TÔI KHÔNG MUỐN LÀM ÁNH TRĂNG SÁNG CỦA NAM CHÍNH CỐ CHẤP ĐÂU



Sở Ân đã hiểu.
Vốn dĩ...!toan tính kết liễu mọi thứ, giết chết Lục Chẩn không thể thực hiện, nhưng sự ra đi của cô lại khiến Lục Chẩn thực sự suy sụp.
Lần đầu cô trùng sinh là lúc xuất hiện bên cạnh Lục Chẩn hai bảy tuổi, không có hệ thống, cũng không có bàn tay vàng.

Sau khi tỉnh lại từ lần trùng sinh thứ hai, cô có khả năng sửa đổi nội dung cốt truyện.
—— Bởi vì kịch bản rác rưởi đã sụp đổ.
Ý thức nam chính sụp đổ, tất cả hành vi bị đình chỉ, thế giới cũng không thể vận chuyển, bấy giờ sức mạnh đặc biệt mới can dự vào.

Mà tâm nguyện mạnh nhất Lục Chẩn để lại kiếp trước là...!cô có thể hạnh phúc, vì vậy quyền hạn hệ thống được trao đến tay cô.
Đoạt được quyền hạn, Sở Ân tiến hành một vòng ám sát Lục Chẩn mới, song cuối cùng vẫn dùng quyền hạn cứu anh.
...Thì ra là vậy.
Rất lâu sau Sở Ân mới thở phào một hơi.
Vòng tròn này thật khó vẽ.
—— Thế nhưng đối với Lục Chẩn, những thứ đó đã không còn quan trọng.
Anh đã chết ba lần mới đứng trước cô, bây giờ...!cuối cùng cũng có thể bắt đầu một lần nữa.
Lục Chẩn áp trán cô, đưa tay lên xoa xoa vành tai của cô, giọng hơi khàn khàn: "Đã qua lâu như vậy, cần anh dạy lại em không?"
Sở Ân lấy lại tinh thần, mới nhớ tới những gì anh vừa nói.
...Đây không gọi là hôn.
Cô vừa ngước lên, đập vào mắt là con ngươi đen kịt, thấy rõ dục vọng đè nén nơi đáy mắt, tim cô đập mạnh, ngón tay vô thức nắm lấy góc áo.
Cơ thể vị thành niên, linh hồn chiếu cũ.
Sở Ân cực kì hiểu rõ tình trạng lúc này.
Nhưng cô từ chối đón nhận.
"Không...!cần." Sở Ân mím môi lùi về sau: "Cậu thận trọng một chút cho tôi!"
Lục Chẩn nở nụ cười, cúi đầu: "Sở Ân, anh đã thận trọng lắm rồi."
Đè nén bản thân, cẩn thận từng bước, chậm rãi đi tới vị trí gần nhất bên cạnh cô.
Gần thêm chút nữa sẽ chạm được.
Sở Ân vội vàng dùng tay đẩy ra, trong đầu lóe lên một tia sáng, đột nhiên nhớ tới một chuyện.
"Không đúng, vậy nữ chính trong sách thì sao?" Cô đẩy vai Lục Chẩn: "Couple của cậu."
Lục Chẩn ôm cô, cọ cọ vào cổ Sở Ân: "Không biết, cũng chẳng quan trọng."
Có lẽ đã từng có một người như vậy, nhưng anh vốn không hề quan tâm.
Bởi vì thế giới của anh đã dừng lại vào ngày cô thực sự rời đi.
Sở Ân vất vả đá văng Lục Chẩn, sau đó nhảy xuống khỏi bồn rửa tay, đứng cách đó một khoảng an toàn.
Cô khoanh tay, lời lẽ chính đáng nói: "Tôi chưa đến tuổi trưởng thành, cậu đừng có suy nghĩ phạm pháp."
Lục Chẩn mỉm cười: "Sắp tới lễ trưởng thành rồi."
Sở Ân: "Vậy thì tôi vẫn chưa đủ tuổi."
Lục Chẩn cong môi: "Hiểu rồi, anh sẽ chờ."
Sở Ân trợn mắt nhìn anh: "...Tôi không mượn cậu chờ!"
Nói như thể sau khi trưởng thành sẽ làm điều gì...!
Kiếp trước là chuyện của kiếp trước, cho dù nhìn ở mức độ kiếp trước, hôn một cái chẳng có gì to tát, nhưng kiếp này không thể.

Trước kì thi đại học, việc quan trọng nhất của cô chỉ có học tập, những việc khác đều gác sang một bên.
...Bây giờ nghĩ lại, chuyện một mình lén chạy đến nhà vệ sinh không người thật không ra gì.

