TÔI KHÔNG LÀM NŨNG ĐÂU! - ICEMOON

Editor: Giừa

-

Thấy Trì Diễn cứ im lặng mãi, Giang Chu chọt chọt anh.

"Anh đúng là có thích vẻ ngoài của em." Trì Diễn không nói dối, nhưng đồng thời cũng nhấn mạnh: "Nhưng anh thích em hoàn toàn không phải vì vẻ bề ngoài, mà là anh thích con người thật của em."

Khác với suy nghĩ của Trì Diễn, Giang Chu hỏi vậy không phải vì lo lắng Trì Diễn chỉ thích ngoại hình của cậu.

Cậu chỉ muốn biết Trì Diễn có cảm giác như thế nào khi nhìn thấy cậu.

Giờ cậu đã hiểu rồi.

Trì Diễn thật sự thấy cậu rất đáng yêu nhỉ.

Nếu là người khác nghĩ cậu đáng yêu thì có thể Giang Chu còn cãi lại vài câu, nhưng nếu là Trì Diễn nói vậy thì cậu không bận tâm chút nào, thậm chí còn thấy hơi hơi vui.

Quả nhiên vấn đề mấu chốt vẫn nằm ở người nói.

Trì Diễn còn đang thấp thỏm chờ đợi câu trả lời của Giang Chu, mà Giang Chu lại đột nhiên tiến sát lại gần anh, hỏi: "Thế lúc thấy em mặc quần áo gấu hồng nhỏ, anh vui lắm đúng không?"

"Ừ." Trì Diễn đâu chỉ vui, anh còn gần như phát điên.

Sự kết hợp giữa người mình yêu và đồ mình thích, hạnh phúc không chỉ nhân đôi.

Giang Chu chợt nhận ra, "À, thảo nào hôm qua lúc em ôm gấu anh lại kích động như vậy, thì ra là thế."

"Cũng ổn mà." Trì Diễn mặt thì giả bộ bình tĩnh, nhưng vành tai đỏ ửng đã tiết lộ cảm xúc thật của anh.

Giang Chu cười trộm trong lòng, hình như cậu đã biết làm thế nào để khiến Trì Diễn thẹn thùng rồi.



Hai người ngồi chơi game VR một lát trong phòng ngủ, sau đó được mẹ Trì gọi ra ăn cơm trưa.

Bước vào phòng ăn, trên bàn đã bày ra đủ những món ăn phong phú, hơn một nửa là những món mà Giang Chu thích.

Mẹ trì vẫy tay gọi Giang Chu lại: "Cô đã hỏi Trì Diễn xem con thích ăn gì rồi bảo dì Lý làm thử, con xem có hợp khẩu vị không."

Gia đình Trì Diễn thuê hai dì giúp việc, nhưng họ chỉ làm việc ở đây vào ban ngày, dì Lý chủ yếu phụ trách nấu nướng, vừa rồi Trì Diễn đã nói với Giang Chu rằng dì Lý nấu ăn rất ngon, hiện giờ cậu đang rất mong chờ được nếm thử các món ăn của dì Lý.

Giang Chu gắp một món ở trước mặt mình bỏ vào miệng, quả nhiên là rất ngon, cậu không nhịn được lại gắp thêm một đũa nữa, nói với mẹ Trì: "Món này ngon lắm cô ạ."

"Con thích thì ăn nhiều vào," mẹ Trì thấy Giang Chu thích ăn thì cũng rất vui, bà liền nhân cơ hội mời mọc: "Dì Lý biết nấu nhiều món lắm, lần này có hơi vội, hay là tuần sau các con được nghỉ thì lại về đây nhé, con cứ nghĩ trước mình muốn ăn cái gì, bảo Trì Diễn báo cho dì Lý để dỉ chuẩn bị sớm một chút là được."

Giang Chu vui vẻ đồng ý, "Vâng, con cảm ơn cô."

Mẹ Trì mải mê nói chuyện nên chưa ăn gì, bố Trì bèn gắp cho mẹ Trì một miếng cánh gà.

Mẹ Trì cũng mỉm cười gắp lại cho bố Trì một miếng đậu phụ, sau đó thong thả ăn miếng gà mà bố Trì gắp cho.

