TÔI KHÔNG MUỐN TRỞ THÀNH OMEGA



Lâm Hàm còn chưa phản ứng kịp đã bị Lăng Xuyên ôm chầm vào lòng, hai tay lặng lẽ siết chặt, mơ hồ còn có một chút run rẫy nhè nhẹ.

Cậu có chút bất ngờ, nhưng vẫn chậm rãi ôm lấy hắn, tay từ phía sau nhè nhẹ vỗ lên lưng hắn.

Lâm Hàm cũng không hỏi là có chuyện gì xảy ra, nếu hắn đã không muốn nói, vậy thì cậu cũng sẽ không hỏi.

Chỉ cần ở bên cạnh, lặng lẽ an ủi, vỗ về như vậy là tốt rồi.

Lăng Xuyên cứ như vậy mà ôm cậu, đầu vùi sâu vào hõm cổ cậu.

Mãi một lúc sau mới bình tĩnh được trở lại.

Hắn biết mình mắc bệnh, còn là bệnh tâm lí không hề nhẹ.

Những lúc tức giận, hắn không kiểm soát được hành vi của mình.


Người ta nói hắn bị điên, hắn cũng không hề phủ nhận.

Phải, hắn chính xác là một kẻ điên, máu lạnh không có tính người.

Thế nhưng, ở trước mặt cậu, bệnh của hắn lại không hề tái phát.

Ở trong mắt cậu, hắn vẫn còn là một người bình thường, không phải kẻ điên.

Nghĩ như vậy, Lăng Xuyên mới ban nãy còn đương run rẫy, giờ lại nở trên môi một nụ cười thật sâu.

Cuộc đời này, điều may mắn nhất đối với hắn, chính là đã gặp được cậu.

Thấy hắn đã ổn định trở lại, Lâm Hàm lúc này mới buông hắn ra.

Bọn họ bốn mắt nhìn nhau, sau đó, Lăng Xuyên cúi đầu xuống, hôn lên môi cậu.

Nhiều ngày như vậy chưa được thân mật cùng nhau, nếu nói không nhớ hắn thì chính là nói dối.

Vì vậy, dù có chút buồn ngủ nhưng Lâm Hàm vẫn rất phối hợp, hai tay vòng lấy cổ hắn, mũi chân khẽ nhón, khiến nụ hôn ngày một sâu thêm.

Lăng Xuyên hôn đến thực dịu dàng ôn nhu, môi l.ư.ỡ.i cả hai hòa quyện, quấn quít lấy đối phương.

Thanh âm l.i.ế.m m.ú.t ‘chậc chậc’ vang vọng trong căn biệt thự vắng vẻ, nghe phá lệ rõ ràng.

Đợi đến khi môi l.ư.ỡ.i cả hai tách nhau ra, còn vươn theo một sợi chỉ bạc kéo dài.

Gương mặt Lâm Hàm trở nên đỏ bừng, hai mắt mông lung, miệng nhỏ hé ra phối hợp với mũi nhỏ mà hút lấy không khí.

Lăng Xuyên yêu chết mất cái bộ dáng điềm đạm đáng yêu này của cậu, thật muốn một ngụm đem cậu nuốt trọn luôn vào bụng mà.

Biết cậu đã buồn ngủ, hiện tại trời đã khuya, chơi cả một ngày như thế đúng thật là không tránh khỏi mệt mỏi.

Vì vậy hắn đem cậu lên phòng, đặt trên giường, sau đó mới đem thân thể nóng rực của mình đè lên.


Lăng Xuyên nhanh chóng đem quần áo của cả hai đều lột xuống, vứt đầy trên sàn nhà.

C.ô.n t.h.ị.t thô to đặt ở giữa hai chân đang khép lại của cậu mà ma sát.

Môi l.ư.ỡ.i hắn từng chút một gặm cắn qua từng chỗ từng chỗ một trên cơ thể cậu.

Mãi đến khi hắn lật người cậu lại, liền phát hiện ra cái gì đó không đúng.