Nhưng vừa rồi trong đầu Sở Ân chỉ toàn suy nghĩ muốn làm rõ vấn đề thế thân, lúc này mới hậu tri hậu giác nhận ra sự ám muội.
Cô ho khan hai tiếng, chắp tay sau lưng, tiên phong bước ra ngoài, hệt như muốn trốn khỏi hiện trường vụ án.
Lục Chẩn vẫn thản nhiên theo sau cô.
Sau khi ra ngoài rạp chiếu phim và bước xuống bậc thềm cao, Sở Ân bỗng trông thấy một sinh vật lạ ở ven đường.
Tống Triệu Lâm vừa tủi vừa ức, ngồi chồm hổm chờ trên đường biên vỉa hè, trong tay cầm que trúc còn sót lại sau khi ăn xúc xích, run run nhìn chòng chọc bọn họ lần lượt đi ra.
Trong đôi mắt to trong sáng ngây thơ viết rõ: Em cần một lời giải thích.
Sở Ân: "...Cậu chờ tôi à?"
Tống Triệu Lâm nức nở nói: "Em đang chờ một lời giải thích."
Sở Ân thoáng có chút chột dạ, Lục Chẩn lại vô cùng thản nhiên: "Hỏi đi."
Con ngươi Tống Triệu Lâm chuyển động qua lại, tiếp đó rung que tre hỏi: "Hai anh chị vứt em đi để làm cái gì?"
Nói xong cũng không nhịn được, tự che miệng lại ngu ngốc cười rộ lên.
Tống Triệu Lâm bắt đầu từ ba chữ to bự "có gian tình", trong đầu toàn những chuyện không hợp với thiếu nhi, bởi vậy tuy đã cực lực che giấu nhưng cả người vẫn toát ra khí chất thô tục.
Sở Ân ngứa tay, gắng sức kìm lại ý muốn đánh cậu: "...Chả làm gì cả."
Tống Triệu Lâm bày ra vẻ mặt không tin, quay đầu nhìn Lục Chẩn chứng thực.
Khóe môi Lục Chẩn hơi nhếch lên, nét mặt khá vui vẻ.
Ánh mắt anh lướt qua Sở Ân rồi dừng trên người Tống Triệu Lâm: "Tụi tao..."
Thâm thúy dừng lại.
Đuôi Tống Triệu Lâm vẫy vẫy, lỗ tai vểnh lên: "Sao? Sao? Sao?"
Sở Ân nhìn ra ý đồ show bí mật trong mắt Lục Chẩn—— Nếu để Tống Triệu Lâm nghe được chút manh mối, sáng mai cả trường sẽ biết hết mất.
Vì vậy cô quả quyết lật kịch bản ra, trực tiếp cấm ngôn Lục Chẩn.
Lục Chẩn đang định mở miệng nói "Đúng là không hề làm gì, chỉ ôm một lúc thôi" thì chợt cảm nhận được một nguồn sức mạnh đang chỉ dẫn anh im lặng.
Cái cảm giác này tựa như có hai lối rẽ xuất hiện trước mặt, một cái là nguyện vọng cá nhân của anh, một cái là chỉ thị của người khác.


Thế nhưng không giống trước đây, Lục Chẩn nhận ra anh có thể chọn bất kì một trong hai cái.
Lục Chẩn bình tĩnh ngước mắt nhìn Sở Ân.
Anh không biết liệu đây có phải "phúc lợi" mà quy tắc mới để lại hay không.
Tất nhiên Sở Ân không biết hoạt động nội tâm của anh lúc này, chỉ nghĩ Lục Chẩn đã nhận ra mình giở trò, vì vậy bèn làm mặt quỷ rồi quay đầu bỏ đi.
"Đừng đi! Chưa nói xong đâu này——" Tống Triệu Lâm đưa tay níu kéo, nhưng Sở Ân rời đi không chút lưu luyến.
Cậu ngoảnh lại, chớp chớp đôi mắt nhìn về phía Lục Chẩn: "Anh Chẩn, rốt cuộc hai người các anh có chuyện gì vậy?"
Với tư cách là ông hoàng hóng drama, đương nhiên cậu biết hiện tại có rất nhiều người trong trường ship hai người bọn họ.

