bố mẹ anh không để ý đâu, với cả đã đến siêu thị rồi mà, cũng tiện mua quà mang đi luôn."

Giang Chu nhéo nhéo ngón tay mình, "Nhưng mà anh đưa bạn trai về nhà thế này có ổn không? Hay là anh cứ bảo em là bạn anh trước đã?"

"Thật ra là," Trì Diễn ngừng lại một chút, "Lần trước về nhà có đông đủ mọi người, anh đã kể chuyện anh có bạn trai cho họ biết rồi."

"Gì cơ? Anh nói rồi á?!" Giang Chu không ngờ Trì Diễn lại hành động nhanh như vậy, thẳng thắn như vậy?!

"Phải, anh và em đã ở bên nhau rồi, anh cũng không muốn giấu giếm họ." Trì Diễn nắm lấy tay Giang Chu, nói: "Đừng lo, bố mẹ và các anh trai anh đều chấp nhận chuyện này, họ cũng bảo là rất muốn gặp em nếu có cơ hội."

"Nhưng mà..." Giang Chu vẫn thấy bối rối không biết phải làm sao.

Trì Diễn thấy cậu khó xử, anh bóp bóp lòng bàn tay cậu, "Không muốn đi cũng không sao, anh chỉ gợi ý vậy thôi, em không cần căng thẳng, suy nghĩ của em mới là quan trọng nhất."

Giang Chu cắn mỗi, băn khoăn một hồi, cuối cùng vẫn quyết định chưa đến nhà Trì Diễn vội, cậu hơi áy náy nói: "Em xin lỗi, anh đã cố ý mời em rồi mà.."

"Xin lỗi anh làm gì, là do anh nhắc đến quá đột ngột," Trì Diễn tháo dây an toàn, nghiêng người hôn lên má Giang Chu, "Nhưng mà giờ em có thể bắt đầu chuẩn bị rồi, sớm hay muộn anh cũng sẽ mang em về nhà."

Giang Chu đỏ bừng mặt rời khỏi xe Trì Diễn, nhìn theo xe anh đến khi khuất tầm mắt thì mới quay về phía siêu thị. Đã tới siêu thị rồi, Giang Chu định mua ít đồ ăn vặt mang về.

Tuy nhiên từ lúc bước vào siêu thị Giang Chu đã ở trạng thái lơ mơ, dù tay vẫn lựa đồ trên kệ hàng, nhưng trong lòng lại nghĩ tới việc đi gặp phụ huynh Trì Diễn.

Cậu cũng biết rằng nếu cậu và Trì Diễn ở bên nhau, chắc chắn sẽ có một ngày cậu theo Trì Diễn về nhà.

Chỉ là những gì cậu biết về bố mẹ và anh trai anh mới chỉ dừng lại ở cái tên mà thôi.

Cậu chỉ có một người cha tồi tệ và một người mẹ chưa từng thấy mặt từ khi còn nhỏ, cậu chưa hề có một ngày chung sống hòa thuận nào với cha mẹ như một gia đình bình thường, chứ đừng nói đến việc làm sao để hòa nhập được với gia đình của Trì Diễn.

Hơn nữa, cậu cũng không biết liệu gia đình Trì Diễn có ghét cậu vì điều này hay không...

"Nhóc con, có định thanh toán không thế? Nếu có thì lẹ lên đi, đằng sau còn đang xếp hàng chờ kìa!"

Giọng nói của một bác gái đứng sau cắt ngang dòng suy nghĩ của Giang Chu, giờ cậu mới nhận ra mình đã đẩy xe hàng đến quầy thu ngân.

Giang Chu vội vàng xin lỗi, nhanh chóng thanh toán đồ đạc trong xe hàng.

Ra khỏi siêu thị, Giang Chu nhìn hai túi đồ ăn vặt to tướng trên tay mà hơi cạn lời, mải nghĩ ngợi mà bất cẩn mua nhiều quá rồi.

Cũng may đây đều là những thứ cậu và Trì Diễn thích ăn.

Đúng lúc này, điện thoại của Giang Chu có thông báo tin nhắn, Giang Chu đặt túi xuống, cầm điện thoại lên thì thấy đó là tin nhắn của Trì Diễn.

[Rain: Đừng nghĩ nhiều về chuyện tới nhà anh, cũng đừng lo lắng, người nhà anh đều rất tốt, em cứ thoải mái, không cần phải vội.]

Giang Chu ngơ ngác nhìn tin nhắn này, cậu không còn nghi ngờ Trì Diễn gắn camera trên người mình nữa, mà giờ bắt đầu hoài nghi anh là con giun chui vào bụng cậu.

Ầy, hình dung như vậy cũng không hay lắm, nhưng mà chính là cái cảm giác này, cậu suy nghĩ cái gì Trì Diễn cũng đều đọc ra được.

Nhưng mà nhờ tin nhắn này mà cảm giác bất an trong lòng Giang Chu đã giảm đi rất nhiều.

Phải rồi, Trì Diễn tốt như vậy, người nhà của anh nhất định cũng rất tốt, mình không nên suy nghĩ vớ vẩn.

-

Hết chương 68.

Bình luận

Truyện đang đọc