Trì Diễn làm như không thấy hành động tình tứ của bố mẹ, hỏi bố Trì: "Bố, tuần sau bố có buổi biểu diễn đúng không?"

Trì Diễn nhớ rằng dạo này bố anh đang có chuyến lưu diễn.

Bố Trì nói: "Ừ, chủ nhật tuần tới."

Buổi hòa nhạc sẽ diễn ra vào chủ nhật tuần tới, mà đội của Trì Diễn bắt đầu được nghỉ từ thứ bảy.

"Bọn con về đây sẽ không phiền bố chứ?" Trì Diễn sợ đến lúc đó họ về thì sẽ ảnh hưởng đến việc chuẩn bị cho buổi biểu diễn của ông.

Bố Trì bảo: "Không đâu."

Mẹ Trì cũng nói: "Con còn không biết bố con à, kể cả tối hôm trước ông ấy không ngủ được thì hôm sau vẫn đủ tinh thần chơi đàn như thường."

"Vậy thì ổn rồi." Trì Diễn liếc nhìn vẻ mặt lạnh lùng của bố mình, ai mà ngờ được ông ấy chỉ cần chạm vào đàn piano là sẽ biến thành một con người khác, "Tuần sau bọn con sẽ về sớm hơn một chút."

Mẹ Trì lại nói với bố Trì: "Nhớ nhắc thằng cả với thằng hai về cùng, không phải thằng hai mới có bạn gái à, bảo nó đưa đến luôn, cả nhà ăn một bữa."

Bố Trì "Ừ" một tiếng, lại gắp thêm chút đồ ăn cho mẹ Trì.

Giang Chu ngồi một bên nhìn, cuối cùng cũng biết được sự trầm tính của Trì Diễn là từ đâu mà ra.

Buổi chiều, hai người chuẩn bị quay lại căn cứ.

Mẹ Trì vốn muốn giữ hai người lại ăn cơm chiều, nhưng vòng loại trực tiếp sắp diễn ra, huấn luyện viên tổ chức một buổi họp chung vào tối nay, nếu đi muộn thì sẽ không kịp, vậy nên chỉ đành đi sớm.

Về đến bãi đỗ xe của căn cứ, lúc rời khỏi xe, nhìn thấy mấy túi hoa quả to tướng và vài hộp đồ ăn vặt ở ghế sau, Giang Chu lại cảm thán với Trì Diễn, "Bố mẹ anh thật sự tốt quá! Em rất thích họ!"

"Họ cũng rất thích em." Trì Diễn cười nói: "Về sau em cũng có thể coi họ là bố mẹ em."

Thấy Giang Chu kinh ngạc nhìn mình, Trì Diễn nói: "Anh muốn ở ké trong nhà em cả đời, em còn không nhận bố mẹ anh làm bố mẹ em ư?"

Giang Chu ngẩn ngơ nhìn Trì Diễn, mãi không nói được ra lời nào.

Trì Diễn còn đang tưởng rằng anh làm Giang Chu ngượng khi đột ngột nhắc đến chuyện này, định giải thích vài câu, thì chợt thấy đôi mắt Giang Chu đã long lanh ánh nước.

Trì Diễn lo lắng hỏi: "Em sao thế?"

"Không, chỉ là em vui quá thôi." Mặc dù Giang Chu đã cố gắng hết sức kìm nén cảm xúc của mình, nhưng giọng nói cậu vẫn hơi lạc đi, cậu hít sâu một hơi, ngẩng lên nhìn Trì Diễn, "Đội trưởng, cảm ơn anh vì đã cho em một gia đình."

Lúc này Trì Diễn mới hiểu ra lời nói vừa rồi của mình có ảnh hưởng lớn thế nào đối với Giang Chu.

Phải rồi, ngoài bà nội ra, Giang Chu đâu còn người thân nào nữa, huống chi cậu còn không có cả cha mẹ?

Trì Diễn vừa chua xót vừa đau lòng, anh ôm lấy Giang Chu, hôn mấy cái lên trán cậu, một lần nữa nghiêm túc hứa hẹn với cậu: "Sau này, nhà của anh cũng là nhà của em, người nhà anh cũng là người nhà em, chúng ta sẽ mãi ở bên nhau."