Mới vừa rồi khi ngồi xổm trên đường biên vỉa hè chờ họ, trong diễn đàn đã có bài đăng nói về chuyện rạp chiếu phim ban nãy—— Lục Chẩn và Sở Ân ngồi cùng nhau!
Cùng xem phim một chỗ, ôi chao! Tuy là xem phim tài liệu nhàm chán, nhưng hành vi này rất giống những chuyện chỉ các cặp tình nhân mới làm.
Tống Triệu Lâm xoa tay: "Hai người đang—— khụ khụ khụ, đang bên nhau sao?"
Lục Chẩn rời mắt, mở miệng đáp: "Là tao theo đuổi đơn phương."
...Thật sự có thể nói ra.
Lục Chẩn rủ mắt xuống, bỗng nở nụ cười.
Sau khi được Sở Ân dắt nhảy ra khỏi vòng quy tắc, hóa ra lời nói và việc làm của anh đã không còn bị ai ràng buộc nữa.
Anh vẫn tình nguyện phục tùng cô, chỉ có điều...!có nhiều ưu thế hơn một chút.
Tống Triệu Lâm "gào" lên: "Trời ạ!"
Lục Chẩn theo đuổi gái—— nếu là trước đây, Tống Triệu Lâm và Đàm Khoa căn bản sẽ không tin, nhưng nếu đối tượng theo đuổi là Sở Ân thì nó trở nên hợp lý không thể giải thích được, thậm chí còn thấy hơi khó khăn.
"Vậy tiến độ của anh thế nào rồi sếp Lục!" Tống Triệu Lâm bày ra vẻ mặt hèn hạ, giơ tay lên, ngoắc ngoắc ngón út linh hoạt của mình: "Tay nắm tay chưa?"
Lục Chẩn liếc mắt nhìn cậu, cười không rõ ý.
Hai kiếp Tống Triệu Lâm đều là tên ngốc ngây thơ, so với những gì cậu có thể tưởng tượng còn nhiều hơn.
Nhưng Sở Ân không muốn anh nói, vậy anh không nói là được.
Lục Chẩn có rất rất nhiều kiên nhẫn.
Trước khi thi đại học, không làm phiền cô học tập.
Sau khi thi đại học...
Tống Triệu Lâm thấy anh không nói gì, hết sức thấu hiểu thở dài: "Hầy, không sao đâu, việc là do con người làm ra! Chị Ân là người khó theo đuổi, không nắm được tay là chuyện rất đỗi bình thường!"
Lục Chẩn: "..."
Anh có kiên nhẫn, song vẫn không khỏi khẩn thiết.
Khát vọng bí ẩn nơi đáy lòng, muốn cho cả thế giới biết mối liên hệ độc nhất vô nhị giữa hai người bọn họ.
Biết cô là của anh.
Cho dù bây giờ không phải thì sau này cũng sẽ phải.
Đánh cược cả đời.
-
Sở Ân trầm tư: "Tôi thấy dạo này mình hơi lơ là."
Hệ thống học tập nhìn cuốn sách bài tập mới vừa hoàn thành trên bàn cô: "...Không hẳn?"
Sở Ân vừa sửa câu sai vừa nói: "Tôi đã hao hết một phần tinh lực vào trải nghiệm thê thảm của tên đàn ông chó, đúng là không nên."
Hệ thống học tập nhìn bộ dạng múa bút thành văn của cô: "...Kí chủ, tôi cảm thấy cô nghĩ nhiều quá rồi."
Nhiều lắm cũng chỉ dành 5% tinh lực cho đồng chí nam chính.
Nghĩ theo cách này thì nam chính thật đáng thương.
Tốc độ làm bài hiện nay của Sở Ân đã có thể hình dung bằng tốc độ ánh sáng.

Lấy toán học làm ví dụ, bởi ngày trước cô đã tích lũy quá nhiều dạng câu hỏi kỳ lạ, còn liên tục làm đi làm lại, sửa chữa, trong quá trình này đã thông hiểu hoàn toàn đại cương, cùng với trí nhớ siêu phàm và khả năng tư duy logic của bản thân nên bây giờ làm bài hệt như thái rau.
Bình thường Sở Ân hay làm kiểm tra trong lớp, bài thi làm trong hai tiết thường chưa tới một tiết đã làm xong.
Trình độ các môn khác cũng ngày một nâng cao.

Sở Ân là một người rất có kế hoạch, nhiệm vụ học tập hàng ngày luôn hoàn thành vượt mức, bước từng bước vững vàng tiến về phía kì thi đại học.
Sau khi sửa lại tất cả các câu sai, Sở Ân đặt sách bài tập sang một bên, uống một ngụm nước.
"Vậy nhiệm vụ thi đại học của tôi thì sao? Bao giờ công bố."
Hệ thống học tập: "Bây giờ vẫn chưa phải lúc đâu kí chủ."
Sở Ân hừ một tiếng.
Cô có thể đoán được nhiệm vụ, đại khái là thủ khoa kì thi đại học.

Sở Ân đã tiến bộ hơn rất rất nhiều so với khi kiểm tra mô phỏng đại học năm trước, cô cực kì tự tin.
Cô quan tâm phần thưởng nhiệm vụ là gì hơn.
Trước kia Sở Ân đã nghĩ, đối với học sinh, đỉnh cao nhất trong sự nghiệp học tập kì thực chính là thi đại học.