Phía sau đầy những dấu hôn, tuy đã nhạt màu, nhưng dấu tích để lại cũng không hề ít.

Là dấu vết do Lâm Vĩnh Kỳ hôm trước để lại, thế nhưng Lăng Xuyên lại nhớ đến, mấy hôm trước là sinh nhật của Triệu Mặc.

Có lẽ hai người họ ‘làm’ luôn trong đêm đó.

Ban đầu tuy không ưa gì Triệu Mặc, thế nhưng những lần ở trên giường cùng hắn phối hợp ăn ý, lâu dần, Lăng Xuyên không còn thái độ thù địch như trước nữa.

Trái lại, quan hệ của bọn họ cũng tính là khá tốt.

Cho nên, khi nhìn dấu vết do ‘Triệu Mặc’ để lại trên người cậu, Lăng Xuyên mặc dù trong lòng vẫn có chút chua, thế nhưng vẫn là nhịn xuống được.

Hắn đem c.ự vật nóng hổi của mình đặt ở trước h.u.y.ệ.t k.h.ẩ.u ma sát vài lần, sau đó liền từ từ đẩy vào bên trong.

Kɦoáı ƈảʍ lâu ngày chưa được phóng thích, lúc này đây khiến hắn kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến phát điên.

Dù đã định dịu dàng với cậu, thế nhưng có lẽ bây giờ hắn không chờ nổi nữa rồi.

Hông hắn n.h.ấ.p liên tục, đem phân thân đẩy vào đến tận gốc, sau đó rút ra lại đ.â.m vào.

Hai tay hắn ôm lấy eo cậu, lưng gập xuống ôm lấy người cậu.

Ở tuyến thể sau gáy cậu mà để lại vô số vệt ám muội.

Đồng dạng, kɦoáı ƈảʍ liên tục ập đến khiến Lâm Hàm nhanh chóng bị du͙ƈ vọиɠ chi phối, chỉ có thể thở dốc, phát ra những thanh âm kiều mị ngọt ngào.


Đợi đến lúc Lăng Xuyên b.ắ.n ra, đồng hồ đã điểm đúng ba giờ sáng.

Lâm Hàm hai mắt đã díp lại vào nhau, mặc kệ hết thảy mà lâm vào mộng đẹp.

Lăng Xuyên nhìn cậu ngoan ngoãn cuộn người lại ngủ say, yêu thương hôn hôn lên chóp mũi cậu mấy cái.

Sau đó hắn đi vào phòng tắm, đem khắn nhúng vào nước ấm để lau người cho cậu.

T.i.n.h d.ị.c.h trắng đục lại đặc sệch cứ như thế liên tục chảy ra từ h.u.y.ệ.t k.h.ẩ.u, Lăng Xuyên cảm thấy lau mãi mà không sạch, bèn quyết định đem hai ngón tay chọc vào bên trong.

Lâm Hàm cựa mình, ‘ưm’ lên một tiếng.

Hai ngón tay hắn được vách t.h.ị.t ấm nóng lại mềm mại bao lấy, g.ậ.y t.h.ị.t đương có dấu hiệu mềm xuống của hắn ngay lập tức lại ngẩn đầu.

Hắn không khỏi bất đắc dĩ thở dài.

Đúng là tiểu yêu tinh, quyến rũ chết người mà.

‘Người anh em’ luôn biết vâng lời của hắn, mỗi khi thấy cậu đều giống như bước vào thời kì ‘phản nghịch’ vậy.

Nhìn cậu ngủ ngon như vậy, hắn cũng không cầm thú tới nổi ngay cả lúc ngủ cũng không buông tha cho cậu.

Lăng Xuyên nhanh chóng đem toàn thân từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài của cậu lau rửa đến sạch sẽ bóng loáng.

Còn bản thân thì đi tắm nước lạnh một chút, đợi đến khi ‘người anh em’ của mình ngoan ngoãn ‘ngủ’, hắn mới quay trở ra, nhẹ nhàng ôm gọn cậu vào lòng mình.

.


Bình luận

Truyện đang đọc