Giang Chu ôm chặt Trì Diễn, cậu biết sau này cậu và Trì Diễn nhất định sẽ có một gia đình hạnh phúc.



Một tuần sau, Giang Chu lại theo Trì Diễn về nhà, lần này Giang Chu gặp được cả anh trai lớn Trì Tiêu và anh hai Trì Nhạc, chỉ có điều không thấy bạn gái Trì Nhạc đâu.

Nghe Trì Nhạc kể, mấy ngày trước họ đã chia tay, trong khi mới yêu nhau chưa được một tháng.

Điều này khiến mẹ Trì lại ngồi mắng anh ta một hồi lâu, Trì Nhạc lại thấy mình rất oan ức, lần nào hẹn hò anh ta cũng rất nghiêm túc, mà chẳng hiểu tại sao lại chẳng có mối tình nào kéo dài được.

Trì Diễn sau đó lặng lẽ nói với cậu, anh vẫn luôn có cảm giác anh hai anh không biết thích một người là gì, chỉ đơn giản là thích những người có bề ngoài xinh đẹp mà thôi.

Trì Nhạc sẽ vô thức thân thiết với những người ưa nhìn, mà vốn dĩ anh ta cũng có ngoại hình xuất sắc và điều kiện gia đình tốt, mọi người ai cũng cho rằng anh ta có ý với mình, có nhiều người không nhịn nổi mà tỏ tình với anh ta.

Mà lần nào Trì Nhạc thấy người ta đẹp cũng đều nhận lời.

Thế nhưng yêu đương đâu thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài, một khi tính cách thật của Trì Nhạc bại lộ, những người đó đều sẽ tự động nói lời chia tay.

Giang Chu tặc lưỡi, Trì Nhạc như vậy nghe giống trai đều nhỉ? Hay là một tên cặn bã chỉ biết đến vẻ bề ngoài?

Thế nhưng có vẻ Trì Nhạc không tự ý thức được điều này, chỉ cần người ta đẹp, anh ta sẽ đối tốt với người ta, cứ thế lặp đi lặp lại.

Trì Diễn nhún vai, "Nếu anh ấy cứ tiếp tục thế này thì về sau nhất định sẽ gặp bất hạnh cho xem, chờ đến khi anh ấy gặp được người mình thích, kiểu gì cũng sẽ phải xách dép theo đuổi người ta."

Giang Chu cũng mỉm cười, cảnh tượng đó chắc hẳn sẽ thú vị lắm.



Kết thúc kỳ nghỉ, vòng loại trực tiếp giải đấu mùa hè chính thức bắt đầu.

Là đội nắm vị trí nhất bảng vòng loại thường, ST không cần tham gia hai tuần thi đấu đầu tiên của vòng loại trực tiếp.

Nhưng họ vẫn phải có sự chuẩn bị.

Bởi vì nếu như không có thay đổi gì, tuần tới Whale sẽ xuất viện về căn cứ. Họ không chỉ phải tập luyện đội hình phối hợp với Vạn Vạn, mà còn phải xem xét về đội hình sẽ triển khai khi Whale trở về.

Đến lúc đó hai đội hình sẽ được sử dụng luân phiên tùy thời điểm, chắc chắn sẽ khiến đối thủ phải nhức đầu.

"Hôm có tui có nói chuyện với Whale, anh ấy bảo lâu rồi không sờ vào chuột, nhưng chắc là phối hợp với lại với mọi người hai ngày là có thể lấy lại cảm giác." Trong bữa cơm chiều, Chanh Tử vô cùng phấn khích kể lại tình hình của Whale cho Giang Chu nghe, từ lúc biết Whale sắp được xuất viện cậu vẫn luôn trong trạng thái hứng khởi.

Giang Chu cũng rất mừng, "Thế thì chúng ta chuẩn bị thử nghiệm chiến thuật mới đã bàn từ trước đi."

Chanh Tử cười: "Tui cũng nói cho Whale nghe vụ này rồi, anh ấy bảo được đấy! Huấn luyện viên cũng bảo tui đợt này đánh tốt, muốn cho tui cơ hội thử sức."