Sau khi bước vào đại học, mặc dù vẫn phải học, song hình thức hoàn toàn khác thời cấp ba.

Vì vậy Sở Ân luôn suy đoán, kì thi đại học hẳn là nhiệm vụ cao nhất hệ thống học tập có thể phát hành.
Theo đó, quyền hạn khen thưởng cao nhất là gì?
Nếu như dung lượng tiếp tục mở rộng, vậy có lẽ là nguyên một mặt giấy? Hoặc là còn phương pháp sửa đổi nào khác?
Có điều hệ thống học tập nói đúng, quả thật lúc này vẫn chưa đến lúc công bố.
Đến khi qua lễ trưởng thành vẫn còn một tháng cuối, cô phải duy trì nhịp điệu của mình.
Tiết học này lại kiểm tra tiếng Anh.
Hơn bốn mươi phút Sở Ân đã xoát xong phần trắc nghiệm, cô đặt bút xuống định nghỉ ngơi, chợt bị giáo viên tiếng Anh vỗ vai: "Đến văn phòng đi, em không làm bài kiểm tra này cũng được—— cô chủ nhiệm tìm em có việc."

"A, vâng ạ." Sở Ân trải bài thi lên bàn, sau đó lập tức rời khỏi chỗ ngồi, đi về phía phòng làm việc.
Cô vừa đi, ánh mắt Tống Triệu Lâm tức khắc lia qua.
Còn chưa kịp nhìn, giáo viên tiếng Anh đã quay lại hehot.
"Người ta không cần làm! Thì em cũng không cần làm hả?" Giáo viên tiếng Anh khẽ nạt.
Tống Triệu Lâm vội vã rụt cổ về.
...
"Đại diện học sinh cấp ba phát biểu ạ?"
Trong phòng làm việc, cô chủ nhiệm mỉm cười nói chuyện này cho Sở Ân, nhìn cô với ánh mắt ngập tràn yêu thương.
"Sao lại kinh ngạc thế, khối 12 trường ta không có ai thích hợp hơn em cả."
Lễ trưởng thành hằng năm đều chọn ra một người đại diện để phát biểu, Sở Ân muốn thành tích có thành tích, muốn tướng mạo có tướng mạo, nghe đám học sinh nói cô cũng rất nổi tiếng trong trường, hoàn toàn là ứng cử viên tốt nhất cho người đại diện.
Sở Ân chưa có kinh nghiệm phát biểu ý kiến trước mặt mọi người với tư cách là học sinh giỏi, cô giơ tay cọ cọ chóp mũi của mình: "Nhưng mà, em không biết nói gì cả."
Cô chủ nhiệm khua khua tay: "Không sao, cứ search mạng là được, mọi người có nghe nội dung nhiều đâu mà."
Sở Ân:...Không hổ là chỉ huy trực ban nhiều năm, thật thà quá.
"Đừng áp lực, em đứng trên sân khấu đã là một loại động lực đối với đại đa số học sinh rồi."
Sở Ân không thể chối được nữa, buộc lòng phải đồng ý.
Ra khỏi văn phòng, cô đụng phải Hàn Sơ Oánh: "Ân Ân! Có phải cậu là người đại diện phát biểu cho năm nay không?"
Sở Ân nhướng mày: "Sao cậu biết?"
Hàn Sơ Oánh cây ngay không sợ chết đứng nói: "Nếu không phải là cậu, tớ sẽ làm ầm lên!"
Sở Ân nhất thời cạn lời.
Hàn Sơ Oánh hào hứng hỏi: "Vậy lễ trưởng thành cậu định mặc gì? Nghĩ ra chưa? Có cần tớ đến chuẩn bị cho cậu không!!"
Sở Ân: "Tuy chưa nghĩ ra nhưng không cần phiền tới cậu đâu."
Hàn Sơ Oánh: "Không phiền! Tớ không thấy phiền chút nào!"
Trong đầu cô đã hình thành ra mười bộ kiểu dáng, mỗi loại đều cực kì mê người, chị cô nhất định phải là người đẹp nhất trong lễ trưởng thành năm nay! Nhất định!!
Chẳng qua Hàn Sơ Oánh vẫn tôn trọng Sở Ân: "Ân Ân, tất nhiên là vẫn ưu tiên bản thân cậu, nhưng chỉ cần cậu không biết mặc gì thì tìm tớ ngay nhé! Tớ nhất định sẽ lo liệu cẩn thận!"
Sở Ân sợ cô: "Được được được, tớ biết rồi."
Sở Ân chưa có ý tưởng gì về trang phục của lễ trưởng thành.
Kiếp trước, khi nhà họ Sở còn chưa phá sản, Sở Thu Thu vẫn học Oái Văn, lúc đó hình như gia đình đã đặt may lễ phục riêng cho bọn họ.
Có điều hiện tại không có điều kiện như vậy, Sở Ân cũng không muốn hoang phí tinh lực, vì vậy bèn định trước lễ trưởng thành đến trung tâm mua sắm mua bừa một cái váy.
Nhưng sau khi tan học, cô đột nhiên nhận được điện thoại của Sở Thật.
"Ân Ân, lễ trưởng thành của trường sắp đến nhỉ?" Sở Thật hỏi: "Chuyện lễ phục em không cần quan tâm, cứ chuyên tâm học đi, anh chuẩn bị giúp em!"
Sở Ân thầm thở phào—— cô đỡ phải tự đi chọn.
"Anh đừng mua đắt, bình thường là được, cảm ơn anh nhiều."
"Yên tâm đi! Đừng cảm ơn, đều là việc anh nên làm."
...
Vài ngày sau, Sở Ân tan học về kí túc xá, dì quản lí kí túc xá bỗng cười tít mắt gọi cô lại.
"Gái ơi! Tới đây tới đây tới đây, có người tặng đồ cho con nè——"
Sở Ân đi đến nhìn, đó là một hộp quà lớn bằng nhung cao cấp.

Vừa trông thấy logo, cô biết ngay đó hẳn là lễ phục anh trai mua tới.
Tình hình kinh tế của cả nhà họ Sở bây giờ cũng không quá tốt, anh trai mua hãng cao cấp này chắc chắn rất đắt, Sở Ân khẽ thở dài.
"Thằng bé tặng quà đẹp trai lắm!" Dì trêu chọc nhìn cô, nháy nháy mắt: "Người yêu hả?"
"Không ạ, là anh trai con ạ."
Sở Ân nói cảm ơn với dì quản lí, sau đó mang đồ chuẩn bị lên tầng.

Đúng lúc này, chuông điện thoại bỗng vang lên.
Sau khi nhận điện thoại, giọng Sở Thật truyền tới: "Ân Ân, anh đang ở dưới tầng kí túc xá của các em, mau xuống đi."
Sở Ân ngẩn người, lễ phục đã gửi tới rồi, anh trai còn đến đây làm gì?
Cô đáp lại hai câu, chưa kịp lên tầng, không thể làm gì hơn ngoài việc ôm hộp quà trong tay ra ngoài.
Sau đó cô thấy trên tay Sở Thật cũng đang ôm hai chiếc hộp.
Sở Ân giật mình, bất giác nảy ra một suy nghĩ.
Cô chưa kịp chứng thực thì sau lưng đã vang lên một giọng cười quen thuộc: "Xem qua chưa?"
Sở Ân đột ngột quay đầu lại, trông thấy trong tay Lục Chẩn ôm một hộp giày, mỉm cười nhìn cô.
"Cậu mua?" Sở Ân chỉ chiếc hộp trong tay.
"Ừm" Lục Chẩn gật đầu, khóe môi nhếch lên: "Chắc kích cỡ sẽ vừa."
Sở Ân: "...!"
Mà lúc này Sở Thật cũng đã đi tới, nhìn Lục Chẩn mới biết mình bị giành trước một bước.
Hai người đàn ông nhìn nhau, trong không khí bắn ra tia lửa.
Sở Thật lên tiếng trước: "Giám đốc Lục trăm công nghìn việc mà vẫn còn thời gian mua váy cho em gái tôi cơ à?"
Lục Chẩn dửng dưng: "Ừ, bởi vì tôi đang theo đuổi cô ấy."
Một cú sút thẳng.
Sở Thật và Sở Ân đồng thời bị sặc đến mức ho khan.
Mặc dù biết Lục Chẩn đã từng bỏ mạng để cứu em gái mình, song tâm lí Sở Thật vẫn dừng lại ở ngày trước, khi cả em gái và anh đều không ưa Lục Chẩn.

Muốn theo đuổi em gái anh á? Chờ tám trăm năm nữa đi.
Anh đưa chiếc hộp trong tay mình cho Sở Ân, dịu dàng nói: "Anh nghĩ em sẽ thích."
Sở Ân đón nhận: "Vâng, em cảm ơn anh."
Lục Chẩn đi vài bước tới, cầm lấy mọi thứ trên tay Sở Ân: "Tôi mang lên cho cậu."
Sở Thật lập tức bất mãn: "Chờ chút! Cậu có quyền gì mà vào kí túc xá nữ!?"
"Nó vốn là kí túc xá chung" Lục Chẩn hờ hững ngước mắt nhìn anh, cong môi: "Hơn nữa, trước đây tôi cũng đã vào rồi."
Sở Thật tức sùi bọt mép: "Cậu——"
Sở Ân không muốn để hai người bọn họ tiếp tục nói chuyện, chỉ có thể kéo một người đi trước.