"Cái này gọi là người vui thì làm gì cũng vui đó, tâm trạng tốt thì chơi cũng sẽ tốt, dạo này đánh huấn luyện cậu quả thực đánh rất ổn." Giang Chu gắp một miếng thịt viên từ khay của mình sang bát Chanh Tử, "Thịt viên này coi như để khen thưởng cậu."

Chanh Tử cũng vui vẻ nhận lấy, xong lại nhìn Giang Chu rồi cười hì hì hai tiếng, "Tui cũng thấy cậu mấy nay tâm trạng không tệ nha, nghe nói hôm qua với tuần trước cậu theo đội trưởng về nhà đúng không, ra mắt phụ huynh rồi hả?"

"Cái... cái gì mà ra mắt phụ huynh cơ."

Giang Chu còn muốn giả ngu, nhưng Chanh Tử lại nhìn cậu với ánh mắt nhìn thấu hồng trần, "Cậu đừng giấu làm gì, chuyện của cậu với đội trưởng tui đã biết rồi."

Cậu ta ghé sát lại gần Giang Chu, nhỏ giọng nói: "Lần trước tui ra ngoài lúc nửa đêm đi mua nước, thấy cậu với đội trưởng hôn nhau trên hành lang."

Lúc trước Chanh Tử chỉ nghĩ là giữa Giang Chu và Trì Diễn có gì đó là lạ, nhưng không nghĩ đến phương diện kia, nhờ cái lần đó mà cậu ta mới hiểu ra được vấn đề.

Tuy rất sốc nhưng cậu ta đã dần dần chấp nhận được rồi.

"Cậu, cậu thấy rồi hả?" Mặt Giang Chu hơi nóng, lúc ấy cậu tưởng rằng sẽ không có ai ở ngoài lúc tối muộn như vậy, không ngờ lại bị Chanh Tử bắt gặp.

"Hai người chẳng khiêm tốn gì hết, không phải tui thì cũng có ai đó khác nhìn thấy thôi à." Chanh Tử cắn một miếng thịt viên, nói: "Bây giờ tui cực kỳ hâm mộ fan CP cậu với đội trưởng đấy, ai mà biết được hai người lại là hàng thật."

"Gì mà thật với giả?"

Nghe thấy giọng Trì Diễn vang lên từ phía sau, Giang Chu vội vàng kêu anh ngồi xuống bên cạnh, đẩy một khay đồ ăn về phía anh, "Đội trưởng, em lấy hết đồ ăn cho anh rồi đấy."

Trì Diễn vừa bị Kha Viễn giữ lại họp một lát, Giang Chu sợ anh họp xong thì căng tin hết đồ ăn, nên đã lấy trước cho anh.

Chanh Tử nói: "Đội trưởng, anh tới đúng lúc lắm, em với bé Hound vừa bàn chuyện của hai người xong."

Trì Diễn vừa nhấc đũa lên thì khựng lại, nhìn cậu ta, "Chuyện bọn tôi?"

Chanh Tử gật đầu: "Đúng rồi, hai người bây giờ chẳng khiêm tốn chút nào hết, tính chuẩn bị công khai cho cả thiên hạ biết hở?"

Tuy rằng không khoa trương đến mức công khai mối quan hệ, nhưng trong khoảng thời gian này Trì Diễn và Giang Chu đúng thật là rất tùy ý.

Trì Diễn biết Chanh Tử nhắc đến điều gì, nhưng anh thật sự không muốn giấu giếm gì hết, "Tôi với Giang Chu quan hệ đứng đắn, đã gặp phụ huynh rồi, không việc gì phải giấu giếm cả."

Nhưng Chanh Tử lại nói: "Thế hai người không sợ sau này có người dùng lý do này để chì chiết hai người à."

Giang Chu không hiểu lắm, "Chì chiết gì cơ?"

Chanh Tử liền đưa ra ví dụ, "Ví dụ như nếu chúng ta thi đấu thua, người khác sẽ nói rằng vì hai người mải yêu đương nên mới bị thua."

-

Hết chương 75.

Bình luận

Truyện đang đọc