Cô buồn bực đẩy Lục Chẩn: "Muốn mang thì mang, đi mau đi mau."
Cô liếc nhìn Sở Thật: "Anh đừng lo, cậu ta vác lên xong em sẽ đuổi cậu ta đi."
Lục Chẩn bật cười.
Cuối cùng Sở Thật đành phải trơ mắt nhìn tên đàn ông kia theo sau em gái tiến vào kí túc xá.
Tại sao! Rõ ràng trước kia em gái còn chửi bới Lục Chẩn cùng anh cơ mà!
Tại sao cô không ghét Lục Chẩn như ngày trước nữa QAQ!
Bây giờ trong kí túc xá rất ít người, dì quản lí rất dễ nói chuyện, giải thích hai câu là cho đi.
Lục Chẩn ôm bốn hộp quà, đi lên tầng của Sở Ân, sau đó đặt hết đồ xuống cửa kí túc xá cô.
Sở Ân xoay người nhìn anh: "Được rồi, tôi mặc đồ anh tôi mua là được, cậu cầm về đi."
Lục Chẩn rủ mắt, một tay đặt ở cửa ký túc xá, tủm tỉm hỏi: "Em có muốn xem đồ anh ta chọn trước không?"
Sở Ân nghi ngờ nhìn anh.
Có điều cô vẫn ngồi xổm xuống, mở hộp quà của Sở Thật ra.
Đập vào mắt là một mảng màu hồng cam dịu dàng bắt mắt.
Sở Ân: "..."
Không phải là không đẹp, màu này cũng rất được ưa chuộng năm nay, Sở Thật chọn kiểu tay áo tulle lá sen, cực kì có khí chất thần tiên, rất hợp với tiểu tiên nữ mềm mại dịu dàng.
...Nhưng không hợp với cô.
Khiếu thẩm mĩ anh trai đúng là của trai thẳng, tuy có thẩm mĩ, nhưng quá một màu.

Bình thường Sở Ân sẽ không mặc màu này.
Trên đầu vang lên một tiếng cười khẽ, Lục Chẩn khom lưng, nắm cổ tay cô kéo lên.
"Vậy nên mới cần anh."
Sở Ân cau mày nhìn anh.
Lục Chẩn mỉm cười xoa nắn khuôn mặt cô.
"Hàng đã đưa đến, không hỗ trợ đổi trả."
"Hẹn gặp lại ở lễ trưởng thành."
Lục Chẩn nói xong, sợ cô từ chối, bèn nhanh chân rời đi.
Sở Ân cúi đầu nhìn chiếc hộp trên mặt đất, hồi lâu sau mới thở dài.

Cô không thể làm gì khác hơn là ôm hết các hộp vào kí túc xá trước, sau đó mở hộp của Lục Chẩn, lấy lễ phục ra xem.
Đó là một chiếc váy đen nhỏ có phần eo được cắt xén rất gọn gàng, thiết kế ngang vai, không lộ nhiều, cũng không phô trương.

Chân váy xếp ly dài trên đầu gối, cả váy chỉ có viền váy được thêu hoa tinh xảo và trang trí bằng những hạt ngọc sáng long lanh.
...Tên đàn ông chó thật sự rất hiểu gu của cô.
Sở Ân do dự cực lâu, cuối cùng đành mặc kệ.
Cô không cần dùng đến cả hai chiếc váy nên chỉ cần trả chiếc kia và hoàn lại tiền cho anh trai.
Cô vào mạng kiếm cái của Lục Chẩn, chỉ tìm được kiểu dáng tương tự, không biết có phải anh đặt làm riêng hay không.

Ngoài ra đôi giày cũng cùng nhãn hiệu, cao gót nho nhỏ, vẫn chọt đúng gu cô.
Cuối cùng, Sở Ân buộc phải chuyển khoản cho Lục Chẩn số tiền của một mẫu tương tự cùng thương hiệu.
Lúc chuyển khoản, trái tim cũng rỉ máu.
...Nhưng không thể không nói, đồ Lục Chẩn chọn, cô rất thích.
-
Ngày hôm sau là lễ trưởng thành.
Hội trường lớn của trường đã được tân trang lại, giữa sân còn dựng một đường "cánh cửa trưởng thành", đến lúc đó tất cả học sinh đều phải bước qua một lần.
Ngày này quả thực là dịp mọi người tranh kỳ đấu diễm, Oái Văn chưa bao giờ thiếu bạch phú mĩ, tất cả các loại lễ phục xuân thu đều có thể nhìn thấy trong hội trường, trong lúc nhất thời nhìn hoa cả mắt.
Buổi phát biểu của Sở Ân diễn ra rất sớm, vậy nên cô đã đứng trong hậu trường chuẩn bị.
Trên người cô đang diện chiếc váy đen kia.
Tất cả mọi người trong hậu trường đều nín thở, không dám nói lớn tiếng.
Đây, đây đây, đây là học thần Sở Ân trường bọn họ sao——!!
Trong ấn tượng, Sở Ân chỉ từng mặc một bộ lễ phục nhỏ trong buổi vũ hội năm ngoái, có điều khi đó cô rất qua quýt, mặc một chiếc váy giữ ấm kiểu dệt len—— NHƯNG HÔM NAY! HOÀN TOÀN! KHÁC!
Bộ lễ phục nhỏ cao cấp mặc lên người tạo cảm xúc hoàn toàn khác biệt, chiếc váy được may thuần thủ công tự nhiên mang theo cảm giác cao cấp, thiết kế chiết eo tôn lên vòng eo thon gọn, bờ vai trắng nõn, tựa như một mảnh sứ ấm áp dưới ánh sáng.
Sở Ân trời sinh môi hồng răng trắng, ngũ quan thuần khiết, nhưng khi nhẹ nhàng ngẩng lên đọc lời lại có cảm giác vượt trên cả khí chất thiếu nữ, quyến rũ tự nhiên mà cô không hề hay biết.
MC và các nhân viên công tác đều sắp khóc vì đẹp.
Mà giữa sân lúc này cũng đang náo loạn.
"Holyshit, lễ phục của Lục Chẩn giết tui mất!"
"A a a a a a tui lại rung động rồi——"
"Chồng trước vẫn phong độ như xưa a a a a"
Tóc đen trên trán Lục Chẩn được vuốt lên để lộ xương lông mày và hốc mắt rõ ràng thâm thúy.

Da anh trắng lạnh, nốt ruồi lệ và bờ môi toát lên sự cấm dục lành lạnh không nói ra được thành lời.
Thân hình thiếu niên rắn rỏi cao lớn, mặc một bộ âu phục thủ công màu đen tuyền được cắt may riêng, trên ngực cài một chiếc trâm hoa, cao quý bức người.
Lục Chẩn nhìn xung quanh, chưa thấy người.
Nghi thức lễ trưởng thành nhanh chóng bắt đầu.
Học sinh và một số phụ huynh mỗi lớp vào chỗ, MC lên sân khấu khai mạc, sau đó mời hiệu trưởng ra phát biểu.
Trong quá trình hiệu trưởng phát biểu, người bên dưới chủ yếu đều phấn khởi tự sướng, chụp ảnh chung.
Cũng có rất nhiều người lén chụp ảnh Lục Chẩn.
Mười phút sau, bài phát biểu của hiệu trưởng cuối cùng cũng kết thúc, phần tiếp theo là đại diện học sinh phát biểu.

Lớp 5 lập tức vang lên tiếng reo hò.
Hàn Sơ Oánh nháy mắt không biết móc từ đâu ra một chiếc máy ảnh DSL, chĩa lên bục giảng.
Thiếu nữ bước ra từ hậu trường, đi từng đến trước micro.
Cô mặc váy anh tặng, Lục Chẩn lặng lẽ nở nụ cười.
Tâm trí của anh đang chìm trong những chi tiết.

Nhành hoa trên ngực anh và hình thêu trên vạt áo phía sau đều có cùng kiểu dáng với chiếc váy trên người cô.

Có một mối liên hệ bí mật mà duy nhất.
Toàn trường yên tĩnh như bị ấn phím tạm dừng.
"Xin chào các thầy, cô giáo và toàn thể các bạn học sinh, tôi là Sở Ân lớp 12-5."
Vừa dứt lời, bọn họ như thể mới lấy lại tinh thần, tiếng reo hò lại vang lên.

Lần này còn mạnh hơn lần trước, tất cả mọi người đều dán mắt vào người trên sân khấu.
Ý cười bên môi Lục Chẩn dần dần biến mất.
Trong hội trường vang lên rất nhiều tiếng khen ngợi, vô số cặp mắt đều nhìn chằm chằm vào người kia.
Lục Chẩn bỗng ý thức được, váy anh chọn, quá ngắn.
Chân Sở Ân vừa dài vừa thẳng, trắng nõn thon thả, kéo dài từ hình thêu và ngọc đính dưới làn váy đến đôi cao gót nhỏ tinh xảo.
Đường nét bờ vai và cần cổ xinh đẹp của cô lộ ra, trắng như sứ, đầy đặn bóng láng hệt như phát sáng.
Đáy lòng Lục Chẩn bắt đầu nóng lên, đủ loại khó chịu cuồn cuộn xông tới.
Mấy giây sau, anh đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.
Bài phát biểu mà Sở Ân chuẩn bị rất ngắn, ước chừng chưa đầy năm phút đã kết thúc.
Cô che cổ áo rồi khẽ cúi đầu, sau đó bước xuống sân khấu trong những tràng pháo tay nồng nhiệt.
Cô bắt gặp một nam một nữ MC, khuôn mặt hai người đều hơi ửng đỏ.
"Chị tuyệt vời lắm!"
"Chị mau đi nghỉ ngơi đi!"
Sở Ân mỉm cười: "Được."
Cô đến hậu trường dọc theo cầu thang, vừa xuống được nửa tầng thì bất ngờ bị ai đó kéo lấy cổ tay.
Lục Chẩn đang đợi cô ở đây.
Sở Ân suýt hét lên, thấy là anh mới mới thở phào nhẹ nhõm, không nhịn được mắng: "Cậu là cô hồn à!"
Lòng bàn tay Lục Chẩn rất nóng, nắm cổ tay cô, theo bản năng vuốt nhẹ mấy lần.
"Sở Ân, thay váy đi." Lục Chẩn nói.
Sở Ân kinh ngạc nhìn anh: "Tại sao?"
Giọng Lục Chẩn rất trầm: "...Không đẹp."
Váy anh tự chọn làm gì có chuyện nghĩ không đẹp.

Sở Ân không tin là cô mặc xấu.

Cô nhíu mày nhìn anh hồi lâu, sau đó đột nhiên hiểu ra.
Sở Ân cong khóe môi, thình lình nhích lại gần.
Mùi hương thoang thoảng trên người cô bỗng phe phẩy xông vào khoang mũi Lục Chẩn, ngón tay vô thức siết chặt.
"Tôi mua" Hơi thở thiếu nữ trong veo, khiêu khích tựa như trêu chọc: "Tôi cứ mặc."
Trái tim Lục Chẩn lập tức đập loạn lên mấy nhịp.
Cô luôn luôn có sức ảnh hưởng cực kì to lớn đối với anh.
Sở Ân nói xong liền muốn bỏ mặc anh rồi ra ngoài.
Lục Chẩn theo bản năng kéo cô, sau đó xoay người lại, nhẹ nhàng ép người nọ lên tường, dùng cơ thể chặn kín cô.
"Chưa xong?" Sở Ân trợn mắt nhìn anh.
Lục Chẩn rủ mắt xuống, nhìn bờ môi phớt hồng dưới ánh đèn, rất muốn cắn một cái.
Đánh dấu.
Đây là của anh.
Biết phải kiểm soát nhịp điệu, biết phải khống chế bản thân.
Nhưng thời khắc này anh vẫn bị bản năng điều khiển, mê muội cúi đầu đến gần cô.
Sở Ân lập tức nhận ra, vội vàng vươn tay che lại.
Nụ hôn của Lục Chẩn lập tức rơi vào mu bàn tay cô.
Anh trăn trở một lúc rồi cắn một miếng.
Không mạnh, chỉ ngậm một chút thịt.
Sở Ân "hừ" một tiếng, mắng anh: "Cậu là chó à!"
Đúng là không nên trêu chọc anh, tên đàn ông chó chính là chó!!!
"Ừm" Lục Chẩn buông ra, lại hôn lên đốt ngón tay bị anh cắn, ép cô vào trong lòng: "Sở Ân, lớn nhanh lên một chút."
Qua lễ trưởng thành vẫn chưa là người lớn.
Cô còn nhỏ, còn phải thi đại học.

Lớn nhanh lên một chút, mới có thể ở bên nhau.
Sở Ân không vùng vẫy được, không thể làm gì khác ngoài việc hung dữ đập anh: "Mẹ kiếp, cái này là do tôi quyết định à?"
Lục Chẩn vùi vào cần cổ ấm áp của cô, khẽ cười thành tiếng.
"Ngày em trở thành người lớn..." Anh chợt nhớ lại vài chi tiết nhỏ ngày xưa, đáy lòng dịu dàng nóng bỏng: "Lần đầu tiên anh hôn em."
Khuôn mặt Sở Ân bỗng đỏ bừng.
Ngày cô thành niên kiếp trước là chuyện sau khi cô đã tốt nghiệp trung học.
Lục Chẩn đến mừng sinh nhật mười tám tuổi của cô, dưới bầu trời sao, thiếu niên vụng trộm hôn cô gái trẻ.
"A, tôi vẫn nhớ" Gò má Sở Ân nóng bừng, giọng điệu làm ra vẻ bình tĩnh: "Lúc đó suýt nữa tôi đã tát cậu."
Lục Chẩn vân vê gáy cô.
"Ừm...!nhưng lúc anh cúi đầu hôn em"
Lục Chẩn cắn vành tai của cô, thủ thỉ: "—— Em đã nhắm mắt."
Vậy nên hãy lớn nhanh lên một chút.
Lại tiếp tục, thích anh một lần nữa..


Bình luận

Truyện đang đọc